Nụ cười trên môi Trần Lập lập tức cứng đờ, ông vội vàng đáp lời Trần Cảnh chân tay trở nên lóng ngóng.
"Tiểu Cảnh, ba biết mình có lỗi và ba cũng hối hận rất nhiều, con..."
"Hình như ông Trần vẫn chưa hiểu ý tôi thì phải."
Trần Cảnh lạnh lùng ngắt lời Trần Lập, anh cười giễu một tiếng.
"Thứ nhất tôi và ông không quen gọi tôi là bác sĩ Trần là được, thứ hai."
Anh hơi ngừng nhìn thẳng vào mắt Trần Lập nhấn mạnh từng chữ một.
"Tôi không có ba và cũng không cần."
Trần Lập đón nhận ánh mắt hờ hững chán ghét của con trai, bị từng câu chữ của anh làm cho ngơ ngẩn đứng như trời trồng ở đó.
Trần Cảnh không thèm nhìn ông thêm một cái, cất bước rời đi.
Trần Lập hít sâu một hơi ông đưa tay vuốt mặt cố ổn định lại cảm xúc.
Ánh mắt khi nảy của Trần Cảnh khiến ông nhớ lại nhiều năm trước đây.
Khi đó anh vẫn còn là một cậu thiếu niên, sau trận hoả hoạn xảy ra anh may mắn thoát chết nằm trên giường bệnh dưỡng thương.
Qua lời của cảnh sát ông mới biết được anh bị mẹ mình bạo hành suốt thời gian dài, nếu như hôm đó không xảy ra việc ngoài ý muốn thì có lẽ cả đời ông vẫn không biết con trai mình đã chịu bao đau khổ.
Ông đi đến nước mắt lưng tròng nắm lấy tay anh.
"Tiểu Cảnh, ba đến đón con về nhà."
Ông cứ ngỡ sẽ được nhìn thấy con trai cười rạng rỡ ôm lấy ông, nói rằng anh nhớ ông bao nhiêu.
Nào ngờ chỉ thấy Trần Cảnh nhàn nhạt nhìn ông nở một nụ cười trào phúng.
"Tôi không có ba, hiện tại người thân duy nhất của tôi chỉ có bà ngoại."
Anh gạt phắt tay ông qua một bên, ánh mắt âm trầm không hợp với độ tuổi nhìn ông chầm chầm khiến ông thoáng chốc sửng sốt không tự chủ lùi về sau một bước.
"Ông vĩnh viễn không cần xuất hiện trước mặt tôi."
Và quả thật sau đó ông có muốn cũng không thể xuất hiện trước mặt anh.
Trần Cảnh bước vào trong khẽ khựng bước chân lại, hai tay giấu trong túi quần đã xiết chặt đến nổi cả gân xanh.
Ông ta nói mình hối hận sao? Nghe trong thật nực cười, nếu hối hận vậy sao ngay khoảnh khắc nhìn thấy anh lại không nói gì mà phải đợi gặp mặt riêng thế kia.
Suy cho cùng ông ta vẫn là lưu luyến gia đình của ông ta, sợ anh xuất hiện sẽ phá nát sự hạnh phúc của bọn họ mà thôi.
Trần Cảnh ngước mắt âm trầm nhìn bức ảnh gia đình treo trên tường.
"Haha, Nguyệt Cầm chúng ta quả thật là có duyên mà."
Tiếng cười lanh lảnh của Hạ Ly truyền vào tai Trần Cảnh phút chốc đã kéo tâm trí anh trở về, anh thu hồi tầm mắt cất bước đi vào trong, vừa nhìn đã thấy ngay trên môi Hạ Ly là nụ cười tươi như hoa.
"Em cười gì thế? Từ xa anh đã nghe được tiếng em."
Trần Cảnh ngồi xuống thuận tay chỉnh lại khăn choàng cổ cho cô, đề kháng cô khá yếu anh sợ cô nhiễm lạnh sẽ bị cảm.
Hạ Ly biết anh trở lại, cô vội đưa tay nắm lấy tay anh vui vẻ nói:
"A Cảnh, thì ra em và Nguyệt Cầm là bạn hồi tiểu học cơ đấy!"
Trần Cảnh hơi nhướng mày nhìn về phía Trần Nguyệt Cầm.
"Anh Trần đến đúng lúc lắm, đây là hình chụp kỷ yếu năm tôi học tiểu học, anh nhìn xem đây đúng là Hạ Ly đấy."
"Tôi đã nói rồi, mấy lần gặp mặt tôi đã cảm thấy Hạ Ly rất quen mắt."
Trần Nguyệt Cầm cười nói đưa quyển album ảnh qua cho Trần Cảnh.
Anh nhận lấy quan sát kĩ thì đúng là Hạ Ly lúc nhỏ, bởi vì trong ảnh cô mang kính râm cho nên nếu không nhìn lâu thì sẽ không dễ phát hiện.
"Lúc nhỏ em đáng yêu quá."
Trần Cảnh vuốt ve tấm ảnh, miệng lại nói lời ngon tiếng ngọt dỗ cho Hạ Ly xấu hổ không thôi.
"Đáng yêu chỗ nào cơ chứ."
Lúc đó cô đang trị liệu mắt nên không thể tiếp xúc ánh sáng quá chói phải mang kính dành cho người mù, một cặp kính che gần nửa khuôn mặt thì nhìn đâu ra nét đáng yêu.
"Anh nói đáng yêu là đáng yêu."
Anh trả album ảnh cho Trần Nguyệt Cầm, rất có chủ kiến không cho cô cãi lại, Hạ Ly bất đắc dĩ cười.
"Hai người tình cảm mặn nồng như thế thì định khi nào kết hôn đây?"
Trần Nguyệt Cầm nhìn hai người cảm thấy cực kỳ xứng đôi, trong đầu nghĩ gì liền nói cái đó.
Trần Cảnh lúc này mới đưa mắt quan sát thật kỹ đứa em gái này, nói thật hiện tại nhìn cô ưa nhìn hơn hẳn.
"Sang năm công việc không nhiều, nếu không có gì ngoài ý muốn tôi rất nhanh sẽ mời hai người uống rượu mừng."
Đêm qua tâm sự với Hạ Mẫn Uyên anh đột nhiên lại nghĩ đến việc này, nay Trần Nguyệt Cầm hỏi đến anh cũng không ngần ngại nói ra.
Hạ Ly kinh ngạc há hốc miệng.
"A Cảnh, anh..."
Cô biết Trần Nguyệt Cầm chỉ là bông đùa vài câu, nào ngờ anh vậy mà đã có kế hoạch sẵn sàng.
Trần Cảnh xoa tóc cô, ghé sát vào tai cô thì thầm trêu chọc.
"Từ lúc chúng ta làm chuyện đó, anh đã nghĩ muốn cưới em về làm vợ rồi."
Hai má Hạ Ly nóng bừng đưa tay đẩy anh ra, nhỏ giọng lầm bầm.
"Anh...!nói năng lung tung."
Gì mà làm chuyện đó hả, bọn họ còn đang ở nhà người khác làm khách đó.
Nghĩ là nghĩ như thế nhưng cô sớm đã cười đến vui vẻ rồi.
Làm vợ anh sao? Nghe thật khiến người ta chờ mong.
"Tôi chỉ muốn trêu hai người một chút, nào ngờ anh vậy mà có kế hoạch hết rồi sao, bội phục bội phục."
Trần Nguyệt Cầm đưa tay lên làm động tác giống trong mấy bộ phim kiếm hiệp gian hồ.
Hoàng Minh bên cạnh liếc mắt đã thấy bóng dáng lấp ló của Trần Lập sau cánh cửa anh lại nhìn về phía Trần Cảnh đang dịu dàng đút bánh cho Hạ Ly.
"Anh Trần này, sang năm tôi uống rượu mừng của anh trước hay là anh tới uống của tôi trước vẫn chưa biết được đâu."
Hoàng Minh cười giả lả tay ôm eo Trần Nguyệt Cầm kéo cô sát vào lòng mình một chút.
"Không biết ba mẹ hai bên của hai người đã gặp mặt chưa? Sang năm ngày tốt khá nhiều, anh cũng nên tranh thủ nhanh một chút."
Hoàng Minh vờ như trêu đùa hỏi thăm nhưng nụ cười trên môi Trần Cảnh đã có chút vết nứt.
Anh đưa mắt nhìn Hoàng Minh, nhàn nhạt nở một nụ cười.
"Gặp mặt gia đình hai bên là điều dĩ nhiên, nhưng tôi cũng không vội.
Đầu xuân còn lạnh, tôi lo cho sức khỏe của Hạ Ly."
"Anh còn chưa cầu hôn mà, lo xa như thế."
Hạ Ly dẫu môi kháng nghị e thẹn cúi đầu lí nhí, Trần Cảnh mỉm cười đưa tay lau vụn bánh trên khoé môi cô.
"Được, anh nhất định sẽ cầu hôn em."
Trần Nguyệt Cầm nghe được khẽ liếc mắt với Hoàng Minh, khinh khỉnh nói:
"Anh nghe đi, người ta vội lấy vợ nhưng còn lo cho sức khỏe bạn gái hơn.
Ai như anh, ba mẹ vừa đồng ý gả đã muốn tổ chức hôn lễ ngay."
Hoàng Minh bật cười trước dáng vẻ này của cô.
"Còn không phải anh muốn cưới em đến phát cuồng sao? Em thử nói không muốn nhanh kết hôn với anh xem."
"Em mới không thèm."
Trần Nguyệt Cầm tinh nghịch thè lưỡi.
Hai cặp đôi mặn nồng thi nhau khoe ân ái suốt cả buổi.
Mà Hoàng Minh lại không ít lần quan sát Trần Cảnh.
Anh nhận ra được điểm khác thường giữa Trần Cảnh và Trần Lập, nhưng vì là người ngoài anh cũng không tiện hỏi nhiều.
Anh cố ý đánh bạo hỏi về ba mẹ của Trần Cảnh, nhưng anh lại lập lững nước đôi cho qua.
Cũng đừng trách Hoàng Minh nghĩ nhiều, vì thái độ ngày hôm nay của Trần Lập lại khiến anh nhớ đến bức ảnh trong ví của ông, mà hai người này đều họ Trần tên chỉ có một chữ.
Mọi thứ trùng hợp đến mức khiến người khác sinh nghi.
Mà người đàn ông tên Trần Cảnh kia khiến cho Hoàng Minh ngày càng nhìn không thấu anh.
Từ lịch thiệp ôn nhu, đến điên cuồng độc chiếm, hôm nay lại là hờ hững lạnh nhạt như thể anh ta nắm tất cả mọi việc trong lòng bàn tay..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...