Phương boss xuất thân bất phàm, khẩu vị kén ăn càng thêm bất phàm, có thể nói đã đạt tới cảnh giới cao nhất.
Do hoàn cảnh gia đình tốt, từ nhỏ Phương boss sơn hào hải vị ăn cũng
đã ngấy, thậm chí là nhìn thấy đã muốn phun. Vì thế mỗi lần ăn cơm đối
với boss chính là một loại tra tấn, đồ ăn phương Bắc thì quá mặn, đồ ăn
phương Nam lại quá nhạt. Thịt mỡ thì ngấy, hải sản thì tanh…
Đầu bếp Phương gia thay đổi hết người này đến người khác mà vẫn không tìm thấy ai làm đồ ăn hợp khẩu vị cậu chủ. Cứ tiếp diễn một thời gian
dài như vậy, mẹ Phương Khiêm nghĩ rằng con mình bị mắc chứng bệnh kén
ăn, một lần còn dẫn anh đi gặp rất nhiều bác sĩ tâm lí, khiến anh phát
ngán mới thôi.
Sau này Phương boss dần dần trưởng thành, bắt đầu hiểu được phải có
chừng có mực, không thể vì vị giác của mình mà ép buộc người khác. Lâu
dần, anh cũng học được phải nhẫn nại, nhẫn nại ăn đồ ăn không hợp khẩu
vị. Cho nên, tật xấu kén ăn của Phương boss nhìn có vẻ không trầm trọng, nhưng thực ra phải nhờ đến nỗ lực vô cùng mạnh mẽ của boss.
Đến tận khi Phương boss ra nước ngoài du học, anh mới biết được thì
ra tật kén ăn của mình xấu đến mức nào. Đồ ăn trong nhà mặc dù không hợp khẩu vị nhưng ít ra còn có thể nuốt xuống, ra đến nước ngoài, khắp nơi
chỉ toàn đồ ăn nhanh như những độc dược đang ve vởn xung quanh. Boss vừa ra nước ngoài một tháng đã gầy đi tận mười cân. Chẳng còn cách nào, mẹ
anh đành phải mau chóng cử một đầu bếp ra nước ngoài phục vụ Phương
boss. Chứ nếu để anh gầy đi như vậy, không chừng đến ngày được về nước
thì đã sớm mất đi cái mạng.
Thế là nhẽ ra phải học bốn năm chính khóa, Phương boss chỉ cần hai
năm đã hoàn thành. Người khác khen Phương boss thông minh, chân tướng sự thật chỉ có người đầu bếp đi theo Phương boss mới có thể hiểu rõ.
Hoàn thành việc học cấp tốc như vậy đều là do bệnh kén ăn thúc bách đó!!!
Sau khi Phương boss tiếp nhận gia nghiệp của ba, quản lý tập đoàn
Phương thị, qua vài lần xã giao, ba anh lập tức thành thần tượng anh
sùng bái nhất. Trong bữa tiệc xã giao, chưa cần ăn gì, chỉ nhìn thịt cá
cũng đủ làm anh phát ngấy. Không đợi anh tự ép mình mở miệng ăn, người
khác đã đi lên mời rượu.
Phương thức xã giao như vậy làm cho yêu cầu luôn luôn nghiêm ngặt đối với đồ ăn của Phương boss hoàn toànhỏng bét .
Ngay khi anh đang cảm thấy ngán ngẩm với đại bộ phận đồ ăn thì Giản
Tình xuất hiện. Sự xuất hiện của cô giống như ánh mặt trời chiếu rọi
giữa đêm đen, lập tức thắp sáng vị giác tuyệt vọng của anh.
Phương boss nhớ rất rõ, đó là tuần lễ thứ năm bọn họ chính thức hẹn
hò. Thực ra Phương boss muốn đưa Giản Tình ra bên ngoài ăn cơm, không
ngờ cô lại thuận miệng hỏi một câu: “Hay chúng ta mua đồ ăn về tự làm
nhé?”.
Khi nghe đề nghị như thế, ý nghĩ đầu tiên của Phương boss là, cô biết nấu ăn sao?
Được rồi, đại bộ phận cô gái đều biết nấu cơm, nhưng nấu ra có thể ăn được hay không thì còn phải xem xét.
Vì thế Phương boss ôm theo sự hoài nghi đi theo Giản Tình mua đồ ăn,
khi đó Giản Tình còn độc thân ở trong nhà trọ, chỉ có một phòng ngủ cộng thêm phòng bếp và toilet.
Lúc Giản Tình tất bật ở trong phòng bếp nhỏ thì Phương boss suy nghĩ
một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Chờ lát nữa nếu cô làm ra thứ không thể
ăn được, anh có nên nói thẳng không? Hay là giả vờ thích ăn mà ngược đãi chính vị giác của mình?
May mà vấn đề Phương boss lo lắng cuối cùng không hề xảy ra, khi anh
ăn một miếng thức ăn Giản Tình tỉ mỉ nấu, trong lòng Phương boss còn
tính toán lâu dài – Tương lai của anh về sau đều giao hết cho cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...