Từ khi sinh ra đến nay, đây là lần thứ ba Sơ Chi được tỏ tình.
Từ nhỏ đến lớn cô xinh xắn, thành tích tốt, tính tình lại ngoan ngoãn đáng yêu được nhiều người yêu thích, thế nhưng không biết tại sao, thực ra cô cũng không có cảm giác mình được nhiều người theo đuổi cho lắm.
Ngoại trừ lần đen đủi không hiểu chuyện đó, và bạn học sau khi lên đại học, thì Lục Gia Hành là người thứ ba.
Trong phòng khách đèn trần nhà không mở, chỉ còn tia sáng mờ nhạt từ đèn sàn, Lục Gia Hành nghiêng người dựa sát vào cô, che hơn nửa ánh sáng.
Anh nhếch môi, không nhúc nhích, cúi đầu chờ cô trả lời, dường như trong đầu có một thứ nào đó rất lạ chưa xuất hiện bao giờ kéo căng, bao vây lấy tâm tình anh.
Cả người Sơ Chi bị vây dưới người anh, khoảng khắc đó cô ngây ra.
Cô thả lỏng bàn tay đang bắt lấy cổ áo sơ mi của anh, đôi mắt mở lớn, suy nghĩ một lúc lâu.
Sơ Chi nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm hay không, hoặc là hiểu sai ý anh, cô ngước lên trong vô thức, tầm mắt rơi vào khóe mắt hồng hồng và con ngươi sâu thẳm của anh.
Xem ra trạng thái của anh không được tốt lắm, môi hé mở, còn đang thở gấp nhẹ nhàng.
Mỗi lần thờ dốc đều mang theo nhiệt độ thiêu đốt người, ở giữa hai người tạo nên một tầng sóng nhiệt.
Trái tim Sơ Chi đập mạnh như sấm, dường như cô có thể cảm nhận được một giây sau nó sẽ đụng tới cổ họng, toàn thân giống như bị lửa thiêu, đến mức cảm giác mình phát sốt vậy.
Cái cảm giác này, khi Doãn Minh Thạc tỏ tình cũng không xuất hiện.
Giống như bình trà nhỏ đang đun sôi, Sơ Chi có cảm giác hơi nước sẽ từ bên trong lỗ tai mình phun ra ngoài, phát ra tiếng vang ùng ục.
Cô hơi mở miệng, cổ họng lắp ba lắp bắp nói anh anh tôi tôi nửa ngày.
Sơ Chi hít sâu một cái, nhíu mi, bỗng chốc bàn tay mềm mại đang nắm áo sơ mi anh thả ra, bang một cái trực tiếp vỗ lên mặt anh: “Anh đang nói cái gì vậy!”
Cô tránh ra sau, đá rơi dép, chân đạp lên sô pha, trở mình, đầu hướng về phía khe hở dưới cánh tay anh cố gắng chui ra ngoài, cả tay cả chân cố gắng bò về phía trước.
Động tác như vậy khiến cho chiếc váy bông bị cọ có chút lộn xộn, làn váy hơi vén lên trên, lộ ra đoạn bắp đùi trắng nõn nà.
Tư thế này có chút gay go.
Sơ Chi lết ra ngoài, bò cực nhanh về đầu ghế sô pha bên kia, kết quả nửa người còn chưa kịp thoát đã bị người nào đó túm cổ chân kéo về rồi.
Sơ Chi sợ hãi kêu lên, không còn sức đánh trả, một lần nữa lại bị kéo vào trong gông cùm xiềng xích của anh.
Cô chỉ kịp lật người, cổ tay đã bị người nào đó đè lại gắt gao.
Sơ Chi nằm trên ghế sa lông, đôi mắt đen ánh bởi vì xấu hổ mà sáng lấp lánh, cả người ửng đỏ, vừa vội vừa giận muốn giẫy giụa ngồi dậy.
Đầu gối Lục Gia Hành chen vào giữa hai chân cô, đè lại làn váy ngủ, bàn tay nắm cổ tay cô rất chặt, như một ngọn núi lớn, mặc cho cô giống như người cá cố gắng vùng vẫy nhưng vô dụng.
Thỉnh thoảng chân của cô cọ lên quần anh, quần áo ma sát, Lục Gia Hành nhắm mắt, khàn giọng nói: “Em đừng lộn xộn.”
Sơ Chi bám lấy đệm tựa sô pha, tức giận nói: “Vậy anh đứng lên.”
Lục Gia Hành mím môi, cụp mắt nhìn: “Thử một chút xem.”
Sơ Chi vùng vẫy một lúc, phát hiện hoàn toàn vô dụng, cô dứt khoát bỏ qua, nằm thẳng đơ trên ghế sa lông, tức giận nói: “Tôi không thử!”
“Em chán ghét tôi sao?”
Sơ Chi đỏ mặt, giọng nói nhỏ, cực nhỏ: “Không chán ghét...”
“Vậy yêu thích?”
“...”
Lục Gia Hành nắm cổ tay cô kéo lên trên, thân thể ép xuống, hỏi lại: “Thích không?”
Sơ Chi vội vàng quay đầu đi: “Không thích.”
Anh không nói gì.
Sơ Chi nghiêng đầu không dám quay lại, vì khoảng cách quá gần, nếu cô quay lại thì chóp mũi cô sẽ chạm vào chóp mũi anh mất.
Một lát sau, anh thở dài một tiếng trầm thấp, thả lỏng bàn tay đang đè lên cổ tay cô, người chầm chậm đứng lên.
Sơ Chi nhanh chóng trở mình, vội vội vàng vàng đứng dậy, giống như con thỏ nhảy qua bàn uống nước, đứng thật xa.
Hai tay cô ôm khuôn mặt đỏ bừng của mình, đôi mắt óng ánh trừng anh đầy hung ác, thở phì phò nói: “Lục Gia Hành, anh là tên biến thái! Khốn khiếp! Lưu manh!”
Cô sau khi thoát khỏi phạm vi nguy hiểm như thể sống lại, vắt hết óc suy nghĩ những từ ngữ hung hăng nhất mà mình biết để mắng anh.
Lục Gia Hành vươn mình dựa vào ghế sô pha, nhìn cô đứng đó mắng, anh nở nụ cười trầm thấp: “Xin lỗi, tôi có chút không nhịn được.”
Sơ Chi tức đến muốn giậm chân: “Sao anh lại không đứng đắn như thế! Anh đừng có nằm mơ! Tôi không phải loại người như vậy!”
Anh ngước mắt lên: “Loại người như vậy.”
Sơ Chi không nói lại được, nghẹn một hồi lâu, cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm tình của mình, cau mày nhìn anh: “Lục Gia Hành, anh không nên chơi đùa như vậy với tôi.”
Lục Gia Hành hơi nhíu mày.
“Anh không nên có thái độ như vậy đối với con gái,” cô mím mím môi, đôi mắt đen mờ mịt, lông mi dài rủ xuống: “Sau này gặp được cô gái mình thật lòng thích, anh làm như thế sẽ dọa người ta chạy mất đó.”
Lục Gia Hành không lên tiếng.
Sơ Chi cúi thấp đầu, không nhìn vẻ mặt anh.
Trong phòng khách lặng yên không một tiếng động, im lặng một hồi lâu, anh mới chậm rãi mở miệng, âm thanh nhẹ đến mức như thì thầm, thở dài: “Sẽ dọa chạy sao...”
Sơ Chi gật gật đầu, không nói lời nào.
Vừa nghĩ tới anh sẽ gặp được người con gái mình thích, chóp mũi cô liền cay cay.
Sau này anh cũng sẽ gặp được một cô gái như vậy, anh sẽ đối tốt với cô ấy cẩn thận từng li từng tí một, sẽ dụng tâm theo đuổi, nghiêm túc che chở, mà không như hiện tại đối xử tùy tiện với cô.
Sơ Chi nhăn mũi, đè xuống từng trận sóng nổi lên trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Anh uống thuốc rồi đi ngủ sớm một chút, ngủ một giấc sẽ hạ sốt thôi.”
Cô nói xong đi về phía phòng ngủ.
Lục Gia Hành vẫn duy trì tư thế cũ, không nhúc nhích.
Sơ Chi vòng qua bàn uống nước, đi qua sô pha, bỗng chốc anh giơ tay ra bắt được tay cô.
Lực tay rất lớn, siết cổ tay cô có chút đau.
Sơ Chi cau mày quay đầu, mới vừa muốn nói chuyện.
Lục Gia Hành ngồi trên ghế sô pha, ngửa đầu nhìn cô.
Màu môi anh trắng xám đến đáng sợ, lúc này lại như mang theo một màu hồng không bình thường: “Em đừng chạy.”
Sơ Chi sửng sốt, không hiểu vì sao.
“Trước đây tôi chưa theo đuổi cô gái nào, không biết phải làm gì, có lẽ đã hù dọa em,” đôi mắt đen nhánh của Lục Gia Hành nhìn cô đầy chăm chú, anh ho nhẹ một tiếng, giọng nói trầm thấp, “Bây giờ em không thích tôi cũng không sao, chỗ nào không tốt tôi sẽ sửa, có thể hơi chậm, em chờ tôi một chút, đừng chạy xa quá có được không?”
*
Dường như cả đêm Sơ Chi không chợp mắt được.
Cô cảm thấy có lẽ đầu óc Lục Gia Hành bị sốt đến hỏng rồi.
Hành động rất kỳ quái, lời nói rất kỳ quái.
Có khả năng cái nhiệt kế 42 độ trước đó không hỏng, lúc đó anh thật sự bị sốt cao như vậy rồi.
Rạng sáng ngày hôm sau, lúc Sơ Chi tỉnh dậy không biết anh đã đi từ khi nào, chăn được gấp ngay ngắn, tựa như anh chưa từng tới đây.
Thứ duy nhất có thể chứng minh sự tồn tại của anh, đó là bữa sáng bày trên bàn trong phòng ăn.
Bên trong mấy hộp take away có dimsum tôm, sườn lợn hấp hạt kê, một phần cánh gà và một bát cháo.
Cô đi tới sờ bát cháo, vẫn còn nóng hổi.
Sơ Chi xoắn xuýt một hồi, quyết định ngồi xuống ăn sáng xong, cô nằm dài ở nhà cả buổi sáng mới chuẩn bị đồ, mơ mơ màng màng ngồi tàu điện ngầm quay lại trường học.
Hai tuần nữa sẽ đến lễ Giáng sinh, trong phòng ngủ tràn đầy bầu không khí vui tươi, không biết Tiết Niệm Nam lấy được ở đâu bốn cái mũ Nô-en, còn Lâm Đồng thì lên mạng mua đống tất dài sặc sỡ, cô ấy phát cho mỗi người một đôi, yêu cầu các cô phải treo ở trước giường trong hai tuần lễ này, ông già Nô-en sẽ tới để quà vào trong đó.
Sơ Chi ngốc nghếch thà tin rằng có còn hơn không, trong mười tám năm, năm nào buổi sáng ngày lễ Giáng sinh cô cũng phát hiện bên trong bít tất có quà, mặc dù đó là do ba Sơ nhét vào.
Thế nhưng cô vẫn tràn đầy phấn khởi treo lên, đầu giường và cuối giường cũng treo vài cái.
Các cô gái líu ra líu ríu bàn luận sẽ tổ chức hoạt động gì vào ngày Giáng sinh, Sơ Chi nhất thời quên mất chuyện Lục Gia Hành, cô vô cùng nhiệt tình tham gia thảo luận.
*
Vào cuối học kỳ, các môn học bước vào giai đoạn quan trọng, tất cả mọi người đều trở nên chăm chỉ hơn, hôm sau Sơ chi dậy thật sớm, mua bữa sáng trên đường đi, cô vừa ăn vừa đi về phòng học, dự định chiếm vị trí tốt ở hàng ghế trước.
Các cô đã tới sớm rồi, kết quả vừa vào cửa, hơn một nửa vị trí trong phòng học đã không còn.
Bọn Sơ Chi cũng không còn biện pháp nào, đành cắn bánh bao chọn vị trí ở giữa thấp hơn một chút.
Qua mấy phút, cơ bản mọi người đã tới đông đủ.
Sơ Chi chưa từng thấy phòng học nào lại đông người tới như vậy.
Bọn cô học cùng một chỗ với năm ba khoa Quảng cáo, bên cạnh chỗ ngồi của Sơ Chi, phía ngoài còn một chỗ trống, các cô vừa mới ngồi xuống được một lúc, mặt bàn liền bị một người gõ xuống hai cái.
Lúc đó Sơ Chi đang cắn bánh bao, cúi đầu chơi điện thoại, nghe thấy âm thanh đó cô ngẩng đầu lên.
Tiêu Dực đứng bên cạnh, hỏi cô: “Chỗ này có người ngồi không?”
Trong miệng Sơ Chi còn ngậm cái bánh bao, cô chớp mắt, lắc lắc đầu.
Lớp trưởng cười với cô: “Vậy tôi ngồi nhé.”
Sơ Chi nhai nhai miếng bánh trong miệng, nuốt xuống, cùng cười: “Cậu ngồi đi.”
“Đây là tôi không phải muốn trưng cầu sự đồng ý của cậu đâu,” Tiêu Dực nói đùa, cậu ta vừa đặt sách lên trên bàn, chuẩn bị ngồi xuống, thì bị người khác vỗ vai hai cái: “Này.”
Tiêu Dực và Sơ Chi đồng thời quay đầu lại.
Lục Gia Hành đứng ở đó, đeo cặp sách, rất ra dáng học sinh ngoan: “Đây là chỗ của tôi.”
Anh đưa tay cầm sách trên mặt bàn đưa cho cậu ta, lười biếng nói: “Ngại quá, có thể nhường không?”
Mặc dù là giọng điệu hỏi ý kiến, nhưng anh lại không có ý tứ hỏi thăm gì.
Tiêu Dực nhíu mày, người không nhúc nhích.
Hai người đứng bên cạnh bàn, đối diện nhau, chiều cao không khách biệt mấy, Lục Gia Hành so với Tiêu Dực cao hơn một chút, vốn dĩ Sơ Chi đang ngồi nên cô chỉ có thể ngửa đầu khiến cái cổ đều mỏi, cố gắng lắm cũng chỉ có thể nhìn thấy được lỗ mũi của bọn họ.
Hai ngọn núi đứng yên ở đó, lại là chỗ dễ thấy khiến mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía này.
Sau một hồi chiến đấu không tiếng động, Tiêu Dực mở miệng trước: “Năm ba sao?”
Tiêu Dực là lớp trưởng, lại trong hội sinh viên, đối với sinh viên cùng khóa ít nhiều gì cũng có chút ấn tưởng, cậu ta biết anh căn bản không phải sinh viên khoa quảng cáo.
“Không phải.” Lục Gia Hành thỏa mái thừa nhận, đôi mắt đào hoa khẽ nhếch lên, giọng nói ngâm dài. “Tới giúp cô gái tôi thích học bài.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...