Nhìn giường lớn bền chắc, cũng bởi vì vận động kịch liệt của người đàn ông mà lay động, phát ra tiếng kẽo kẹt. Tô ca cong thân thể nhỏ bé lên, cảm thấy Tần Mặc Nhiên cứ như vậy chôn sâu trong cơ thể mình. Tiến vào, rồi lại đi ra, trước tiên luôn là rút ra một chút, vào lúc Tô Ca cảm thấy trống rỗng, anh lại hung hăng đi vào.
Vậy mà, lực đạo nhìn mãnh liệt như vậy, lại mang theo một chút săn sóc nhu tình. Cảm giác kích thích mạnh như vậy, Tô Ca không nhịn được thiếu chút nữa liền kêu ra tiếng . Đầu tiên chỉ là đè nén âm thanh nhỏ nhặt, vậy mà về sau, phía dưới bị người đàn ông trêu chọc, cảm giác được sắp lên đến đỉnh thì cô không khống chế được mà thét chói tai, nhưng lại bị miệng Tần Mặc Nhiên chặn lại, tiếng thét chói tai kia đều bị anh nuốt vào trong miệng.
Môi lưỡi ấm áp của người đàn ông quấn lấy cái lưỡi thơm tho của cô, sau khi quấn thì trằn trọc hút lấy. Cứ như vậy, hai bờ môi Tô Ca đều bị người đàn ông chặn kín.
Hồi lâu sau, khi thân thể Tô Ca không khống chế được co rút liên tục, Tần Mặc Nhiên bị trận khoái cảm kia kích thích, thời điểm cuối cùng, một lần nữa anh động thân vùi vào chỗ sâu nhất trên cơ thể cô, hai người cùng nhau đạt đến đỉnh khoái cảm.
Sau đó, thân thể Tần Mặc Nhiên cứ như vậy nằm trên người của Tô Ca, hai thân thể dán chung một chỗ thật chặt. Cái kia của anh vẫn ở trong cơ thể cô, giữa bọn họ nửa điểm khe hở cũng không có, dán sát như thế, giống như là sinh ra đã vậy.
Bàn tay Tần Mặc Nhiên chăm chú vuốt ve Tô Ca, sau một hồi tỉ mỉ thưởng thức, mới buông tay, rồi từ trên người cô đứng dậy, ngọc trụ cũng theo đó rút ra khỏi cơ thể. Mặc dù là ở trong bóng tối, nhưng nhờ có mấy phần ánh sáng nhạt, Tô Ca vẫn có thể thấy rõ ràng sự thương tiếc trên mặt anh.
Cặp mắt kia của Tần Mặc Nhiên sâu như màn đêm, ghé vào bên tai Tô Ca khẽ nói:
"Thật xin lỗi, vừa rồi quá thô bạo" .
Đàn ông đều là sói, ăn tủy trong xương, chỉ cần có đồ ăn trước mặt, ai còn có thể nhịn được nữa. Nhất là, trong những ngày cô rời đi, lòng anh cũng thấp thỏm.
Nghe vậy, Tô Ca cười cười, không nói gì, Tần Mặc Nhiên ở trên trán cô in dấu hôn, sau đó mới nói:
"Anh phải đi, mấy ngày này em ở lại đây cẩn thận chút. Nhiều nhất là mười ngày anh sẽ tới đón em!"
Sau khi nói xong anh ngẩng đầu tinh tế nhìn Tô Ca một cái, muốn từ trong mắt cô thấy được sự đáp trả hoặc là tình cảm khác, nhưng Tô Ca không có nhìn anh, cô chỉ quay đầu đi. Tần Mặc Nhiên thở dài một tiếng, rồi nhặt quần áo đầy dưới đất lên, xoay người lần nữa nhìn Tô Ca một cái thật lâu, mới quỷ mị giống như lúc tới đi ra ngoài.
Trên giường lớn, người dính nhớp làm cho Tô Ca không cách nào ngủ được, đi tắm trước, Người không phải thật sự khó chịu, nhưng mà, chỉ cần cô động một cái, cũng cảm giác bên cạnh rất không thích hợp, hình như Trăn Sinh vừa rồi còn khẽ cử động. Tô Ca trợn to hai mắt nhìn lại thì chỉ thấy Trăn Sinh đang yên ổn ngủ say, hô hấp đều đặn, không khỏi cười mình điên rồi.
Sửa sang áo ngủ xong, cô tận lực thả nhẹ bước chân đi đến phòng tắm, tắm nhanh chóng rồi sau đó lại trở về giường, chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm khi cô tỉnh lại, nhìn thấy Trăn Sinh còn đang ngủ say, hơi cử động, thì có một cảm giác đau nhức truyền đến, nhắc nhở cô đêm qua không phải nằm mơ, Tần Mặc Nhiên, người đàn ông như sói lang quả thật đã tới.
Mấy ngày sau lần đó, cô và Trăn Sinh vẫn luôn ở lại trong nhà Trần Diên Chi, chỉ là từ sau ngày đầu tiên gặp Trần Diên Chi đó, cô cũng chưa có gặp lại hắn. Mỗi ngày, không gian hoạt động đều bị giới hạn ở trong phòng, hoặc là trong hồ bơi ở biệt thự phía. Trăn Sinh mấy ngày nay so với trước đây trầm mặc rất nhiều, sau khi ăn xong thì trực tiếp đi tới hồ bơi bơi lội.
Tô Ca cảm thấy nhàm chán. Trong lúc đó, Ân gia bên kia cũng không truyền đến bất cứ tin tức gì. Tô ca mơ hồ cảm thấy hình như Ân gia cùng Trần Diên Chi đều đang đợi cái gì đó, song, rốt cuộc là cái gì, cô lại không rõ. Dù ở trong phòng hay là ở bên ngoài bơi lội thì cô đều mãnh liệt cảm thấy có một đôi mắt đang theo dõi mình, giống như là bị giám sát. Nhưng kì quái là, có lúc cô cảm thấy suy nghĩ của mình đều như bị người nhìn thấu, khi khác, cô lại cảm tưởng như ánh mắt theo dõi cô vô cùng nhu hòa, chẳng lẽ là hai người khác nhau sao?
Trong lòng tràn ngập lo lắng, rốt cuộc đã bị phá vỡ vào sáng sớm ngày thứ bảy, khi cô bắt gặp Nhãn Kính Nam đã từng gặp trước kia cùng một phụ nữ trần truồng quấn lấy nhau trong nhà của Trần Diên Chi. Cô muốn đi tìm Trăn Sinh, trong lúc đi qua bụi hoa vô tình nghe được tiếng rên đầy dâm loạn nên ngừng bước chân.
Trên đất, hai chân trắng bóng của người phụ nữ bị người đàn ông tách ra vòng ở bên hông. Người đàn ông này cũng không ngừng công kích, lên tục nói những lời phóng đãng, tiếp đó liền luật động theo cách nguyên thủy nhất. Thân thể Tô Ca liền ngừng lại, tiến cũng không được, lui cũng không xong, sợ tiếng bước chân của mình sẽ kinh động tới họ.
Hơn nữa còn bởi vì cô nhận ra diện mạo của người phụ nữ kia, lại chính là một minh tinh có tỷ suất xem khá cao trên truyền hình. Cô khó xử, trong bụng nghĩ thầm, thì ra ngôi sao cũng thích đánh dã chiến ư?
Đúng lúc ấy, liền có một đôi tay lặng yên không tiếng động che miệng của cô, rồi sau đó, Tô Ca liền nghe thấy âm thanh than nhẹ của một người đàn ông quỷ quyệt như ám dạ nói:
"Tô tiểu thư, không nên nhìn cái này thì tốt hơn?"
Tô Ca âm thầm buồn bực, mình như thế nào không có cảnh giác, thậm chí ngay cả người tới sau lưng cũng không biết. Mà sau lưng, chính là người đàn ông lẳng lơ kia, Trần Diên Chi.
Không biết hiện tại hắn xuất hiện tại nơi này rốt cuộc là vì chuyện gì. Tô Ca mím môi dứt khoát không nói, chỉ nghe được âm thanh Trần Diên Chi nói:
"Lão Nhị vụng trộm với người phụ nữ của ta, vốn là nếu không có bị Tô tiểu thư bắt gặp, ta chẳng những có thể tha cho hắn, mà còn có thể cho hắn người phụ nữ này. Nhưng nếu hôm nay đã bị Tô tiểu thư thấy được, vì mặt mũi của ta, cái nón xanh này thật là mang không được. . . ."
Nói xong, không có báo trước, hắn đột nhiên rút súng lục hướng người đàn ông không biết chuyện gì đang ra sức chạy nước rút bên kia bụi hoa bắn một phát súng vào đùi hắn. Máu tươi bắn ra, Tô Ca nhìn thấy Nhãn Kính Nam chán nản ngã ở trên người phụ nữ, rồi sau đó quay đầu lại nhìn bọn họ bằng vẻ mặt oán độc.
Trong bụng không nhịn được run lên, người này, hắn coi mạng người là cái gì? Người phụ nữ sợ hãi kêu liên tiếp, rồi sau đó hai mắt trợn ngược liền bất tỉnh. Vậy mà bờ môi của Trần Diên Chi lại cong lên, nhìn người đàn ông kia nói:
"Còn không mau đem quần mặc vào? Hay là muốn ta trực tiếp cắt của ngươi luôn sao?"
Nhãn Kính Nam nghe vậy, đồng tử co rút nhanh một hồi, sau đó hắn thật nhanh nhặt quần lên, mặc kệ chân trái chảy máu mặc vào, khập khễnh đi tới.
Tô Ca nghe được âm thanh đùa bỡn của Trần Diên Chi:
"Tô tiểu thư lần sau cần phải sáng mắt một chút, không nên nhìn cái gì không nên , bí mật vẫn còn bí mật" .
Rồi hắn quay sang nhìn Nhãn Kính Nam nói:
"Lão Nhị, một chân này của người là vì Tô tiểu thư mà mất" .
Không đếm xỉa đến ánh mắt ngoan lệ tàn nhẫn của người đàn ông, Tô Ca chỉ hạ mi, nhìn bóng lưng hai người đàn ông này rời đi không nhịn được oán thầm, chẳng lẽ tất cả đều là lỗi của cô?
Quả nhiên là biến thái không cần lý do!
Trong thư phòng, Trần Diên Chi nghiêng người dựa vào ghế, từ từ xem tư liệu bọn thủ hạ ở Đại lục thu thập được về "Sát", sau đó, tầm mắt đột nhiên ngừng lại ở một tấm ảnh.
Trên tấm ảnh là một nam một nữ nhìn nhau cười, tuy góc độ chụp ảnh không được rõ ràng cho lắm, nhưng chỉ là dựa vào một tấm hình như vậy cũng đã để cho hắn không kìm được động lòng đã cứng rắn từ lâu. Trên ảnh, người phụ nữ khẽ ngước đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, cằm thon cùng tình cảm ấm áp dựa dẫm như ánh sáng nhạt trong đôi mắt kia khiến cho cô vốn là chỉ là khuôn mặt xuất chúng lại nhiều thêm mấy phần khí khái xinh đẹp, linh động như cáo. Tại sao. . . . giống "người ấy" như vậy? . Nhìn cẩn thận mấy lần nữa, nhịp tim Trần Diên Chi cũng trở nên dồn dập, thế gian này, thật sự sẽ có người, dáng dấp giống “người ấy" như thế ư?
Còn người đàn ông đứng bên cạnh cô gái kia, bộ dáng cũng là dịu dàng, thanh tao như ngọc. Nếu là người thật đứng ở trước mặt giây phút này, thật là một đôi đẹp đẽ cân xứng cỡ nào.
Ánh mắt Trần Diên Chi khẽ nheo lại, hắn thấy rõ ràng dòng chữ phía trên, Vô Ảnh của "Sát" và người phụ nữ của hắn sao? Chậc chậc, một tiểu hồ ly mê người như vậy, làm sao không thể thuộc về hắn đây? ? Huống chi, cô lại là người đầu tiên chỉ dựa vào một tấm hình lại có thể cho hắn cảm giác giống "người ấy" đến vậy.
Côn Minh: Trần Lê đang thu xếp quần áo và đồ dùng hằng ngày để ngày mai cùng Hiên Mộc đi Hồng Kông, đột nhiên, thân thể chợt rùng mình một cái. Sờ cằm, khi ấy cô hoàn toàn không biết, mình đã bị một con rắn độc theo dõi. . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...