Giản Tình ít nhiều có thể cảm giác được, tuy Phương Khiêm yêu cô, nghe lời cô che giấu quan hệ của hai người,
nhưng trong lòng vẫn chưa hoàn toàn đồng ý. Đôi khi cô nghĩ rằng, thân
phận anh cao quý như vậy, chuyện yêu đương lâu dài là không thể. Ở chung một nhà với cô, lại còn phải miễn cưỡng nhân nhượng cô,t rong lòng anh
có cảm thấy tủi thân không? Có thể ngày nào đó sẽ chán ghét kiểu yêu
đương này mà vứt bỏ cô không?
Trước đây đã từng được nghe rất nhiều
chuyện của anh, Giản Tình biết, những bạn gái cũ của Phương Khiêm, không phải diễn viên điện ảnh thì cũng là người mẫu, ít nhất cũng thuộc dạng
thiên kim tiểu thư. Nhắc đến lúc đó, Tiểu Lâm còn phải tấm tắc: :“Mọi
người đều cảm thấy lạ, đã hơn một năm rồi, tại sao Phương boss không hề
có 1 scandal nào?” Giản Tình nghe xong nỗi nghi hoặc của cô, chỉ có thể
cười khổ trong lòng. Cô thầm nghĩ, vốn dĩ không xảy ra chuyện gì, đó là
vì bạn gái lần này của Phương boss không phải ngôi sao cũng không phải
thiên kim tiểu thư, mà là một nhân viên ngày ngày đi làm kiếm mấy ngàn
tiền lương một tháng. Còn bởi vì người bạn gái đó cảm thấy tự ti, nên
mới muốn giấu giếm sự thật đáng xấu hổ này.
Lúc này đứng dưới ánh đèn lung linh sắc
màu của bữa tiệc, dù lễ phục quý giá trên người cô đang mặc làm mọi
người cực kì hâm mộ, dù sắc đẹp của cô đủ để khiến mọi người say mê
nhưng đáy lòng cô vẫn cất giấu sự tự ti cùng sợ hãi. Cảm giác u ám này
xuất phát từ tình yêu mà cô đang trân trọng như chính sinh mệnh của
mình.
Ngọn đèn chiếu xuống nơi Phương Khiêm
đang đứng. Mọi động tác của anh luôn khiến người ta si mê. Một nụ cười,
một lời nói, đều có thể dễ dàng làm cho một cô gái đỏ mặt. Anh là chân
mệnh thiên tử, là tập hợp tất cả những gì tốt đẹp nhất, mà con người
hoàn mỹ này lại chính là người yêu của Giản Tình. Mỗi khi nghĩ như vậy,
Giản Tình cảm thấy bản thân như đang được sống trong một giấc mộng tuyệt đẹp.
Tập trung vào người đang từng bước một
đến gần mình, nhìn bóng dáng quen thuộc kia, Giản Tình cảm thấy như đang nằm mơ. Trên tay vẫn cầm ly rượu Tần Tiểu Ý đưa cho, cơ thể Giản Tình
trở nên đông cứng, trong bụng như có lửa đốt. Cô cảm thấy lúc anh nhìn
mình tươi cười hình như không giống với những người khác.
Trong nháy mắt, hai ly rượu chạm vào
nhau, phát ra âm thanh trong vắt như bị yểm bùa mê làm Giản Tình nhất
thời quên hết mọi thứ xung quanh. Trong đôi mắt, trong tâm trí chỉ còn
lại hình ảnh người đàn ông này.
Sau đó, tất cả mọi người cùng quay ra
nhìn. Bình thường Phương boss chỉ xã giao với người ta vài câu ngắn
ngủi, nhưng khi cụng ly với Giản Tình, biểu hiện của anh lập tức thay
đổi hẳn. Nụ cười sáng chói, ánh mắt say mê, thoải mái nhìn thẳng vào cô. Mặc dù đã cụng ly, nhưng anh vẫn không có ý định rời đi.
Mọi người lại nghe thấy anh nói : “Giản trưởng ban, đêm nay em thật mê người.”
Anh không dùng từ xinh đẹp hay mĩ lệ để
nói lên nhan sắc của cô, mà nói thẳng cô thật mê người.Ý nói là anh cũng bị cô mê hoặc sao?
Được anh khen như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tình ửng đỏ, bộ dáng ngoan ngoãn cúi xuống không dám đối diện với anh.
Tần Tiểu Ý ở bên không quen nhìn hai
người đóng kịch, bèn cầm ly rượu tiến đến, trêu chọc: “Giám đốc Phương,
bộ lễ phục của anh và Giản trưởng ban hôm nay trông rất xứng đôi.”
Mọi người nghe xong lời này, ai nấy đều
bị chấn động, bụng thầm nghĩ cô gái kia là ai mà lại dám đến nhận xét về trang phục của giám đốc. Có điều nhìn Phương Khiêm rồi nhìn Giản Tình,
họ lại cảm thấy Tần Tiểu Ý nói câu này quả thật rất chính xác. Trang
phục của hai người, từ màu sắc đến đường nét cắt may, quả đúng là sự kết hợp tuyệt vời.
Bộ lễ phục của Giản Tình vốn là ao ước
của rất nhiều mỹ nữ, nay thấy Phương boss với cô trông thật xứng đôi,
tâm hồn mỏng manh của các cô gái không thể tránh được mà tan vỡ thành
cát bụi.
Thấy mọi người đang chăm chú nhìn mình,
Phương boss không những không tức giận vì lời nói của Tần Tiểu Ý mà còn
chân thành nói: “Đây là vinh hạnh của tôi.”
Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ tất cả
mọi người đều bị ảo giác? Vì sao Phương boss cao quý mặc trang phục xứng đôi với một cô nhân viên nhỏ bé, mà lại cảm thấy thật vinh hạnh?
Phương Khiêm vừa nói ra lời này, ngoại trừ ba người đã biết rõ, những người còn lại đều đang trong cảm giác hỗn độn.
Bây giờ khuôn mặt của Giản Tình đã đỏ
đến nỗi có thể đem đi nướng bánh, trong lòng vừa cảm thấy ngọt ngào, vừa cảm thấy dằn vặt. Sợ anh nói thêm điều gì nữa, nên cô gắng giữ bình
tĩnh: “Cám ơn giám đốc đã khen ngợi.”
Phương Khiêm nhìn cô gật đầu, khuôn mặt không lộ chút cảm xúc.
Bởi Tần Tiểu Ý nói một câu rất đúng với
suy nghĩ của anh nên Phương Khiêm nhìn Tần Tiểu Ý với khuôn mặt ôn hoà
hiếm thấy. Anh cụng ly với cô, tâm trạng vui vẻ nói: “Tần quản lý, hy
vọng cô có thể tận hưởng vui vẻ buổi tiệc tối nay.”
“Đương nhiên, nơi này có một chuyện rất thú vị, tôi cảm thấy rất vừa lòng.” Tần Tiểu Ý trêu chọc.
Phương Khiêm chưa nói được bao nhiêu đã
bị một đám người vây quanh đưa đến nơi khác. Tần Tiểu Ý làm mặt quỷ sau
lưng anh, quay đầu lại vẫn nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của Giản Tình, chỉ tiếc không thể đem đi rèn sắt thành thép. Tiểu Ý liếc nhìn cô, khẽ gắt
lên một tiếng : “Nhìn mặt cậu kìa.”
Giản Tình ảo não: “Đáng ghét, anh ấy làm như vậy, chắc chắn ngày mai mọi người trong công ty sẽ phát ngôn lung tung cho mà xem.”
Tần Tiểu Ý lắc đầu: “Cậu không hiểu sao, càng lén lút lại càng khiến cho người ta nói này nói nọ, càng quang
minh chính đại người ta mới không có chuyện để nói. Đây chính là một nội dung của môn tâm lý học.”
“Được rồi, là cậu thông minh nhất.” Đối
với những lời lẽ hoang đường của Tần Tiểu Ý, Giản Tình tuyệt đối không
tin, những lời đồn đại chắc chắn sẽ không ít.
“Không đúng, là tên Phương keo kiệt nhà cậu thông minh. Lúc này Tần Tiểu Ý không thèm tranh công.
“Cho em hỏi…” Đứng phía sau, Lâm Kiều
Kiều đã hoàn toàn bị các cô quên mất, giờ thừa cơ hội chen vào, yếu ớt
hỏi: “Vừa nãy các chị nói vậy nghĩa là gì? Có thể giải thích cho em được không?
Giản Tình và Tần Tiểu Ý liếc nhau, đồng
thời nhìn về phía Lâm Kiều Kiều vô tội . Trời ạ, sao các cô có thể quên
mất cô bé này chứ.
Tần Tiểu Ý lập tức hung dữ hỏi: “Nói, em đã hiểu được những gì?”
“Em… Có phải Phương boss và Giản Trưởng
ban, hai người ngầm… ngầm… Ưm… ưm… ưm…” Tiểu Lâm còn chưa nói hết câu,
Tần Tiểu Ý đã từ xa xông đến,vội bịt chặt miệng cô.
“Xem ra năng lực hiểu chuyện của em đúng là không kém. Chị cảnh cáo em, nếu dám nói lung tung ra ngoài, chị sẽ
giết người diệt khẩu!”
Tiểu Lâm nhìn Tần Tiểu Ý đang trừng mắt, lại nhìn sang khuôn mặt đáng thương của Giản Tình, vì thế dùng sức bắt
tay Tần Tiểu Ý, nói: “Em có thể không nói cho mọi người, nhưng em muốn
biết rõ chân tướng sự việc.”.Buồn cười, tin đồn kinh khủng thế này, Kiều Kiều cô sao có thể không biết.
“Được, lần khác chị sẽ nói với em, giờ
không có thời gian.” Tuy không hứa với cô, nhưng thật ra Tần Tiểu Ý rất
sảng khoái đồng ý.
Các cô bên này còn chưa đàm phán xong, bên kia người chủ trì dạ hội đã lên sân khấu gào to.
“Các bạn đồng nghiệp, kế tiếp là phần
khiêu vũ giao hữu mà quý vị đã chờ lâu. Thật vinh hạnh vì hôm nay giám
đốc Phương của chúng ta cũng đến tham gia bữa tiệc. Mở màn phần khiêu vũ chắc chắn sẽ do anh biểu diễn. Mọi người hãy cùng hoan nghênh để giám
đốc lên sân khấu.” Người chủ trì vừa cổ động, mọi người lập tức vỗ tay
nhiệt liệt.
Phương Khiêm cũng không khước từ, thoải mái bước lên, đôi môi nở một nụ cười bí ẩn.
“Tôi tin tất cả mọi người đều có thể
thấy giám đốc của chúng ta hôm nay không mang bạn nhảy đến, cho nên tất
cả các cô gái ở đây đều có cơ hội. Các bạn hãy đứng ở vị trí trung tâm,
giám đốc sẽ chọn một người làm bạn nhảy mở màn cho buổi khiêu vũ. Mọi
người hãy cẩn thận nhìn dãy số đang cầm trên tay, nói không chừng sẽ
ngẫu nhiên là người được chọn.”
Người chủ trì tuyên bố xong quy tắc, hội trường ngay lập tức ồ lên. Trong những tiếng xôn xao, thậm chí còn có
thể nghe thấy tiếng thét chói tai của mấy cô gái.
Hình như người chủ trì nghĩ tin tức này
vẫn chưa đủ độ hấp dẫn với mọi người, lại nói tiếp: “Tuy nhiên, mọi
người có cảm thấy chỉ khiêu vũ thôi thì chưa đủ không? Hay chúng ta đề
nghị giám đốc tặng thêm một nụ hôn cho bạn nhảy. Mọi người thấy hế nào?
“Được…”
“Tôi muốn…”
Mọi người dưới sân khấu bắt đầu ồn ào .
Phương Khiêm nghe người chủ trì nói thêm điều kiện này thì chỉ nhíu mày, không tỏ vẻ gì thêm.
Không tỏ vẻ gì, khẳng định là anh đã
đồng ý. Dưới sân khấu các mỹ nữ còn chưa nhìn dãy số, cũng đã hưng phấn
đến cực độ. Trời ạ, được khiêu vũ cùng giám đốc đã là ân huệ trời ban,
bây giờ còn có thể thân mật hôn môi, việc này quả thật làm cho họ điên
cuồng.
Một lúc sau, tiếng ồn ào đã ngớt, người
chủ trì đem một cái thùng trong suốt đựng các dãy số đến trước mặt
Phương Khiêm, để anh thò tay lấy một tờ. Phương Khiêm khẽ cười nhìn
người chủ trì, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu làm ở phòng nào ?”
Anh chàng bị hỏi như vậy thì sợ toát mồ
hôi lạnh. Không thể nào, không phải giám đốc muốn biết anh là người
phòng nào rồi chờ dạ hội kết thúc điều anh đi nơi khác chứ? Anh lớn mật
như vậy cũng là do trưởng phòng sai khiến. Nếu không cho dù anh có ăn
phải gan hùm, gan báo cũng đâu dám vặt lông hổ.
“Tôi… tôi… ở phòng hành chính khoa tổng hợp” Chàng trai lắp bắp trả lời.
Phương Khiêm gật đầu nói với anh ta : “Đưa micro cho tôi!”
Người chủ trì cẩn thận đưa micro cho
Phương Khiêm, sau đó nhìn anh rút ra một dãy số, vừa định thò đầu nhìn,
lại bị Phương Khiêm khéo léo che khuất.
Thế là, mọi người ở dưới sân khấu đều
đang hồi hộp chờ đợi Phương boss tuyên bố người sẽ làm bạn nhảy của
anh.Trong khoảng thời gian ngắn, hội trường rộng lớn lặng ngắt như tờ.
Phương boss dùng giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng nói ra dãy số: “0027”.
Trong hội trường, lập tức hiện lên sự thất vọng, chán nản, không cam chịu mà thở dài.
Người chủ trì nghe xong lời nói Phương
Khiêm thì quay đầu lớn tiếng hỏi: “0027 là cô gái nào, xin mời bước lên
sân khấu. 0027,xin mời bước lên sân khấu.”
Chờ lâu không thấy ai đáp lại, mọi người đã bắt đầu thì thầm với nhau, bàn luận xem rốt cuộc là ai quá đáng như
vậy. Được Phương boss mời lên đã là may mắn lắm rồi, lại dám lề mề không bước ra. Thật đúng là không biết điều!
Tiểu Lâm nhìn dãy số trên tay, đột nhiên trừng to mắt, dùng sức kéo tay Giản Tình rồi lập tức mở lớn miệng: “A…
0027… Chị Tình, số của chị là 0027… A…a… a…”
Tần Tiểu Ý đứng ở bên cạnh, cũng nhìn
vào dãy số, sau đó lại đăm chiêu nhìn đầu Giản Tình đã nhanh chóng cúi
xuống sát ngực. Cô lập tức hiểu rõ, không khỏi nói thầm: “Không chỉ keo
kiệt, mà lại còn gian lận. Thật đáng xấu hổ!”
Người chủ trì còn đang ở trên sân khấu
hỏi 0027 là ai, Tiểu Lâm quay sang nhìn Giản Tình đang đứng im không
nhúc nhích, gấp đến độ giậm giậm chân. Giờ phút này, rốt cuộc cô cũng
cảm nhận được thế nào là “Hoàng đế chưa vội, thái giám đã lo.” (1)
“Ở đây ,0027 ở đây!” Tiểu Lâm không có
vóc dáng cao ráo, đứng ở trong đám đông thì mọi người không thể nhìn
thấy cô, cô chỉ có thể dùng biện pháp giơ cao hai tay nhảy lên.
Nhìn thấy cô hét ầm ĩ như vậy, mấy trăm
ánh mắt sắc như dao, đồng loạt bay vụt về phía Tiểu Lâm, thoáng chốc
khiến Tiểu Lâm trở nên cứng đờ: “Ơ… Không phải… Không phải tôi… 0027 là… là Giản trưởng ban.” Tiểu Lâm phát hiện ra bị mọi người hiểu lầm, run
cầm cập tự minh oan cho mình.
Lập tức, tất cả ánh mắt lại đồng loạt bay vụt về phía Giản Tình.
Khóe miệng Giản Tình khẽ rung động,
trong lòng bao mối cảm xúc đan xen. Mặc dù cô không nhạy bén cũng có thể đoán ra chuyện này là do Phương Khiêm sắp xếp, sao có thể may mắn xảy
ra chuyện như vậy, mà lúc đầu anh cũng đã hỏi dãy số của cô là bao
nhiêu.
Đang ảo não phiền muộn, Giản Tình lại
thở phào nhẹ nhõm. Ít ra… sẽ không nhìn thấy cảnh tượng anh khiêu vũ
cùng cô gái khác. Cô biết mình không rộng lượng đến nỗi có thể dễ dàng
nhìn anh nhảy với người khác mà không bị tổn thương. Cho nên, Phương
Khiêm bày ra mưu kế này, nhìn thì tưởng anh muốn làm khó cô, nhưng thật
ra lại rất quan tâm đến suy nghĩ của cô.
Giản Tình đang do dự đứng ở dưới, lại bị Tiểu Lâm hô hào thế này, cũng không ngại ngùng mà lặng lẽ, từ từ bước lên sân khấu.
Tần Tiểu Ý ở đằng sau cô nhỏ giọng hô: “Cố lên.” Sau đó ôm lấy bả vai Tiểu Lâm, mở to mắt chuẩn bị xem kịch vui.
Đám đông vốn đang chen chúc rất chật
chội, lúc này đều tự giác rẽ ra cho Giản Tình bước lên. Giản Tình hơi
hoảng hốt, vừa bước lên vừa nhìn anh không chớp mắt. Không biết có phải
do cô hồi hộp sinh ra ảo giác không mà cô thậm chí còn nghe được những
âm thanh nghiến răng, nghiến lợi rất giận dữ truyền đến từ hai bên.
“Oa, là đại mỹ nữ của công ty chúng ta – Giản trưởng ban. Mọi người mau vỗ tay hoan nghênh.” Người chủ trì là
nhân viên của Phương thị, đối với những mỹ nữ của công ty, tất nhiên là
rõ như lòng bàn tay. Huống hồ Giản Tình là mỹ nhân tiếng tăm vang dội
như sấm.
Ngọn đèn phát ra ánh sáng rực rỡ chói
mắt. Người đàn ông của cô đang đứng trên sân khấu chờ đợi, tươi cười
rạng rỡ, làm cho tâm trạng mọi người lâng lâng. Giản Tình không kìm nén
nổi mà rảo bước nhanh hơn đến bên anh.
Vừa mới bước chân lên mấy bậc thang, một bàn tay to thon dài chìa ra trước mặt cô: “Thật vinh hạnh cho tôi được
khiêu vũ với một tiểu thư xinh đẹp” Lúc này Phương Khiêm không hề giấu
diếm, dùng ánh mắt như phóng điện nhìn thẳng vào cô.
Dòng điện của anh quá mạnh mẽ, làm cho những người xung quanh không khỏi choáng váng.
Giản Tình ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh,
chậm rãi đặt đôi tay mình lên lòng bàn tay ấy, sau đó nhẹ nhàng nở một
nụ cười thật ngọt ngào.
Bóng dáng xinh đẹp cùng ánh mắt dịu dàng kia, cho dù sẽ có không ít người ghen tỵ, oán giận, nhưng họ không thể
không thừa nhận: Trai tài gái sắc, chính là như thế này!
Giữa lúc mọi người trong hội trường đang đắm chìm giây phút tuyệt vời, người chủ trì lại không biết chọn thời
điểm thích hợp mở miệng: : “Ôi, đại mỹ nhân như thế này, giám đốc trao
nụ hôn. Suy cho cùng không biết ai mới là người may mắn đây.”
Được người chủ trì nhắc nhở,mọi người
mới nhớ tới…, có những đồng nghiệp nam đã bắt đầu hô hào bên dưới: “Hôn
đi! Hôn đi! Hôn đi…”
Phương Khiêm nắm tay cô, đôi mắt đen ẩn
chứa nụ cười, nói với những người đang hô hào bên dưới: “Xem ra, hôm nay người may mắn là tôi mới đúng!” Vừa nói xong, anh cúi đầu, nhẹ nhàng
tiến đến gần, dịu dàng hôn lên đôi môi cô.
Khoảnh khắc tuyệt đẹp lúc này phút chốc như ngừng lại.
Nếu không có sự kiện trong bữa tiệc tối hôm nay, mọi người thậm chí còn cảm thấy hai người vốn nên là người yêu của nhau.
Ánh đèn từ từ chiếu xuống, vũ khúc êm
đềm nhẹ nhàng vang lên. Phương Khiêm nắm lấy tay Giản Tình, bước xuống
vũ đài, chuẩn bị bắt đầu màn khiêu vũ tối nay.
Khi đi qua người chủ trì, Phương Khiêm
khẽ nói thầm điều gì đó. Lập tức Giản Tình thấy ánh mắt anh ta từ kinh
ngạc trở nên mừng rỡ như điên.
Khi bước vào sàn nhảy, Giản Tình không nhịn được nhỏ giọng hỏi Phương Khiêm: “Anh nói với anh ấy cái gì vậy?”
Phương Khiêm khẽ cười: “Anh nói khi nào trở về sẽ tăng lương cho anh ta.”
Giản Tình mơ màng, nhất thời không thể hiểu được hết ý nghĩa trong lời nói của anh.
Không để cho cô nghĩ lâu, Phương Khiêm
đã ôm thắt lưng của cô, bắt đầu nhẹ nhàng khiêu vũ. Sau đó nhân lúc ngọn đèn trở nên mờ ảo liền ghé vào tai cô nói nhỏ :“Bảo bối, đừng nghĩ ngợi gì nữa, hưởng thụ giờ khắc tuyệt vời này đi nào.”
Giản Tình nghe anh nói, ánh mắt dịu dàng như nước. Giờ phút này giống như một giấc mơ, nhưng cho dù là mơ, cô
cũng cảm thấy thật hạnh phúc.
(1): “Hoàng đế chưa vội, thái giám đã lo”: chỉ người trong cuộc chưa vội mà người ngoài cuộc đã sốt ruột.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...