“Tôi tên là Hàn Khôn, đạo diễn, em là sinh viên khoa diễn xuất đúng không, thầy giáo của em là ai?”
A! Thật sự không chịu nổi, đạo diễn đều là những người bất lịch sự như thế sao? Phương Nguyệt Tầm xác định lại cậu rất chán ghét người này, vừa mới thoát khỏi cánh tay Hàn Khôn, không biết từ nơi nào có một người chạy lại. Nhìn người này chắc đang là thợ chụp ảnh, trong tay cầm digial camera chạy đến bên người bọn họ, kinh ngạc nhìn Hàn Khôn.
“Đạo diễn Hàn, tại sao anh ở đây? Đi xem các sinh viên kia, hẳn bây giờ mới đến đông đủ, chúng ta phải tìm ra người tốt nhất.”
“Không cần, tôi quyết định chọn người này.”
Phương Nguyệt Tầm kinh ngạc nhìn ngón tay Hàn Khôn chỉ vào mình, hai người đối diện đang dùng ánh mắt như tìm thấy kho báu nhìn cậu làm cậu cảm thấy tức giận.
“Tôi không biết hai người đang nói cái gì, tôi cho anh biết, tôi không phải học ngành diễn xuất, hai người không cần dùng cái loại ánh mắt này nhìn tôi! Tạm biệt!” Nói xong, Phương Nguyệt Tầm xoay người bước đi rồi bị Hàn Khôn kéo lại một lần nữa.
“Anh muốn làm gì?!” Lúc này Phương Nguyệt Tầm nhịn không được phát hỏa!
“Em không phải sinh viên khoa diễn xuất? Không thể nào, em tên gì, anh đi vào trường điều tra!” Hàn Khôn quả thực không thể tin nổi, người trước mắt này thế nhưng lại không phải học ngành diễn xuất!
“Cậu ta đúng là không phải.” Vài người bạn nhận thấy sự tình có chút không ổn, đi đến bên cạnh Phương Nguyệt Tầm giúp cậu giải thích. “Chúng tôi đều thuộc chuyên ngành khác, Nguyệt Tầm quả thật rất đáng yêu thích hợp làm diễn viên, anh hiểu lầm cũng thực sự bình thường, bất quá, cậu ta đúng là không phải a.”
“Nguyệt Tầm là tên của em sao?” Hàn Khôn dường như đối với cái tên của cậu rất hứng thú.
Phương Nguyệt Tầm một lần nữa vùng ra khỏi tay hắn, “Phương Nguyệt Tầm, tôi học chuyên ngành thiết kế ánh sáng sân khấu, không tin thì cứ việc đi điều tra.” Mặc kệ Hàn Khôn còn tính nói thêm cái gì, Phương Nguyệt Tầm vội vàng kéo tay đám bạn của cậu chạy đi.
Hàn Khôn đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của Phương Nguyệt Tầm, ánh mắt của hắn vẫn rất chăm chú, nhiếp ảnh gia bên cạnh buồn bực hỏi hắn,
“Lão Hàn, đứa bé nhìn rất phù hợp, nhưng cậu ta không phải. ......”
“Cậu không có nhìn thấy.” Hàn Khôn cắt ngang lời nói của người kia, ánh mắt của hắn vẫn còn nhìn người đang đi xa.
“Không nhìn thấy cái gì?” Chỉ là một câu “Cậu không nhìn thấy” thì ai có thể nghe hiểu được a, nhiếp ảnh gia không có được câu trả lời, hắn nhìn Hàn Khôn đang mỉm cười một cách khó hiểu.
Hàn Khôn một lần nữa quay đầu lại nhìn hướng Phương Nguyệt Tầm ly khai, trong đầu nhớ tới hình ảnh một đứa nhóc đứng dưới tàn cây, biểu tình trên mặt giống như con mèo nhỏ cao ngạo đáng yêu, nhịn không được nhìn thêm vài lần, bỗng nhiên thấy đứa nhỏ đỏ mặt mỉm cười ngọt ngào hạnh phúc, máu toàn thân Hàn Khôn bắt đầu sôi trào, hắn cảm thấy khiếp sợ, không ngờ lại có một người thuần khiết, tươi cười tràn ngập mê hoặc đến như vậy!
Phương Nguyệt Tầm rất nhanh đem chuyện bực mình kia ném sau đầu, cùng các bạn đến cửa hàng thức ăn, cùng nhau dùng cơm trưa xong rồi từng người ly khai.
Phương Nguyệt Tầm nhân lúc rãnh rỗi buổi chiều mua rất nhiều báo, ở trên trang thông tin tìm kiếm chỗ làm thêm, cuối cùng, cậu khoanh tròn những chỗ tương đối gần nhà. Nhìn đồng hồ, nếu không gọi điện thoại cho Long Nghiễn, hắn chắc chắn sẽ lo lắng.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Phương Nguyệt Tầm phải đi ngân hàng để làm thẻ tín dụng, chỉ cần làm một tuần là cậu có thể mua được máy vi tính, chỉ cần trả hết nợ, cậu cũng không cần làm việc nữa.
Mất gần nửa buổi chiều, cuối cùng Phương Nguyệt Tầm tìm được một công việc phù hợp trong siêu thị, thời gian làm việc từ sáu giờ đến chín giờ rưỡi, như vậy cậu về đến nhà hơn mười giờ một chút. Bất quá, phải chờ tới ngày mười ba mới có thể đi làm.
Về tới nhà, Phương Nguyệt Tầm bắt tay vào làm một bữa tối rất phong phú, đợi đến gần mười một giờ Long Nghiễn vẫn chưa trở về. Phương Nguyệt Tầm ngồi trên ghế sô pha thở dài.
Bắt đầu từ nửa năm nay, Long Nghiễn không còn giống như trước tan ca sẽ lập tức trở về, có lẽ do khoảng thời gian một năm hai người tách ra, Long Nghiễn liều mạng làm việc nên để lại di chứng, hắn bắt đầu tham gia các buổi tiệc rượu làm ăn, Phương Nguyệt Tầm biết hắn kỳ thật cũng không thích những chuyện như vậy, nhưng không có cách nào từ chối, làm cho cậu gần ba tháng nay rất ít khi gặp hắn. Tối hôm qua cố gắng thức chờ hắn trở về, trở về thì ôm cứng lấy cậu không buông!
Xem ra buổi tối hôm nay phải đi ngủ trước rồi. Bỏ qua ý định gọi điện thoại cho Long Nghiễn, Phương Nguyệt Tầm không muốn quấy rầy hắn, thực tế thì Phương Nguyệt Tầm chưa bao giờ quấy rầy việc làm ăn của hắn, mặc dù biết Long Nghiễn cùng người khác ăn cơm uốn rượu, nhưng đó cũng là một phần thiết yếu của công việc, cho nên, Phương Nguyệt Tầm luôn cố gắng chịu đựng cô đơn lạnh lẽo, ngoan ngoãn ở nhà chờ hắn.
Một người nằm trên chiếc giường thật to, vị trí bên cạnh lạnh như băng, Phương Nguyệt Tầm động đậy thân thể, cọ qua cọ lại.... Như vậy lúc hắn tiến vào ổ chăn sẽ không bị lạnh..... Phương Nguyệt Tầm ôm lấy gối đầu của Long Nghiễn, rồi chờ đợi.
Lúc đang ngủ mơ màng, chợt nghe thấy cánh cửa rầm một tiếng bị đẩy ra, Phương Nguyệt Tầm cố gắng mở to mắt ngồi dậy nhìn Long Nghiễn ngả nghiêng đi về phía này......Đúng là đã uống rượu. Phương Nguyệt Tầm vội vàng xuống giường chạy lại đỡ người đang say khướt kia.
“Tại sao anh lại uống nhiều như thế.” Cố sức đem Long Nghiễn đặt lên giường, làm cho hắn nằm yên ổn xong rồi giúp hắn cởi bỏ giày, Phương Nguyệt Tầm chuẩn bị đi ra ngoài lấy cho hắn chút nước uống ai ngờ bị Long Nghiễn bắt lại.
“Đừng đi, Nguyệt Tầm.” Long Nghiễn nhừa nhựa nói không rõ.
“Em đi lấy nước cho anh, anh chờ một chút.”
“Không cần, anh muốn em!” Nói xong liền dùng sức kéo Phương Nguyệt Tầm ngã xuống giường, vội vàng hôn lên mặt cậu. Trong giây lát đầu lưỡi mang mùi rượu xông vào miệng làm Phương Nguyệt Tầm cảm thấy rất buồn nôn, không thể chống đối lại Long Nghiễn trong lúc này nên đành phải chờ hắn chấm dứt cái nụ hôn khó chịu kia. Ai ngờ Long Nghiễn vừa buông tha đôi môi liền bắt đầu xé rách quần áo của cậu, tay không biết nặng nhẹ ở giữa hai chân cậu cọ xát, chuyện này thật sự đã hù dọa tới cậu rồi.
“Long Nghiễn, đừng như vậy, đau quá, Long Nghiễn, mau dừng lại.” Phương Nguyệt Tầm nhớ tới hành vi lần đầu tiên hắn say rượu, chuyện kia cũng không phải nói giỡn, làm cho cậu phát sốt ba ngày, thân thể đau dữ dội không thể nói nên lời, liên tục đi vào WC làm cậu gần như sắp chết! Sau chuyện đó thì Long Nghiễn không còn đối đãi thô bạo với cậu nữa, mặc dù có đôi lúc uống rượu, cũng sẽ bảo trì sự thanh tỉnh. Như hôm nay lại xảy ra chuyện gì? Đêm qua còn bị hắn làm đến thân thể mềm nhũn, tại sao mau như thế...... Phương Nguyệt Tầm lo lắng né tránh người trên thân đang muốn tàn sát bừa bãi kia.
“Long Nghiễn, anh mau dừng lại, anh làm em đau, không được, Long Nghiễn!”
“Anh muốn, anh muốn em, Nguyệt Tầm.....Anh muốn ôm em, đừng lộn xộn... Đừng, lộn xộn” Phương Nguyệt Tầm bắt đầu sợ hãi khi cái người say rượu rất quen thuộc kia cởi từng kiện quần áo của cậu, tiếp theo sẽ tách hai chân cậu ra, rồi sau đó Long Nghiễn chỉ cần kéo khóa quần của hắn liền chiếm đoạt cậu.
“Long Nghiễn, không được, như vậy em sẽ chịu không nổi, Long Nghiễn.....” Giọng nói bắt đầu run rẩy, trí nhớ đột nhiên hiện ra, cậu hoảng sợ đẩy hắn, nhưng hai chân lại bị gắt gao nắm lấy.
“Không được cử động, Nguyệt Tầm, anh muốn em, anh rất rất muốn em, Nguyệt tầm, cho anh.” Ánh mắt Long Nghiễn say mê nóng bỏng nhìn Phương Nguyệt Tầm đang kinh hoảng, hai tay không an phận vuốt ve bên trong đùi non, Phương Nguyệt Tầm đành phải chấp nhận không di chuyển. Quan trọng hơn là cậu rất sợ đau.
……… Thân thể gồng lên đã lâu, người phía trên cũng không còn động tĩnh gì, tưởng rằng hắn cuối cùng cũng ý thức được việc này sẽ xúc phạm tới cậu, mở to mắt nhìn, Phương Nguyệt Tầm lập tức muốn hộc máu! Long Nghiễn thế nhưng đang ngáy khò khò!
Sáng sớm, Long Nghiễn bị Nguyệt Tầm đáng yêu của hắn đánh tơi bời bằng cái gối đầu, rồi tới cái gối ôm, Long Nghiễn không thể đánh trả đành phải chạy trốn vòng vòng trong phòng ngủ.
“Nguyệt Tầm, anh uống nhiều quá, thật sự không nhớ được, đừng nóng giận nữa được không a!” Một cái gối đã phang trúng mục tiêu!
“Một câu uống nhiều quá, không nhớ rõ của anh mà muốn khi dễ em?! Anh đứng lại cho em đánh, không cho phép chạy!”
“Nhưng anh có làm được đâu, chẳng lẽ em vì thế mà đánh anh sao? Vậy thì chúng ta làm ngay bây giờ!” Long Nghiễn rất thích nhìn Nguyệt Tầm của hắn mang vẻ mặt rất đáng yêu khi tức giận! Biết rõ cậu nghe xong sẽ càng phát hỏa, nhưng không thể nhịn được việc khi dễ cậu.
Quả nhiên.....
“Anh nói cái gì! Anh đi chết đi! Em đánh cho chết luôn!”
“Không nói, anh không nói, Nguyệt Tầm, cái kia không được, đổi thành cái gối được không? Cái kia đánh vào người cũng không phải chuyện đùa a, bình tĩnh một chút, bảo bối.” Nhìn cái bình thủy tinh trên tay Phương Nguyệt Tầm, Long Nghiễn bắt đầu năn nỉ cầu xin.
“Không cho phép gọi em là bảo bối!”
“A!” Người bị đánh trúng lại tiếp tục chạy!
END 29
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...