Dâng Trào

26.04.2024

Editor: Fino

Sau khi tạm biệt Trần Nghiên, Tống Tịnh Nguyên quay người bước vào hành lang. Đèn trong hành lang lờ mờ sáng, tiếng gió ngoài cửa sổ cùng tiếng điện xì xào quanh quẩn bên tai. Đi tới lầu ba, cô dừng lại, lấy chìa khóa trong túi ra, vừa mới mở cửa đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.

Trong phòng hỗn loạn, gạch lát trắng trong phòng khách in đầy dấu chân đen xám do tuyết tan lưu lại, các ngăn kéo trên tủ đều mở rộng, có dấu vết bị bới tung, ghế ngã trái phải trên mặt đất, hoa quả và chén trên bàn cũng bị ném trên mặt đất, nước trái cây tràn ra ngoài, mặt đất hỗn độn.

Phản ứng đầu tiên của Tống Tịnh Nguyên là có trộm vào nhà, trong lòng cô run lên, tay nắm khung cửa vô thức siết chặt, cô thay giày rồi vào nhà bật đèn gọi bà nội.

"Bà nội?"

Không ai đáp lại.

Trong lòng dâng lên một loại dự cảm không lành, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy tim đập nhanh, đẩy cửa phòng ngủ ra, bà cụ tóc bạc phơ ngã trên sô pha, sắc mặt tái nhợt, lông mày nhíu chặt, trán thẫm đẫm mồ hôi.

Ngực phập phồng cực kì khó khăn, như thể hô hấp không thuận.

Tống Tịnh Nguyên chạy tới đỡ bà dậy, vừa gọi "Bà nội" bên tai bà, vừa tìm điện thoại di động trong túi, vì quá luống cuống nên phải mất rất nhiều sức mới lấy được điện thoại ra.

Cô run rẩy bấm số điện thoại cấp cứu 120, báo địa chỉ nhà cho bệnh viện, đợi xe cấp cứu đến, cô ôm bà vào lòng, nước mắt giàn giụa, từng giọt rơi xuống nền nhà.

Cô vô cùng sợ hãi.

Không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết bà nội rốt cuộc bị làm sao.

Cô rất sợ bà nội xảy ra chuyện.

Cảm giác sợ hãi cùng bất lực ập đến như sóng biển, Tống Tịnh Nguyên đưa tay lên lau nước mắt trên mặt, đầu ngón tay run rẩy mở màn hình, bấm số gọi Trần Nghiên như chộp lấy cọng rơm cứu mạng.

Bên kia nhanh chóng nghe máy.

"Trần Nghiên." Tống Tịnh Nguyên cố gắng đè nén tiếng khóc trong giọng nói, "Cậu đi xa chưa?"

Giọng nam trầm ổn truyền đến trong ống nghe, như một liều thuốc an thần: "Chưa, đang ở dưới lầu nhà cậu, làm sao vậy?"

"Hình như bà tôi gặp phải chuyện gì đó..." Tống Tịnh Nguyên khóc đến không thở nổi: "Tôi đã gọi xe cấp cứu rồi, cậu tới giúp tôi một chút được không?"

Trần Nghiên gần như không hề do dự: "Gửi số nhà cho tôi."

"Đừng sợ, tôi tới ngay."

Không đến ba phút, Trần Nghiên đã đến nhà của Tống Tịnh Nguyên.

Anh sải bước vào phòng ngủ, nhìn thấy Tống Tịnh Nguyên đang ôm bà ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt trắng nõn giàn giụa nước mắt, mắt mũi đỏ hoe, trong đôi mắt trong veo tràn đầy sự sợ hãi.

Trái tim anh khẽ nhói lên.

Tống Tịnh Nguyên nhìn thấy anh đi vào, cảm xúc không thể giải thích được bị đâm thủng, nước mắt cô càng chảy dữ dội, bả vai co rúm theo: "Trần Nghiên, tôi rất sợ."

Trần Nghiên đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh cô, mùi bạc hà nhàn nhạt trên người anh khiến cô cảm thấy an tâm trong chớp mắt, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô.

Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi anh sâu như hắc diệu thạch [*].

[*]: Hắc diệu thạch: hay còn gọi là đá vỏ chai, là một loại đá núi lửa tự nhiên được tạo ra khi dung nham nóng, giàu silic phun trào từ núi lửa nguội đi nhanh chóng mà không có đủ thời gian để kết tinh thành khoáng chất. Do đó, hắc diệu thạch có cấu trúc thủy tinh, không có cấu trúc tinh thể. Hắc diệu thạch thường có màu đen tuyền, nhưng cũng có thể có màu xám, nâu hoặc xanh lá cây tùy thuộc vào tạp chất có trong nó.

"Đừng lo." Trần Nghiên mở miệng, "Nhất định sẽ không sao đâu."



Mười phút sau xe cứu thương đến.

Bà được đẩy vào phòng cấp cứu, Tống Tịnh Nguyên thất thần đứng bên ngoài, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, môi dưới bị cắn bật máu.

Ngoài cửa sổ, tuyết lại rơi, trong đêm tuyết, vạn vật dường như tĩnh lặng.

Trần Nghiên ở dưới lầu nhận điện thoại, khi quay lại, anh thấy cô gái nhỏ đang co rúm người ôm lấy cánh tay, tóc xõa hai bên rối tung, làn da bị ánh đèn phản chiếu gần như trắng bệch.

Như lục bình trôi nổi vô định.

Anh tiến lên vài bước, khẽ gọi tên cô: "Tống Tịnh Nguyên."

Tống Tịnh Nguyên hoàn hồn, cô mệt mỏi đến mức chẳng còn sức giơ tay lau nước mắt, hàng mi đen không ngừng run rẩy, nhẹ giọng nói cám ơn: "Trần Nghiên, đêm nay..."

Nhưng còn chưa kịp nói "Cám ơn", cô đã rơi vào trong vòng tay ấm áp.

Trần Nghiên hơi cúi xuống, vòng tay qua lưng cô, yết hầu của anh dán vào một bên cổ cô, khẽ vỗ lưng cô.


Khoảng cách giữa hai người rất gần, tiếng hít thở và nhịp tim của đối phương đan xen vào nhau.

Sợi tóc của Tống Tịnh Nguyên lướt qua bên tai của anh, rất nhẹ nhưng lại có chút ngứa.

"Đừng khóc, được không?" Trần Nghiên thở dài, yết hầu khẽ động, "Tôi ở đây với cậu, sẽ không có chuyện gì đâu."

Nhưng nước mắt của cô căn bản không thể ngừng lại, chất lỏng trong suốt từ khe hở giữa hàng mi lăn xuống, rơi xuống chiếc áo len trắng của Trần Nghiên. Tống Tịnh Nguyên cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, giọng nói run rẩy: "Trần Nghiên, tôi rất sợ bà nội sẽ rời xa tôi."

"Bà nội là chỗ dựa cuối cùng của tôi."

Trần Nghiên trầm mặc một lát.

Anh luôn là một người không giỏi an ủi người khác.

Sau khi Trần Xu Phàm rời đi, mấy năm nay anh đều sống bất cần, bạn gái bên cạnh thỉnh thoảng cáu kỉnh anh cũng lười quản, chứ đừng nói đến việc nghiêm túc dỗ dành người khác.

Nhưng thấy cô khóc lóc thảm thiết như vậy, anh thực sự đau lòng, chỉ có thể lấy ngón tay lau nước mắt nóng hổi cho cô, hết lần này đến lần khác nói với cô rằng sẽ không có chuyện gì đâu, đừng nghĩ ngợi lung tung.

Anh cứ như vậy nghe cô khóc rất lâu.

Ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra sự kiên nhẫn có một không hai này.

Hơn một giờ sau, bác sĩ mới đẩy bà nội ra khỏi phòng cấp cứu, Tống Tịnh Nguyên vội vàng hỏi: "Bác sĩ, bà nội cháu sao rồi?"

Bác sĩ nói sức khỏe của bà không có vấn đề gì lớn, chỉ là gần đây nghỉ ngơi không tốt lắm, hơn nữa còn bị kích thích, sợ hãi quá độ mới té xỉu, ở bệnh viên quan sát một đêm, truyền mấy chai nước, không có tình huống nào khác mới có thể về nhà.

Lúc này Tống Tịnh Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm.

Bà được đưa đến phòng bệnh, Tống Tịnh Nguyên đến quầy thanh toán các chi phí, lúc trở về, cô phát hiện không thấy Trần Nghiên.

Nhưng cô không có thời gian bận tâm quá nhiều, cô giúp bà chỉnh lại góc giường, đắp kĩ chăn cho bà ngủ được thoải mái hơn.

Trong phòng có tiếng bước chân, Tống Tịnh Nguyên quay đầu lại, Trần Nghiên xách một cái giường gấp từ phòng nghỉ y tá trở về, đặt ở bên cạnh giường bệnh.

Tống Tịnh Nguyên xua tay: "Không cần phiền phức như vậy đâu, ở đây cũng có ghế mà."

Trần Nghiên nhướng mày nhìn cô: "Ghế này ngủ sao được?"

Tống Tịnh Nguyên bĩu môi: "Tôi không buồn ngủ."

"Không phải bác sĩ nói bây giờ bà nội không sao rồi sao?" Trần Nghiên cúi đầu nhìn cô chằm chằm, "Sao trông cậu vẫn đáng thương như vậy?"

Trần Nghiên xoa mặt cô: "Căng thẳng cả đêm rồi, cười một cái xem nào?"

"Hả?" Tống Tịnh Nguyên sửng sốt một lúc, miễn cưỡng cong khóe miệng.

"Bỏ đi." Trần Nghiên cúi đầu cười khẽ, "Cậu đừng cười nữa."

"..."

Trong phòng bệnh yên tĩnh, ngoài hành lang thỉnh thoảng có tiếng bước chân của người nhà đi qua.

Tống Tịnh Nguyên ngẩng đầu: "Cậu không về nhà sao?"

"Về nhà cũng chỉ có một mình, nhàm chán." Anh lười biếng dựa vào bệ cửa sổ của phòng bệnh, nhếch khóe miệng, "Còn không phải đã nói ở đây cùng cậu sao?"

Tống Tịnh Nguyên suy nghĩ một lát: "Vậy cậu ở đây một lát được không? Tôi muốn về nhà lấy ít đồ."

"Một mình cậu đi làm sao được?"

"Không sao, tôi sẽ quay lại ngay."

"Được." Trần Nghiên nói: "Có việc gì thì gọi cho tôi."

Tống Tịnh Nguyên đội gió tuyết quay trở lại ngôi nhà hoang tàn một lần nữa.

Cô kiểm tra cẩn thận một lần, chỉ có một chiếc phong bì trong tủ đầu giường ở phòng ngủ bị lấy đi.

Bà nội dùng chiếc phong bì đó để bỏ tiền vào, khi cần thiết bà mới lấy ra, người duy nhất biết vị trí của chiếc phong bì này, ngoại trừ bà và cô, chỉ có Tống Hồng Minh.

Tống Tịnh Nguyên cau mày gọi cho Tống Hồng Minh

Trong điện thoại truyền đến âm thanh nhắc nhở lạnh như băng, không tới nửa phút, cuộc gọi đã bị ngắt.

Tống Tịnh Nguyên lại gọi lại.

Vẫn bị ngắt.


Cô quyết tâm muốn gọi hỏi cho rõ ràng, sau lần gọi thứ năm, cuối cùng Tống Hồng Minh cũng bắt máy.

"Gọi đi gọi lại cho tao làm gì?" Trong giọng nói của Tống Hồng Minh tràn đầy sự khó chịu, "Có thấy phiền hay không hả?"

"Ba." Tống Tịnh Nguyên nén giận, bóp lòng bàn tay, "Trong nhà thành ra như vậy, là ba làm sao?"

"Đúng." Tống Hồng Minh khẽ hừ một tiếng, "Tao kêu mày đưa tiền, mày không chịu, vậy ông đây chỉ đành tự tìm thôi."

"Ông đang làm cái gì vậy hả?" Tống Tịnh Nguyên hơi mất khống chế, "Ông có biết bây giờ bà nội đang nhập viện không?"

"Còn đổ lỗi cho ai? Còn không phải là tại mày sao?" Tống Hồng Minh cắn ngược lại, "Nếu lúc trước mày trực tiếp đưa tiền cho tao, chuyện hôm nay sao có thể xảy ra được?"

"Được rồi." Trong ống nghe truyền đến từng tiếng ồn ào, Tống Hồng Minh không kiên nhẫn mắng "Ông đây còn có việc, mày đừng có làm phiền."

Nói xong, ông ta cúp điện thoại, sau đó trực tiếp ném Tống Tịnh Nguyên vào danh sách đen.

Tống Tịnh Nguyên cầm điện thoại, sức lực toàn thân giống như bị người ta rút cạn, cô vô lực ngã ngồi trên mặt đất, bàn tay bị bóp đến trắng bệch, toàn thân không khỏi run rẩy.

Tại sao cô lại có một người ba như vậy chứ.

Cô oán hận mình bất tài, không bảo vệ được bà nội, cũng không có cách nào chống lại ông ta.

Tống Tịnh Nguyên hít sâu vài hơi, buộc mình phải bình tĩnh lại, bắt đầu thu dọn đống hỗn độn trong phòng khách, lúc giơ tay lấy khăn lau, cô không để ý đến mảnh thủy tinh trong góc, đầu ngón tay vô tình quẹt phải, máu đỏ sẫm chảy ra.

Vết thương nhỏ này đối với cô mà nói đã sớm không tính là gì, Tống Tịnh Nguyên thuần thục đi tới ngăn kéo lấy một miếng băng cá nhân dán lên, sau đó quay người tiếp tục dọn dẹp.

Lúc ra khỏi nhà đã hơn chín giờ.

Sợ bà nội thức dậy giữa chừng, Tống Tịnh Nguyên đẩy xe đạp ra khỏi nhà kho, chuẩn bị đạp đến đó.

Đường tuyết rơi rất khó đi, tốc độ đạp xe cũng không quá nhanh.

Lúc đi ngang qua một siêu thị bên đường, nghĩ đến Trần Nghiên đã bận rộn với mình cả đêm, ngay cả ngụm nước cũng chưa uống, cô bèn dừng xe một bên, đi vào mua chút đồ ăn cho anh.

Mười phút sau, lúc cô ra khỏi siêu thị, chiếc xe đạp đậu ở cửa đã không còn nữa.

*

Tuyết rơi ngày càng lớn.

Trần Nghiên kéo một chiếc ghế ngồi bên mép giường, chăm chú nhìn bà trên giường, ngay cả trở mình cũng khó khăn.

Lúc y tá đi tới thay thuốc, thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, cười hỏi: "Là bà nội của em sao?"

Trần Nghiên sửng sốt vài giây, cũng không phủ nhận: "Phải."

"Không cần quá lo lắng, không có chuyện gì đâu."

Trần Nghiên nở nụ cười "Cảm ơn."

Bên ngoài tuyết rơi càng ngày càng lớn, gió lạnh thổi qua cửa sổ thủy tinh, Trần Nghiên dùng điện thoại di động xem giờ, thấy Tống Tịnh Nguyên chưa trở lại, anh mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Anh mở khung chat gõ chữ: [Khi nào cậu về?]

Đợi năm phút không thấy hồi âm, đầu lưỡi phiền não đẩy cằm dưới, anh ném điện thoại vào trong túi.

Trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng đồng hồ, lại qua mười lăm phút, trong phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân yếu ớt.

Âm thanh yếu đến mức gần như không nghe được.

Trần Nghiên ngẩng đầu lên, vừa định hỏi cô tại sao lại đi lâu như vậy, còn chưa kịp nói gì thì đã sững người.

Chiếc áo khoác màu mơ của Tống Tịnh Nguyên phủ đầy tuyết, vai, tóc và thậm chí cả lông mi đều là tuyết trắng, giống như một người tuyết.

Trên cổ tay cô đeo một cái túi nilon màu trắng, mu bàn tay lộ ra ngoài đỏ bừng vì lạnh.

Trần Nghiên không lên tiếng, đứng dậy đi tới nắm tay cô.

Vô cùng lạnh lẽo.

Tống Tịnh Nguyên không nhìn anh, đầu cô vùi thấp, ngay lúc Trần Nghiên muốn nâng cằm cô lên, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay anh.


Ngay sau đó là giọt thứ hai, thứ ba,....

Trần Nghiên nhíu mày, dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho cô, Tống Tịnh Nguyên vốn không chịu nhìn anh, nghẹn ngào đưa chiếc túi cho anh, ngắt quãng nói: "Trần Nghiên, tối nay cám ơn cậu. Cái này mua cho cậu, cậu về nhà nghỉ ngơi trước đi."

Giọng nói của cô mỏng manh mềm mại, bị gió tuyết thổi qua nên hơi khàn, khiến Trần Nghiên cảm thấy cả người khô khốc.

Anh không nhận cái túi kia, cúi đầu gọi cô: "Tống Tịnh Nguyên."

Cô nức nở hồi lâu mới phát ra tiếng "ừm" từ cổ họng.

"Bác sĩ đã nói rồi, bà nội cậu không sao."

"Tôi biết."

"Vậy cậu có thể nói cho tôi biết vì sao cậu vẫn còn khóc không?"

Không biết có phải ảo giác hay không, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy lúc anh nói những lời này thật dịu dàng, hoàn toàn không giống với cảm giác lả lơi thường ngày của anh.

Nhưng hiện tại cô quá chật vật, cô không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của mình, chỉ đẩy tay anh: "Tôi không sao, cậu về trước đi."

"Tống Tịnh Nguyên." Giọng anh trầm xuống vài phần.

Sau đó cô lại nghe anh nói: "Tôi không thích nhất là bị người ta lừa gạt."

"Cậu bị bắt nạt sao?"

Tống Tịnh Nguyên cắn môi lắc đầu, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống. Trần Nghiên không còn cách nào khác, giơ tay phủi tuyết trên áo khoác của cô, đẩy cô lên chiếc giường gấp bên cạnh. Chính mình ra ngoài xin y tá một chiếc khăn sạch, kiên nhẫn giúp cô lau tuyết trên tóc và má, cuối cùng lấy một cốc nước nóng nhét vào tay cô, thoáng thấy băng cá nhân trên tay cô, anh hỏi cô tay bị làm sao.

Tống Tịnh Nguyên mơ màng nói rằng mình không cẩn thận bị cắt phải.

Dưới ánh đèn lờ mờ của phòng bệnh, bóng dáng hai người dán vào nhau.

Trần Nghiên ngồi xuống bên cạnh cô, vén sợi tóc dính sau gáy cô xuống, mười phần kiên nhẫn: "Có thể nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra không?"

Hơi nước làm trái tim cô chua xót, hàng mi dài khẽ run vài cái, rốt cuộc Tống Tịnh Nguyên cũng mở miệng: "Tôi bị mất xe đạp."

Nghĩ đến chiếc xe đạp cũ nát kia, Trần Nghiên thở phào nhẹ nhõm, hơi buồn cười: "Có gì to tát đâu, chỉ mất cái xe đạp thôi mà, sao cậu thương tâm vậy?"

Tống Tịnh Nguyên không trả lời.

"Đừng khóc." Anh dùng ống tay áo lau nước mắt cho cô, "Mua chiếc mới cho cậu nhé."

"Không giống nhau."

"Chiếc xe đó rất quan trọng với cậu sao?"

"Ừ." Giọng Tống Tịnh Nguyên đứt quãng, "Ông nội mua chiếc xe đó cho tôi."

Giọng cô cực nhỏ, "Đó là thứ cuối cùng ông để lại cho tôi."

Trần Nghiên im lặng.

Anh nhớ lại một thời gian trước đây, nửa đùa nửa thật hỏi cô tại sao không mua một chiếc xe mới.

Vẻ mặt cô lúc đó rất khó coi.

Thật lâu sau, anh mở miệng: "Vậy cậu đừng khóc nữa, có thể tìm về mà."

"Cậu không cần an ủi tôi." Tống Tịnh Nguyên sụt sịt, "Khi nguyên lớn như vậy, một chiếc xe đạp cũ bị mất làm sao có thể tìm được chứ?"

Trần Nghiên nhéo nhẹ mặt cô, một lúc sau mới hỏi cô: "Tống Tịnh Nguyên, cậu có tin vào phép màu không?"

Giọng anh trước sau như một trầm thấp, luôn khiến người ta không tự chủ được mà cảm thấy an tâm.

Tống Tịnh Nguyên ngơ ngác nhìn anh.

"Quên đi." Trần Nghiên nhếch môi nở nụ cười, "Cậu mất xe đạp ở đâu?"

Tống Tịnh Nguyên báo một địa điểm.

Anh nhẹ nhàng nói: "Hiểu rồi."

Hai người yên lặng ngồi nửa giờ, tâm tình Tống Tịnh Nguyên gần như đã bình tĩnh trở lại, cô ngượng ngùng chớp mắt: "Trần Nghiên, cậu về trước đi."

"Được rồi." Lần nay Trần Nghiên không kiên trì nữa, anh đứng lên, "Có việc gì thì gọi cho tôi."

Tống Tịnh Nguyên gật đầu, tiễn anh ra khỏi phòng bệnh: "Đêm nay thật sự rất cảm ơn cậu."

"Không sao, không phải vừa rồi cậu cũng giúp tôi sao?" Anh nhếch khóe miệng, "huề nhau."

*

Đường phố phủ đầy tuyết vắng tanh.

Trần Nghiên ra khỏi bệnh viện, lấy một điếu thuốc trong túi ra, châm lửa, một mình giẫm lên tuyết.

Ánh lửa đỏ trong màn đêm đặc biệt nổi bật.

Ngã tư đúng lúc là đèn đỏ, Trần Nghiên dừng lại, lấy điện thoại ra nhập một vị trí trên phần mềm bản đồ.


Anh cúi đầu nheo mắt, "Tạm được, cũng không xa lắm."

Hiện tại chạy tới hẳn là còn chưa đóng cửa.

Khi đèn xanh bật sáng, Trần Nghiên nhét điện thoại vào túi, ném tàn thuốc xuống đất, bóp nát rồi bước nhanh về phía địa chỉ đó.

Đêm tuyết khó đi.

Trần Nghiên dừng lại ở lối vào siêu thị, ngẩng đầu nhìn lên.

May mắn thay, trên mái hiên có gắn một chiếc camera giám sát.



Đêm đó Tống Tịnh Nguyên căn bản không ngủ được.

Một mặt, cô lo lắng cho tình trạng sức khỏe của bà, mặt khác, tối đó cô đã khóc rất nhiều, đầu hơi đau, lăn qua lộn lại cũng không ngủ được.

Sáu giờ sáng, tuyết cuối cùng cũng nhẹ đi một chút, ánh mặt trời chiếu rọi vào trong phòng bệnh, cô xuống giường, tùy tiện đi vào phòng tắm rửa mặt, ngẩng đầu nhìn mình trong gương. Dưới mắt thâm đen, trông có chút phờ phạc.

Cô dùng giấy lau đi những giọt nước trên mặt, lấy điện thoại trong túi ra, lại nhìn thấy trên đó có một tin nhắn mới.

[1: Thấy tin nhắn thì lập tức xuống lầu.]

Tống Tịnh Nguyên dụi mắt, kiểm tra thời gian.

Gửi lúc bốn giờ sáng.

Đầu óc cô có chút rối bời, nhất thời không kịp phản ứng.

Bốn giờ sáng.

Trần Nghiên tìm cô có chuyện gì sao?

Cô khoác vội chiếc áo khoác bông chạy một mạch xuống tầng, thậm chí còn chưa kịp chỉnh lại mái tóc xõa ra sau đầu.

Cô yên lặng đứng trước cửa tòa nhà bệnh viện.

Tuyết rơi suốt một đêm, hơi lạnh ùa vào mặt cô, như một con dao sắc nhọn.

Cô nhìn thấy Trần Nghiên đang ngồi xổm trên bồn hoa trước cửa, mái tóc đen ngắn bị gió làm cho rối tung, mặt mày uể oải cúi xuống, miệng cắn điếu thuốc, khói trắng tản ra trong không khí lạnh lẽo.

Không biết anh đã chờ ở đây bao lâu.

Giống như tâm linh tương thông, Trần Nghiên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của cô, nhếch môi cười nhạt.

"Dậy cũng rất sớm."

Giọng anh khàn đi vì gió.

Tống Tịnh Nguyên nắm chặt lòng bàn tay, nhất thời cảm thấy muốn khóc, lúc cô xuống có hơi vội, khóa kéo áo còn chưa kéo xong, gió lạnh theo cổ áo len màu lam thổi vào, không thể khống chế rụt cổ lại.

Cô bước nhanh đến trước mặt Trần Nghiên, thấy sắc mặt anh tái nhợt vì lạnh, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

"Ngủ thế nào?" Trần Nghiên nghiền nát tàn thuốc, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô.

"Trần Nghiên." Tống Tịnh Nguyên không hiểu, "Sao cậu lại tới đây?"

Trần Nghiên đứng dậy, đặt tay lên vai cô, đẩy cô rẽ sang một hướng khác, âm cuối cố ý kéo dài: "Cậu nhìn kìa."

Tống Tịnh Nguyên nhìn theo ánh mắt của anh, trợn tròn mắt không thể tin được.

Chiếc xe đạp bị mất kia đậu cách đó không xa.

Cô nhất thời không nói nên lời, tim đập thình thịch đến phát đau, mũi chua xót không thể khống chế được nữa, chất lỏng nóng bỏng lăn ra khỏi hốc mắt.

"Trần Nghiên..."

Trần Nghiên sửng sốt, đưa đầu ngón tay chạm vào mặt cô, cảm nhận được sự đụng chạm lành lạnh, anh chậc lưỡi: "Cái cô gái này, khóc vì mất xe cũng coi như được đi, giờ tìm về cho cậu rồi, cậu còn khóc là sao?"

"Cậu, sao cậu tìm được?"

"Chỉ cần tôi muốn, còn có thể không tìm được sao?" Trần Nghiên cười cười, vẫn là bộ dạng ngả ngớn kia, anh nhún vai về sau, kéo tay Tống Tịnh Nguyên trong tay áo ra, đặt trong lòng bàn tay mình.

Lòng bàn tay anh vẫn ấm áp như trước.

"Tống Tịnh Nguyên." Anh đột nhiên gọi cô.

Tống Tịnh Nguyên còn chưa hoàn toàn khôi phục tinh thần, giọng nói còn có chút mơ màng: "Làm sao vậy?"

"Tối hôm qua cậu nói, bà nội là chỗ dựa cuối cùng của cậu."

Tống Tịnh Nguyên nhìn anh, trên mặt mơ hồ bốc cháy.

"Tối hôm qua tôi đã suy nghĩ rất lâu, nếu có thể, tôi cũng có thể làm chỗ dựa cho cậu."

Vào giờ khắc này, ánh mắt anh dịu dàng, ánh rạng đông từ trong tầng mây ló ra, xua tan sự sắc bén và lạnh lẽo xung quanh anh, phủ lên đó một tầng ánh sáng dịu dàng và ấm áp.

"Ý tôi là, cậu có muốn làm bạn gái của tôi không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận