Đánh Cắp Tình Nhân

Bạch Chu Việt nhìn thấu suy nghĩ của cô, mục đích tiếp cận Hán Lập Thành là vì số nợ Vi Mộng Ly mang quá lớn. Làm mọi cách lấy lòng người đàn ông si tình để đủ trả khoản vay khổng lồ.

Bị bóc trần sự thật trong một lần tình cờ nghe được, cô vội vã chạy nhanh ra trước vực thẳm hòng dọa sợ Hán Lập Thành mủi lòng thương cảm.

Mấy ai ngờ được chính vì điều này mà cô suýt từ giã cõi đời, toàn người lao xuống vực thẳm trong nỗi sợ hãi kinh hoàng.

Nhờ phước cô được cứu sống bởi mảnh áo vướng lại trên cành cây, tìm đủ mọi cách để thoát khỏi nơi tối tăm dưới đáy vực sâu chỉ trực chờ đến ngày hôm nay.

Vậy mà, Thiên Kha Nguyệt lại lọt vào tầm mắt của Hán Lập Thành. Cô bị ngó lơ dù hắn ta có tình cảm sâu đậm đến chết đi sống lại.

Không công bằng! Vi Mộng Ly cô đã khổ tâm đến nhường nào, sẵn sàng thay đổi cả gương mặt để lấy lòng hắn, hà cớ gì lại bị Thiên Kha Nguyệt cướp mất.

" Chị điên rồi! "

Vi Xuân Viên chạy ra bên ngoài với lòng đầy căm phẫn. Sự thất vọng dâng lên đến tột cùng nhưng vẫn không lỡ giương mắt nhìn Vi Mộng Ly bị vạch trần từ miệng của người khác.


" Tự mình suy nghĩ lại rồi nói ra tất cả đi. Ít nhất cũng giữ lại chút thể diện cho chị, đừng khiến em thất vọng thêm nữa. "

Cô không phục, không muốn cứ vậy mất hết tất cả, rõ ràng gương mặt xinh đẹp kia cô cũng có, tại sao Thiên Kha Nguyệt lại được Hán Lập Thành để tâm hơn cả cô.

Lưu Ngô Dương thất thần nhìn vào dòng nước chảy siết, anh ân hận khi không quan tâm cô nhiều hơn. Chẳng ngờ cô lại tiêu cực đến độ muốn nhảy cầu tự vẫn.

Thân xác chưa rõ đã lưu lạc nơi đâu, lần cuối cùng anh gặp cô là cuộc trò chuyện phút mốt cho cô cuộc sống bình yên ở chung cư.

Anh liếc nhìn Hán Lập Thành đau khổ ngồi yên cạnh đó, sự tức giận bộc phát muốn lôi tên đó ra đánh cho một trận.

" Anh diễn cái bộ mặt đau khổ đó cho ai xem? Từ trước tới giờ Thiên Kha Nguyệt không thuộc về quyền sở hữu của anh, đừng khiến cô ấy chướng mắt thêm nữa!! "

Hắn yên lặng không nói, lòng chết tâm dằn vặt không thể thốt thành lời.


Đến ngay cả bản thân hắn cũng chẳng hiểu rõ, tại sao lại có mớ cảm xúc phức tạp này cho người phụ nữ hắn vốn khinh thường.

Vi Mộng Ly nhân lúc Hán Lập Thành đau buồn mà cất công đến tận nơi Thiên Kha Nguyệt tự vẫn. Nhìn người đàn ông trước mắt có lẽ bản thân cô đã phải lòng anh rồi. Dù trước kia là vì số nợ mới tiếp cận anh, nhưng bây giờ cô không muốn nhường cho bất kì ai hết.

Hán Lập Thành chỉ xứng với người mang tên Vi Mộng Ly, chính là cô, chỉ một mình cô.

" Thiên Kha Nguyệt…? "

Lưu Ngô Dương ngẩn người nhìn cô mà bất ngờ, sự xuất hiện đột xuất mang nét mặt giống hệt Thiên Kha Nguyệt khiến anh không đứng vững.

Nhìn qua phong cách ăn mặc cũng dễ dàng phân biệt được, Hán Lập Thành thở dài nhìn cô.

" Vi Mộng Ly, em chạy ra đây làm gì. "

Cái tên Vi Mộng Ly vang lên như đưa Lưu Ngô Dương từ thiên đàng đáp thẳng xuống mặt đất trong đau đớn vỡ vụn. Anh nhìn lầm rồi, Thiên Kha Nguyệt cô đâu còn sống.

" Sao có thể…người này không phải Thiên Kha Nguyệt…Vi Mộng Ly gì chứ? Tại sao lại có khuôn mặt giống với Thiên Kha Nguyệt quá vậy!? "

Cô đánh trống lảng không muốn trả lời, điều mà cô luôn muốn giấu kín, không cho bất kì ai động đến dễ dàng phơi bày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận