Đường Tố Nhiên nghe tiếng "tút tút" vang lên bên kia điện thoại, đúng ba lần hai mươi mốt hồi, không có nhấc máy.
Lục Nghiêm chưa từng để chế độ im lặng, hơn nữa, anh cũng không rời điện thoại bao giờ.
Nhưng lúc cô cần nhất, đã hai lần trong đời, anh bỏ qua cô.
Đường Tố Nhiên mím môi, gạt hết những suy nghĩ ngoài lề ra khỏi đầu, cắn răng bấm gọi một số khác.
Bên kia có người phản hồi ngay:
- Anh Nam Thành hả? Em đang ở trường, mọi người mừng sinh nhật chị Tố Nhiên sao rồi?
- Vũ Thanh.
- Đường Tố Nhiên ngăn lại giọt nước mắt của mình.
- Gọi cứu hộ giúp tôi.
Chúng tôi đang ở ngọn núi phía sau biệt thự nhà cô, đường bị lấp rồi, anh Cố bị thương nặng.
Gọi cả cứu thương nữa, giúp tôi.
- Cái gì cơ? - Ngọc Vũ Thanh dồn dập hỏi lại.
- Cô đưa điện thoại cho anh ấy, tôi muốn nghe giọng anh ấy.
Đường Tố Nhiên sờ trán Cố Nam Thành, chỉ chạm vào được "một hòn băng".
Cô vội nói:
- Anh ấy ngất rồi, cô nhanh lên giúp.
Tôi sẽ gửi định vị cho cô.
Đừng tắt máy, nếu có gì cần tôi sẽ liên lạc.
Ngọc Vũ Thanh ngày thường là cô gái chỏng chảnh, nhưng lúc này lại đáng tin đến lạ kỳ:
- Được.
Cô chăm sóc cho anh ấy, chúng tôi sẽ đến ngay.
Nếu như anh ấy gặp chuyện gì không may, tôi sẽ liều mạng với cô.
Đường Tố Nhiên tạm tắt chế độ thoại đi, soi đèn xem kĩ vết thương của Cố Nam Thành.
Máu vẫn còn chảy rỉ rỉ.
Cô đặt anh nằm lên đùi mình, sau đó cởi áo khoác.
Bên trong cô chỉ mặc một chiếc áo len và sơ mi.
Đường Tố Nhiên cởi áo sơ mi của mình, xé một vạt áo ra.
Vải băng vết thương đã có, nhưng vấn đề lớn nhất bây giờ là...
Anh đang mặc quần dày.
Nếu như cứ như thế này, cô băng bên ngoài quần cũng chẳng có ích gì cả.
Cô nhìn Cố Nam Thành, người đàn ông vẫn đang say ngủ, thi thoảng nhíu mày thật chặt, như đang phải chịu quá nhiều đau đớn.
Bàn tay cô đưa ra, vô thức đặt lên đôi mày anh rồi vuốt thẳng các nếp nhăn.
Trong tiềm thức, cô cảm thấy anh phải vô lo vô nghĩ mới đẹp trai...
- Khi tỉnh dậy anh đừng bắt tôi chịu trách nhiệm.
- Đường Tố Nhiên lẩm nhẩm, rồi lại nói thêm.
- Mà anh có bắt tôi cũng chẳng chịu trách nhiệm được.
Tôi chỉ muốn cứu anh mà thôi.
Cô vừa nói vừa cắn điện thoại để giải phóng đôi tay, đoạn kéo khóa, cởi quần của anh xuống.
Dáng người Cố Nam Thanh gọn chắc, lại quen mặc đồ rộng nên không quá khó khăn.
Da anh trắng mà khỏe mạnh, nhưng gặp lạnh thì tím vào.
Đường Tố Nhiên chẳng để ý những chuyện nhỏ nhặt, nghiên cứu thật kỹ vết thương ở đùi.
Cô lấy áo mình lau qua vết thương, tránh để nó nhiễm trùng rồi cẩn thận băng lại.
“Không có nước sạch hoặc rượu trắng, có lẽ vẫn còn nguy hiểm”, cô nghĩ.
Nhưng trong hoàn cảnh này được như vậy là tốt rồi, còn phải xem anh có bị sốt hay không.
Qua mười lăm phút, Đường Tố Nhiên thầm thở phào vì Cố Nam Thành không bị sốt, nhưng cô lay mãi mà anh không tỉnh, có lẽ là do say rượu.
Anh không lừa cô, hơi rượu trên người anh rất nồng, xem có vẻ uống không ít.
Cô buồn rầu cứ vuốt chân mày anh với sắc mặt mềm mại, kiên nhẫn hiếm có.
Nhưng chỉ có lòng Đường Tố Nhiên biết mình đang nổi sóng.
Anh có mạo hiểm cứu cô thì thế nào? Ngay từ đầu, hai người vốn là hai đường kẻ song song, có thể cùng đồng hành, mỗi quãng đời của cô đều có hình bóng của anh và ngược lại, nhưng tình sâu duyên mỏng, gần như không có cơ hội “gặp gỡ”.
Chằng bằng… tay Đường Tố Nhiên khựng lại, cô thốt ra một câu:
- Chẳng bằng quên đi.
Khi hiện tại mới vương vấn, còn có thể quên được, tốt nhất nên tránh xa nhau.
Em có thể làm Lục thiếu phu nhân của em, anh có thể… có người bầu bạn đến cuối đời.
- Lạn… Tố Nhiên…
Người đang nằm yên bỗng nhiên động đậy, nhưng Đường Tố Nhiên không nghe thấy anh đang nói gì cả, ngoại trừ hai chữ gọi tên mình.
- Anh nói gì cơ? – Cô cúi đầu xuống để nghe cho rõ.
- Lạnh…
Lần này thì đã nghe rõ hơn, cô định nói “Đợi tôi chút!” rồi cởi áo của mình thì Cố Nam Thành đã hành động trước.
Anh vòng tay lên cổ cô, sức người đàn ông lúc bệnh nặng vẫn hơn một người phụ nữ.
Đường Tố Nhiên bị kéo xuống, hơi thở của hai người gần trong gác tấc, quấn quýt lấy nhau cả đời.
Còn môi của cô thì đáp lại trên môi anh.
Lạnh và nóng vương vấn.
Đường Tố Nhiên mở to mắt, sau một hồi ngây người thì vội cựa quậy thoát khỏi vòng tay anh.
Cố Nam Thành thà chết cũng không buông tay, khiến cho vết thương trên đùi lại có dấu hiệu vỡ ra.
“Nếu cứ như thế này thì sẽ thành công cốc.” Cô kêu khổ trong lòng, nhưng cũng không dám làm thêm hành động gì làm anh bị thương nặng thêm.
Cố Nam Thành thấy vậy được nước lấn tới, anh ở trong lòng người con gái mình yêu, ôm lấy cô, và hôn cô không kiêng nể.
Ngày mai dẫu có chia xa thì sao chứ? Đêm này, ở đây, chỉ có hai người.
- Tố Nhiên...!– Anh buông môi cô ra, thảng thốt nói.
– Làm sao quên em được.
Đạm Hà là lời thề gắn bó không chia lìa, đã là lời thề...!thì không được phá.
Đường Tố Nhiên nghe thấy tiếng anh càng lúc càng nhỏ, đứt quãng rồi tắt hẳn.
Làn da dưới tay cô đang lạnh thì chợt nóng lên giần giật.
“Bị sốt rồi.” Người bị thương kị nhất là bị sốt, nếu không kịp thời xử lý thì vết thương nhỏ như kiến cắn cũng có thể mất mạng.
Cô kêu thầm một tiếng không ổn, rồi gọi điện cho Ngọc Vũ Thanh.
- Anh ấy sắp không chịu được nữa.
Cô đến đâu rồi?
Ngọc Vũ Thanh ở bên kia cũng không khá hơn là bao, cắn răng nói từng chữ một:
- Làm ơn, đừng để anh ấy làm sao.
Chúng tôi phải đi đường khác do có tuyết lở, sắp đến rồi.
Cô gắng gượng mười lăm phút nữa thôi.
Trước mắt Đường Tố Nhiên tối sầm, một bông tuyết rơi trên mí mắt cô, rồi hai bông, ba bông...
Tuyết rơi, nhiệt độ hạ càng ngày càng thấp, cô mặc mấy lớp áo mà vẫn cảm nhận được hơi lạnh như con dao sắc cứa vào người.
Một người không vận động lại mất máu ở giữa thời tiết âm mười độ C thế này làm sao chịu nổi mười lăm phút?
Cô ôm chặt Cố Nam thành trong lòng mình, che cho anh hết thảy.
- Chờ thêm mười lăm phút nữa họ sẽ đến đón chúng ta.
Anh chờ thêm một chút nữa có được không?
Em nguyện mang toàn bộ sự may mắn trong cuộc đời này để cầu nguyện, chúc anh bình an một đời.
***
Thật ra Ngọc Vũ Thanh là người tốt, nhưng con gái mà, thấy người mình thích đi với cô gái khác thì không vui.
Cô nhóc này ghét Đường Tố Nhiên, nhưng đối với người mình yêu là thật lòng thật dạ, không lừa dối..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...