Dâng Trào

16.06.2024

Editor: Fino

Hành động và lời nói thân mật rõ ràng là một cách đánh dấu chủ quyền.

Lâm Triều đánh giá Trần Nghiên từ trên xuống dưới, đây là lần đầu tiên thiếu gia thất bại trong chuyện này, mặt mày tái mét, trông rất khó coi.

Nhưng suy cho cùng, anh ta vẫn là một người sĩ diện, vẫn ôm tia hi vọng cuối cùng, không phục hỏi ngược lại: "Anh là ai?"

"Chẳng phải rõ ràng rồi sao?" Trần Nghiên giả vờ ngạc nhiên, đụng nhẹ vai Tống Tịnh Nguyên, "Xem ra mắt bạn cùng lớp của em không được tốt lắm nhỉ."

Lâm Triều: "..."

Tống Tịnh Nguyên không muốn bầu không khí quá căng thẳng, bèn đứng ra hòa giải: "Xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta không quen biết nhau."

Trên khuôn mặt Lâm Triều chỉ còn lại sự bối rối.

Trần Nghiên vui vẻ nở nụ cười, kéo người về phía mình.

Người nổi bật như anh, vừa mới vào phòng đã thu hút sự chú ý của không ít cô gái ở đây, vì thế tất cả mọi người đều ngừng hát, ánh mắt tò mò dõi theo bóng lưng của anh, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một màn kịch hay như vậy.

Không biết cô gái nào nói trước: "Tịnh Nguyên, đây là bạn trai của cậu sao? Sao không giới thiệu với bọn tôi?"

Tống Tịnh Nguyên siết chặt lòng bàn tay, đang nghĩ nên mở miệng như thế nào, người bên cạnh lại nói trước, bàn tay đặt lên vai cô như một sự an ủi thầm lặng.

"Đúng vậy, tôi là người của cô ấy."

"Hai người gặp nhau như thế nào?"

"Hai người quen nhau khi nào?"

"Sao trước giờ chưa từng thấy hai người xuất hiện cùng nhau?"

...

Hàng loạt câu hỏi dồn dập về phía Tống Tịnh Nguyên, cô vốn không phải là người thích chia sẻ chuyện tình cảm của mình với người khác, bây giờ lại càng không biết phải làm sao, cơ thể cứng đờ không kiểm soát được.

"Xin lỗi." Trần Nghiên nắm tay cô, hai người đứng dậy, "Hôm nay chúng tôi còn có việc cần xử lý, phải đi trước, mọi người ở lại chơi vui vẻ."

Lời nói rất lịch sự.

Trên thực tế, ngay khi vừa bước vào cửa, Trần Nghiên đã nhìn thấy cô gái nhỏ hơi cau mày, anh không quan tâm cảm xúc của người khác, nhưng mỗi một động tác nhỏ của Tổng Tịnh Nguyên, anh đều có thể nhanh chóng đọc hiểu.

Cho nên anh biết, cục cưng của anh chơi cũng không vui vẻ gì ở đây.

Nếu không thích thì không cần tiếp tục ở lại đây nữa.

Cô gái của anh, đương nhiên anh phải chiều chuộng, nên anh không thèm để ý lời nói của người khác, trực tiếp dẫn cô rời đi.

Cánh cửa đóng sầm lại, ngăn cách mọi bàn tán và ồn ào bên trong, hôm nay Tống Tịnh Nguyên đi một đôi giày cao gót nhỏ, gót chân bị ma sát hơi đau, đi lại tương đối vất vả, Trần Nghiên dứt khoát bế ngang người lên, bước nhanh ra ngoài.

Hoàn toàn phớt lờ ánh nhìn của những người xung quanh.

"Trần Nghiên." Tống Tịnh Nguyên bị nhìn có chút xấu hổ, nhẹ nhàng vỗ vai anh: "Thả em xuống, em tự đi được."

Trần Nghiên không nói gì, ôm cô chặt hơn, tiếp tục đi ra ngoài.

Trời đã tối, chiếc Bentley màu đen của anh đang đậu ở ngay trước cửa hội quán.

Trần Nghiên mở cửa xe, Tống Tịnh Nguyên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cô bị đặt xuống ghế sau, ngay sau đó, hương tuyết tùng tràn ngập.

Trần Nghiên chống hai tay bên cạnh cô, nhiệt độ bên trong xe nhanh chóng tăng lên, không biết là do điều hòa hay do không khí lãng mạn này.


Tống Tịnh Nguyên bối rối nhìn anh, đôi mắt trong veo đủ để khơi gợi sự khao khát của đối phương.

Trần Nghiên giữ gáy cô, dùng sức hôn xuống.

Đầu lưỡi anh không ngừng khuất động bên trong, Tống Tịnh Nguyên bị anh hôn đến choáng váng, hô hấp khó khăn, cố sức mở mắt ra bèn thấy con ngươi đen nhánh, hàng mi dài và ngũ quan sắc nét của anh.

Tất cả đều là dáng vẻ cô yêu.

Trong chiếc xe yên tĩnh chỉ lại tiếng hít thở gấp gáp, tiếng tim đập dồn dập, còn có tiếng hôn môi.

Tống Tịnh Nguyên bị động chịu đựng mọi thứ, trán cô dần đổ mồ hôi, tóc rối bù dán lên đó, hai mắt mờ mờ hơi nước, mang một vẻ đẹp vô cùng thuần khiết.

Bầu không khí càng lúc càng trở nên khô nóng.

Sau đó, Tống Tịnh Nguyên không chịu nổi nữa, cô đẩy Trần Nghiên ra, phát ra tiếng thở dốc như mèo con, khiến anh càng thêm hứng thú.

Trần Nghiên buông cô ra, thở nặng nề, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô mãi không muốn rời.

"Sao anh lại tới đây?" Mặt Tống Tịnh Nguyên vẫn còn đỏ.

"Không phải em nói nhớ anh sao?" Trần Nghiên kiên nhẫn giúp cô vén tóc, ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: "Cho nên anh mới quay về."

"Trần Nghiên." Tống Tịnh Nguyên mệt mỏi, dựa vào ngực anh, đưa tay kéo cổ áo anh, "Em hỏi anh một câu được không?"

Trần Nghiên nhướng mày: "Hỏi đi."

"Anh vẫn còn giận em à?"

Sắc mặt Trần Nghiên cứng đờ vài giây, sau đó cúi đầu xuống, đôi mắt đen u ám lóe lên một tia bất đắc dĩ, anh cười tự giếu: "Em nói xem."

"Thật ra anh rất hối hận."

Tống Tịnh Nguyên không hiểu: "Anh hối hận cái gì?"

"Nửa năm trước gặp lại em ở quán bar, anh nên trực tiếp trói em về nhà, để chúng ta tái hợp."

Mặt Tống Tịnh Nguyên càng đỏ hơn: "Vậy nếu em không đồng ý thì sao?"

"Vậy thì anh sẽ mặt dày theo đuổi lại em."

"Em nói xem nửa năm qua anh giận dỗi em có ý nghĩ gì chứ?" Giọng Trần Nghiên đầy tự trách, cười nhẹ, "Vì yêu mà cúi đầu cũng không có gì mất mặt."

"Tịnh Nguyên, những gì đã qua không còn quan trọng. Quan trọng là anh vẫn thích em."

"Đã nhiều năm như vậy, chỉ thích mình em."

"Cho anh một cơ hội nữa nhé, em có còn bằng lòng làm bạn gái anh không?"

Trên chuyến bay trở về Giang Bắc, Trần Nghiên tựa vào ghế, nhìn ra ngoài tầng mây, suy nghĩ rất nhiều.

Công việc vẫn chưa hoàn toàn xử lí xong, trong lòng anh còn đang suy nghĩ về chuyện chia tay năm đó, thế nhưng sau khi nghe thấy câu "Nhớ anh" kia của cô, anh không biết mình bị làm sao, bèn ngựa không dừng vó bay về thăm cô.

Không muốn làm cô buồn.

Trong sáu tháng qua, anh tìm mọi cách để có được thông tin về cô, dùng đủ mọi thủ đoạn để cô xuất hiện bên cạnh mình.

Một tia sáng xuyên qua tầng mây, ánh vàng kim rải khắp chân trời, dường như cũng soi sáng trái tim của Trần Nghiên.

Anh chợt thông suốt.

Mặc kệ lý do và rào cản, tình yêu mới là quan trọng nhất, anh nghĩ.


Những chuyện không vui trước kia đều đã là quá khứ, cho dù có được chân tướng thì có lợii ích gì?

Dù sao cũng đã qua rồi.

Anh càng muốn có tương lai cùng cô hơn.

Hai mắt Tống Tịnh Nguyên đỏ hoe, giọng nghẹn ngào, cô chủ động vòng tay qua cổ anh nói: "Em đồng ý."

"Trần Nghiên, em đồng ý."

Mùa đông năm mười bảy tuổi, bọn họ đứng trong tuyết dưới lầu bệnh viện, Tống Tịnh Nguyên nhìn chiếc xe đạp mà Trần Nghiên mất cả đêm mới tìm về cho cô, khóc đến nhòa mắt, Trần Nghiên giúp cô lau nước mắt, hỏi cô có muốn làm bạn gái mình không.

Mùa đông năm hai mươi bốn tuổi, bọn họ ngồi ở ghế sau xe, Trần Nghiên hỏi lại câu hỏi đó.

Mà câu trả lời của cô chưa bao giờ thay đổi.

"Trần Nghiên, anh cho em chút thời gian được không? Em... em nhất định sẽ nói cho anh biết."

"Được." Trần Nghiên nhẹ nhàng vỗ lưng cô, "Chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian."

Cho dù chia tay bảy năm, chúng ta vẫn còn trẻ.

Anh sẵn sàng dành cả quãng đời còn lại để đợi em tháo gỡ nút thắt trong lòng.

Cho dù vĩnh viễn không gỡ được cũng không sao, anh vẫn sẽ yêu em.

"Chỉ là em hứa với anh." Trần Nghiên hôn nhẹ lên cằm cô, "Đừng rời xa anh nữa, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng bỏ anh một mình."

"Anh... thực sự không chịu nổi."

Sau khi nói xong lời này, anh kinh ngạc vài giây, sau đó ho khan vài tiếng, bật cười nhẹ.

Đây là lần đầu tiên anh nói những lời sến súa như vậy.

Tống Tịnh Nguyên nắm lấy tay anh, lòng bàn tay cô không còn lạnh lẽo như trước mà đã ấm áp hơn: "Em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa."

"Được." Trần Nghiên vuốt tóc cô, đưa tay qua cánh tay cô, bàn tay rộng lớn của anh bao phủ lấy eo cô, bá đạo lại mạnh mẽ ôm chặt người vào lòng, "Lại đây, để anh ôm em một cái."

Mặt anh vùi vào hõm cổ cô, cằm cọ vào phần thịt mềm sau cổ cô, tham lam cảm nhận hương hoa nhài nhàn nhạt trên người cô.

Niềm nhớ chất chứa suốt bảy năm, giờ khắc này cuối cùng cũng tìm được bến đỗ.

Như chim mỏi về rừng, lại như mây bay về núi.

Tiếng tim đập rộn ràng, Trần Nghiên sờ lên tóc cô: "Hương thơm trên người em từ đâu mà có? Nhiều năm rồi vẫn không thay đổi."

Tống Tịnh Nguyên lắc đầu: "Em cũng không biết nữa."

"Với lại hình như ngoài anh ra, rất ít người nói trên người em có mùi hương."

Về mặt sinh học, nếu bạn có thể ngửi thấy mùi hương đặc biệt trên người ai đó, điều đó chứng tỏ gen của bạn đã chọn người đó.

Trần Nghiên nhớ tới lúc hai người chưa ở bên nhau, anh thường xuyên bị hương hoa trên người Tống Tịnh Nguyên làm cho trái tim loạn nhịp.

Thật ra, mọi thứ đều có dấu hiệu.

Trước khi anh rung động, gen của anh đã chọn cô.




Hai người ngồi trên xe ôm nhau một hồi lâu, Trần Nghiên lái xe đưa Tống Tịnh Nguyên về nhà.

"Khi nào công ty em bắt đầu làm việc?"

Tống Tịnh Nguyên đang tháo dây an toàn: "Ngày mai."

"Vậy thôi."

Tống Tịnh Nguyên: "?"

"Vốn định qua đêm ở chỗ em." Trần Nghiên hứng thú nhìn cô, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa, "Nhưng sợ sáng mai em không còn sức rời giường đi làm."

Tống Tịnh Nguyên: "..."

Mặt cô đỏ bừng, Trần Nghiên có ý gì, không phải cô nghe không hiểu.

"Hay là em đến công ty anh làm việc đi?" Trần Nghiên dùng ngón tay gõ nhẹ cằm cô, "Như vậy anh làm gì cũng tiện."

"Không được." Tống Tịnh Nguyên đặt tay trước ngực, làm một dấu X thật to, giọng điệu hiếm khi có chút dí dỏm,"Từ chối những quy tắc ngầm chốn công sở."

"Dùng từ vớ vấn thế?" Trần Nghiên nhéo mặt cô, "Anh là bạn trai của em, sao có thể gọi là quy tắc ngầm chứ?"

"Còn nữa, tên công ty có ý gì, trong lòng em không rõ sao?"

Nụ cười trên mặt Tống Tịnh Nguyên cứng đờ, cô ngượng ngùng thừa nhận: "Thật ra lúc trước em không dám nghĩ theo hướng đó..."

"Dù sao em cũng đã từng làm những việc khiến anh tổn thương. Cho nên..."

"Em sợ là em tự mình đa tình."

Nhìn thấy cô như vậy, trái tim Trần Nghiên co rút đau đớn.

Là lỗi của anh, anh đã không nghĩ tới cô gái của anh luôn thận trọng và nhạy cảm, kể cả trong tình yêu.

"Ngốc." Trần Nghiên nhìn cô với ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng, "Ngoài em ra còn có thể là ai?"

"Được rồi, không phải em còn phải đi làm sao? Mau trở về đi."

Tống Tịnh Nguyên quay người muốn mở cửa xe, động tác trên tay lại dừng lại, quay đầu hỏi anh: "Anh chưa ăn tối đúng không?"

"Vừa xuống máy bay đã tới tìm em, em nói xem anh đã ăn chưa? Nhưng không sao, anh không đói."

"Anh lên nhà với em đi, em nấu chút gì đó cho anh ăn."

Tay cầm vô lăng gõ nhẹ vài cái, Trần Nghiên nhướng mày, giọng điệu pha chút trêu chọc, "Đây là em chủ động mời anh?"

"Anh đang nghĩ gì thế?" Tống Tịnh Nguyên phát hiện, ở một phương diện nào đó, cô luôn bị Trần Nghiên làm cho mặt đỏ tía tai, cô phồng má nhìn anh, "Ăn xong anh phải về nhà."

"Được, được." Trần Nghiên cũng xuống xe, "Đều nghe theo bảo bối của anh."

Hai người nắm tay nhau lên lầu, thay giày vào nhà, Tống Tịnh Nguyên treo áo khoác lên giá, mở tủ lạnh tìm được một túi há cảo đông lạnh, là dịp trước Tết cô mua về ở siêu thị.

Sau khi xem qua hạn sử dụng, Tống Tịnh Nguyên vào bếp đun nước nấu há cảo, Trần Nghiên dựa vào cửa, nhìn bóng dáng của cô dưới ánh đèn ấm áp trở nên dịu dàng, khóe miệng không tự giác mà khẽ nhếch lên.

Họ như trở về quá khứ.

Chẳng bao lâu sau, Tống Tịnh Nguyên bưng một đĩa há cảo nóng hổi đi ra, đặt lên bàn ăn, lấy đũa và bát cho Trần Nghiên.

Trần Nghiên thật sự không đói lắm, nhưng khi ở cùng Tống Tịnh Nguyên, tâm trạng anh rất tốt, cảm giác thèm ăn cũng tăng, anh cầm đũa gắp một miếng cho vào miệng, nhận xét: "Không ngon bằng năm đó em gói cho anh."

Tống Tịnh Nguyên sửng sốt: "Anh phát hiện ra à?"

"Em nhét vào tủ lạnh nhà anh, làm sao anh có thể không phát hiện được?"

Tống Tịnh Nguyên xấu hổ mím môi. Lúc này, điện thoại cô đặt trên tủ giày vang lên.

Cô mang dép lê đi qua lấy điện thoại, trên màn hình là một dãy số không lưu, chỉ là có vẻ quen mắt.

Nhớ kỹ lại, chiều hôm qua số điện thoại này đã gọi cho cô một lần.

Nhưng sau khi kết nối cuộc gọi, đối phương không nói gì nên cô cúp luôn.

Vậy tại sao lại gọi lại lần nữa?


Tống Tịnh Nguyên cau mày nhận điện thoại, ngập ngừng nói "Alo".

Ba giây sau, trong ống nghe vang lên một giọng nói thô lỗ và đáng sợ của một người đàn ông, Tống Tịnh Nguyên không kìm được mở to mắt, lưng cứng đờ, lông tơ trên cánh tay dựng đứng, như theo phản xạ lập tức cúp điện thoại, sau đó kéo đen dãy số trên.

Trần Nghiên chú ý tới sự thay đổi của cô, tay đang cầm đũa khựng lại: "Sao vậy? Ai gọi tới?"

Tống Tịnh Nguyên nở một nụ cười cực kỳ gượng gạo: "Không có gì, điện thoại quấy rối thôi."

Trần Nghiên nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu không nói gì.

"Đúng rồi." Tống Tịnh Nguyên hít sâu vài hơi, để tâm trạng mình bình tĩnh lại, "Có phải anh học lại lớp 12 một năm không?"

Trần Nghiên ngước mắt lên, cười khẽ một tiếng: "Xem ra anh phải tìm Thẩm Duệ tính sổ rồi, sao chuyện gì cũng nói ra ngoài thế."

"Là em hỏi cậu ấy."

"Trần Nghiên, có thể kể cho em nghe về cuộc sống của anh những năm đó không?"

Đôi mắt đen của Trần Nghiên rõ ràng sững lại, anh cúi đầu, vẫn giữ vẻ thản nhiên, dùng đũa gắp một miếng há cảo nhét vào miệng: "Cứ sống qua ngày thôi, em còn không hiểu anh sao?"

"Tùy hứng lại tự do, rất tốt."

Lần này đến lượt Tống Tịnh Nguyên cau mày.

Chắc chắn Trần Nghiên đang nói dối.

Nhưng nhìn anh có vẻ không muốn nói, Tống Tịnh Nguyên cũng không ép.

"Em đang nghĩ gì thế?" Trần Nghiên búng lên trán cô, "Ông đây còn có thể để bản thân mình chịu thiệt thòi được sao?"

Tống Tịnh Nguyên dùng đầu ngón tay xoa xoa chỗ anh vừa búng, không nói thêm gì.

Trần Nghiên ăn xong đã gần mười giờ, anh đứng ở cửa, khoanh tay nhìn Tống Tịnh Nguyên: "Thực sự không cho anh ở lại sao? Không phải nói nhớ anh à? Nói suông vậy thôi hả?"

Mặt Tống Tịnh Nguyên đỏ ửng, giơ tay chủ động ôm anh: "Như vậy được chưa?"

Trần Nghiên trở tay ôm cô, lại hôn nhẹ bên tai cô, làn da mỏng manh lập tức nhuộm đỏ, giống như mây trời lúc chạng vạng.

Trần Nghiên đưa tay xoa xoa chỗ đó, đầu ngón tay thô ráp cọ vào, cảm giác như có dòng điện chạy qua.

"Sao vậy, cục cưng?" Trần Nghiên ghé sát vào tai cô, "Chuyện nên làm đều đã làm rồi, sao còn thẹn thùng như vậy chứ?"

Tống Tịnh Nguyên bịt tai lại, đẩy anh ra khỏi cửa: "Mau về nhà đi."

Trần Nghiên đứng ngoài cửa mỉm cười, bả vai khẽ run lên.

Tống Tịnh Nguyên kiễng chân nhìn qua cửa kính, Trần Nghiên như đoán được phản ứng của cô, nhướng mày nở nụ cười.

Tùy ý lại kiêu ngạo.

Giống như thiếu niên đầy nhiệt huyết trong ký ức.

Tống Tịnh Nguyên khẽ cười, Trần Nghiên muốn cô nghỉ ngơi sớm một chút, đứng ngoài cửa xe hút xong điếu thuốc rồi, trước khi đi còn vẫy tay về phía cửa kính.

Ngay sau đó, Tống Tịnh Nguyên nhận được tin nhắn.

[1: Đừng nhìn nữa, ngoan ngoãn đi ngủ đi. ]

[y: Dạ (︿︿)]

Tống Tịnh Nguyên vào phòng tắm tắm rửa, buổi tối chị Lý giao một nhiệm vụ đột xuất, cô ngồi vào bàn làm việc, vừa lau tóc vừa làm báo cáo, đợi đến khi xong việc vừa đúng mười một giờ rưỡi, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.

Ngay tại thời điểm mơ màng muốn ngủ, điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường rung lên, trong căn phòng tối đen hiện lên một ánh sáng mờ.

Tống Tịnh Nguyên không vui mở mắt ra, với tay lấy điện thoại.

Cô dụi mắt, sau khi nhìn rõ dòng chữ trên màn hình, thần kinh giật mạnh.

Cơn ác mộng đó dường như lại quay trở về.

*Editor có điều muốn nói: Cô ấy sẽ sớm kể hết mọi chuyện cho anh ấy nghe thôi, nên mọi người đừng trách cô ấy nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận