Hoa hạnh nhân trong mưa xuân nhạt nhòa, tĩnh lặng.
Cho tới khi cơn mưa kết thúc, chỉ còn rơi xuống vài giọt mưa như sợi chỉ.
Tiêu Lăng mới vừa uống thuốc xong, từ trong phòng bước ra ngoài.
Hắn tràn đầy chán ghét, nhưng Lý Hoàng ở một bên lại khuyên hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ: "Điện hạ, những thứ thuốc đó đều là Quý Phi nương nương tự mình đưa tới, dù ngài biết bên trong có vấn đề, cũng nhất thiết phải uống hết không được nghi ngờ!"
Tiêu Lăng đau đầu đỡ trán, trên mặt mang theo mệt mỏi: "Ta biết."
Lý Hoàng thậm chí còn cảm thấy Tiêu Lăng thật đáng thương, lúc trước bộ dạng của Tiêu Lăng khí phách hăng hái bao nhiêu? Tiêu Quốc từ trên xuống dưới ai mà không nói Thái Tử điện hạ rất tốt!
Lúc trước Quý Phi nương nương đã lâu không sinh hạ được Lân nhi*, lúc sau có Thái Tử điện hạ cũng vô cùng yêu thương. Nhưng không ngờ đến chính là, mười năm trước Quý Phi nương nương lại có thai, bà ta sinh hạ được hai nhi tử cùng lúc, sau đó lại nảy sinh ngăn cách trong lòng với điện hạ.
(1)*Lân Nhi: Ngày xưa nói rằng hễ có đấng vương giả chí nhân ra đời thì sẽ có con lân xuất hiện. Người ta dùng chữ: "gót con lân", "lông con phụng" để nói về dòng dõi quý phái, con phụng con, con lân con để chỉ con cháu nhà quý phái, lân tử hoặc lân nhi và phụng sồ, Nhi: con.
Lý Hoàng nghĩ đến chính là, cho dù Quý Phi nương nương không thích đại nhi tử của mình, cũng không đến mức hại hắn.
Nhưng Quý Phi nương nương lòng cứng như đá muốn nâng đỡ tiểu nhi tử của mình lên ngôi, khi thấy không thể chạm đến được chiến tích của Thái Tử điện hạ, liền dùng thứ thuốc Hàn Thạch Tán kia làm thương tổn thân thể Thái Tử điện hạ.
Tiêu Lăng vẫy vẫy tay: "Lý Hoàng, ngươi đi xuống trước đi."
Lý Hoàng vẫn lo lắng nhìn hắn một cái, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu: "Vâng."
Tiêu Lăng đứng ở trước lan can, sau khi Hàn Thạch Tán uống vào, cả người hắn đều ở trong tình trạng nhẹ nhõm.
Hắn dùng tay hết sức chế trụ cây cột bên cạnh, máu chảy ra từ móng tay. Gân xanh trên trán nổi lên không giống như những năm trước, mấy năm nay cố ý kiềm chế, thà rằng tự làm tổn thương mình một ít.
Trong lòng Tiêu Lăng cực kỳ hận, người khác không biết, hắn chẳng lẽ còn không biết sao?
Quý Phi đã lâu không mang thai, lúc trước chỉ sinh ra được một đứa con gái, nên làm ra chuyện ly miêu đổi Thái Tử này. Nếu phụ hoàng biết hắn không phải con ruột của ông ta, không chỉ có hắn chết, Quý Phi cũng sẽ chôn theo cùng.
Quý Phi sợ hắn nói ra sự thật, cũng sợ hắn không thoái vị cho con ruột của chính mình.
Lúc trước lá mặt lá trái đối với chính hắn tốt lắm, hiện tại chỉ xem hắn như cái đinh trong mắt, hận không thể dùng Hàn Thạch Tán đào rỗng thân thể hắn.
Lúc trước khi Quý Phi đưa dược đến, Tiêu Lăng chỉ nghĩ là thuốc bổ, rồi sau đó dùng đã nhiều năm, mới biết được bản thân bị hạ thứ thuốc quỷ quái này.
Người khác không biết, còn tưởng rằng là hắn ham vui, tự mình đi uống thứ Hàn Thạch Tán.
Nhưng hắn chỉ có thể giấu đi, nếu thân thế hắn bị biết được, đối mặt với hắn cũng chỉ là cái chết.
Hơi thở của Tiêu Lăng càng thêm hỗn loạn, trên đời này, rốt cuộc còn có cái gì là thật là giả? Hắn có thể có được thứ gì chứ?
Toàn bộ...... Đều là hư ảo.
Chờ thuốc gần hết tác dụng, lý trí Tiêu Lăng lúc này mới trở về một ít.
Trong lúc ngẩn ngơ, Tiêu Lăng tựa hồ nghe thấy núi giả bên cạnh có người đang cười.
Tiêu Lăng cảm thấy âm thanh này rất quen thuộc nên lặng lẽ đi qua.
Chung quanh còn rơi xuống mưa phùn, tuy rằng đã kết thúc, cơ thể Tiêu Lăng vẫn cực kỳ lạnh. Hắn tránh ở sau núi giả, xuyên thấu qua khe hở thấy Tiêu Thần bên kia đang chơi thật sự rất vui vẻ, không biết vì sao, trong lòng hắn bỗng nhiên yên lặng xuống.
Núi giả cùng hoa lá che đậy Tiêu Lăng, ánh mắt hắn ôn nhu cực kỳ.
Tiêu Thần đột nhiên té ngã một cái, lòng Tiêu Lăng như bị nhấc lên, lại không dám tới gần.
Vừa vặn, lúc này Lâm Cẩn Chi đi tới, Tiêu Lăng liếc mắt nhìn kỹ hắn một cái, đáy mắt lộ ra đau khổ: "Cẩn Chi, giúp ta đỡ y, dẫn y đi thoa thuốc đi."
"Điện hạ vì sao không tự chính mình đi?"
"Nếu là ta, y sẽ sợ."
"Nhưng nhiều năm như vậy, điện hạ đã làm nhiều chuyện cho Thất hoàng tử như thế, chẳng lẽ đều định giấu đi luôn hay sao?"
Ánh mắt Tiêu Lăng trở nên u ám, siết chặt tay đến trắng bệt: "Đây là mệnh lệnh."
Lâm Cẩn Chi thở dài, chỉ có thể từ núi giả đi qua, nâng Tiêu Thần bị thương đứng dậy.
Đôi mắt thiếu niên đầy vẻ ngưỡng mộ như nhìn thấy Khổng Tước.
Lâm Cẩn Chi hơi giật mình, cũng không biết vì sao, trong lòng lại nảy sinh ra vài phần ghen ghét.
Trong mắt Tiêu Thần nhìn ra, chân chính trước nay đều không phải là hắn, mấy năm nay hắn phải thay mặt sự nhờ vả của Tiêu Lăng đối xử tốt với y, những chuyện lớn nhỏ, tinh tế tỉ mỉ.
Lâm Cẩn Chi nhớ tới lời nói của Lâm hầu gia, bảo hắn phải đối xử quan tâm nhiều hơn đến vị Thất hoàng tử này, sau đó mới động đậy tâm tư một chút.
Nếu như...... khiến người này toàn tâm toàn ý ngưỡng mộ chính mình thì cũng tốt.
Hắn cũng không chán ghét.
Vì thế, từ thời điểm ấy đã sai lầm rồi.
Một bước sai, từng bước sai.
Tiêu Lăng trốn trong bóng tối, nhìn chăm chú vào thiếu niên cùng người bạn thân đang nói chuyện vui vẻ như thế nào.
Hắn thậm chí còn không dám nói với y rằng Lâm Cẩn Chi đối xử tốt với y, đối với y cẩn thận từng cái xương, đưa cho y thuốc trị thương và lễ vật, tất cả những điều đó là do hắn làm.
Như thế nào trời xui đất khiến, như thế nào lại khiến Tiêu Thần sau này lại đối với Lâm Cẩn Chi khăng khăng một mực, đều là do nguyên nhân này bắt đầu sao!?
Tiêu Lăng không dám vạch trần.
Hắn dám thổ lộ tình yêu nồng cháy của mình với y, hắn cũng dám từ bỏ nhường lại ngôi vị Thái Tử của mình.
Nhưng chuyện này, Tiêu Lăng lại không dám làm.
Người nên xem là kẻ thù lại dịu dàng đối đãi, thậm chí người mình ngưỡng mộ cũng đều sai rồi, y sau này sẽ thế nào đây?
Ngón tay siết chặt của Tiêu Lăng xuyên qua lòng bàn tay, cơ thể hơi run rẩy, lảo đảo rời khỏi nơi đó.
Là hắn sai rồi, hắn nên chịu trừng phạt.
Trái tim hắn đầy đau đớn, tự trách, khó chịu, tất cả những cảm xúc khác, chỉ cần nhìn thấy Tiêu Thần sợ hắn, Tiêu Lăng cũng sẽ đau đớn theo.
Thậm chí, có lúc giơ tay chạm vào tóc đối phương, Tiêu Thần sẽ nhắm chặt mắt, co người lại.
Có đôi khi, Tiêu Lăng thậm chí hy vọng xa vời, y có thể ngỗ nghịch một chút ở trước mặt mình, thậm chí nghịch ngợm với hắn, trêu chọc hắn.
Nhưng mà những cái đó...... tất cả đều không thể.
Đêm đó, chờ sau khi Tiêu Thần đã ngủ say, Tiêu Lăng đi về phòng của y.
Một làn sương bạc xiên vào khung cửa sổ chạm khắc hoa, ánh trăng dịu dàng như sợi bông, chiếu lên mặt mày của hắn.
Làn da ở cổ tay lộ ra của Tiêu Thần cũng được bao phủ bởi một lớp sợi bông mỏng, trong suốt trơn bóng giống như một miếng ngọc bích dưới ánh trăng.
Tiêu Lăng đứng ở trước giường Tiêu Thần, nhìn y một cái thật sâu.
"Quý Phi cho ta uống thứ dược Hàn Thạch Tán, sau này sẽ không ngừng đơn giản như vậy, ta bị người ta hại, đồng thời cũng khiến ngươi phải chịu tổn thương. Sau này ngươi...... dù có trả thù thế nào, ta cũng cam nguyện chấp nhận."
"Thậm chí đời đời kiếp kiếp bị ngươi tìm đến trả thù, cũng là do ta nợ ngươi."
Hắn hạ quyết tâm ra chủ ý này, sau này bị Tiêu Trần đoạt đi chức vị Thái Tử, lại bị y giam đến Biện Uyển.
Trong những năm tháng bị giam cầm đó, mặc dù Tiêu Lăng cuối cùng cũng bỏ được cơn nghiện thuốc, nhưng cơ thể của hắn vẫn chậm rãi hư hại.
Tiêu Lăng trong vườn Biệt Uyển đã trồng hoa lê, hắn nhớ đó là loài hoa yêu thích của Tiêu Thần, nó nở vào cuối mùa xuân, giống như một cây hoa lê tuyết, gió thổi qua, ống tay áo liền bay nhè nhẹ.
Hắn không còn bao nhiêu năm để sống nữa, tưởng niệm duy nhất, chính là muốn gặp mặt y một lần.
Sau này rốt cuộc cũng gặp lại được, lại bị Tiêu Thần ra lệnh cho Hàn Tranh, một mũi tên bắn chết hắn.
Thời điểm Tiêu Lăng chết, đã khắc sâu dáng vẻ của Tiêu Thần vào trong lòng.
Ai cũng không có tư cách giết hắn, trên đời này duy nhất có tư cách chỉ có một mình Tiêu Thần.
Nhưng......
Tại sao hắn lại không cam lòng như vậy?
Hắn còn chưa thổ lộ tình cảm với y, hắn đã chết, Hàn Tranh và Lâm Cẩm Chi đều hận y, hai người này đều có tham vọng lòng muông dạ thú, ai sẽ bảo vệ y đây?
Máu dần dần nguội lạnh, Tiêu Lăng vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
Nhưng hồn phách hắn không tiêu tan, đúng như lời thề trước khi mất, hắn đã ở bên y suốt thời gian qua.
Mà Tiêu Thần tâm đã sớm như tro tàn, đối trên đời không có vướng bận. Tuy rằng đại thần nổi lên lòng nghi ngờ, nhưng bản thân Tiêu Thần lại kiên trì nói là do đi săn bị thương, cho nên mới ở trong cung dưỡng thương mà không vào triều sớm.
Y kiên quyết như thế, các đại thần cũng không biết nên nói cái gì.
Tiêu Thần một lòng muốn chết, thậm chí chủ động giao ra quyền lực.
Mà Hàn Tranh...... nắm quá nửa binh lực Tiêu Quốc, đã vô lực xoay chuyển trời đất.
Hàn Tranh hận Tiêu Thần, nhất định phải báo thù rửa hận.
Sau này khi triều chính bị Lâm Cẩn Chi cùng Hàn Tranh khống chế, chờ sau khi Tiêu Thần chết, thi thể y bị quấn một lớp vải, trực tiếp ném đến bãi tha ma.
Tiêu Lăng canh giữ ở thi thể y khóc lớn, hắn lại bất lực, nhìn sói hoang đem thi thể y gặm xé, không còn một mảnh xương.
Hắn nhìn thấy Lâm Cẩn Chi cũng vội vàng đi tới, khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
"Thực sự xin lỗi...... Ta không biết, cho đến khi ngươi chết ta mới biết được thì ra tất cả là do phụ thân Lâm gia làm, thực sự xin lỗi ngươi."
"Tại sao ngươi không nói cho ta biết?"
"Tiêu Thần, tất cả bọn họ đều muốn lợi dụng ta, ngoại trừ ngươi, còn có ai sẽ yêu ta?"
Tiêu Lăng tức giận đến mặt đều xanh mét, rất muốn lôi kéo cổ áo Lâm Cẩn Chi hỏi hắn ta rằng ——
Tại sao không cứu y?
Tại sao lại để y chết đến xương cốt cũng không còn chứ?
Đáng tiếc...... tất cả đã không còn kịp rồi.
Tiêu Lăng hồn bay phách lạc tuyệt vọng đứng đó rất lâu, cũng giống như Lâm Cẩn Chi, một ngày, hai ngày, ba ngày... hắn vẫn luôn không chịu rời đi.
Lâm Cẩn Chi không ăn không uống, lúc sau rốt cuộc chịu đựng không nổi nữa, ngã xuống nơi đó, vĩnh viễn ngừng thở.
Trong lòng Tiêu Lăng không cam lòng cùng sự vặn vẹo tới cực điểm, hắn bỗng nhiên rất hận, hận hai người kia, cũng hận chính mình.
Trong lúc ngẩn ngơ, Tiêu Lăng bỗng nhiên thấy được ánh sáng từ phía chân trời.
Trong đầu hắn, vang lên một âm thanh.
[ Ngươi có nguyện vọng gì? ]
[ Ta......? ]
Tinh thần Tiêu Lăng đã không xác định được, [ Ta hy vọng tìm được y, ở cạnh y.]
Giọng nói trong đầu lẩm bẩm một tiếng, tựa hồ như đang bàn bạc với ai đó: [......Lại là hai nguyện vọng như vậy, làm sao bây giờ? Ừm? Giờ giao quyền lựa chọn giao cho đối phương hay sao? Hiểu rồi. ]
Tiêu Lăng vẫn không hiểu: [Rốt cuộc ngươi là ai? ]
Hệ thống giải thích mọi chuyện, trịnh trọng nói với hắn: [Cái giá mà ngươi phải trả là sự cô độc của thế giới thứ bảy, hơn nữa quyền lựa chọn vẫn là ở bên kia, bởi vì ta nhận được hai lời cầu nguyện cũng giống như vậy, một người khác cũng trả giá như thế.]
Hô hấp Tiêu Lăng dồn dập, biết rõ một người khác là ai.
Lâm Cẩn Chi!
[Cho dù y không chọn ngươi, mà lại lựa chọn Lâm Cẩm Chi, thì ngươi cũng phải trả một cái giá như vậy. Mà Lâm Cẩn Chi bên kia, cũng đồng dạng như vậy.]
Tiêu Lăng cúi đầu: [ Ta biết.]
[Ở trong tương lai ta đã tìm thấy y, hiện tại y tên là Sở Yến.]
[ Sở...... Yến?]
[ Một đời này, y quay lại là để bắt đầu.]
[ Một đời này, y tự tay vì chính mình báo thù rửa hận.]
[ Một đời này, y sẽ không rơi vào kết cục đến xương cốt cũng không còn.]
[Nhưng số phận của ngươi sẽ rất thảm, vẫn không thể tránh khỏi cái kết là bị bắn chết bởi một mũi tên mà y đã hạ lệnh, sau đó... ngươi còn có thể sẽ phải trả giá cho thế giới đó.]
Tiêu Lăng lộ ra một nụ cười tươi: [ Như vậy là đủ rồi.]
Bị y giết hai lần thì đã sao?
Hắn không quan tâm.
Chỉ cần có thể thay đổi loại kết cục này, hắn nguyện ý làm.
Thời điểm khởi động, hệ thống nói với hắn, kế tiếp nhất định sẽ rất khó khăn, bảo hắn chuẩn bị tâm lý.
Tiêu Lăng không ngừng mỉm cười, như thể đối mặt với hắn không phải là bóng tối sâu thẳm, mà là ánh sáng chói lóa.
Hệ thống rất kỳ quái: [Chuyện là vậy đó, tại sao ngươi còn không chịu từ bỏ đi?]
"Nếu thật sự có thể dễ dàng từ bỏ, vậy thì thật tốt quá."
Thời điểm hắn nói lời này, cố tình không phải khóc lóc, mà là chống đỡ mỉm cười.
Cho dù có trả giá, ta cũng phải thay đổi cái kết chết tiệt đó.
Chờ đợi ngươi, không nên là số phận như vậy.
🌼Hoàn Phiên Ngoại Thế Giới 1🌼
===========================================================================
(^-^)b Mọi người xem xong nhớ bình chọn mỗi chương để mình có động lực làm tiếp nhen!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...