Lúc đứa trẻ chào đời, Hồ Thừa Nghị là người quan tâm nhất đến vấn đề dạy con.
Không phải nói Tô Bối không quan tâm, nhưng nếu cô dạy thì Hồ Thừa Nghị sợ cô sẽ dạy hư con.
Tô Bối ôm đứa bé nói: “Quả Hạch ơi, con phải học theo mẹ này. Lớn lên thấy thích ai thì con cứ theo đuổi.”
Bởi vì cô cứ dạy con như này, nên Hồ Thừa Nghị lại phải quay sang dạy dỗ lại Tô Bối.
“Bối Bối, em không thể dạy con như thế được.”
Tô Bối tủi thân: “Nhưng mà hai chúng ta vì như vậy mới ở bên nhau mà. Nếu không phải do em chủ động, bây giờ anh không có vợ đâu.”
Hồ Thừa Nghị đỡ trán, đúng vậy, Tô Bối nói không sai chút nào. Nhưng cô không cần phải đi dạy mấy thứ đó cho đứa nhỏ còn chưa đầy tháng được.
Hồ Thừa Nghị nói thẳng ra suy nghĩ của mình, Tô Bối lắc đầu phản bác: “Lúc em vẫn còn nhỏ giống vậy, mẹ cũng hay dạy em mà.”
Đây chính là ‘di truyền’ trong gia tộc.
Cứng rắn với cô không được thì phải dùng cách mềm mỏng lại.
Hồ Thừa Nghị nói: “Đứa trẻ còn quá nhỏ, mấy đứa trẻ loài người phải sống chung với ba mẹ 10-20 năm mới có thể tự mình xây dựng gia đình riêng cho mình được. Tô Bối, anh không hy vọng con sẽ rời chúng ta nhanh như vậy.”
“Em suy nghĩ lại một chút xem, nếu như con chúng ta bị người khác cướp đi, em không cảm thấy đau lòng sao?” Hồ Thừa Nghị dùng tình cảm để cảm hóa, dùng đạo lý để thuyết phục cô.
Tô Bối đẫm lệ gật đầu, đúng vậy.
Hồ Thừa Nghị nhìn cô, có tác dụng rồi! “Vậy nên chúng ta đừng dạy con kết hôn sớm được không em?”
Hai mắt Tô Bối ngấn lệ gật đầu, dường như cô đã hóa thân thành một fangirl nhỏ “Đúng vậy chồng yêu, anh nói gì cũng đúng cả!”
Vì vậy chuyện dạy dỗ này đã kết thúc mỹ mãn, từ ngoài nhìn vào thì người thắng chính là Hồ Thừa Nghị.
Tô Bối vươn vai, ngáp một cái: “Chồng ơi, em muốn biến về nguyên hình.”
Hồ Thừa Nghị cũng không suy nghĩ nhiều.
Sau khi biến về nguyên hình, Tô Bối đi đến bên chỗ Quả Hạch, hỏi con gái nhà mình: “Con nghe ba con nói chưa?”
Cô nhóc nhỏ gật đầu, dùng giọng nói non nớt hỏi: “Chi chi, vậy con không thể thích người khác sao?”
Tô Bối đưa tay vuốt lông con mình, cô chính trực nói: “Đương nhiên không phải rồi, chỉ cần con thích thì cứ can đảm lên. Nắm chắc cơ hội kỳ động dục ấy.”
Cô nhóc nhỏ nghiêm túc gật đầu, nói: “Vậy ba nói…”
Tô Bối nheo mắt đi lại gần lỗ tai con gái, cô xảo quyệt nói: “Chúng ta cứ đồng ý với ba con trước đi, chỉ cần hai mẹ con chúng ta biết là được.”
Hồ Thừa Nghị tuyệt đối không nghĩ tới, cô nhóc lại dạy con gái như vậy.
Nói tóm lại, đây chính là cảnh trao đổi “hài hòa” lạ thường trong gia đình.
Vì để sự dạy dỗ của mình đi sâu vào lòng con gái, hơn nữa còn không để cho chồng phát hiện. Tô Bối dùng nguyên hình nói chuyện với con gái.
Hồ Thừa Nghị nhìn hai con sóc bay ngồi trước mặt mình phồng hai má lên, thỉnh thoảng sẽ có một đôi mắt to tròn nhìn anh, lòng anh sắp mềm nhũn ra.
Sau cuộc nói chuyện ban ngày, phản ứng của Tô Bối rất bất thường. Hồ Thừa Nghị nhớ rõ là Tô Bối rất thích dùng hình người.
Nhưng hôm nay lại rất khác mấy bữa trước….
Hơn nữa cô còn châu đầu thì thầm trong tai Quả Hạch.
Nếu như dạy đứa bé không nên yêu sớm thì cũng không cần biến về nguyên hình, cuối cùng Hồ Thừa Nghị cũng đã đoán ra được Tô Bối đang làm trò mèo gì rồi.
Cô định giấu trời qua biển đúng không?
Sau khi ăn xong bữa tối, Hồ Thừa Nghị mang bánh xe chạy đến. Nhưng mà con gái lại không thấy hứng thú với bánh xe chạy, chỉ có mỗi Tô Bối hớn ha hớn hở leo lên.
Hồ Thừa Nghị lén lút ôm Quả Hạch vào trong ngực dạy dỗ lại….
Đương nhiên, lời giải thích của anh khác với Tô Bối.
Quả Hạch bé nhỏ đáng thương đang cảm thấy rất chóng mặt. Rốt cuộc thì cô bé nên nghe lời ba hay mẹ đây?
Hồ Thừa Nghị lấy một túi hạt dưa ra đung đưa trước mặt cô nhóc nhỏ.
Thơm quá đi~
Đầu của Quả Hạch bé nhỏ cứ chăm chú nhìn túi hạt dưa, đôi mắt không đành lòng dời đi.
Bởi vì không biến thành hình người, nên quả hạch chính là thức ăn chính để bổ sung dinh dưỡng cho con gái. Nhưng Tô Bối không thể chỉ ăn mỗi quả hạch được. Vì đề phòng cô thèm ăn hạt dưa mà không chịu ăn cơm, tất cả đồ ăn vặt trong nhà đã bị khóa lại. Mà chỉ có duy nhất một chiếc chìa khóa mở được đã nằm trong tay Hồ Thừa Nghị.
Lúc nãy Quả Hạch đã xong, nhưng nhìn đồ ăn vặt trước mặt như đang nói “ăn em đi nào, ăn đi nào”, cô nhóc nhỏ thật sự rất thèm.
Hồ Thừa Nghị nói: “Con đừng nghe mẹ nói, nghe lời ba sẽ được ăn ngon. Con đồng ý thì mới được ăn hạt dưa.”
Quả Hạch vội vàng gật đầu, đôi mắt to tròn nhìn Hồ Thừa Nghị. Xin lỗi mẹ yêu, con muốn phản bội vì ba có đồ ăn ngon.
Hồ Thừa Nghị nhìn Tô Bối vẫn còn đang chơi trên bánh xe chạy, anh nheo mắt lại hài lòng gật đầu.
Muốn đấu với anh sao, em còn non lắm.
Sau khi con gái ngủ, Tô Bối mới chịu dừng chạy. Cô nằm trong ngực Hồ Thừa Nghị, nói: “Chồng ơi~”
Cô chưa từng che giấu bản năng động vật của mình trước mặt chồng, Hồ Thừa Nghị ôm cô về phòng ngủ.
Vậy cũng tốt, đỡ để cho Tô Bối suốt ngày vây quanh con gái.
….
Đến nửa đêm Tô Bối chịu không được nữa, Hồ Thừa Nghị mới tha cho cô.
Trước khi Tô Bối ngủ, cô cố gắng tỉnh táo để nói với Hồ Thừa Nghị: “Anh đừng cho Quả Hạch chơi bánh xe chạy của em.”
Ngay cả con gái cũng không được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...