Tô Ca không định đưa Trăn Sinh về thẳng nhà như vậy, quá đột ngột. Mình
mất tích mấy ngày nay, ngoại trừ lúc trước từng dùng điện thoại Tần Mặc
Nhiên báo về nhà là bình an thì cô chưa từng liên lạc với người nhà.
Nghĩ đến tính tình nóng nảy của mẹ Tô, cô đã cảm thấy mi tâm nháy liên hồi,
ngay cả bàn tay đang nắm tay Trăn Sinh cũng không kiềm được mà nắm thật
chặt. Gia phong quá hung hãn sẽ làm cậu bé sợ.
Trăn Sinh không
hiểu, ngẩng đầu nhìn Tô Ca, Tô Ca nhìn cậu mỉm cười trấn an, lực tay
cũng từ từ thả lỏng. Mặc kệ như thế nào, tóm lại, cô nhất định phải mang Trăn Sinh về, muộn không bằng sớm luôn. Về sau sẽ là người nhà, cho
nên, làm quen sớm một chút thì hơn.
Lúc xe tới cửa nhà, bàn tay
Tô Ca chần chừ một lát trên chuông cửa, rồi mới nặng nề ấn xuống. Chỉ
chốc lát sau liền truyền đến tiếng bước chân, cửa mở ra, gương mặt tròn
trịa phúc hậu của mẹ Tô xuất hiện. Giây phút mẹ Tô nhìn thấy Tô Ca kia,
lông mày trên mặt liền biến thành hình chữ bát ngược không khoa trương
chút nào. Ngón tay mập mạp chỉ vào Tô Ca, một cái tay khác đặt ở ngang
hông, làm một bộ dáng hình bình trà như chị hai Dương, miệng hơi mở như
muốn mắng lên ngay lập tức.
"Mẹ!" Tô Ca không chờ bà mở miệng cứ
như vậy kêu một tiếng, nhưng mà một tiếng "Mẹ" kia phát ra cũng đầy
nghẹn ngào, âm cuối còn mang theo vài phần nức nở. Mẹ Tô đang trong
trạng thái một người đàn bà chanh chua chuẩn bị mắng chửi liền trực tiếp bị đánh tan, vừa kéo cánh tay Tô Ca qua định lôi cô vào phòng, nhưng
kéo đến một nửa mới phát hiện bên ngoài vẫn còn một người.
Bà
ngẩng đầu, liền chống lại một đôi mắt yếu ớt, nước mắt lưng tròng tựa
như ngay sau đó sẽ khóc đến đỏ cả đồng tử, còn khuôn mặt trắng nõn nà.
Mắt bà sáng lên, có điều bà vẫn nghiêm mặt hung dữ, nhìn con gái mình
nói:
" Con bé chết tiệt kia! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? ! Mấy ngày nay con chết ở đâu rồi? !"
"Mẹ, vào nhà rồi hãy nói!"
Tô ca nhìn mẹ của mình nháy mắt ra dấu, người đứng sau gật đầu tỏ vẻ hiểu
ý. Sau khi vào nhà, Tô Ca dẫn Trăn Sinh tới phòng của mình, mở ti vi ra
cho cậu xem, rồi sau đó cô đi tới phòng sách. Trong phòng sách, ba Tô,
mẹ Tô đều ở đấy. Mỗi người ngồi trên một cái ghế, hai đồng tử cùng nhìn
Tô Ca, hơi giống tư thế tam đường hội thẩm, nói:
"Nói đi, rốt cuộc mấy ngày nay đi làm những việc gì, còn thằng nhóc kia là sao?"
"Ba, mẹ". Tô Ca mềm giọng, nhẹ nhàng kêu một tiếng. Ba Tô nghe vậy thân thể
cũng mềm nhũn. Sắc mặt cố ý tỏ ra hung thần ác sát lập tức trở nên mềm
mỏng, phải nói ông không chịu được khi con gái nũng nịu với mình như
thế. Mẹ Tô thấy vậy thì đạp mạnh ông một cước, người kia tỉnh ngộ lại
mới tiếp tục trưng ra khuôn mặt hơi uy nghiêm nói:
"Nói đi! Đầu đuôi gốc ngọn đều giải thích rõ ràng cho ba!"
"Ba, " Tô Ca hạ mi, giọng điệu thản nhiên nói:
" Thật ra cũng không có gì, chỉ là mấy ngày trước tâm tình con không được tốt, một mình đi Côn Minh giải sầu. Không ngờ gặp được người xấu, tiền
cùng điện thoại di động đều bị cướp mất, là Trăn Sinh đã giúp con tìm
lại . Trăn Sinh là một đứa trẻ mồ côi lang thang, nhưng là người tốt,
giúp con rất nhiều. Con nhận cậu bé làm em trai, mang nó trở về. Ba, mẹ, con hi vọng hai người có thể đối xử với cậu bé như con trai ruột.”
Tô Ca vừa nói xong, ba Tô cùng mẹ Tô liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nhìn
chằm chằm Tô Ca. Mẹ Tô làm khó dễ trước tiên, giọng the thé nói:
"Giải sầu? ! Tâm tư con không tập trung cái gì chứ! Đột nhiên liền biến mất
chỉ gọi một cuộc điện thoại, con có biết bốn ngày năm đêm vừa rồi mẹ và
cha con sống thế nào không? Nếu không phải tin tưởng con lớn như vậy,
bình thường cũng được coi là đứa trẻ chững chạc, chúng ta còn tưởng rằng con bị bắt cóc, thiếu chút nữa phải đi báo cảnh sát! Con xem một chút
con biến mình thành cái dạng gì? Nhìn mái tóc rối bù của con xem! ! Còn thái độ bây giờ của con là sao hả? Cứ như vậy đột nhiên mang người trở
lại, còn nói những lời không thật để lừa gạt ba mẹ ! ! Con. . . Sao mẹ
có thể nuôi ra một đứa con gái như vậy chứ!"
Mẹ Tô trách móc đầy giận dữ, tay giơ lên định đánh Tô Ca, thế nhưng bị ba Tô chặn lại.
"Bà xem một chút bà đi, trách móc vài câu là được rồi, đánh con làm gì!"
Tô Ca nhìn ba mẹ mình như thể đang xem trò khôi hài vậy, sau đó cô liền
bật cười. Cho đến khi. . . Cười mà nước mắt cũng rớt xuống. A, nói thật
ư? Sao cô có thể nói thật với bọn họ đây? Nói trên lưng cô bây giờ gánh
vác một mạng người? Nói anh trai Trăn Sinh vì cứu cô mà bị đám súc sinh
kia hành hạ đến chết? Nói rằng, đối với cô mà nói bốn ngày năm đêm này
không hề ngắn ngủi, mà là một vòng luân hồi?
Ba Tô nhận thấy
được Tô Ca có cái gì không đúng trước tiên, ông liền nhéo cổ tay vợ mình tỏ ý nhắc nhở bà nhìn cô. Mẹ Tô thấy thế trong lòng cũng cả kinh. Kể từ khi con gái mình mười tám tuổi trưởng thành cho đến nay chưa khóc bao
giờ. Đây rốt cuộc. . . . Là chuyện gì xảy ra?
Lúc ăn cơm tối, Tô
Ca để Trăn Sinh ngồi bên cạnh mình. Mẹ Tô làm một bàn lớn món ăn. Bà
nhiệt tình gắp vào trong bát Trăn Sinh, cậu một mực chú ý ăn cơm, cả đầu cũng sắp vùi vào trong bát rồi. Tô Ca thấy thế trợn mắt nhìn mẹ mình
một cái, rồi sau đó vỗ nhẹ Trăn Sinh bảo:
"Không cần phải gấp gáp , em ăn chậm một chút cũng được, ăn không hết cũng không sao cả."
Trăn Sinh gật đầu, động tác dần dần chậm lại. Tô Ca chú ý từ khi cậu tới đây đến bây giờ cũng không nói câu nào, cả người cũng mang bộ dạng rất thận trọng. Là bởi vì trước đây, cậu vẫn luôn cùng Trăn Mạc hai người sống
nương tựa lẫn nhau, nên cho tới bây giờ cũng chưa có cùng người một nhà ở chung một chỗ ăn cơm như thế này ư?
Nghĩ đến chỗ này, ánh mắt
của Tô Ca dần dần nhu hòa. Vỗ nhẹ lưng của của cậu trấn an, cô có thể
cảm thấy rõ ràng cậu đối với mình rất lệ thuộc, chắc là bởi vì một câu
"Anh trai em ủy thác em cho chị " kia. Anh trai nhất định là người quan
trọng nhất trong sinh mệnh của cậu bé, cho nên cậu mới có thể toàn tâm
toàn ý nương tựa vào cô như vậy đúng không?
Sau bữa cơm chiều, Tô Ca tìm một bộ đồ ngủ của ba Tô rồi đẩy Trăn Sinh đi tắm. Phòng khách đã sửa sang lại, cũng may mẹ Tô rất chịu khó, bình thường cũng thường quét dọn phòng, cho nên người hòan toàn có thể ngủ trong phòng này.
Đợi sau khi Trăn Sinh tắm xong, Tô Ca để cho cậu ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, sau đó mình cũng đi tắm rửa sạch sẽ. Sau khi tắm xong cô liền
bưng một đĩa dưa hấu đi tới phòng khách, mới phát hiện cậu đang xem phim hoạt hình “Thám tử lừng danh Conan”. Tô Ca cười cười với cậu, đem dưa
hấu tới trước mặt của cậu, rồi sau đó liền cởi xuống khăn lông quấn
quanh đầu lau tóc còn ướt, lại lấy máy sấy từ trong tủ ra, đang muốn trở về phòng sấy tóc, thì thấy sau lưng đột nhiên chìa ra một cánh tay
trắng nõn mịn màng cầm lấy máy sấy.
Cô quay đầu lại, liền bắt gặp khuôn mặt có chút hoảng sợ của Trăn Sinh. Cánh môi mềm mại hé mở, ngập ngừng nói:
"Em. . . Em sẽ sấy tóc . Em có thể giúp chị sấy tóc!"
Tô Ca định cầm lại máy sấy tự mình làm, lại nghe thấy giọng nói mềm như bông vải của Trăn Sinh:
"Em cũng sẽ nấu cơm, sẽ giặt quần áo. . ."
Trong chốc lát, cô đột nhiên hiểu, đứa bé này kỳ thực trong lòng vẫn rất bất
an. Cậu sợ mình sẽ mang cậu cho đi, vì vậy mới cố gắng chứng minh bản
thân cũng có một chút chỗ dùng sao? Nghĩ đến đây, Tô Ca quay đầu lại
cười một tiếng nhẹ nhàng, rồi sau đó nhìn cậu nói:
"Vậy phiền Trăn Sinh!"
Nếu muốn để cho cậu yên tâm coi nơi này là nhà, dù sao cũng phải tiến từng bước từng bước chứ?
Âm thanh máy sấy vang lên thật lâu, chờ đến khi Tô Ca nhận thấy tóc đã khô gần hết, cô quay đầu lại, đôi tay xoa mái tóc ngắn vụn vặt trên đầu
Trăn Sinh, rồi nhìn thẳng vào ánh mắt cậu, bộ mặt nghiêm túc nói:
"Trăn Sinh, chị sẽ không bỏ lại em. Tuyệt đối không!"
Làm sao có thể bỏ lại cậu đây? Trăn Sinh là tín vật mà thiếu niên quật
cường kia để lại cho cô, có cậu ở đây, cô sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ Trăn Mạc,
vĩnh viễn nhớ kỹ, mình đã từng ngu xuẩn cỡ nào.
Buổi tối lúc ngủ, Tô Ca nằm ở trên giường lăn qua lộn lại hồi lâu mà vẫn không ngủ được,
đầu óc đều nghĩ chuyện Trăn Sinh. Dáng dấp Trăn Sinh chừng mười lăm mười sáu tuổi, chắc là rất muốn trải qua quãng thời gian học sinh trong
trường học. Ngày mai cô phải tìm bạn đi xem trước một chút và liên hệ
với trường học thôi. Thành phố Dương Châu nằm ở trung tâm, mặc dù học
phí cùng phí chuyển trường không rẻ, nhưng may mắn mấy năm nay làm việc
cô cũng để dành được chút tiền. Về phần bệnh viện, hay là chờ hai ngày
nữa rồi đi làm lại.
Ngày mai sẽ đi tìm Trần Lê trước, mình cùng
cô ấy có cảm giác giống như là nhiều năm rồi không gặp. Tô Ca đang suy
nghĩ, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa rất nhỏ, cô nhìn qua đồng hồ báo thức một cái, hiện tại cũng đã mười một giờ, chẳng lẽ là mẹ muốn cùng
mình tán gẫu đêm?
Cửa mở ra, Tô Ca liền thấy Trăn Sinh với vẻ mặt muốn khóc mà không khóc được đang đứng ôm gối. Áo ngủ của ba Tô mặc
trên người cậu rộng lùng thùng, cả thân hình càng thêm mảnh khảnh, cảm
giác giống như đứa bé trộm quần áo người lớn mặc.
"Em. . . em không dám ngủ một mình" .
Tiếng nói của Trăn Sinh rất nhỏ, nhỏ đến mức nếu không phải Tô Ca đang trầm ngâm thì khẳng định liền không nghe được.
Tô ca hơi sững sờ, rồi sau đó kéo cậu vào, đồng thời đóng cửa lại. Trở lại trên giường, Tô Ca đem gối đầu mình chuyển qua bên trái, rồi sau đó đặt Trăn Sinh ở bên phải, nhìn Trăn sinh một bộ tay chân luông cuống, dịu
dàng cười nói:
"Trăn Sinh, đi lên ngủ đi" .
Trăn Sinh
giương mắt nhìn cô một chút, lại nhìn giường một chút, cuối cùng mặt mày thả lỏng, cả người liền bò đến trên giường, ở chỗ Tô Ca chia bên ngoài, nằm xuống vị trí thuộc về mình. Tô Ca nhìn Trăn Sinh giống như một
chiếc bánh ú tro bọc thịt, khóe môi vẽ ra một độ cong mềm mại khác
thường.
Nhận thấy được bánh ú tro nhân thịt cạnh mình lại dịch chuyển một chút, Tô Ca khẽ thở dài, rồi sau đó trực tiếp vén chăn
lên ôm cả thân thể mảnh khảnh của Trăn Sinh ở trong ngực, vòng tay qua
đầu của cậu nói:
"Trăn Sinh, em phải tin chị, chị tuyệt đối không bỏ rơi em!"
Trăn Sinh vốn là đang lo lắng vô ích chợt dính sát vào cô, nở nụ cười rất nhẹ. Rốt cuộc cậu khẽ lên tiếng:
"Em trước kia vẫn luôn ngủ cùng anh trai. Chị. . . trên người có mùi vị của anh trai. "
Nghe vậy, Tô Ca vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, cười nói:
"Vậy sau này em xem chị như anh trai là được rồi!" Nhận thấy được Trăn Sinh
không trả lời, chỉ là thân thể trong ngực cô không khống chế được rụt
lại một chút, Tô Ca ôm cậu chặt hơn.
"Trăn Sinh, em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười sáu tuổi."
16? Thực sự là độ tuổi đẹp giống như bông hoa vậy. Một khắc kia, cô đột
nhiên nghĩ đến Trăn Mạc, vấn đề giống như vậy, ngay lúc đó người con
trai kia trả lời như thế nào đây?
"Mười chín tuổi, qua ba tháng nữa liền 20 rồi." .
"Tôi 26 rồi." . Lúc đó, cái người con trai kia thế nhưng rất là ghét bỏ mà nói:
"26? Thì ra là chị đã già như vậy rồi hả ?" . A. . . Chuyện cũ như khói.
Tô Ca đột nhiên ngồi dậy. Lấy tay kéo trán nhỏ bé của Trăn Sinh ra, rồi
sau đó vô cùng trịnh trọng hôn xuống cái trán trơn bóng của cậu một cái, đồng thời kiên định nói:
"Trăn Sinh, chị sẽ đối tốt với em giống như anh trai em vậy!"
Đôi mắt to của Trăn Sinh nhìn Tô Ca, khuôn mặt đỏ ửng gật đầu. Tô Ca cười
cười, vươn tay trái ra định tắt đèn đi. Thế nhưng Trăn Sinh một cái liền bắt được cổ tay cô, nhìn chăm chú vào cái vòng tay màu xanh lá cây trên đó, âm thanh dồn dập nói:
"Đây là anh trai đấy!"
Tô Ca
cúi đầu mới phản ứng được. Trên cổ tay cô, vòng tay này đích thực là của Trăn Mạc. Là Trăn Mạc trước khi đi ra khỏi sắt trong thời gian cởi
quần áo đã đeo vào cho cô. Hôm nay thấy Trăn Sinh khẩn trương như vậy,
nghĩ đến nhất định là một thứ vô cùng quan trọng. Tô Ca nắm lấy cổ tay
muốn tháo nó xuống, thế nhưng rút đến mấy lần mà hoàn toàn không được,
giống như là sinh trưởng ở cổ tay cô vậy.
Tô Ca tinh tế nhìn
xuống, thậm chí căn bản cũng không có tìm được chỗ mở khóa ở đâu. Thật
sự là kỳ quái, ngày đó Trăn Mạc làm thế nào có thể đeo lên cho cô được?
Thấy thế, Trăn Sinh liền ấn tay Tô Ca lại, rồi sau đó nhìn chằm chằm vào Tô Ca, bộ mặt nghiêm túc nói:
"Không cần tháo ra, anh trai đưa cho chị, thì sẽ là của chị."
Tô Ca gật đầu, lại nghe thấy giọng nói rất nhỏ của Trăn Sinh:
"Đây là mẹ để lại đấy. . ." Mẹ. . . Cái từ này ở trong lòng Trăn Sinh cũng
chỉ là một cái bóng dáng rất hư ảo thôi, còn không có chân thực như khi anh trai cho cậu một cái bánh mì sừng bò.
Tô Ca hạ mi mắt, tay
lại không khống chế được xoa nhẹ đỉnh đầu Trăn Sinh, sau đó đi xuống,
nhéo hai gò má đầy thịt của cậu, lúc này mới nói:
"Không suy nghĩ nhiều như vậy. Hiện tại ngoan, mau ngủ đi" .
Nói xong cô lật tay một cái tắt đèn, rồi ôm lấy thân thể mảnh khảnh của
Trăn Sinh bắt đầu ngủ. Vậy mà, qua mấy phút đồng hồ cô một chút cũng
không có buồn ngủ. Đột nhiên, hình như có tia sáng đỏ vụt qua trong mắt
cô, con ngươi trừng lớn quan sát, cô tìm thế nào cũng không tìm thấy, là cảm giác sai sao? Hay là trên lầu đối diện có đứa trẻ đang chơi tia
hồng ngoại?
Thần kinh Tô Ca chợt căng lên, chẳng lẽ là bọn họ tìm tới rồi? Thân thể cứng đờ của cô định ngồi dậy. Vậy mà. . . lại đánh
thức Trăn sinh đang ngủ.
"Bạch Luyện?" Trăn Sinh nghi hoặc nhìn
cô, Tô Ca vỗ nhẹ lưng của hắn, ý bảo không sao, nhưng mà vẻ mặt vẫn đề
phòng như cũ, chẳng lẽ, thật sự là cô đa nghi? Mấy phút sau, Tô Ca bắt
đầu dở khóc dở cười, thì ra là không phải cô đa nghi, tia sáng đỏ lại là từ chỗ cổ tay đeo vòng phát ra. Trên vòng tay màu xanh lá cây có chỗ
khảm một hạt châu màu trắng, hạt châu kia cách mỗi năm phút đồng hồ sẽ
phát ra một tia sáng đỏ. Tô Ca lần thứ hai dùng sức gỡ cổ tay, muốn đem
nó lấy xuống xem xét thật kĩ một phen. Tiếc rằng làm thế nào cũng không
lấy xuống được, cô đành phải lấy tay lay tỉnh Trăn Sinh, đem vòng tay để ở trước mắt cậu.
"Tại sao có thể như vậy?"
Trăn Sinh nhìn vật kia qua hai giây lại lóe lên tia sáng đỏ trong chớp nhoáng, cảm thấy hoang mang cực độ, cậu nói:
"Trước kia lúc anh trai đeo trên tay cũng chưa từng sáng qua một lần" .
Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ. . . ? Tô ca đột nhiên nhớ tới, thời điểm thi thể Trăn Mạc ngã xuống mặt đất lạnh lẽo, hình như tay của cô bóp
nát chỗ nào đó của vòng tay, lúc ấy mơ hồ nghe thấy một tiếng " tách",
rồi sau đó liền dẫn người đàn ông kia rời đi. . . . . . Chuyện sau đó,
không cần nhắc lại nữa.
Lần nữa đem cổ tay nâng lên nhìn cẩn
thận, nhưng không thấy có bất kì nơi nào có dấu vết bị bể vỡ, chẳng lẽ
là trên vòng tay này thật sự có cơ quan gì đó, bị cô không cẩn thận mở
ra? Không muốn nghĩ nữa, chỉ cần không có phóng xạ là được. . . Tô Ca
lắc đầu một cái, chỉ chốc lát sau liền tiến vào mộng đẹp.
Sáng
sớm hôm sau, bảy giờ Tô Ca rời giường, chỉnh trang xong phải đi bệnh
viện đi làm. Ngày hôm qua cô đã gọi điện thoại cho chủ nhiệm, tự nhiên
bị mắng một trận to, lại bị trừ bốn ngày tiền lương. Cùng Trăn Sinh
thương lượng xong, mấy ngày này đều để cậu ở nhà, cô đi bệnh viện, nhân
tiện cũng có thể tìm bác sĩ quen biết hỏi một chút chuyện nhờ người làm
thủ tục nhập học thế nào, cô muốn tìm cho Trăn Sinh một trường học tốt.
Nhưng mà cho tới trưa cũng không nhìn thấy Trần Lê đâu, gọi điện thoại cũng
không nhấc máy, nghe đồng nghiệp nói hình như xin nghỉ ba ngày. Tô Ca
suy nghĩ, buổi tối tan việc phải đi qua bên cô ấy nhìn một chút. Gần giờ tan việc lúc mười một giờ rưỡi, Tô Ca từ khoa kiểm nghiệm đi ra, thì
nghe thấy y tá gần cửa sổ gọi mình.
Cô vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Trăn Sinh đang ngồi trên ghế ở hành lang, hai bên trái phải có mấy y tá trẻ vây quanh, đang ríu rít nói gì đó. Bước nhanh đi tới, chỉ nghe y tá Chu nói:
"Bac sĩ Tô, đây là em trai chị phải không? Em thấy cậu ấy đến tìm chị, nên để cho cậu bé ngồi ở đây đợi trước. "
"Cám ơn em." Tô Ca nhìn y tá Chu nhàn nhạt nói một tiếng cám ơn, hướng những y tá trẻ kia gật đầu một cái, liền kéo tay Trăn Sinh thẳng tắp đi ra
ngoài, đi vài bước vẫn còn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực nhìn
chằm chằm phía sau.
Bên trong bệnh viện, mấy y tá trẻ tuổi cũng
rất sôi nổi, mỗi ngày đều bàn tán về thiếu niên hay người trung tuổi nào đó. Tô Ca tự nhiên biết khuôn mặt Trăn Sinh rất đẹp trai, kỳ thực cũng
không phải đẹp đơn thuần. Một đôi mắt đẹp như thơ như họa, lông mày dày
trông đặc biệt thanh tú, còn có đôi môi anh đào phúng phính, trông giống hệt búp bê, dùng " mỹ thiếu niên đi ra từ manga " để hình dung cũng
không quá đáng. Cho nên cậu rất được các y tá trẻ kia chào đón là
chuyện rất bình thường.
Kéo Trăn Sinh đến phòng ngoại khoa thay
quần áo, Tô Ca cởi áo blouse trắng khoác ngoài ra, cầm túi lên, lúc này
mới kéo Trăn sinh đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi:
"Không phải đã nói là đợi ở nhà à? Làm thế nào tìm được tới đây?"
"Em. . . Em không có thói quen đợi, nên xin dì địa chỉ rồi tự mình bắt xe tới."
Xem ra Trăn Sinh vẫn không cảm thấy an tâm đối với nơi ở mới. Chỉ cần cô không ở bên, cậu sẽ thấy sợ ư?
Tô ca ngẩng mặt cười với cậu, nói:
"Bây giờ chị dẫn em đi ăn cơm. Muốn ăn cái gì?" "Gì cũng được ạ" . Nghe được câu trả lời trong dự liệu, Tô Ca dẫn Trăn Sinh đến nhà ăn cho khách
dùng cơm, sau khi ăn xong thấy thời gian vẫn còn sớm liền quyết định dẫn cậu đi các cửa hàng xung quanh mua quần áo, chí ít, hôm nay nhất định
phải mua một bộ quần áo ngủ.
Đến khu trang phục nam ở tầng hai,
Tô Ca kéo tay Trăn sinh tỉ mỉ đi dạo, chỉ cần cô nhìn cảm thấy hợp sẽ để cho Trăn Sinh thử, thử đẹp liền cà thẻ mua, cứ như vậy mua mấy bộ. Rồi
cô lại dẫn Trăn Sinh đến khu áo ngủ và áo lót của nam xem, mặc dù mua
quần lót cho nam sinh là một chuyện rất ngượng ngùng, nhưng đối với Tô
Ca mà nói Trăn Sinh hoàn toàn chỉ là một đứa bé mà thôi. Chọn vài chiếc
quần lót chất liệu tốt, lại lấy thêm một bộ đồ ngủ màu xám tro, Tô Ca
liền dẫn Trăn Sinh đi tính tiền.
Lúc này, phía sau, một cô gái
xinh đẹp quyến rũ đi đôi giày cao gót tám cen-ti-mét bước tới, có chút
không chắc chắn nhìn Tô Ca vài lần, rồi sau đó đưa tay đến trên vai cô
vỗ xuống, thử dò xét gọi:
"Tô Ca?"
Tô Ca nghe tiếng quay đầu nhìn lại, môi nở nụ cười yếu ớt nói:
"Cô biết tôi?"
Mỹ nữ kia nghe vậy, khuôn mặt tinh xảo như tranh vẽ đột nhiên biến đổi, vẻ mặt khinh bỉ nói: "Thật sự là cô à? Chậc chậc. "
Tầm mắt của cô ta đảo qua trên người Trăn Sinh, cau mày quan sát quần lót
trong tay Tô Ca vài lần, lúc này mới tiếp tục nói: "Không ngờ sau khi cô rời đi Tần Mặc Nhiên lại tìm được một đứa em trai như vậy. Chậc chậc,
tiểu công chúa được người cưng chiều lên tận trời lúc trước cũng biến
thành sắc nữ muốn đào túi tiền của tiểu bạch rồi à? Xem ra là do tôi đã
quá lâu không trở về nước, nên cũng không theo kịp trào lưu trong nước
rồi sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...