Dành Cả Sinh Mệnh Để Yêu Em


Tô Mạn phút chốc bất ngờ giây lát rồi nhanh chóng định thần lại, mỉm cười quay sang nhìn Lục Thiệu Quân.
“Anh… kể chuyện cho em ngủ nhé?”.

Lục Thiệu Quân giọng điệu ngập ngừng lên tiếng hỏi cô.
“Hửm! Anh tính dỗ trẻ hay sao?”.

Tô Mạn phút chốc không kiềm chế được mà phì cười.
“Vậy em có nghe hay không?”.

Lục Thiệu Quân dè dặt hỏi lại cô.
“Đương nhiên là có rồi”.

Tô Mạn nhanh chóng đáp lại, chuyện hiếm có thế này cô dĩ nhiên phải nắm bắt.
Lục Thiệu Quân quay đầu lại nằm thẳng, từ từ chậm rãi kể chuyện:
“Có một người đàn ông là thiên thần, người phụ nữ là ác quỷ, họ tình cờ gặp gỡ và yêu nhau.

Nhưng vì thân phận của mình, cô chỉ có thể lau nước mắt mà bỏ đi.


Đến một ngày, cô nghe nói có một thiên thần đã đánh mất đi đôi cánh mà bị đày xuống địa ngục”.
Lục Thiệu Quân giọng điệu trầm thấp, dịu dàng chậm rãi kể tiếp:
“Cô gái sợ hãi, tự hỏi lẽ nào là anh ấy? Đến trước cửa địa ngục, cô choáng váng, đúng là anh thật! Người đàn ông cũng thấy cô, khi này cũng đã là ác quỷ, anh ta liền đi về phía cô.

Cô khóc to, hỏi anh tại sao? Anh ta dịu dàng xoa đầu cô gái trước mặt, lau nước mắt cho cô, cười nói: Vì em, anh nguyện cắt bỏ đôi cánh của mình, đổi một đời vì em”.
Lúc này, Lục Thiệu Quân quay đầu liếc nhìn sang Tô Mạn liền thấy cô đã ngủ thiếp đi từ bao giờ.

Anh chỉ mỉm cười một cái, dịu dàng đắp chăn cho cô rồi thuận thế chậm rãi cúi xuống gần người Tô Mạn, nhẹ nhàng đặt xuống trán cô một nụ hôn: ‘Anh nhất định sẽ bảo hộ em một đời bình an vui vẻ, cô gái nhỏ của anh’.
Sáng hôm sau, Lục Thiệu Quân vừa tỉnh giấc liền nhanh chóng ngồi dậy, không thấy Tô Mạn đâu anh vội vàng chạy xuống lầu.
“Anh dậy rồi đó à”.

Thanh âm Tô Mạn từ trong phòng bếp bước ra vang lên.
Lục Thiệu Quân quay đầu liền nhìn thấy cô hai tay cầm theo bát cháo đang nóng hổi, bốc khói nghi ngút.
“Ừm.

Em dậy sớm vậy, ngủ không ngon sao?”.

Lục Thiệu Quân dè dặt hỏi cô.
“Không… không có, em ngủ tốt lắm luôn đó, anh không thấy sáng nay em rất có tinh thần sao”.

Tô Mạn nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, cô đặt bát cháo xuống bàn rồi giơ tay tỏ vẻ hứng khởi.
Đúng là sáng nay trông Tô Mạn rất có tinh thần, cả người đều toát lên vẻ tràn đầy sức sống.
“Nào Thiệu Quân, anh mau ngồi xuống nếm thử cháo em nấu đi”.

Tô Mạn vui vẻ kéo ghế cho anh rồi đẩy anh ngồi xuống, vẻ mặt nhìn anh đầy mong chờ.
Lục Thiệu Quân phút chốc không kiềm chế được mà phì cười, bỗng anh dừng lại trầm ngâm giây lát rồi tỏ vẻ suy nghĩ hỏi lại Tô Mạn:
“Khụ… tay anh có chút không tiện.

Hay là em đút cho anh đi?”.

Tô Mạn nghe xong lập tức đơ người: “Hả?”.
Trong lòng cô không khỏi thắc mắc: ‘Không phải anh vẫn còn một tay kia sao?’.


Nhưng nghĩ đến anh vì cô nên mới bị thương, Tô Mạn cũng không hỏi lại anh mà liền thỏa hiệp đồng ý.
Tô Mạn xúc từng miếng cháo, nhẹ nhàng cúi xuống thổi cho nguội rồi mới đưa lên trước mặt anh.

Lục Thiệu Quân ánh mắt toát lên ý cười, chầm chầm ăn miếng cháo như đứa trẻ.
“Thế nào? Có ngon không?”.

Tô Mạn vẻ mặt mong chờ hỏi.
“Ừm”.

Lục Thiệu Quân tỏ vẻ thưởng thức mà gật gù càng khiến Tô Mạn trở nên phấn khởi vui vẻ.
“Nào”.

Cô lại đưa thìa cháo ra trước mặt anh.

Đột nhiên, Tô Mạn đờ người lại ngây ngốc, nãy giờ không tự chủ được mà cô đã xem Lục Thiệu Quân như trẻ con thật mà chăm sóc.

Tô Mạn lúc này mới tá hỏa, thầm lo lắng nghĩ: ‘Mình… chắc chưa đắc tội anh ấy đâu ha?’.

Nhìn vẻ mặt có phần thoải mái vui vẻ hưởng thụ của anh, Tô Mạn mới yên tâm đi vài phần, tiếp tục xúc cháo cho Lục Thiệu Quân.
Bỗng cửa lớn mở ra, thanh âm lớn giọng của người phụ nữ từ ngoài đã vang vọng vào bên trong:
“Thiệu Quân cái đứa con trời đánh này, con bị thương sao không nói mẹ một câu hả?”.

Từ ngoài cửa, hai ông bà Lục Khải Sơn cùng Âm Mẫn Hoa nhanh chóng bước vào.
Lục Thiệu Quân phút chốc ngây ngốc khó hiểu: ‘Sao họ biết mình bị thương chứ’.

Anh đột nhiên như nghĩ ra gì đó, đưa mắt sang nhìn Cao Lãnh bên cạnh.
Cao Lãnh im ắng không nói gì chỉ cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi.

Lục Thiệu Quân nhìn thấy cảnh này liền như đã hiểu, thở dài một hơi rồi đưa tay xoa xoa vùng thái dương.
Tô Mạn vừa thấy là ba mẹ của Lục Thiệu Quân đến bèn cất bát cháo trên bàn, vội vàng đứng dậy chào đón:
“Ba… mẹ”.
Âm Mẫn Hoa lúc nãy bước vào vừa hay nhìn thấy những gì mình muốn xem, bèn vui vẻ cầm tay Tô Mạn vỗ vỗ.
“Con đó, vất vả rồi.

Đều là tên nhóc này không hiểu chuyện, đã bị thương không nói ai rồi còn liên lụy con khổ cực chăm sóc”.
Tô Mạn nhanh chóng lắc đầu phủ nhận:
“Không đâu, anh ấy bị thương vì con, đây là điều con nên làm ạ”.

Tô Mạn trong lòng không khỏi lo lắng, vội vằng nhận tội trước mặt ba mẹ Lục Thiệu Quân..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận