Giản Tình nắm chặt tài liệu trong tay, im lặng đứng yên tại chỗ không nói tiếng nào, mắt vẫn liếc nhìn người đàn ông đang ngồi ở vị trí trên
đầu, chỉ thấy anh cầm một tập tài liệu tùy ý giở qua giở lại, ngón tay
thon dài tao nhã đặt ở trên trang giấy khẽ cử động, làm cho bất cứ ai
nhìn cũng đều cảm thấy thật đẹp mắt.
Thân là đại công tử danh môn vọng tộc,
Phương Khiêm từ nhỏ đã được gửi gắm kỳ vọng rất cao, cho dù là việc học
tập tri thức hay học lễ nghi cuộc sống, đều thỉnh mời các giáo sư hàng
đầu đến dạy dỗ, chỉ bảo. Người lớn lên từ hoàn cảnh ưu việt như thế, đều siêu phàm thoát tục, có khí chất quý tộc tự nhiên, không phải người
bình thường nào cũng có thể bắt chước. Mỗi hành động tưởng như là ngẫu
nhiên, tùy ý cũng toát ra một cỗ khí tức cao quý, sang trọng không gì rũ bỏ được. Đây cũng là một trong vô số những mị lực vốn có của Phương
Khiêm.
Chờ những người khác lục tục đi ra, cánh cửa cũng tự động trượt đóng
lại, Phương boss mặt không chút thay đổi lúc này mới chậm rãi buông tài
liệu, ngẩng đầu lên nhìn cô. Trong ánh mắt thâm u sâu lắng, có thứ ánh
sáng người ta không thể đoán biết được, lúc này như hồ nước ngầm dậy
sóng mãnh liệt, có thể nháy mắt hút đi ý thức của người đối diện.
“Không biết Phương tổng còn vấn đề gì khác cần bàn bạc?” Bốn bề vắng
lặng, trên mặt Giản Tình nghiêm túc, khóe miệng thản nhiên mỉm cười. Dù
chỉ là một nụ cười nhợt nhạt, cũng như gấm vóc thêu hoa, càng làm cho cô trở nên quyến rũ động lòng người.
Phương Khiêm lẳng lặng nhìn cô một hồi, hướng cô vẫy vẫy tay, nhẹ giọng nói: “Lại đây.”
Giản Tình hé miệng cười khẽ, bước chân mềm mại, nhẹ nhàng đi đến
trước mặt anh, không có mở miệng, chỉ lẳng lặng mỉm cười nhìn anh.
Phương Khiêm nhíu mày, vươn cánh tay thon dài nắm lấy bàn tay nhỏ bé
của cô, chỉ cần nhẹ nhàng vung tay, Giản Tình đã rất ăn ý toàn thân ngồi trên đùi anh, vòng tay thật tự nhiên đặt trên thắt lưng của anh. Chỉ
đến giờ phút hai người gắt gao tiếp xúc này, Giản Tình mới có nhận thức
“Anh rốt cục đã trở lại”. Thời gian một tuần, mà dài lâu tưởng như cả
thế kỷ đã trôi qua. Trên khuôn mặt tuấn tú nho nhã của Phương Khiêm nổi
lên một nụ cười, dịu dàng đem cô tiến vào lòng, dỗ dành: “Nhớ anh
không?”
Giản Tình dựa vào người anh, mí mắt buông xuống, gật đầu đầy vẻ
ngượng ngùng, thành thật nói: “Nhớ, rất nhớ.” Cảm nhận được hơi thở mát
lạnh quen thuộc xộc vào mũi, Giản Tình cười ngọt ngào, trong lòng cũng
bình tâm hơn. Người đàn ông này, là tình yêu thuộc sở hữu của cô, là
điểm xuất phát và nơi quy tụ linh hồn cô. Cùng ở với anh đã hơn một năm
nay, tình yêu say đắm trong lòng, cũng đã nặng bằng tình yêu cả đời cộng lại.
Yêu anh, là từ ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy anh, đã trở thành
chuyện thật mà kiếp này không thể thay đổi. Không có đấu tranh, không có do dự, là tình yêu phấn đấu quên mình, không oán trách, không hối hận
giao phó, Giản Tình tin tưởng vững chắc, nếu cần lấy đi sinh mệnh đời
này để chứng minh tình yêu với anh, cô khẳng định không có nửa phần do
dự .
Có lẽ, cô thật may mắn, tình cảm mạnh mẽ như núi lớn biển rộng của
cô, lại có thể được người đàn ông hoàn mỹ này đáp lại. Việc này đối với
cô mà nới, quả thực là một kì tích. Vì thế cô luôn trốn tránh, cẩn thận
che chở, thật cẩn thận. Giống như trộm đi bảo vật trân quý nhất thế giới vậy, cười trộm, đắc ý, nhưng cũng vô cùng hoảng hốt, lo sợ.
Mỗi một lần nghe người khác dùng khẩu khí vô cùng sùng bái nhắc tới
Phương Khiêm, cô luôn im lặng lắng nghe, mỉm cười yếu ớt, làm bộ như đối tượng mà mọi người nhắc đến, thật sự là ở trên cao, thật sự là ngoài
tầm với. Cho tới nay cô đều thực an phận làm một thính giả, nhưng trời
biết, cô có bao nhiêu lần muốn xông lên trước mặt những người này, dào
dạt đắc ý tuyên bố rằng, người các nàng nói chính là người đàn ông của
cô, là của cô! Nhưng cô không dám nói, cũng không thể nói, cô thậm chí từng thỉnh cầu qua Phương Khiêm đừng đem quan hệ của bọn họ nói ra.
Không phải cô không biết tốt xấu, cô chỉ là sợ hãi, sợ hãi quan hệ này
một khi làm sáng tỏ, sẽ đi vào ngõ cụt, đồng nghiệp bàn tán, dư luận
truyền thông, còn có áp lực từ gia đình của anh. Tất cả những điều đó
đều có khả năng đem hạnh phúc nhỏ bé cô trộm được dập nát, cho nên, cô
thật sự không thể mạo hiểm.
Tình trạng hiện tại như vậy cũng thật tốt, chỉ cần anh có thời gian
dành cho cô một chút ân cần, dịu dàng, chỉ cần trái tim anh tạm thời
dừng lại ở nơi cô, chỉ cần như vậy, thì tất cả đều sẽ không sao.
Phương Khiêm cúi đầu nhìn vào lòng mình, cảm thấy cô gái nhỏ đang suy tư, khuôn mặt phấn nộn trắng nõn, giống như đang dụ dỗ anh cắn một
ngụm. Vì thế, anh tất nhiên không bỏ qua cảnh đẹp trước mắt, lấy tay
nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng nóng bỏng của cô.
Giản Tình ngửa đầu đón nhận nụ hôn sâu dịu dàng của anh, khóe môi hơi hơi hé mở, nghênh đón đầu lưỡi anh tiến vào. Mặc dù hai người đã trải
qua vô số lần hôn nồng nhiệt, nhưng mỗi khi đầu lưỡi anh liếm trên làn
môi cô, thân thể cô đều không thể ức chế run nhẹ. Đầu lưỡi kia, giống
như mang theo một dòng điện lưu, làm cho đầu óc cô như điện giật, choáng váng.
Hai người chịu đủ nhớ nhung, bắt đầu đói khát mút mát lẫn nhau, như muốn đem đối phương nuốt luôn vào bụng.
Đầu lưỡi anh linh hoạt cuốn lấy miệng cô, sau khi nhẹ nhàng liếm mút
làn môi dưới của cô, liền vội vàng cấp bách tiến vào trong, cùng cô dây
dưa trao đổi nước bọt, liên tục phát ra những âm thanh làm người ta phải đỏ mặt thẹn thùng.
Nụ hôn nồng nhiệt kéo dài làm cho Giản Tình cảm thấy thực sự khó thở, cả người vô lực xụi lơ trên người anh. Bình thường bộ dạng Phương Khiêm luôn lạnh lùng, xa cách làm người khác bất hòa, nhưng đối với việc trên giường, anh nửa phần cũng không lãnh, có thể nói là nhiệt tình như lửa, thủ pháp tiếp xúc thuần thục. Mỗi lần luôn làm cô vừa khó chịu lại vừa
khoái hoạt, càng muốn cự tuyệt thì khát vọng lại càng nhiều. Tóm lại mỗi lần đến cuối cùng, cô ngược lại muốn ngừng mà không được.
“A……” Một nụ hôn sâu cách thức tiêu chuẩn, triền miên giằng co hồi
lâu. Đến khi Giản Tình rốt cục không kiên trì được, từ khóe miệng tràn
ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng, Phương Khiêm vẫn chưa muốn buông cô ra,
gắt gao đem cô kéo vào trong lòng, chỉ có như vậy mới có thể thoáng giảm bớt nỗi nhớ nhung nồng đậm trong lòng kia.
Khi hai người hô hấp đã trở nên ổn định, Giản Tình lại đột nhiên đỏ
mặt “A” một tiếng, một bàn tay nam to lớn đặt trên đùi cô, đã lặng yên
sờ soạng đi vào phía dưới chân váy.
Đè lại cặp tay tác quái kia, Giản Tình thẹn thùng ngăn cản: “Đừng ở
trong này ……” Nơi này là phòng họp, mọi người có thể ra vào bất cứ lúc
nào. Nếu bị gặp được thì còn không xấu hổ đến chết mới lạ. Tuy rằng sợ
hãi, nhưng bàn tay linh hoạt kia lại đang ở nơi sâu kín tùy ý vuốt ve,
liên tiếp đem đến cho cô khoái hoạt không ngừng.
Phương Khiêm nhìn ra khiếp đảm của cô, khóe miệng cười cười, cũng
không có ý buông cô ra, nghiêng người với lấy điều khiển từ xa trên bàn
họp, tùy tay nhấn một cái, bóng đèn trong phòng họp thoáng chốc đều tắt
lụi. Hơn nữa vừa rồi vì cuộc họp có sử dụng máy chiếu, nên các rèm cửa
cũng được đóng chặt hoặc cũng chỉ le lói chút ánh sáng bên ngoài. Trong
nháy mắt, toàn bộ phòng họp trở nên tối sầm u ám.
“Như vậy có thể không?” Đôi mắt thâm u của Phương Khiêm trong bóng
đêm trong trẻo dị thường, lúc này nheo nheo lại trêu tức nhìn cô, hai
tay càng không ngừng ở trên người cô chu du đến những nơi mẫn cảm. Đối
với các khu vực nhạy cảm trên thân thể cô, anh cực kỳ rõ ràng.
Kỳ thật, Phương Khiêm hỏi điều này, hoàn toàn là dư thừa , Giản Tình
cho tới bây giờ cũng chưa từng từ chối ý nguyện của anh. Mặc kệ điều anh yêu cầu có lý hay vô lý, cô đều hoàn toàn chấp nhận. Đối với Giản Tình, đây cũng là phương thức biểu đạt tình yêu của cô. Mặc dù có điểm mù
quáng, nhưng cô luôn vui vẻ chịu đựng.
Phương Khiêm nheo mắt lại, tham lam đem bộ dáng thẹn thùng của cô thu hết vào trong mắt. Anh yêu cực kỳ ôn thuần của cô, yêu cực kỳ ngọt ngào của cô. Mấy ngày trước cũng không phải là cách xa quá, nhưng anh càng
ngày càng không thể chịu đựng loại cảm giác cách xa này. Không thấy được cô, không chạm được vào cô là vô cùng khó chịu. Mỗi lần đều làm cho anh lâm vào một trạng thái lo âu không diễn tả được. Chỉ có giống như bây
giờ, gắt gao đem cô ôm vào trong ngực, hung hăng yêu cô, mới có thể làm
cho lòng anh từ từ trở nên yên bình hơn.
Vì thế tại phòng họp rộng rãi này, tại bàn họp khí thế này, Giản Tình ngượng ngùng đón nhận sự nhớ nhung mạnh mẽ của anh hóa thành lửa rực
nóng chảy, ở chỗ sâu nhất trong thân thể cô kịch liệt bạo phát.
Cuối cùng, đang rong chơi giữa hạnh phúc, Giản Tình thật không ý tứ
nghĩ, về sau đến phòng họp, rốt cuộc không có cách nào đi vào thản nhiên được như lúc trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...