Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Lão Các quăng mạnh tài liệu trong tay, nhìn về phía Đường Lăng, phẫn nộ quát:

"Súc sinh! Đây là cái gì?"

Đường Lăng hình như đã sớm dự liệu được tình huống này, mặt mày cao ngạo lập tức khiêm tốn vạn phần, cung kính nói:

"Lão Các, tôi đã sai lầm rồi, người đừng vì tôi mà bực bội, chọc tức thân thể mình”

Lão Các nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. “Thí” phát triển đến bây giờ không thể thiếu được sự tham dự của Đường gia. Nhìn Đường Lăng, lời nói có chút xót xa:

"A Lăng, cậu vì lợi ích gia tộc điều này dễ hiểu, nhưng trước hết cậu phải nhớ kỹ, cậu là một thành viên của Thí!"

"Lão các dạy phải, A Lăng biết sai rồi" .

Sau đó cúi người cung kính mời trà lão Các. Thấy thế, sắc mặt lão Các mới
dễ chịu một chút. Ngũ đại trưởng lão nhìn lão Các một cái, vừa nhìn về
phía Huyết Y, cho đến khi thấy được hai người gật đầu, bọn họ mới dám
viết. Kết quả là sự nhất trí lạ thường. Chữ viết mờ ám trên giấy ghi Tần Mặc Nhiên là tông chủ, còn Đường Lăng là phó tông chủ.

Mọi người ngồi dưới đều biết, “Thí” thành lập trăm năm qua chưa bao giờ có phó
tông chủ. Nhưng hôm nay thế này, chắc là để trấn an Đường Lăng cùng với
tập đoàn tài chính Đường Thị đứng sau lưng anh ta mà thôi. Một chính một phó, nhìn như chỉ kém một chữ, nhưng thực chất về quyền hành thì kèm
không phải chỉ có một hai điểm.

Huyết Y xoay đầu nhìn Đường Lăng, giọng nói thô dát chói tai:

"Cậu có gì dị nghị không?"

"Không có!" Đường Lăng lưu loát rõ ràng trả lời, lại làm cho mọi người trong hội trường ngẩn ngơ.

Tất cả mọi người đều nghĩ tới Đường Lăng sẽ có phản ứng như thế nào, nhưng
thật không ngờ là như thế. Hình như là. . . rất sảng khoái nhận thua.

Chuyện tiếp theo Tô Ca thấy không rõ ràng, chỉ vì cô cảm thấy đầu có chút
choáng váng, càng ngày càng choáng váng, tầm mắt mọi người đều hướng lên trên đài, hình như có người nào đó nói mấy câu, sau đó tiếp tục tiến
hành nghi thức nào đó.

Thân thể Tô Ca mềm nhũn, chỉ cảm thấy nếu
không được ra ngoài nói chuyện thì cô sẽ phát điên mất. Đám người chẳng
biết tại sao đứng lên hết, đầu lại càng choáng váng hơn. Tô Ca lảo đảo
đứng lên từ chỗ ngồi. Đi đến cửa sổ, nghĩ kĩ rồi mới lên tiếng.

Vừa đi đến bên cửa sổ thì cô nghe thấy có người gọi, quay đầu nhìn thấy Trăn Mặc, cô hít một hơi dài. Tô Ca nói:

"Trăn Mặc, đỡ tôi đi toilet." Cô muốn dùng nước lạnh hắt lên mặt để mình tỉnh táo.

Trăn Mặc thấy thế đi đến đỡ Tô Ca. Lúc này hội trường lại vang lên tiếng ầm ĩ giống như là hoan hô, đám người chẳng biết tại sao lại di chuyển đến
đài cao. Nhốn nháo đầu người màu đen lộm nhộm chặn hai người lại. Trăn
Mặc đỡ Tô Ca đi đến toilet . Tần Mặc Nhiên nhìn thấy một màn này, sâu
trong mắt là lạnh như băng. Khẽ nhếch môi, giật giật, nhưng cuối cùng
lại không phát ra âm thanh. Chỉ là không có ai nhìn thấy trong ống tay
áo tây trang, đôi bàn tay đã nắm thành quyền, nắm chặt lấy nhau.

Trăn Mặc đỡ Tô Ca đi toilet, chân Tô Ca mềm nhũn như không có lực, nửa người như là ngã trên người Trăn Mặc, mùi thơm đặc biệt của phụ nữ đi vào
trong mũi, sắc mặt lạnh nhạt của Trăn Mặc cũng không làm chủ được mà tự
nhiên đỏ ửng. Hình như. . . . Từ nhỏ đến lớn, trừ người mẹ trong trí nhớ ấm áp và Khánh Hương ra, cậu không có lúc nào gần gũi phụ nữ như thế.

Phụ nữ, thân thể rất mềm mại, thích khóc, rất nhát gan, lại rất đần. Những
thứ đấy là do người trong lòng này mà biết được. Nghĩ đến đây, khóe môi

Trăn Mặc không nhịn được mà hiện lên nụ cười chua sót. Mười chín năm,
mình chỉ tiếp xúc với đàn ông, những người đàn ông mình dạng người nhưng lại làm ra không ít chuyện giống như là cầm thú. Nhìn nhiều nhất chính
là vật xấu xí ghê tởm buồn nôn dưới háng bọn họ. Nhìn bọn họ vào trong
thân thể mình giống như là mũi tên bằng gai, lại ra, rồi lại vào. Nghe
bọn họ kêu hoặc là cao vút, hoặc là thô thiển, cậu chỉ có thể lấy móng
tay đâm sâu vào lòng bàn tay, để cho mình có thể giữ được ý thức tỉnh
táo. Tự nói với mình, một ngày nào đó cậu sẽ được làm người bề trên! Một ngày nào đó, cậu sẽ khiến những người súc sinh làm nhục mình trả giá
gấp trăm nghìn lần! !

Thấy thân thể mềm mại trong người lại lả đi thêm. Trăn Mặc mới từ trong suy nghĩ đen tối tỉnh táo lại. Nhìn Tô Ca
hai mắt đã như sương mù, không tỉnh táo, trong lòng cả kinh.. Ngừng bước chân, vỗ má Tô Ca:

"Bạch Luyện, cô làm sao vậy? Mau tỉnh lại!"

Tô Ca mơ màng bị đánh thức, thấy trong con ngươi Trăn Mặc đầy lo lắng, gắng sức rặn ra nụ cười nhạt:

"Tôi không sao, đầu có chút choáng váng mà thôi, anh đỡ tôi đến toilet để dùng nước rửa mặt là tốt rồi" .

Trăn Mặc gật đầu, đỡ Tô Ca đi tiếp, dưới ánh đèn mờ nhạt, bóng dáng hai
người trong hành lang tối đen bị trưởng lão thấy được. Ánh đèn chớp lên, bóng người hoang mang rối loạn, lại có cảm giác yêu ma quỷ quái hoành
hành.

Sắp đi tới toilet, thần kinh Trăn Mặc bỗng căng thẳng,
trong đầu đột nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành. Ý thức được liền giữ
chặt tay Tô Ca, trong bụng không có nửa phần do dự muốn chạy ra ngoài.

"Hừ hừ, đều tự mình đưa đến trên cửa tới còn muốn chạy?" giọng nam thô dát
âm hiểm vang lên, tiếp theo là bóng người cao ngất xuất hiện ở cửa
toilet, phía sau lại xuất hiện thêm ba bóng người, ánh mắt Tô Ca rốt
cuộc không hề lơ mơ, sau khi ngắm nhìn liếc mắt một cái liền nhận ra đó
là thuộc hạ của Đường Lăng, bộ mắt quắt queo râu xồm A Thành! !

Chẳng lẽ giống như là Trăn Mặc đã nói, Đường Lăng sẽ ra tay với cô? ! Tay cố
dùng sức, Tô Ca theo bản năng liền hất tay Trăn Mặc ra, nói với anh ta:
"Anh chạy mau!" Trong bụng cô hiểu, cô bây giờ chân nhũn đùi mềm, hơi
sức nói chuyện còn không có. Trăn Mặc mang cô đi chỉ có liên lụy!

Cô còn muốn kêu lớn, khiến Trăn Mặc đi tìm Tần Mặc Nhiên cứu mình, nhưng
đôi môi run rẩy không phát ra được âm thanh. Tay Trăn Mặc bị hất ra, cậu nhìn Tô Ca một giây, rồi sau đó ôm lấy Tô Ca chạy ra hành lang. Nhưng
dù sao cũng chỉ là thể chất thiếu niên lại ôm theo một người, căn bản là không thể nhanh được. Tô Ca véo mình một cái, ý thức chợt tỉnh táo, âm
thanh khẩn cấp nói:

"Trăn Mặc, cậu buông tôi ra, lớn tiếng đi kêu cứu mạng, sẽ có người đến cứu chúng ta!"

Bước chân Trăn Mặc không dừng lại, âm thanh mang đầy nghĩa khí:

"Bạch Luyện, vô dụng thôi! Bên kia đang huyên náo, sẽ không có ai nghe thấy chúng ta”

Đúng, hội trường bên kia lại vang lên liên tiếp tiếng hoan hô cùng tiếng vỗ tay đã hoàn toàn át đi động tĩnh bên này. Sẽ không có ai nghe được.
Trong tai chỉ nghe được tiếng cười lớn của A Thanh: "Muốn chạy? ! Một
người cũng chạy không thoát! !"

Trí nhớ của Tô Ca cuối cùng chỉ
là Trăn Mặc ôm cô chạy, bước chân loạng choạng. Phía trước có ánh sáng,
có bóng người, có giọng nói, cứ như chỉ còn cách một bước bọn họ đã chạy ra ánh sáng rồi, nhưng hành lang, tại sao lại dài như vậy, giống như,
giống như hoàn toàn không có điểm cuối cùng.

Đợi khi Tô Ca mở mắt ra, mới phát hiện ra mình hình như ở trong một cái rương, cái rương
đung đưa không ngừng, cô cả kinh, thân thể muốn ngồi dậy, lại đụng phải

một thân thể ấm áp. Trong bóng tối chỉ thấy ánh sáng từ con ngươi. Há
mồm định kêu lên một tiếng, lại bị một đôi tay mảnh khảnh bịt miệng. Tô
Ca phải mất một sức lực lớn, mới có thể xuyên thấu qua ánh sáng lờ mờ để nhận ra con ngươi là của Trăn Mặc.

"Cô đã tỉnh?" giọng nói Trăn
Mặc khàn khàn, lộ rõ vẻ mệt mỏi. Tô Ca ngửa đầu suy nghĩ nguyên nhân
việc này, trong lòng thấy áy này, là mình liên lụy đến Trăn Mặc:

"Trăn Mặc, thật xin lỗi!" Hình như có một đôi tay xoa tóc, rồi vỗ nhẹ đầu cô, nàng nghe được giọng nam khàn khàn:

"Không sao, hiện tại nên nghĩ làm sao chúng ta có thể chạy trốn" .

Nghe vậy, Tô Ca tìm kiếm đôi tay Trăn Mặc mà nắm lấy, đôi mắt lóe sáng nhìn Trăn Mặc nói:

"Trăn Mặc, đừng sợ, không có việc gì, Tần Mặc Nhiên nhất định sẽ tới cứu chúng ta!" .

Tô Ca thề, cô tin tưởng người đn ông đối xử với cô như trân bảo chắc chắn
sẽ không bỏ mặc cô. Anh hiện tại chỉ không biết cô bị bắt mà thôi. Một
khi anh phát hiện sẽ tận dụng hết khả năng của mình đi tìm cô!

Trăn Mặc nghe thấy lời đảm bảo chắc chắn này của Tô Ca, môi không nhịn được
mà hiện lên một chút châm chọc, thật có không? Nếu anh ta thật sự quan
tâm cô...tại sao giờ này cô còn ở chỗ này? Cô gái ngốc. Cậu sờ đầu Tô
Ca, nhưng không nói một câu.

Cái rương hình như được chở đi, lại
không biết sẽ đi nơi nào. Tô Ca chỉ cảm thấy cảm giác say say lảo đảo
không chấm dứt, thân thể dần lạnh đi, chỉ có Trăn Mặc nắm chặt tay cô,
cô mới có thể thấy được một chút nhiệt độ.

Chẳng biết lúc nào,
thân thể hai người dần tựa vào nhau giống như là hai con thú sưởi ấm cho nhau trong băng tuyết. Tô Ca nắm thật chạy tay Trăn Mặc, như là mới nhớ tới, mình cũng đã hai mươi sáu tuổi. Nhưng Trăn Mặc bộ dạng vẫn còn là
thiếu niên. Không khí quá yên tĩnh làm người ta nổi điên. Tô Ca chịu
không nổi, giống như là một loại chết kỳ lạ, nhịn không được mở miệng
nói:

"Trăn Mặc, cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Cho đến khi nghe được tiếng của mình, cô mới cảm giác được lòng mình đang nhảy loạn rốt cuộc bình tĩnh lại.

"Mười chín rồi, chưa đầy ba tháng nữa là hai mươi."

Nghe vậy, Tô Ca không nhịn được liền vuốt đầu Trăn Mặc, sau đó nói:

"Nhỏ như vậy à, tôi đã 26 rồi." .

"Hai mươi sáu tuổi? Thì ra cô đã già như vậy rồi hả ?" .

Giọng nói Trăn Mặc lộ rõ kinh ngạc, còn có ghét bỏ. Tô ca quay đầu đi, định
không để ý đến cậu ta nữa. Thằng bé đáng chết, nói chuyện thật không
được người thích. Lại yên tĩnh được mộ lúc, Tô Ca cũng không biết thời
gian qua bao lâu, lâu đến nỗi hai mắt cô mơ màng muốn ngủ thiếp đi. Lại
nghe “Ầm" một tiếng. Hình như là có người đem cái rương để xuống dưới
đất. Chỉ chốc lát liền nghe được tiếng soàn soạt mạnh, nắp rương mở ra,
cũng trong lúc đó, Trăn Mặc thật nhanh viết hai chữ lên tay cô:


"Nhắm mắt" . Nhắm mắt? Là đang bảo mình giả vờ bất tỉnh? Tô Ca lập tức nghe lời.

Đường Lăng cho người mở rương ra thì chỉ thấy hai người yên lặng dựa vào nhau cứ như là đang ngủ say, nhăn mặt lại, vẻ mặt đầy chán ghét. Chỉ nghe
hắn nói:

"Lôi họ ra!"

Tô Ca thấy có đôi bàn tay to cầm
cánh tay cô đem thân thể cô xách lên. Đau, cô cố gắng khống chế lông
mày, không dám phát ra tiếng. Rồi cô cảm thấy người nọ đặt cô nằm trên
mặt đất, còn là nằm thẳng, giống cái phòng chứa thi thể. Ngay sau đó Tô
Ca cũng cảm thấy bên cạnh cũng như vậy, là Trăn Mặc cũng bị đặt như cô.
Hiện tại, nên làm gì? Tiếp tục giả vờ bất tỉnh hay tỉnh dậy cùng Đường
Lăng nói chuyện? Nhưng cho dù là đàm phán, mình có lợi thế gì để nói với hắn? ?

"Còn không tỉnh lại sao?" Bên tai chỉ nghe thấy tiếng nói âm hiểm của Đường Lăng. Cũng không biết là gió lạnh kéo từ đâu tới, làm cho xương cốt đều lạnh lẽo.

"Đã như vậy thì hắt nước thôi." Hắt
nước, là chuẩn bị dùng nước để dội họ cho tỉnh sao? Tô Ca đang muốn mở
mắt, chỉ thấy một dòng nước “ào” dội xuống mặt cô, ngay lúc đó, bên
cạnh cũng truyền tới âm thanh như thế. Tô Ca nhắm chặt mắt, cố gắng nín
thở. Mẹ kiếp! Đường Lăng này thật biến thái, lại tưới nước ớt!

Thật vất vả cảm giác cay trên mặt mới rút đi. Tô ca mới dám mở mắt. Cố gắng khống chế ánh mắt nhã nhặn, nhìn Đường Lăng nói:

" Đường Lăng, anh muốn làm gì?"

Cô cũng không phải là ngu, Đường Lăng bắt cô, tuyệt đối không đơn giản chỉ là muốn nhục nhã cô! Nghe vậy, tâm tình Đường Lăng rất tốt, nhắm mắt
lại, hẳn là có ý nghĩ biến thái, âm thanh khàn khàn cùng phấn khởi nói:

"Tôi muốn làm cái gì, cô ẽ biết nhanh thôi."

Tiếng nói vừa ngừng, hắn liền xoay người sang chỗ khác, nhíu mày đứng sang
bên cạnh chờ thật lâu sau mới dùng bộ mặt dữ tợn nói với A Thành:

" Còn lại giao cho cậu! Nhớ, nhất định phải thay tôi tiếp đãi cô ấy thật tốt, còn có tên kia bắt nhầm, tùy cậu xử lý!" .

Chỉ một câu nói này, liền nói lên tình cảnh của bọn họ bây giờ. Người đàn
ông cao lớn kia vui vẻ tuân lệnh. Tô Ca lại nhớ về khi hắn có dục vọng
cùng Trăn Mặc ở toilet, trong ngực phát lạnh. Mở miệng:

"Đường Lăng! Chúng ta nói chuyện một chút!"

Đường Lăng dừng lại, quay đầu lại châm chọc nhìn Tô Ca nhếch nhác:

"Cô muốn nói chuyện gì? !"

"Bỏ qua cho Trăn Mặc, anh cứ xử tôi đi" .

Trăn Mặc vô tội, nếu như không phải cô nhờ cậu ta đưa đi toilet, thì cũng sẽ không liên lụy mà bị bắt. Đường Lăng nghe Tô Ca nói, cười ha hả giống
như là nghe được truyện cười. Dừng cười, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Tô Ca:

"Cho dù tôi không thả cậu ta, thì cô bây giờ cũng không phải là mặc cho tôi xử lý ư? "

Nói xong, hắn đi đến bên cạnh thuộc hạ là người đàn ông trẻ tuổi nói: “ Còn không nhanh ra tay?" Trên mặt người kia hưng phấn, tiến lên một bước
bắt lấy Tô Ca, xé cổ áo cô. Vải áo rách hết, ngay cả đến áo ngực cũng bị hắn cởi ra. Vì vậy một đôi tuyến trắng trơn nhẵn thẳng tắp liền lộ ra
trước mặt mọi người.

Tô ca vội vàng cố gắng ôm lấy ngực, ngăn
chặn ánh mắt tham lam của người đàn ông đáng khinh kia, sợ hãi. Cả tay
chân đều che lấy đỉnh, Tô Ca thê lương kêu:

"Đường Lăng! Anh sẽ không được chết tử tế!"

"Vậy sao?" Đường Lăng chau mày "Cô không phải người đầu tiên nói như thế,
những người từng nói thế trước đây, không một ai có thể sống sót."

Rồi lấy một cái bọc màu đen đặt ở bên giá gỗ ném cho Tô Ca, cười điên cuồng nói:


"Ai đùa giỡn tôi sẽ không có kết cục tốt đẹp! Hiện tại, để cho tôi xem một
chút, sau khi xem được ảnh chụp phóng túng của người phụ nữ được mình
chọn, nét mặt Tần Mặc Nhiên sẽ như thế nào! Muốn làm Tông Chủ? Hừ, nếu
như không qua được cửa cuối cùng của “Thí”, không hoàn thành được nhiệm
vụ, anh ta cũng chỉ có thể xuống đất mà làm Tông Chủ!"

Nói xong
bước nhanh ra ngoài. Tô Ca kinh ngạc nhìn cái bọc Đường Lăng vừa ném
tới, miệng túi được mở, bên trong là một cái đầu của người đàn ông mà
máu vẫn còn ngỏ giọt. Tô Ca phản xạ có điều kiện đem đầu này hất ra,
quên cả che ngực mình.

Sợ hãi, sợ, sợ đến mức muốn thét chói tai. Nhưng bây giờ đến hơi sức để kêu lên cô cũng không có.

Người đàn ông kia cô đã gặp, chính là người đàn ông mắt vàng cô đã gặp tại
Đường gia tối hôm đó, là anh cả của Đường Lăng. . . . Thế nhưng. . . Ra
tay với cr anh ruột của mình? Sao Đường Lăng có thể còn là con người
được nữa?

Đường Lăng đi tới cửa, Sở Viêm vội vàng tiến lên đón.

"Như thế nào?" Âm thanh đè thấp không thể che giấu được khát vọng quyền thế

"Nếu thật như cậu nói, người phụ kia chính là nhược điểm duy nhất của Tần
Mặc Nhiên, ván cờ này chúng ta chắc chắn thắng, không còn nghi ngờ gì
nữa!"

Nghe vậy, sắc mặt Sở Viêm mới thả lỏng xuống. Ván này, cha
nuôi cùng anh ta đem toàn bộ gia sản đặt cược vào Đường Lăng, Tần Mặc
Nhiên, khi anh chưa hoàn thành được nhiệm vụ thì vẫn chưa là Tông Chủ
chân chính được

Tô Ca ngồi yên trên mặt đất, thần trí tán loạn
dần dần hồi phục. Cô ngẩng đầu, phát hiện ra mình đang ở bên dưới đài
cao ở hội trường. Mặt trên còn lưu lại vết máu của những người chết từ
trước. Chỗ nguy hiểm nhất, chính là chỗ an toàn nhất, bọn họ giấu mình ở chỗ này, Tần Mặc Nhiên có thể tìm được không?

Trên đài cao là
ánh đèn trắng mờ ảo, người đàn ông sắc mặt càng ngày càng dữ tợn đang
từng bước đi đến phía cô, giống như ác quỷ tới từ địa ngục, mặt xanh
răng quỷ, cơ bản là không thể nói là người. Đàn ông cường tráng đi phía
trước liền tháo ra miếng vải đang che người Tô Ca. Eo trắng như tuyết,
bắp đùi thon dài, cứ như thế lộ hết trước mặt mọi người. Phía dưới ngọn
đèn, lộ ra vẻ mê hoặc không thể nói nên lời. Người đàn ông vạm vỡ đi
phía trước không nhịn được lẩm bẩm một tiếng mà nhào tới.

"Chờ một chút! Gấp cái gì! Nhiệm vụ Đường thiếu giao còn chưa hoàn thành được! "

Người nói là A Thành, chỉ thấy bàn tay hắn vung lên, hai người đàn ông trẻ
tuổi liền đem đến một cái lồng sách nhỏ nham nhở loang lổ! Người đàn ông xoay người kéo cổ tay Tô Ca, tiếp theo một tay xé nát quần áo Tô Ca,
trên người chỉ còn cái quần lót, vì vậy, vốn chỉ có một chút che đậy,
nay bại lộ trước mắt mọi người.

"Anh muốn làm gì!" Không nhịn
được thét chói tai, thần kinh Tô Ca căng thẳng tới cực điểm! Muốn cong
người thì lại bị A Thành tát một cái. Sau đó A Thành dùng lực đẩy Tô Ca
vào trong lồng sắt!

"Cô ngoan ngoãn vào trong đi! !" Trên người
Tô Ca không có tí che đậy nào, da thịt non mềm đụng vào song sắt, gai
sắt đâm vào da thịt, đau! Đau! Đau! Nửa mặt bên trái bị người này dùng
mười phần sức lực tát đã sớm sưng lên. Vậy mà Tô Ca Nửa bên mặt trái
thượng bị này sức lực mười phần một chưởng đã sớm đánh thật cao sưng
lên. Nhưng phản ứng đầu tiên của Tô Ca chỉ là ngồi chồm hổm, tận lực
dùng cánh tay bảo vệ da thịt, không bọn họ lại thấy càng nhiều da thịt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui