Lúc trở lại chỗ Trần Lê, Hiên Mộc đang ngồi ở trên ghế sa lon, hai mắt xanh ngọc nhìn thẳng cửa, rõ ràng là đang chờ đợi. Sau khi cửa bị đẩy ra, nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của Trần Lê thì ánh mắt Hiên Mộc ánh mắt sáng lên, con ngươi lấp lánh, cánh môi hé mở, hình như là muốn nói gì đó, nhưng lúc nhìn đến gương mặt tràn đầy nụ cười kia thì cuối cùng không có mở miệng nữa, mặc cho cô đi tới ngồi trên đùi của anh.
Khi đôi tay ngó sen kia vòng qua cổ anh, anh chỉ nhàn nhạt nói một câu:
"Về sau không được đi ra ngoài một mình, cũng sắp làm mẹ rồi" .
"Được rồi, về sau nếu ra ngoài đảm bảo sẽ để anh đi cùng" .
Nhìn một bộ dáng cam đoan khiêm tốn, Hiên Mộc khẽ cười, dịu dàng nói:
"Ngày mai chúng ta phải trở về, tối nay em đi ngủ sớm một chút."
"Vậy còn anh?"
"Anh làm nốt vài việc sau cũng đi ngủ" . Buổi trưa bởi vì lo lắng cô, trong lòng luôn tràn đầy bất an, khiến cho anh không thể tập trung tinh thần làm việc gì, chỉ có thể bỏ xuống tất cả chờ cô trở lại.
"Được" Cô nhu thuận lên tiếng, sau đó liền cầm khăn đi vào nhà tắm. Hiên Mộc lấy điện thoại ra gọi cho Tần Mặc Nhiên, chỉ nói có bốn chữ: "Kế hoạch như cũ" .
Giờ phút này, bên trong phòng của Tần Mặc Nhiên còn có hai người, một là Vân Nam, mà người còn lại, là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi trông rất nhanh nhẹn. Sau khi nghe điện thoại của Hiên Mộc, Tần Mặc Nhiên nhìn hai người kia vỗ tay cười nhạt nói:
"Đã xong, vậy mời hai vị về trước, chờ trò chơi ngày mai bắt đầu" .
Lúc đó tại Ân gia, Tô Ca ngồi một mình ở trong phòng, nhìn cả buổi tối mọi người Ân gia bận bịu chuẩn bị, trong lòng cảm thấy mê man. Ngày mai, chỉ cần đến ngày mai thôi cô sẽ là vợ chưa cưới trên danh nghĩa của Trăn Sinh rồi, từ đó về sau tên tuổi của hai người bọn họ đều bị gắn chung một chỗ. Mặc dù Trăn Sinh nói đính hôn chỉ là giả, nhưng ai có thể hoàn toàn khẳng định tất cả chắc chắn ở trong lòng bàn tay đây? Kết quả cuối cùng như thế nào, ai mà biết được?
Có lẽ về sau cô sẽ cách Tần Mặc Nhiên càng ngày càng xa. Đối với ngày mai, thật sự là thấp thỏm lớn hơn mong đợi, chỉ là cô tin tưởng, bất luận như thế nào, Trăn Sinh sẽ không làm tổn thương cô. Nhắm mắt lại, Tô Ca nhớ lại thời kỳ còn xem kịch Quỳnh Dao rất nhiều năm trước. Nữ chính lúc ở trong tình thế nguy cấp bị ép gả cho người đàn ông khác, nam chính sẽ xuất hiện ở trong hôn lễ cướp người. Đáng tiếc hiện thực dù sao cũng không phải phim truyền hình, cô cam tâm tình nguyện muốn đính hôn cùng Trăn Sinh, mà Tần Mặc Nhiên tuyệt đối không phải là vai nam chính.
Thời điểm cô đang nghĩ như vậy, cửa đột nhiên bị mở ra, một cô gái mặc váy trắng như tuyết, buộc tóc đuôi ngựa, mặt mộc không trang điểm đột nhiên đi vào. Tô Ca vẫn ngẩn ngơ , chỉ thấy cô gái kia tỉ mỉ quan sát Tô Ca từ trên xuống dưới một lúc lâu, lúc này mới lên tiếng nói:
" Tô tiểu thư cô yên tâm, Nhan Nhiễm tôi sẽ không giành đàn ông với cô , tôi và anh ấy đã nói xong, ngày mai tất cả đều chỉ là diễn trò mà thôi."
"Diễn trò?" Tô Ca vẫn chưa kịp hiểu ra thì thấy Trăn Sinh thở hổn hển từ ngoài cửa xông vào, gương mặt thanh tú đẹp đẽ rõ ràng mang theo tức giận.
"Đủ rồi! Ai cho cô tới nơi này!"
Cô gái kia vẫn chưa kịp nói thêm câu nào, liền bị Trăn Sinh nửa kéo nửa ôm dẫn ra ngoài. Cánh cửa kia lẳng lặng bị đóng lại, Tô Ca nhíu mày, có chút ngạc nhiên, bao lâu cô không nhìn thấy vẻ mặt hung ác như vậy của Trăn Sinh rồi? Kể từ sau khi Trăn Mạc rời đi, Trăn Sinh trừ đối mặt mình, ở trước mặt những người khác trước sau như một đều đều là vẻ mặt không biểu cảm. Cho nên cảm xúc lộ ra ngoài như vừa rồi cũng là khó thấy được.
Tô Ca nằm trên giường, một đêm này Trăn Sinh cũng không có trở lại , chắc là bị mấy người Tứ thúc nghiêm cấm cùng giường với cô rồi. Suốt đêm cô chìm trong giấc mơ, suy nghĩ từ từ quay ngược lại buổi chiều cảnh xuân ấm áp kia, cô và Tần Mặc Nhiên song song ngồi ở hành lang trong sân trường, anh ngưng mi vô cùng nghiêm túc nói với cô:
"Tiểu Cách Cách, mặc kệ về sau có xảy ra biến động gì đi nữa, anh chỉ hi vọng em có thể làm được một điều, đó chính là lúc nào cũng phải tin tưởng anh vô điều kiện" .
"Nhiên. . . Muốn em tin tưởng anh cái gì chứ ?"
Trong mơ, Tô Ca rất nghi hoặc, rất đè nén, cô muốn lớn tiếng nói ra tất cả nghi vấn, nhưng cuối cùng trừ từ chối mấy cái còn lại đều là phí công, cô không phát ra được một chút âm thanh nào. Cảm giác giống như là có người giữ cổ họng của cô .
Hình ảnh vừa chuyển một cái, đó là lúc bọn họ lén yêu nhau nhiều năm trước kia, cô nhớ kĩ lần kia hình như ở công viên bên cạnh trường học, giống như tất cả thiếu niên thời đại ngây ngô yêu đương, lén lén lút lút ở trong công viên nhỏ ước hẹn, hai cái bóng dáng ngồi ở trên một cái ghế, Tô Ca thấy nơi cổ áo sơ mi Tần Mặc Nhiên lộ ra một sợi dây đỏ, tò mò đưa tay ra lần theo sợi dây móc vật kia ra, lại là một khối ngọc bội có hoa văn phức tạp.
"Cho em có được không?" Tô Ca mở to mắt nhìn Tần Mặc Nhiên, khi ngón tay vừa chạm tới khối ngọc kia thì cô liền sinh ra một cảm giác mong muốn đặc biệt, giống như vật này trời sinh nên thuộc về cô một vậy. Vậy mà Tần Mặc Nhiên cũng lại gạt tay cô ra, cẩn thận đem khối ngọc kia cất vào trong cổ, lúc này mới xoay đầu lại nhìn thiếu nữ, bộ mặt nghiêm túc nói:
"Đây là di vật mẹ anh để lại, là để tặng cho vợ tương lai " .
Tô Ca không lên tiếng, chỉ là cảm thấy rất khó chịu. Nhìn bộ dáng uất ức của cô, Tần Mặc Nhiên lúc này mới hài hước cười một tiếng, gỡ khối ngọc kia xuống thận trọng đeo vào trên cổ của cô. Sau đó thì sao? Hình như là sau đó, lúc Tần Mặc Nhiên đột nhiên thay lòng, cô liền giật khối ngọc xuống trực tiếp ném cho anh. Đến hôm nay cô vẫn nhớ rõ nét mặt anh lúc đó, phẫn nộ, tức giận, giống như muốn xé nát cả người cô. Nhưng mà dần dần, sóng mắt anh lưu chuyển che giấu hết cả tâm tình, nếu có chỉ là bình thản, tầm mắt rõ ràng rơi vào trên người cô, rồi lại giống như không có, trực tiếp xuyên thấu cô.
Tim bị đốt thành tro, tại sao cô có thể quên nét cô đơn trên mặt Tần Mặc Nhiên một khắc kia? Trong lòng đột nhiên dâng lên một hồi đau đớn. Thời điểm Tô Ca tỉnh lại lần nữa đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào trên người cô, rơi xuống đất tạo thahf những hình ảnh loang lổ. Không kìm lòng nổi, tay của cô nâng lên chạm vào cổ, nơi đó có một khối ngọc, cảm giác ấm nóng. Là khối huyết ngọc kia!
Tô Ca bỗng nhiên trợn to hai mắt, lúc này cô mới nhớ tới, hình như khi ở Côn Minh, Tần Mặc Nhiên tự tay đeo cho cô, việc này nói rõ cái gì? Vẫn chưa kịp suy nghĩ tường tận, Phỉ Dung mang tới cho cô một cái váy, lễ phục màu trắng khảm đá quý óng ánh, đính rất nhiều hoa, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy tinh xảo đẹp đẽ lạ thường. Tô Ca rất muốn mặc lên người để xem nó đẹp như thế nào, phụ nữ đều thích trang phục đẹp, cô làm sao lại quên hôm nay là ngày cô đính hôn đây?
Nhưng đáng tiếc chính là, đối phương không phải người đàn ông cô một lòng muốn gả cho.
Sau khi thay xong trang phục, Tô Ca ghé vào cửa sổ nhìn xuống, đại sảnh Ân gia cùng với biển hoa tường vi ở vường trước là nơi tốt nhất để cử hành hôn lễ. Tô Ca hạ mi, đột nhiên , ánh mắt của cô không tự chủ được trừng lớn hơn, bởi vì qua cửa sổ, cô nhìn thấy đoàn người Tần Mặc Nhiên đang đi về phía tòa nhà này. Anh tới làm cái gì? Không phải là tới để tận mắt nhìn cô và người khác đính hôn chứ?
Không, sẽ không, Tô Ca lắc đầu một cái, Tần Mặc Nhiên không phải là người để mặc vật sở hữu của mình rơi vào trong tay người khác, vậy lần này anh tới đây vì cái gì? Tô Ca ngẩn ngơ, đoàn người Tần Mặc Nhiên đã tiến vào trong tòa nhà, đang đi lên tầng. Sau lưng truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, Tô Ca quay đầu lại, mới phát hiện là Trăn Sinh toàn thân mặc âu phục, giờ phút này Trăn Sinh nở nụ cười trong sáng nhìn Tô Ca, dùng âm thanh nhẹ nhàng nói:
"Bạch Luyện, anh ấy đã tới, chị theo anh ấy đi thôi."
Tô Ca kinh ngạc, trợn to hai mắt, không thể tin quay đầu lại nhìn Trăn Sinh, chỉ thấy Trăn Sinh hơi nhướn mày nói:
"Trách nhiệm hộ vệ đến đây chấm dứt, Bạch Luyện, vị hôn thê của em đang chờ, chị và anh ấy đi thôi, bây giờ em đã không cần chị nữa."
Tô Ca theo tầm mắt của cậu nhìn sang, lúc này Nhan Nhiễm trang điểm xinh đẹp đâng đứng không xa ở phía sau cậu, dùng ánh mắt hài hước nhìn bọn họ. Mà Trăn Sinh, cuối cùng xoay người lại, nặng nề ôm một cái Tô Ca, rồi sau đó liền bước nhanh lui về phía sau, dắt tay Nhan Nhiễm, hai bóng dáng trẻ tuổi đứng chung một chỗ thoạt nhìn vô cùng xứng đôi, một đôi ngọc bích.
Không nhịn được thở dài thở ra một tiếng, Tô Ca rõ ràng có thể cảm nhận được ánh mắt sáng rực ở sau lưng Trăn Sinh. Mà trước mặt cô, giờ phút này Tần Mặc Nhiên xuất hiện, hai tay mở lớn, lộ ra lồng ngực nhìn cô, trong con ngươi sáng lên, rõ ràng chính là đang nói: "Nhanh đến trong lòng anh, anh đón em" .
Khẽ nâng bước chân, Tô Ca nhẹ nhàng bước đến, mà người đàn ông phía trước cũng đã vội vàng tiến lên một bước, bàn tay nhanh chóng ôm eo nhỏ của cô. Tô Ca tựa vào lồng ngực ấm áp của anh, hơi thở quen thuộc xông vào mũi, nhưng mà, chẳng biết tại sao cô lại cảm thấy cực kỳ an tâm, tựa như đã chờ cái ôm này ngàn năm vạn năm .
"Anh đã đến rồi?" Tô Ca mở miệng, giọng nói mềm mại.
"Ừ, anh đến đón em." . Nhẹ nhàng tựa đầu vào trong ngực anh, Tô Ca lại ngẩng đầu lên đầu nhìn về phía Trăn Sinh, chỉ thấy trên mặt Trăn Sinh nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, còn có cô bé vẻ mặt không được tự nhiên đứng ở bên cạnh. Kỳ thực tất cả đều trọn vẹn, nhưng cuối cùng có hạnh phúc hay không, không ai biết được.
Từ lúc Tô Ca quay đầu lại nhìn một cái kia, trong lòng Trăn Sinh mơ hồ dâng lên đau đớn. Cũng được, sớm muộn gì cũng có ngày phải rời xa cô, không bằng ngay lúc này, khi cậu tỉnh táo nhất để có thể chống lại số phận, khi tất cả mọi việc đều không theo mong muốn, như vậy, chẳng bằng đang lúc cục diện còn có thể khống chế đưa cô đến trong lòng người khác, ít nhất sau này dù mình có hối hận, cũng sẽ không cảm thấy lo lắng.
Giống như một trò cười, thật ra thì cậu cũng sớm đã biết được, người ông ngoại chọn để đính ước với cậu là con gái duy nhất của tiền bối trong giới chính trị Hongkong, hôn nhân thương mại, cho tới bây giờ đều là quy tắc bất biến, như vậy ông sẽ có được mọi thứ ông muốn, có cái gì không được? Cậu chung quy không phải là anh trai, theo ý anh, chỉ khi ngươi có đủ tài lực để tự mình đứng vững ở xã hội này, ngươi mới có thể mơ ước những thứ không thuộc về ngươi. Huống chi... Trăn Sinh nhìn cô gái bên cạnh luôn mang bộ dáng chim khổng tước nhưng rõ ràng trong ánh mắt rất dịu dàng, có lẽ cô cũng không đến nỗi chán ghét như vậy..
Dọc theo đường đi Tô Ca cũng không nói chuyện, mặc dù Tần Mặc Nhiên đã tự mình đến đón cô, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Cho đến khi lên máy bay, Trần Lê và Hiên Mộc so với bọn họ phải đến sớm hơn, giờ phút này đang cười khanh khách nhìn bọn họ, Tô Ca chú ý đến bàn tay Hiên Mộc nhẹ nhàng ôm hông Trần Lê, hết sức chăm sóc. Đang thất thần, chỉ thấy bàn tay Tần Mặc Nhiên đã đưa qua, hai tay ôm cô vào trong ngực, sắc mặt Tô Ca khẽ biến, cuối cùng ngồi vào chỗ của mình ở phía sau.
Rồi sau đó chỉ nghe giọng nói trong vắt dễ nghe của Hiên Mộc vang lên:
"Mặc, cậu thật sự đem 30% súng ốn đạn dược ở Hongkong cấp cho Ân gia ư?"
Nghe được câu này, trong lòng của Tô Ca "lộp bộp" một tiếng. Đúng thế, người sành sỏi như Ân lão thái gia làm sao có thể thả cô đi một cách uổng phí đây? Như vậy, để mang cô đi rốt cuộc Tần Mặc Nhiên đã tốn cái giá cao như thế nào? Mặt mày nhăn lại, cô liền nghe âm thanh trầm thấp khàn khàn của người đàn ông bên cạnh:
"Dĩ nhiên là không, chứng từ tớ đưa cho hắn là giả."
Giả? ! Tô Ca trừng lớn cặp mắt, liền thấy Tần Mặc Nhiên có chút buồn cười nhìn cô, nhẹ nhàng véo chóp mũi cô một cái, trêu chọc nói:
"Yên tâm, anh sẽ không bạc đãi người bạn nhỏ của em. Dù sao hắc đạo Hongkong quá mức phức tạp, một tiểu tử như cậu ấy làm sao có thể ứng phó được? Huống chi bên Vân Nam cũng sẽ không để mặc cho anh nhúng tay như vậy" .
Lại nhìn bộ mặt khẩn trương Tô Ca một cái, lúc này mới nói tiếp:
"Bất quá nhìn cậu ta trả lại bảo bối không hư hại chút nào cho anh, đường thương giới cậu ấy phải đi sau này, anh đã thay cậu ấy trải tốt rồi, chỉ cần cậu bé không làm những việc không đứng đắn, làm mọi thứ đến nơi đến chốn, tự nhiên về sau sẽ một bước lên mây."
"Thật vậy ư? " Giọng Tô Ca khẽ run, vô cùng cảm động. Ngay cả điều ấy người đàn ông này cũng giúp cô nghĩ tới? Nước mắt ngưng ở khóa mi, cô theo bản năng lau đi, liền nghe Tần Mặc Nhiên bên cạnh thở dài, đè nặng tiếng nói:
"Cô nương ngốc, khóc cái gì, về sau cũng không phải là không gặp được cậu ta nữa" .
Nghe vậy, đầu nhỏ của Tô Ca không khống chế được cọ xát trong ngực anh vài cái, anh hiểu lầm rồi. Chỉ là có quan hệ gì đâu, giọng nói hạ thấp, cô oa oa trả lời một câu:
"Tần Mặc Nhiên, có anh thật tốt" . Người đàn ông lúc này không có lên tiếng, nhưng hai cánh tay không tiếng động ôm cô chặt hơn. Trên mặt Tô Ca không kiềm chế được hiện lên nét nhu hòa, cô khao khát cái lồng ngực này cả một đời đi?"
Nhắm mắt lại, cô yên tâm vùi đầu ở trong ngực Tần Mặc Nhiên ngủ bù, bờ môi nở một nụ cười hài lòng, giống như lấy được thế giới hạnh phúc lớn nhất. Con ngươi Tần Mặc Nhiên trầm xuống, chỉ là nhẹ nhàng hôn một cái ở trán của cô, rồi sau đó liền quay đầu đi, lại nghe được trước mặt truyền đến một trận cười đùa, lúc này mới giương mắt lên hung hăng trừng hai người trước mặt. Mọi người đều là kẻ tám lạng người nửa cân, có gì đáng cười chứ?
Côn Minh, 2 tháng sau. Tô Ca gần đây dần dần phát hiện Tần Mặc Nhiên có một chút bí ẩn, nhưng mà, dù có phát hiện như vậy nhưng cô lại không thể nói thẳng, chỉ có thể cố gắng nín nhịn. Ví dụ như cô phát hiện Tần Mặc Nhiên thường sẽ nhận được điện thoại của một nhân vật lớn, hay như ông lão cấp trên của anh hoặc người mặc huyết y kia giao phó nhiệm vụ gì thì bình thường Tần Mặc Nhiên sẽ cùng Hiên Mộc ở trong phòng thương nghị thật kỹ lưỡng một phen, sau đó nữa, Tô Ca phát hiện, nhiệm vụ vẫn được hoàn thành, mà còn giải quyết rất gọn.
Nhưng chẳng biết tại sao chung quy Tô Ca lại cảm thấy rất quái dị, cả người đều có cảm giác mơ hồ không thích hợp, hết thảy tất cả rốt cuộc cũng khiến cô không nhin nổi nữa. Vào trước buổi tối Tần Mặc Nhiên lại một lần tuyên bố phải xa nhà một chuyến, Tô Ca rốt cuộc níu lấy người đàn ông muốn ấn cô ở trên giường giở trò, giọng điệu có vài phần giống tư thái của đại vương nói:
"Nói, đến tột cùng anh là ai?"
Bàn tay Tần Mặc Nhiên bàn tay đang đặt ở tiểu anh đào trước ngực cô tùy ý xoa nắn. Trong mắt lửa nóng đang lên rừng rực, ý thức được cô phản kháng, anh chỉ đơn giản động mấy cái liền áp chế toàn bộ tay chân của cô, tựa vào bên tai của cô thổi nhẹ một hơi, rồi sau đó lại cúi đầu xuống tiếp tục ngậm viên anh đào trước ngực cô, làm động tác đùa giỡn như vậy, vẫn không quên nói:
"Tiểu Cách Cách, chẳng lẽ em thật sự không biết trên thế giới này còn có loại người được gọi là "nằm vùng?"
"Ầm" !"Có ý gì!"
Tô Ca chợt trợn to hai mắt, giùng giằng muốn từ trên giường bò dậy, nỗ lực nghĩ bày ra một tư thế, thế nhưng còn chưa hành động thành công thì đã bị thân thể của người đàn ông mạnh mẽ giữ chặt.
Tần Mặc Nhiên nhìn gò má đỏ lên vì tức giận cảu người bên dưới, bất đắc dĩ lúc này mới dừng lại động tác, khẽ lên tiếng: “Anh nói, người đàn ông của em là một nằm vùng" .
"Vậy anh là cảnh sát?" Tô Ca sợ hãi than, vậy mà cánh mũi lại bị người đàn ông gõ một cái, một hồi lâu sau mới nghe anh chậm rãi nói: "Là lính đặc chủng" .
Lính đặc chủng? Tô Ca nhớ lại dường như lúc trước cô xem mắt thì gặp phải lính đặc chủng Mộ Dung Cẩm kia, so sánh với người đàn ông đang cười tà khí trước mặt này, trán lập tức nổi lên ba vạch đen. Gì kia, rõ ràng đều là xuất thân lính đặc chủng, làm sao lại khác biệt lớn như vậy chứ? Trên giường người đàn ông này chỗ nào có nửa điểm dáng vẻ quân nhân sao? Tần Mặc Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành bánh bao của Tô Ca, không nhịn được bóp một cái, lúc này mới rảnh rỗi mở miệng nói:
"Thế nào, hình tượng tan vỡ?"
Tô Ca chỉ bĩu môi không nói lời nào, hai má phồng lên, giống như con ếch bị thổi cho tức giận . Cô thật muốn sử dụng ánh mắt giết chết anh! Anh có thể hiểu tâm tình của mình sao? Rõ ràng cô cho là đã theo một lão đại xã hội đen, cho là về sau đều phải sống cuộc sống ở trong bóng tối rồi, mấy ngày nay vẫn luôn rầu rĩ nên nói với cha mẹ như thế nào về người đàn ông này.
Thật ra thì trong lòng cô đã nghĩ xong , nếu như nói hết lời mà mẹ vẫn khoong đồng ý, còn tính toán an bài làm mối cho cô mà nói, cô liền trực tiếp cùng người đàn ông trước mắt này bỏ trốn, dù sao giữa mẹ con cũng không có thù lâu, đợi qua mấy tháng nữa cô trở về, mẹ còn không coi cô như bảo vật cất trong lòng sao?
Tính toán như thế, vậy mà người đàn ông này lại đột nhiên nói anh không phải. . . Chuyện này làm cho cô đã cố gắng chuẩn bị mài đao sèn soẹt vì anh và mẹ làm sao chịu nổi? Bĩu môi, Tô Ca bất đắc dĩ nói:
"Mấy ngày nữa em muốn về nhà, anh xem việc này nên giải quyết thế nào?"
Chỉ thấy khóe môi Tần Mặc Nhiên nở nụ cười sâu hơn, mơ hồ có chút ý xấu, một hồi lâu mới nghe anh cười nói:
"Giải quyết à, đêm nay anh ra sức cố gắng, sinh một đứa bé cho bà bế là cách giải quyết tốt nhất."
Tô Ca nghe vậy ảo não quay mặt qua chỗ khác, đàn ông, trong đầu trừ nghĩ cái này, còn có cái khác không?
Thấy Tô Ca không nói lời nào, Tần Mặc Nhiên cúi đầu ở bên tai cô nói: "Năm đó, anh không nhận được lá thư này, chuyện sau đó anh đều không biết" . Vốn là không có ý định khơi lại vết thương ngày xưa, nhưng dù sao cũng là do anh gây ra.Tô Ca buồn bực không nói, qua một lúc lâu mới buồn buồn đáp một tiếng: "Em biết" .
Thật ra thì thật lâu trước kia cô đã biết, chuyện làm khiến người nhục nhã như vậy, tuyệt đối không phải là Tần Mặc Nhiên làm, anh không phải người như vậy. Nhưng bởi vì cảm giác đó quá mức đau đớn, cho nên anh liền lựa chọn giận chó đánh mèo, hơn nữa, cô bây giờ đã dần dần hiểu, năm đó anh đột nhiên thay lòng, cùng hiện tại nhắc tới hai chữ "nằm vùng" chắc chắn có liên quan, sợ mình sẽ luôn dây dưa tổn thương. Làm như vậy hết thảy là muốn cho mình ghét anh, tiếp đó là quên anh sao? Cứ như vậy sau đó, xóa sạch mọi dấu vết của anh trong thế giới của mình
Đáng tiếc việc đời luôn thay đổi, nên gặp thì sẽ gặp lại, mà nên gần nhau, thì sẽ ở cùng nhau.
Tô Ca nhắm mắt, rất nhanh, cô dần dần đắm chìm trong kích tình người đàn ông tạo ra, không thể tự thoát ra được rồi. . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...