Buổi chiều vài ngày sau đó, Đổng Thiên Phi thông báo với Phương Nguyệt Tầm là cậu đã khỏi hoàn toàn và có thể xuất viện, nhưng cậu còn muốn ở trong đây thêm hai tuần nữa, trong lòng cảm thấy rất cần thiết. Luôn lo lắng nếu sau khi xuất việc sẽ phải đi đâu, về nhà, nhất định phải đối mặt với Long Nghiễn, không trở về nhà, vậy cậu đi nơi nào đây? Căn phòng nhỏ đã để lại cho Vương Đoạt cùng Khương Tiểu Vác, cậu không muốn quấy rầy bọn họ, hoặc quấy rầy bất cứ kẻ nào khác. Cho nên, cậu tình nguyện ở lại bệnh viện.
“Đúng rồi, tôi đã nói cho cậu ta biết, kỳ thật vết thương của cậu ta đã ổn và có thể xuất viện, cậu làm sao……. Quên đi, tôi cũng không phải không hiểu mục đích việc làm của cậu, chính là cảm thấy, hai người cứ như vậy không phải là biện pháp tốt. Long Nghiễn, cậu cũng không thể cứ chờ mãi như thế này a, Nguyệt Tầm không biết làm sao để quay đầu thì không nói, nhưng ngay cả cậu cũng không biết sao?”
Đổng Thiên Phi sau khi rời khỏi phòng bệnh của Phương Nguyệt Tầm, theo thói quen hàng ngày gọi cho Long Nghiễn báo cáo, thuận tiện khuyên bảo hắn một chút.
“Không phải chỉ đơn giản là vấn đề quay đầu như thế nào, Nguyệt Tầm….. tính cách của em ấy là như vậy, chuyện này, nhất định em ấy phải cẩn thận suy nghĩ mới có thể chấp nhận được, có sự giúp đỡ của tôi có khi còn phản tác dụng. Giống như con mèo nhỏ, vui vẻ thì dính bên người làm nũng, không vui thì hoàn toàn biến mất, một người chuyên để tâm vào những chuyện vụn vặt. Cậu không cần quá lo lắng, trước kia tôi có thể chờ em ấy một năm, một tháng, lúc này đây tôi cũng có thể chờ em ấy quay trở về.”
Đổng Thiên Phi bất đắc dĩ cúp máy, không thể đem câu “Cậu cứ như vậy không phải rất khó xử sao” nói ra được.
Buổi chiều, vài người bạn của Phương Nguyệt Tầm đến đây thăm cậu, còn chưa kịp nói hai câu đã chạy đến, bu xung quanh Chu Dương thành một vòng tròn. Kí tên lên sách, chụp ảnh lưu niệm, sau đó bọn họ mới đem lực chú ý về lại trên người Phương Nguyệt Tầm. Cùng vài người bạn tán gẫu chuyện trong trường, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn Chu Dương đang im lặng đi ra ngoài, tập trung tinh thần nhắn tin với người kia, lâu lâu mặt sẽ ửng đỏ, tâm tình dần dần vui vẻ lên.
“Nguyệt Tầm, cậu có biết không, hiện tại cậu đã thành danh nhân rồi!Trong trường không ai là không biết cậu!” Nữ học sinh A hưng phấn nói.
Phương Nguyệt Tầm cười khổ một chút. “Tôi nổi tiếng vì chuyện bắt cóc a, chứ không phải chuyện gì vinh hạnh cho lắm.”
“Dù sao tất cả mọi người đang chờ cậu trở lại để kể lại câu chuyện nguy hiểm đó, nếu không phải thầy giáo cố gắng ngăn cản bọn họ, chắc chắn phòng bệnh của cậu lúc này rất tấp nập!” Nữ học sinh B lúc nói chuyện, đôi mắt còn nhìn những bông hoa cắm khắp nơi trong phòng.
“Mọi người tốt nhất vĩnh viễn không nên biết….. Đây không phải là chuyện mạo hiểm gì đó trong truyện tranh đâu, cảm giác đúng là so với cái chết còn đáng sợ hơn.” Phương Nguyệt Tầm cười khổ nói, cậu có lẽ vĩnh viễn cũng không bao giờ quên được lúc đau đớn đó.
Mọi người nhìn thầy biểu tình bi thương của Phương Nguyệt Tầm, nhất thời đều không nói nên lời. Lúc này, một nữ học sinh do dự hơn nửa ngày mới có dũng khí mở miệng.
“Nguyệt Tầm, cậu, cậu thật sự đang ở chung với một người nam nhân sao? Tất cả mọi người đều nói, có một người nam nhân đến trường học xin cho cậu nghĩ phép, nhưng hắn cũng không phải là người nhà của cậu.”
Lời nói vừa được thốt ra liền bị ánh mắt sắc bén của mọi người làm cho nàng ủy khuất ngậm miệng lại.
Phương Nguyệt Tầm nhìn mọi người, phi thường bình tĩnh trả lời.
“Đúng vậy, trước khi tôi bị bắt cóc vẫn ở cùng……. Thời điểm kia, tin đồn trong trường học cũng không phải là giả, tôi quả thật sống chung với một người cùng giới tính với mình, chúng tôi đã kết giao hơn một năm.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, Chu Dương ngồi một bên vừa kính nể vừa lo lắng nhìn Phương Nguyệt Tầm.
Đột nhiên không khí trở nên xấu hổ ngượng ngùng, mấy người ngồi đó cũng không biết nên nói cái gì mới tốt. Phương Nguyệt Tầm cũng không hối hận khi nói ra điều này, đối với việc cậu có thể bị cười nhạo mà nói, cậu tình nguyện đối mặt với sự thật. Cậu đã làm ra những chuyện lừa gạt và yếu đuối, lúc này, cậu không thể ngay cả chuyện tình cảm của mình cũng không có dũng khí để thừa nhận. Chỉ cần không nói ra tên của hắn, cậu nguyện ý hét to với mọi người, cậu đang yêu một người nam nhân xuất sắc nhất, vĩ đại nhất! Mặc dù trong lúc này, chính mình còn không tìm được đường để trở về bên hắn, nhưng cậu cũng muốn một lần làm một chuyện thật dũng cảm!
Vài người tựa hồ chịu không nổi không khí xấu hổ này, nhịn không được nói chuyện.
“Tại sao lại nói như vậy…. Ngay từ đầu tất cả mọi người đều nghĩ cậu không có khả năng là, là……. Cậu có biết, không những chúng tôi đều không tin lời đồn, mà ngay cả các giảng viên cũng cảm thấy chuyện này thật buồn cười. Nhưng mà, từ sau khi người nam nhân đó xuất hiện….. Cậu cũng biết chủ nhiệm đã nói chuyện với hắn, thầy cũng thực sự lo lắng cho cậu a, lại không có thời gian rãnh đến thăm cậu, cho nên….”
Phương Nguyệt Tầm nghe tới đó cuối cùng cũng hiểu được cái cảm giác “Thì ra là thế” kia.
“Uy, mọi người là đến thăm cậu ta hay là đang thẩm vấn đây a?” Chu Dương ở một bên không nhịn được, có chút gấp gáp bước tới.
Phương Nguyệt Tầm vỗ vỗ cánh tay của Chu Dương, ý bảo hắn chờ một chút, đừng sốt ruột.
“Không sao cả, Tiểu Dương, cũng không phải chuyện gì to tát.” Sau khi Phương Nguyệt Tầm nói xong, lại quay lại nhìn các bạn, “Mọi người nghi ngờ cũng thực sự rất bình thường a, so sánh với vấn đề của tôi mới có chút khác thường đi. Quả thật tôi thích nam nhân, tôi không muốn phủ nhận chuyện đó, nhưng cũng không muốn đi tuyên truyền khắp mọi nơi, Trường học sẽ có người bàn tán về tôi, cũng là chuyện không thể tránh khỏi, cho nên mặc kệ có vấn đề gì xảy ra, tôi vẫn giữ nguyên câu nói kia, tôi đang thích một người nam nhân phi thường xuất sắc. Chính là như vậy.”
“Người đó chính là người đến xin nghĩ phép cho cậu sao? Hắn đang làm cái gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Hai người làm sao quen nhau?” Một nữ sinh siêu cấp kỳ dị tiến đến trước mặt truy vấn Phương Nguyệt Tầm. Nhất thời làm cho những người khác không kịp ngăn cản! Không khí xấu hổ vừa biến mất nay đã trở lại.
Mọi người dường như đối với cuộc sống của Long Nghiễn rất có hứng thú, nhưng Phương Nguyệt Tầm chỉ cười mà không đáp. Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể không cam lòng buông tha cho cậu. Bỗng nhiên một nam sinh bình thường bước đến gần sát Phương Nguyệt Tầm làm cho mọi người kinh hãi! Hắn mở cái túi ra, từ bên trong lấy ra vài lá thư, có chút do dự đặt lên giường bệnh.
Phương Nguyệt Tầm kinh ngạc nhìn hắn, người kia thực sự rất khó xử cào cào mái tóc.
“Tôi cũng không muốn a, tại bọn họ thật sự quá nhiệt tình thôi. Đầy đều là thư tình gửi cho cậu, chỉ có đúng một lá thư do nữ sinh viết, còn lại đều là nam. Hơn nữa, phần lớn đều là sinh viên khoa diễn xuất……. Cái lần trong trường học tung tin vịt nói cậu cùng ……. Cậu thích nam nhân, bọn họ chưa kịp hỏi rõ ràng thì sự tình đã trôi qua, lúc này đây bọn họ sau khi biết chính xác liền sống chết gì cũng bắt tôi phải đáp ứng đưa thư dùm bọn họ.”
Phốc~! Chu Dương ở bên cạnh cho dù che miệng nhưng mọi người vẫn nghe thấy tiếng cười nghịch ngợm của hắn, Phương Nguyệt Tầm đầu tiên trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó nhìn đống thư từ kia, thật sự khó lòng mà đem về nhà. Ngẫm nghĩ rồi cầm lấy những lá thư đó.
“Nguyệt Tầm, cậu tính xem sao? Cẩn thận coi chừng Long Nghiễn, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nha.” Chu Dương nhắc nhở cậu.
“Tuy rằng không thể đáp lại tình cảm của bọn họ, ít nhất cũng phải lễ phép nhìn xem một chút chứ.” Phương Nguyệt Tầm cười nói.
Chu Dương có chút không được tự nhiên quay đầu đi, nhỏ giọng thầm thì cái gì đó.
………………
Buổi tối sau khi đi ra khỏi phòng bệnh của Phương Nguyệt Tầm, Chu Dương đang tính kiếm chỗ nào đó ăn uống một chút mới trở về, vừa vặn gặp Đổng Thiên Phi tan ca, hai người đầu tiên sửng sốt một chút, lập tức Chu Dương liền tiếp nhận lời mời, đi đến nhà Đổng Thiên Phi dùng cơm!
Tay nghề của Đổng Thiên Phi thực không phải đùa a! Chỉ cần dùng ánh mắt nhìn thôi cũng đã khiến Chu Dương chảy nước miếng!
Hai người dùng một bữa tối cực kỳ phong phú, uống một chút rượu nhẹ, cảm thấy rất thư thái thoải mái.
“Khôn ca, tại sao không đến thăm Nguyệt Tầm một lần, cho dù bị cự tuyệt thì cũng không cần phải né tránh a.” Chu Dương giống nhau không hài lòng về hành động của Hàn Khôn.
“Hắn bận rộn làm việc từ trời sáng đến tối đen, ngay cả thời gian ăn uống ngủ nghỉ cũng không có, hắn đã ủy thác cho tôi nhiệm vụ chăm sóc Nguyệt Tầm rồi, nói là chờ sau khi xong việc sẽ đến nhìn cậu ta một chút.” Đổng Thiên Phi gắp một khối cá hấp dẫn đặt trong cái chén của Chu Dương, mang một chút mỉm cười nhẹ nhàng.
“Là vậy sao….. Vậy còn chuyện hai người, anh và Khôn ca như thế nào rồi?”
“Chúng tôi còn có thể như thế nào nữa, vẫn như cũ a, hắn bận chuyện của hắn, tôi bận chuyện của tôi.” Lời nói thực nhẹ nhàng nhưng mang theo cảm giác tối tăm. Nhìn ánh mắt hoài nghi của Chu Dương, Đổng Thiên Phi lập tức chuyển đề tài.
“Tâm tình của Nguyệt Tầm ra sao rồi? Vẫn cứ lo lắng như thế này sao, thời điểm nào mới có kết quả a? Long Nghiễn có phải cũng có chút đáng thương không?”
“Đừng nói giống như Nguyệt Tầm đang khi dễ hắn, Nguyệt Tầm lúc này sống cũng không hề thoải mái đâu. Hơn nữa a, người trong trường còn kéo tới nói bậy bạ! Xế chiều hôm nay, Nguyệt Tầm một hơi nhận được bốn lá thư tình!”
Ly rượu trong tay Đổng Thiên Phi suýt chút nữa rơi xuống đất! Hận không thể lập tức bắt Chu Dương kể hết tất cả mọi chuyện ra, Chu Dương hiểu được nên cũng đem hết thảy nói ra, biểu tình quái dị của Đổng Thiên Phi làm cho Chu Dương đổ mồ hôi lạnh! Luôn có dự cảm sẽ phát sinh một chuyện gì đó vừa thú vị lại vừa đáng sợ.
Đổng Thiên Phi tươi cười dịu dàng, cười đến gió xuân phơi phới, cười đến nổi khiến cho Chu Dương quả thật muốn bỏ chạy khỏi nơi này. Lại bị Đổng Thiên Phi bắt lấy cánh tay, nói nhỏ bên tai hắn, hai người dần dần bắt đầu thay đổi bộ dạng đầy giảo hoạt, đang tính toán làm cái gì đó.
………………..
Sáng sớm ngày hôm sau, tâm tình Chu Dương rất tốt tùy thời đều có thể cất tiếng hát bước vào phòng bệnh của Phương Nguyệt Tầm.
Y tá đang giúp Phương Nguyệt Tầm thay đổi thuốc, thấy Chu Dương cười vui vẻ đến nổi mắt híp lại thành một đường nhịn không được, hỏi hắn hôm nay có chuyện gì làm cho hắn vui vẻ đến như vậy.
Chu Dương chỉ ngồi cười, không nói, chờ sau khi y tá đẩy xe thuốc đi khỏi, hắn tùy tay mở ra một lá thư tình, lay động Phương Nguyệt Tầm.
“Nói thật cho tôi biết, cậu có động tâm hay không?”
“Làm sao có thể, cậu đừng giỡn nữa.” Tại sao cậu có thể động tâm với người nào khác ngoài Long Nghiễn a!
“Vậy cậu tính xử lý đống này làm sao đây, cũng không thể mặc kệ a, nếu không giải quyết ổn thỏa chắc chắn sẽ rất phiền toái đó nha.”
“Tôi cũng biết là vậy, nếu giáp mặt nói thẳng, sẽ rất thẹn thùng, mà người bị cự tuyệt cũng sẽ rất xấu hổ. Tiểu Dương, cậu nghĩ cách giúp tôi được không?”
Chính là đang đợi câu nói này của cậu! Chu Dương bày ra bộ dáng thực khó xử, đáng yêu nhìn Phương Nguyệt Tầm.
“Loại chuyện này tôi giúp được sao?” Hắn còn cố ý đắn đo!
“Có cái gì không được, cậu chính là bạn tốt của tôi mà. Bất quá, nếu cậu cảm thấy phiền toái thì coi như xong, tôi không muốn…….”
“Không phiền toái!” Chu Dương mạnh mẽ ôm lấy vai của cậu, cái thái độ lúc này với thái độ vừa nãy hoàn toàn thay đổi a, làm cho Phương Nguyệt Tầm sửng sờ nhìn hắn.
“Kia, vậy cậu muốn xử lý làm sao? Ngay cả tôi cũng không biết những người này, tất cả đều chưa từng gặp mặt.”
“Dễ thôi! Đầu tiên, không thể gặp mặt bọn họ, như vậy quả thật rất xấu hổ…. Được rồi, cậu cũng viết thư hồi âm lại đi, thế thì không còn xấu hổ nữa, cũng không làm cậu thấy phiền toái, được không?”
“Viết thư a…… Đối với người mình không biết thì viết như thế nào a, từ trước đến nay tôi không có làm những chuyện như vậy. Đúng rồi, tuyệt đối không thể để cho Long Nghiễn biết!”
“Không cần cậu quan tâm, tôi sẽ giúp cậu!” Chu Dương đầy tin tưởng vỗ ngực nói.
Nhìn ánh mắt đầy cảm kích của Phương Nguyệt Tầm, Chu Dương càng ngày càng cảm thấy mình hơi giống Đổng Thiên Phi.
END 60
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...