Đằng Tiên Bắc Ngạo

Sáng hôm sau, dắt ngựa qua khỏi gành đá, Tích nhân nhường ngựa cho Nhã Lan, nàng lại cho biết mình chưa bao giờ cởi ngựa. Tích Nhân bèn dạy và nàng đã nhanh chóng điều khiển được hồng lô, nhưng nàng nhất quyết không chịu để Tích Nhân đi bộ. Nhường qua nhường lại mãi, Tích Nhân đề nghị họ cùng cởi chung để đi cho nhanh, và giúp nàng thành thục hơn, Nhã Lan tỏ ra ngại ngùng, nhưng thấy cứ dắt hồng lô đi mãi giữa nơi hoang dã cũng bất tiện nên cuối cùng đồng ý. Yên ngựa được tháo xuống, hai người ngồi chung trên một chiếc khăn, mới đầu có thể ngồi cách xa nhau, nhưng chỉ một lúc sau, lưng Nhã Lan phải tựa lên người Tích Nhân, và khi đến một chỗ trống trải, hồng lô vụt chạy nhanh, Nhã Lan tỏ ra hoảng hốt, Tích Nhân đành phải ôm lấy để nàng khỏi ngã. Cánh tay vô tình này lại làm cho Nhã Lan bỗng rùng mình như bị điện giật, thả dây rơi giây cương. Tích Nhân nhanh nhẹn chụp lấy và cũng nhận ra khuôn mặt hây hây kiều diễm của Nhã Lan ngã lên vai mình, còn hai bàn tay nàng lại cùng nắm chặt cánh tay đang ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, như nửa muốn đẩy ra, nửa muốn giữ lại.

Đã sớm gần gũi nữ nhân rồi mấy năm sống một mình ở nơi hoang lạnh, khi gần gũi Kỳ Anh dù yêu mê nàng ngây ngất, nhưng nàng lại là người sắp chết, và đối với nàng Tích Nhân cũng hết mực kính trọng nên những thôi thúc của bản chất trời sinh bị đè nén, khi ôm Nhã Lan bất ngờ lại bị đánh thức. Tích Nhân nghe cả người nóng lên và những gì tự hứa, tự nguyện khi Kỳ Anh mới mất đã hoàn toàn quên hết, chỉ còn biết thân hình êm ái của Nhã Lan đang ở trong lòng mình, khuôn mặt kiều diễm của nàng đang chờ đợi. Tích Nhân buông dây cương, hai cánh tay ôm chần lấy nàng. Nhã Lan kêu lên: "Nhân đệ.. Nhân đệ.." tiếng kêu như chống cự, như cảnh tỉnh, nhưng cũng như thúc giục. Đôi môi nóng cháy của Tích Nhân cúi xuống má, xuống cổ, Nhã Lan tưởng chừng ngộp thở, nàng xoay người lại, và Tích Nhân vươn tay bồng nàng lên, phóng xuống ngựa. Trong đám cỏ êm ái, hai bàn tay Tích Nhân như con thú hoang sục tìm, bức phá, và Nhã Lan khi vừa có ý định chống cự thì cảm giác mới lạ lại làm nàng háo hức, buông xuôi. Tuy nhiên, khi Tích Nhân dừng tay để sẵn sàng cho mình, Nhã Lan kịp cảnh tỉnh nàng cắn mạnh lên vai hắn và đẩy ra khỏi người mình.

Nhã Lan ngồi lên quơ vội áo quần che người, hỗn hển:

- Ngươi..ngươi..

Tích Nhân cảm thấy hối hận nhưng chưa biết phải nói gì, thì Nhã Lan nghèn nghẹn:

- Ta có thể còn là thuần túy tỷ tỷ của ngươi? Chúng ta..

Tích Nhân tự tát má mình:

- Tiểu đệ có chút hồ đồ, thật có lỗi với tỷ tỷ. Không hiểu sao khi tỷ tỷ ngã vào lòng tiểu đệ, dục tính tiểu đệ bùng lên như nước vỡ bờ. Có lẽ trời định chúng ta sẽ là một cặp vợ chồng, không phải là đôi tỷ đệ.

- Chúng ta mới gặp nhau, ngươi đâu đã yêu ta?

- Có lẽ cả hai chúng ta đều mới có cảm tình, nhưng việc đã thế này, chúng ta phải yêu nhau. Tiểu đệ sẽ hết lòng thương yêu tỷ tỷ.

- Ta có thể tin ngươi?

- Từ nay chúng ta lúc nào cũng bên nhau, không xa nhau nửa bước.

Nhã Lan sụt sùi:

- Ta có thể tin ngươi? Chỉ sợ ngươi sẽ khinh rẻ ta nữa!

- Tiểu đệ biết rõ lỗi mình càng thương quí tỷ tỷ hơn. Khi đến Công Mẫu sơn gặp ngoại tổ, chúng ta sẽ làm lễ thành hôn. Khi chưa thành hôn, tiểu đệ không bao giờ dám mạo phạm nữa. Nếu không giữ lời tỷ tỷ cứ giết tiểu đệ.

- Ta lo ngoại tổ lại chê ta. Hơn nữa ta đã thề trước mộ nhũ nương không bao giờ lấy chồng nếu chưa trả được thù.

- Ai lại có thể chê một người xinh đẹp và võ công cao cường như tỷ tỷ? Chỉ với lời thề của tỷ tỷ thì không biết phải làm sao?

- Ta thật sự xinh đẹp?

- Dĩ nhiên xinh đẹp không ai bằng. Tiểu đệ mới gặp đã mê mệt.

- Biết đâu ngươi chỉ là tên dâm tặc! Gặp đàn bà con gái thì..

Tích Nhân cười:

- Có thể tiểu đệ đúng là tên dâm tặc. Cũng có thể là vì..

Nhã Lan:

- Vì việc gì?

- Có thể ai đó từng nói ở bên một người đẹp gỗ đá cũng phải nổi tình mây mưa là hoàn toàn đúng mà tiểu đệ lại không phải là gỗ đá.

- Hừ! Ngươi lại bắt đầu ăn nói nham nhở.

Tích Nhân năn nỉ:

- Việc đã như vầy, mong tỷ tỷ tha thứ cho tiểu đệ. Chúng ta coi như duyên trời đã tác hợp phải làm đôi chim liền cánh.

Nhã Lan buâng khuâng:

- Ta luyện càn long công thề quyết phải trả thù cho cha mẹ, ta lấy ngươi, có con thì biết phải làm sao? Biết đâu ta sẽ giống mẫu thân ta, có con thì quá thương con không muốn tìm kẻ thù nữa..

- Nếu có con, họ Lê sẽ có hậu, rất đáng mừng, còn thù cha mẹ là thù chung của hai chúng ta. Tuy nhiên.. Tích Nhân thở dài.

- Sao lại tuy nhiên?

Tích Nhân:

- Nếu tỷ tỷ không luyện Thái ất thần công đến nơi đến chốn, chỉ sợ sẽ rất khó có con. Tiểu đệ đoán tình trạng kinh kỳ của tỷ tỷ hiện đã bất thường, có lúc tỷ tỷ cảm thấy thân thể háo hức, nhưng chỉ một thời gian, rồi sau đó lỡ có nam nhân nào dù là người tỷ tỷ thích đi nữa tỷ tỷ cũng cảm thấy dửng dưng. Nếu hôm nay là lúc khác, tỷ tỷ đã chống cự ngay từ lúc chúng ta còn trên lưng ngựa...

- Ngươi đã nghĩ như vậy về ta. Hừ..

Tích Nhân thở dài:

- Tiểu đệ suy đoán từ sách vở, hiểu sao nói vậy, có lỡ lời xin tỷ tỷ tha thứ. Chúng ta dầu chưa bái kết vợ chồng, nhưng tiểu đệ đã lỡ xúc phạm và cũng chờ đợi cùng tỷ tỷ thành hôn. Nếu tỷ tỷ không chê bai tiểu đệ, chúng ta phải thành thật với nhau.

Nhã Lan:

- Ta không.. không trách Nhân đệ đâu. Ta nghe Nhân đệ nói, phối hợp với lời căn dặn của gia gia .. và ta cũng tự hiểu chính mình. Dù sao việc xảy ra quá xa vì ta cũng.. thật sự không muốn kiềm hãm. Chúng ta cứ coi như không có việc gì xảy ra. Chúng ta vẫn thanh bạch, vẫn là đôi tỷ đệ.

- Như vậy khuất tất cho tỷ tỷ.

- Chẳng có gì khuất tất.

- Tỷ tỷ rộng lượng khoáng đạt như vậy, tiểu đệ rất cảm kích. Từ hôm nay tiểu đệ chảng bao giờ dám xúc phạm. Nhưng hy vọng khi đến Công mẫu sơn, tỷ tỷ sẽ không từ chối lời cầu hôn của tiểu đệ.

Sau buổi hôm đó, họ dung dăng dung dẻ, vừa đi vừa tắm sông, tắm suối, vui vẻ ngủ bờ, ngủ bụi, trao đổi kiếm thuật, nhưng tuyệt đối giữ thanh bạch và hầu như đêm nào Nhã Lan cũng dành hết thì giờ tập Thái Ất thần công. Một điều Tích Nhân và Nhã Lan cảm thấy vui mừng là căn bản càn long công không gây khó khăn mà còn làm nàng luyện Thái ất nhanh chóng hơn. Những lúc Nhã Lan luyện công, Tích Nhân âm thầm tự hỏi tại sao mình lại có thể nhanh chóng mạo phạm Nhã Lan như vậy? Phải chăng mình cũng là một người bình thường, đã từng trải ân ái, rồi lâu ngày không gần gũi đàn bà, phải chế ngự khi bồng ẵm Kỳ Anh, thể xác đã bị dồn nén. Đêm trước đó lúc rửa chân cho Trinh Vân dục tình đã bùng lên, nhưng rồi phải thất vọng nửa chừng lại càng thêm ức nén. Vì vậy hôm sau, lúc Nhã Lan ngồi sát trong lòng và có cử chỉ xúc động vì sự tiếp xúc này thì ức nén đã bùng lên như con hổ đói không còn tự chế được nữa! Tích Nhân biết mình có lỗi với Nhã Lan vì không lúc nào quên hình ảnh Kỳ Anh trong tim trong óc, nhưng xảy ra bất ngờ với nàng cũng làm cho Tích Nhân cho rằng đã có sự sắp xếp, xuôi khiến kỳ bí nào đó. Với Tích Nhân, Nhã Lan là cô gái xinh đẹp dù không thể sánh với Kỳ Anh đi nữa, cũng khó thua ai, nàng là người yêu lý tưởng của mọi chàng trai trên đời. Với Nhã Lan khi cố trả thù nhà đã luyện càn long công, nếu không gặp Tích Nhân, chỉ một vài năm nữa nàng sẽ trở nên một quái nhân. Có thể trời đất hay hồn thiêng gia gia và mẫu thân nàng xuôi khiến, khi nàng ở trong giai đoạn câïn kề, giai đoạn dễ bức xúc nhất của những cảm giác con gái để rồi sau đó sẽ dần dần mất hẳn, thì họ đã gặp nhau.

Có lẽ cả hai đều muốn kéo dài khoảng thời gian và không gian vô tư vô lự bên nhau, họ len lỏi dọc bờ sông, rừng rậm, tránh né bản làng. Những khi bẻ ngô hay đào khoai để dùng, âm thầm lưu lại một chút bạc vụn, còn thịt thì chim trời, cá sông, cá suối. Thời gian quanh quẩn bên nhau, trau dồi võ công, cởi ngựa, đấu kiếm thì nhiều, di chuyển thì ít, cả mười ngày sau, trưa hôm ấy mới đến ngã ba sông Lô sông Cháy. Trong lúc chờ đò ngang qua phủ lỵ Tam Giang, họ ăn bữa cơm đầu tiên ở một quán nhỏ bên đường.

Đến phủ lỵ, Tích Nhân mướn hai phòng ở khách điếm Vạn An, do một người Tàu làm chưởng quỹ. Tiền giấy trong túi trước đó đã bị Nhã Lan lúc giả dạng ông già lấy làm tiền thưởng cho chủ thuyền và thuyền phu nên Tích Nhân phải dùng vàng để trả tiền phòng và đổi một số tiền giấy để chi dùng. Sau khi đưa Nhã Lan vào phòng, Tích Nhân bảo:

- Tỷ tỷ nằm nghỉ, tiểu đệ đi giây lát rồi trở về nhé.


Những ngày bên nhau Tích Nhân thấy Nhã Lan là một nữ nhân rất khoáng đạt, bây giờ nàng lại chứng tỏ thêm sự khoáng đạt này. Đáng lẽ hỏi đi đâu, thì nàng chỉ gật đầu:

- Nhân đệ có việc thì cứ đi, ta có thể nghỉ hay luyện công một lúc.

Tích Nhân ra ngoài hỏi thăm chưởng quỹ, rồi đến một tiệm may bán quần áo sang trọng, ra kích thước hỏi mua ba bộ áo quần, giày vớ cho nữ nhân đài cát, ba bộ võ hài và võ phục gấm hay lụa cho nữ nhân. Chủ nhân đòi hỏi thời gian phải ba ngày mới có thể giao hàng và phải đặt tiền cọc trước. Tích Nhân hỏi giá và đưa đủ số tiền:

- Tại hạ sẽ trả thêm chừng này tiền, nếu lão trượng có thể cung cấp cho một hai bộ quần áo ngay bây giờ. Số còn lại ba ngày sau sẽ lấy.

Chủ nhân lắc đầu:

- Cám ơn lòng hậu hĩ của công tử, nhưng hiện giờ chúng tôi chỉ có vải mà chẳng có bộ nào đã may sẵn trong tiệm cả.

Tích Nhân thất vọng:

- Tại hạ đành tìm nơi khác vậy.

Tích Nhân lấy lại tiền, định bước ra, thì chủ nhân gọi lại:

- Xin công tử dừng bước, chờ lão trong giây lát.

Tích Nhân dừng chân, chủ nhân chạy ra nhà sau, ông ta và một người đàn bà, bưng một xấp áo quần bước ra, người đàn bà mau mắn:

- May cho chúng tôi và cho công tử, áo quần chuẩn bị cho tiện nữ cũng vừa đúng với kích thước mà công tử muốn. Đây là lụa Hà Đông thượng hạng, chúng tôi chuẩn bị cho tiện nữ mang theo về nhà chồng. Nghĩa tế hiện làm quan lớn huyện Tùng Thiện. Chúng tôi phước đức mới có con gã vào nhà quan. Này! Có cả đôi hài gấm thêu nữa. Còn bảy ngày nữa mới tới ngày cưới, chúng tôi có thể may lại. Không biết ba màu đen, trắng và thiên thanh này công tử có thích không?

- Ồ! Nếu vậy thì đúng là may mắn. Tại hạ cảm kích vô cùng, và không để phụ lòng tốt của hai vị.

Tích Nhân lấy thêm vài tờ con rồng bỏ thêm vào cọc tiền:

- Khi lấy võ phục, tại hạ sẽ có thêm quà chúc mừng cho tiểu thơ.

Nữ chủ nhân vui vẻ:

- Qúy hoá quá. Công tử thật tốt bụng. Nếu khách hàng ai cũng như công tử, chúng tôi sẽ sớm phát tài.

Bà ta mau mắn nhận tiền, mau mắn lấy vải gói mấy bộ đồ giao cho Tích Nhân. Rối rít cảm ơn.

Tích Nhân về phòng, Nhã Lan đang nằm nhỏm dậy:

- Ủa! Đi đâu nhanh vậy?

- Tiểu đệ mua quà cho tỷ tỷ. Hy vọng nàng vừa ý.

Ngồi xuống giường, Tích Nhân mở gói:

- Tỷ tỷ mặc thử mấy bộ xiêm y này xem có vừa không?

Nhă Lan nhìn mấy bộ áo quần cảm động:

- Lâu lắm rồi ta chưa biết mặc tơ lụa.

Tích Nhân lấy bộ trắng, kéo nàng đứng lên:

- Tỷ tỷ mặc thử xem sao?

- Hừ! Ngươi ở đây làm sao ta có thể?

Tích Nhân nheo mắt:

- Thì cứ coi như chẳng có mặt tiểu đệ!

Và nhỏ giọng:

- Hay là để tiểu đệ thay cho tỷ tỷ!

Nhã Lan cau mày quát:

- Ngươi mua áo quần mới về dụ ta phải không? Hừ! Đã hứa những gì?

Tích Nhân lè lưỡi:

- Tiểu đệ không dám! Không dám nữa..

- Đi ra nhanh lên!

Khi mặt trời gác sau dãy núi, một cặp trai gái từ cửa khách điếm bước ra, nữ thướt tha trong xiêm y lụa trắng, trai hiên ngang trong bộ võ phục gấm ngà. Kiệu phu chờ trước tiệm chào mời họ xua tay từ chối và cùng sánh vai nhau đi về hướng Tam Giang Tửu Lâu. Đây là tửu lâu sang trọng của thủ phủ Lộ Tam Giang. An phủ sứ Lộ Tam Giang Trần Cung Túc là tay chân thân tín của Quý Ly, nhưng lại là người thanh liêm cần mẫn, nên dân cư sung túc và thị trấn Tam Giang, trong thành ngoài chợ bán buôn tấp nập. Con đường từ khách điếm Vạn An đến Tam Giang Tửu lâu người qua kẻ lại. Nhưng cặp bộ hành Tích Nhân - Nhã Lan đều làm cho mọi người chú ý, họ ngạc nhiên sao trên đời có cặp nam nữ xinh đẹp như vậy và họ cũng ngạc nhiên sao cặp nam nữ xinh đẹp sang trọng này sao lại dung dăng cuốc bộ trên con đường chiều cát bụi? Điều hiếm thấy đối với những người gấm lụa.

Tam Giang Tửu Lâu lợp ngói, tường vôi cất lưng chừng một ngọn đồi nhỏ thông trúc xanh rì, ba phía đóng sân gỗ, kê bàn ghế để những buổi chiều mát trời, những đêm trăng sáng khách tao nhân có thể vừa uống rượu vừa ngắm cảnh. Con đường tam cấp bằng đá lên quán cũng cả chục trượng nên ngoài cổng lúc nào cũng có sẵn mấy người chờ đón khách. Tích Nhân và Nhã Lan đến cổng, dù không kiệu, không ngựa, không xe cũng liền được niềm nỡ. Tích Nhân dúi cho người tiếp đón một đồng con lân

- Sắp xếp cho hai chúng ta một bàn bên ngoài!

Tên đón khách vồn vã:

- Xin mời công tử và phu nhân. Tiểu nhân chạy đi lo ngay.

Cả hai lên đến sân, người này đã chờ:

- Bàn công tử ngay dưới tàng thông, mát mẻ và riêng tư vô cùng..

Tích Nhân cho gã thêm một đồng bạc nữa, gã nhanh nhẹn hướng dẫn đến bàn và kéo ghế ngồi:


- Bản tiệm có rượu Xương bồ, rượu nếp, rượu ngô thượng hạng cũng có cả Nữ nhi hồng..

- Cho ta một cân Nữ nhi hồng, thức nhắm.

- Gỏi gà, nai khô, dê tái của bản tiệm mọi người đều khen, công tử và phu nhân thích món nào?

Nhã Lan:

- Cho chúng ta ít lạc rang và nai khô. Ta cần xem thực đơn.

- Dạ dạ.. tiểu nhân đi lo ngay.

Tích Nhân nhìn quanh khen:

- Khung cảnh rất thơ mộng. Chúng ta ở đây ba ngày, và trong ba ngày này, mỗi ngày đều đến đây dùng cơm.

Nhã Lan cười:

- Có lẽ ta sẽ mập ra.

- Tỷ tỷ mập thêm một chút sẽ đẹp thêm ra và tiểu đệ càng mê mệt hơn nữa.

- Có lẽ khi gặp Tiên nhi, ta phải nhờ cô ta san sẻ bớt gánh nặng này.

Tích Nhân thở dài:

- Biết đâu sẽ có người vì vậy mà mặt ủ mày chau. Nhưng tiểu đệ chỉ xem Tiên nhi như em gái. Đừng vô tình lại gieo ấn tượng cho tiểu đệ, rồi hối tiếc.

- Hừ! Ai hối tiếc! Có ấn tượng càng tốt. Ta nghe nói về cô ta đã có lòng qúy mến. Áo quần nàng may rất đẹp. Ta có.. cô em gái công dung ngôn hạnh như vậy cũng sẽ thấy vui. Bảo đảm chị em sẽ sống đề huề.

Tích Nhân cười:

- Vậy thì chờ xem?

- Đã có chủ tâm rồi phải không?

Tích Nhân bối rối:

- Chúng ta không nên vô tình xúc phạm tới nàng.

- Vậy thì ta không nói nữa. Chỉ chờ xem.

Tiểu nhị mang rượu và thức nhấm ra, trong lúc tiểu nhị rót rượu, Nhã Lan xem thực đơn rồi bảo:

- Chuẩn bị cho ta ba món mà thôi: ngọc hương chưng bát bửu, đuôi nai tiềm thuốc và chân gấu hầm rượu.

Tiểu nhị vâng dạ, rồi thưa:

- Hẳn xin phu nhân chờ lâu một chút.

- Không sao. Cứ dặn nhà bếp nấu phải nấu cho đúng lửa.

Tiểu nhị vâng dạ vào trong, Tích Nhân cười:

- Một qúy phái tiểu thư kêu những món này, hẳn làm cho tiểu nhị ngạc nhiên.

- Ta đâu phải qúy phái kia chứ? Hơn nữa Nhân đệ không biết đấy thôi, các phu nhân quyền quý lại là những người thường đặt những món này để bồi bổ cho phu quân của họ.

Nàng cười:

- Ta đang bồi bổ cho Nhân đệ.

Tích Nhân cũng cười:

- Như vậy tối nay nếu tiểu đệ không được ở chung phòng với tỷ tỷ.. hẳn sẽ ..khó chịu vô cùng. Hay là cứu vớt tiểu đệ đi.

Nhã Lan nghiêm mặt:

- Nam nữ thọ thọ bất thân! Hơn nữa bản cô nương không thể để gián đoạn luyện công.

Tích Nhân bật cười với câu nam nữ thọ thọ bất thân của nàng, nhưng lại nghiêm chỉnh:

- Mấy ngày nay tiểu đệ nghĩ ra cách cùng luyện công với tỷ tỷ, có thể làm chân khí hai ta hoà đồng, thúc đẩy huyền âm kích thích khí chân âm phát sinh nhanh hơn trong người tỷ tỷ.

- Phải chăng là cách dụ dỗ mới mẻ?

Tích Nhân nheo mắt:

- Hãy thí nghiệm thử xem sao? Dụ dỗ thì tiểu đệ đã dụ dỗ rồi.

- Nói vậy ta đành phải thí nghiệm. Nhưng cũng không thể đi xa hơn.. chỉ như lâu nay mà thôi.

Họ đang riêng tư trò chuyện vui vẻ thì dưới đường bốn năm tên đón khách hụt hẫng chạy lên, một người lại bàn họ:

- Xin lỗi công tử, có thể công tử vui lòng để tiểu nhân dời bàn công tử sang phía bên kia?


Tích Nhân cau mày:

- Sao phải như vậy?

- Công tử con quan An phủ phó sứ cùng với nhiều bằng hữu đến đây uống rượu và lúc nào họ cũng muốn ngồi phía sân này. Đây là khách thế lực mà bản quán phải chiều chuộng. Xin công tử tha lỗi cho chúng tôi.

Tích Nhân muốn nổi nóng, nhưng Nhã Lan cười:

- Ta thông cảm việc làm ăn của các ngươi, mích lòng bọn công tử này sẽ khó khổ vô cùng. Chúng ta qua bàn góc sân phía bên kia cũng được.

- Cảm ơn phu nhân rất nhiều. Chủ nhân nhất định sẽ đền đáp cho công tử và phu nhân.

- Chúng ta không cần điều đó.

Nhã Lan nắm tay Tích Nhân:

- Cho bọn chúng một bài học cũng được, nhưng sẽ làm cho chủ quán khốn khổ. Không cần thiết.

Tích Nhân theo tay Nhã Lan đứng lên:

- Bọn quan lớn ở đây cũng thuộc loại ức hiếp dân lành.

- Thời nào cũng thế.

- Chẳng lẽ không thể nào thay đổi?

- Nhân đệ có làm vua, theo ta, cũng chỉ có thể thay đổi phần nào.

Tích Nhân thở dài:

- Có lẽ tỷ tỷ thấu hiểu tình đời hơn tiểu đệ.

- Trong thời gian Nhân đệ chỉ chú tâm luyện võ, còn ta phải lăn lóc khắp nơi.

Họ được sắp xếp ngồi dưới tàn lá của một cội thông già góc sân tả, khi tiểu nhị mang rượu và thức nhấm qua trở lại và bốn năm tên tiểu nhị vội vã đặt bàn trải khăn ở chỗ sân trước, bọn con quan đã ồn ào lên đến nơi, một tên lên tiếng quở trách:

- Đến giờ các ngươi vẫn chưa bàn ghế xong là sao?

Tiểu nhị rối rít:

- Đã xong, đã xong, kính mời đại công tử và các công tử, tiểu thư.

Tích Nhân lại nghe, tiếng tên đại công tử oang oang:

- Lưu đại ca, đại tẩu và Vân Thao cô nương, xin mời, xin mời.. Mời quý huynh đệ.

Hai tiếng Vân Thao làm Tích Nhân vội xây mặt sang nhìn xem, thấy tên công tử mặc áo lụa ngà trông cũng khôi ngô đang đứng đầu bàn chỉ những chiếc ghế bên cạnh, rồi Lưu Gia Từ, Thu Hà và Vân Thao tiến lại. Tên đại công tử kéo chiếc ghế bên hữu:

- Xin mời Vân Thao cô nương.

Thu Hà cười:

- Coi bộ Bùi công tử đã ưu đãi Thao muội ta hơn mọi người rồi.

Vân Thao đấm nhẹ chị:

- Chị lại..

Tên Bùi công tử kéo ghế bên hữu:

- Mời Lưu đại ca, đại tẩu.

Hai người đi qua lưng họ Bùi, Gia Từ kéo ghế bên cạnh cho Thu Hà và chỗ ngồi này Tích Nhân có thể nhìn rõ họ. Gia Từ bây giờ để râu ba chòm lơ thơ, mặc áo gấm xanh biếc, đội khăn chiết xung có lẽ đã làm quan hàm lục hay ngũ phẩm. Thu Hà mặc sắc phục Nùng, lụa xanh nhạt thêu hoa vàng đỏ làm nổi bật khuôn mặt trắng ngà, đôi mắt to đen. Nàng ốm hơn, phảng phất nét buồn, nhưng lại trông hấp dẫn, kiều mị hơn xưa.

Nhã Lan theo ánh mắt Tích Nhân cười nhẹ:

- Trời đất bao la nhưng coi ra vẫn hẹp! Không biết rồi mấy món ăn ta kêu ra có còn ngon miệng nữa không?

Tích Nhân thở dài:

- Không ngờ lại gặp nàng ta ở đây. Có lẽ bây giờ đã là Lưu phu nhân. Tiểu đệ thật tình mà nói trong lòng không chút ghen hận nào đối với nàng, nhưng với tên Lưu Gia Từ thì muốn trừng trị hắn một phen. Mấy cú đá của hắn tiểu đệ khó thể quên nổi.

- Đã không ghen hận thì trừng trị Lưu Gia Từ biết đâu lại xuất phát từ ghen hận như hắn hành hung Nhân đệ năm xưa?

Tích Nhân cười:

- Khó nói lại tỷ tỷ.

- Bởi vì ta nói đúng.

- Đúng! Nghĩ lại hắn đánh tiểu đệ cũng chỉ vì ghen hận. Thu Hà không phải với hắn, hắn vẫn chấp nhận để lấy nàng. Hắn cũng đáng thương. Tiểu đệ không nghĩ đến tội xưa của hắn nữa.

Nhã Lan rót rượu:

- Ta chúc mừng tinh thần khoan dung khoáng đạt của Nhân đệ.

- Cảm tạ sự khoan dung và khoáng đạt của tỷ tỷ.

Họ nâng chén và cùng cười. Tích Nhân để chén rượu xuống bàn, bất chợt bắt gặp ánh mắt Thu Hà. Bàn bên kia mọi người đều ngồi, riêng nàng vẫn đứng, đôi mắt đăm đăm nhìn hắn, rồi Gia Từ mặt tái hẳn, tên công tử họ Bùi, và Vân Thao cũng xoay lưng lại. Trước bao ánh mắt Tích Nhân cảm thấy nhột nhạt.

Thu Hà nhìn rồi rời bàn, như bị thôi miên từng bước tiến lại, giọng run run:

- Nhân đệ.. Ngươi.. ngươi nhất định là Nhân đệ... phải không? Hãy nói đi.

Vân Thao chạy theo nắm cánh tay Thu Hà la to:

- Tỷ tỷ hãy trở lại.

Thu Hà gạt tay Vân Thao, tiến lại sát bên Tích Nhân, nàng không để ý đến mọi người, coi như không có mặt Nhã Lan, giọng run lên:

- Nhân đệ ..phải chăng ..là Nhân đệ?

Tích Nhân không thể nào ngờ Thu Hà lại tỏ ra xúc động khi gặp lại mình như vậy, cũng chẳng biết phải làm sao. Nhã Lan nhìn người yêu, nhìn Thu Hà, nói:

- Lưu phu nhân, bà làm vậy chẳng phải rất khó xử cho Tích Nhân và trượng phu của bà?


Thu Hà chống hai tay lên thành bàn, và nghẹn ngào:

- Sao Nhân đệ lại có thể bỏ ta ra đi như vậy?

Tích Nhân chợt nổi giận, cười gằn:

- Chẳng lẽ ta phải bịt tai, nhắm mắt cho bà lợi dụng hòng chiếm đoạt đằng tiên bí kíp?

Thu Hà ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh:

- Ta vẫn đoán Nhân đệ nghe ta nói chuyện với Vân Thao rồi tức giận, nhưng lúc bấy giờ ta có thể làm gì thích hợp, làm cho mọi người vui lòng ngoài kiếm cách làm họ tin rằng ta yêu Nhân đệ là vì quyền lợi Hoàng gia trang? Nhân đệ có bao giờ nghĩ lại tình cảnh chúng ta khi bị Tam kiếm bao vây đêm hôm đó? Kiến thức võ lâm của ta lúc gặp Nhân đệ nào biết cây đằng tiên là thứ gì?

Tích Nhân nhớ lại cảnh Thu Hà kéo mình trốn chạy và liều chết dục mình chạy trước như thế nào, ánh mắt và lời nói dịu lại:

- Bây giờ nàng cũng đã là Lưu phu nhân, nhắc lại việc xưa có ích gì?

Thu Hà la lên:

- Ta chẳng là Lưu phu nhân gì cả. Ta chưa lấy ai cả. Chưa thành hôn với ai cả. Trời còn cho ta cơ hội gặp lại Nhân đệ.

Nàng gục xuống bàn khóc lớn.

Nhã Lan đứng lên, giọng khô lại:

- Ta phải đi trước một bước.

Tích Nhân áy náy nhìn Nhã Lan chẳng biết phải ngăn cản hay không.

Nhã Lan mới khuất, thì Gia Từ bước lại mắt tóe lửa:

- Ranh con, thì ra ngươi vẫn còn sống. Mỗi lần ta đang vui vẻ thì ngươi xuất hiện làm gan mật ứa lên.

Vân Thao cũng chưởi mắng:

- Ngươi đúng là oan hồn vất vưởng, tỷ tỷ vừa mới nguôi ngoai, không còn như người điên điên dại dại nữa, thì ngươi lại hiện lên phá đám!

Tích Nhân ngồi nghĩ lại mọi việc, nhớ lại khi mới gặp nhau mình đã mê mệt Thu Hà ngay còn nàng thì sau đó mới có tình ý và trước khi bọn Thiên thủ tam kiếm tìm tới, nàng chưa bao giờ quan tâm, chú ý đến cây đằng tiên của mình. Lời mắng chưởi của Vân Thao lại cho thấy nàng đã từng đau khổ vì mình rất lâu làm cho Tích Nhân bồi hồi. Quắc mắt nhìn Gia Từ và Vân Thao:

- Nếu các ngươi có chút tôn trọng Thu Hà, hãy đi ngay để ta nói chuyện với nàng.

Ánh mắt Tích Nhân làm Vân Thao tự thụt lùi ra sau, nhưng Gia Từ điên lên hét lớn:

- Ngươi phải chết!

Cùng với tiếng hét gã tung quyền đánh tới. Thoi quyền dũng mãnh khôn cùng, đấm vào đá cũng phải bể đá. Tích Nhân không cử động, tránh né. Vân Thao và bọn Bùi công tử đang đứng lên xem yên trí Tích Nhân sẽ bể mặt, nhưng thoi quyền đến sát mặt không thấy Tích Nhân đưa tay lên hồi nào mà cổ tay Gia Từ lại bị bàn tay Tích Nhân nắm cứng còn Gia Từ thì nhăn mặt coi bộ rất đau khổ nhưng không vùng vẫy gì được.

Thu Hà nằm úp trên bàn có lẽ không thấy tình trạng, khóc mùi:

- Lưu ca ca cứ giết hắn đi, hắn chết tiểu muội tự vận chết theo còn tốt hơn là sống trong tình cảnh trớ trêu này.

Tích Nhân nắm cổ tay Gia Từ gằn tiếng:

- Ta thông cảm sự si tình của ngươi, tha cho tội đá ta một đá trí mạng năm xưa. Hãy cút đi.

Chỉ nắm cổ tay Gia Từ, không đứng dậy, nhưng Tích Nhân vụt ném gã rớt huỵch , nằm ngã ngửa dưới chân bọn công tử thành Tam Giang đang đổ lại đứng xem. Tích Nhân lấy xấp giấy bạc bỏ lên bàn, dằn bình rượu lên, đặt tay lên vai Thu Hà dịu dàng:

- Tỷ tỷ đi theo tiểu đệ. Tiểu đệ biết mình đã hiểu lầm.

Thu Hà vẫn rưng rức khóc, Tích Nhân cúi xuống bế thốc nàng lên hai tay, rồi bọn người bu xem nghe tiếng gió mạnh phất qua đầu, không thấy Tích Nhân đâu nữa, dáo dác nhìn quanh và cùng la lên, há hốc ngạc nhiên chỉ trỏ theo bóng Tích Nhân đang từ mái tửu lâu phóng xuống một tàng thông rồi một tàng thông khác như chim rồi chạy nhanh về phía đông bắc.

Tích Nhân đến một bãi cát vắng vẻ của bờ sông, trời vừa tối, dừng chân, cúi xuống Thu Hà đang ôm chặt cổ mình nước mắt còn nhạt nhòe:

- Tỷ tỷ..

Thu Hà mắt nhắm nghiền:

- Đây là thực hay là mộng?

Tích Nhân hôn lên mắt nàng:

- Hoàn toàn thực. Tỷ tỷ đang trong tay tiểu đệ. Chúng ta gặp lại nhau và tiểu đệ đã hiểu rõ nỗi khổ của tỷ tỷ.

Thu Hà chổi chân đứng lên, nhìn chăm chú mặt Tích Nhân, nhẹ bóp hai vai, hai cánh tay:

- Nhân đệ đã là một trang hảo hán, có phải ta đã già rồi không? Lúc mới yêu Nhân đệ ta đã nghĩ sau này ta già sẽ kiếm cho Nhân đệ vài người thiếp, giống như đại má má của ta đối với gia gia ta...

Tích Nhân bỗng thấy thương Thu Hà vô cùng, mối tình đầu tưởng đã nguội lạnh, chợt bùng dậy, Tích Nhân ôm chặt nàng, nghẹn ngào:

- Tỷ tỷ vẫn đẹp như xưa. Tiểu đệ thật có lỗi, mấy năm nay đã hiểu lầm tỷ tỷ.

Thu Hà cảm thấy rộn rã, hạnh phúc tột cùng trong vòng tay bao năm mong nhớ, nàng cũng ôm chặt Tích Nhân:

- Nếu lúc này ta có chết cũng mãn nguyện vô cùng.

Nhưng nàng thở dài:

- Nhân đệ đã trở thành một cao thủ vô song, biết bao người mê mệt.. ta sợ rồi Nhân đệ sẽ chê ta.

- Tiểu đệ vì hiểu lầm, có hận, có cố quên tỷ tỷ, nhưng nàng là người đầu tiên làm ta biết yêu, thấy đẹp tuyệt vời, từ nay nàng sẽ mãi mãi như vậy.

- Tiểu thư xinh đẹp đi với Nhân đệ là ai?

Thu Hà nhắc đến Nhã Lan làm Tích Nhân giật mình:

- Chúng ta về khách điếm ngay. Khi gặp nhau, tỷ tỷ và nàng đều là người thông tình đạt lý sẽ hiểu nhau và cùng thông cảm cho tiểu đệ.

Thu Hà biến sắc, nhưng Tích Nhân không để ý, lại bồng nàng lên phóng nhanh. Vào thị trấn, Tích Nhân cũng không giảm tốc độ, mà phóng lên cao, phi vùn vụt trên các mái nhà. Đến khách điếm Vạn An lựa chỗ tối đáp xuống và kéo Thu Hà đi nhanh vào khách điếm. Tích Nhân mở cửa phòng Nhã Lan đã vắng bóng, trên bàn để lại tờ giấy nhỏ: "Mừng ngươi gặp lại cố nhân, hãy săn sóc cho nàng. Ta tìm một nơi yên tĩnh luyện công để khỏi bị ngươi dụ dỗ, phá bỉnh và cũng khỏi làm ngươi khó xử. Chuyển tặng mấy bộ áo quần vướng chân vướng cẳng lại cho Thu Hà. Số vàng bạc ngươi san sẻ ta mang theo để chi dùng. Nghiã là không ghen giận gì ngươi đâu.. Bảo trọng".

Tích Nhân đọc thơ, vội bảo Thu Hà:

- Tỷ tỷ ở đây chờ tiểu đệ.

Tích Nhân ra ngoài chạy khắp nơi, phi thân lên những chỗ cao dõi mắt tìm để may ra có thể thấy bóng dáng Nhã Lan đang phi hành ra khỏi thị trấn hay không, nhưng đêm tối cũng không thể nhìn xa, và cũng không thể khẳng quyết Nhã Lan bỏ đi hướng nào, đành dừng chân, ngồi trên một nóc một ngôi chùa cao thở dài. Những ngày bên Nhã Lan, Tích Nhân cảm thấy vô cùng thoải mái với cách nói chuyện thẳng thắn, thông minh, hóm hỉnh và đôi khi trào phúng của người đã phải lăn lóc trong cuộc đời nhưng cũng rất tế nhị của nàng, mỗi ngày họ hiểu nhau hơn, tình yêu mỗi ngày mỗi thêm tràn đầy, nhưng không ngờ lại chia tay nhanh chóng, chẳng biết bao giờ gặp lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui