Đáng Tiếc Ta Xinh Đẹp Như Hoa Full

Mấy ngày dần dần trôi qua, sau ngày đến phòng vẽ tranh của Lăng Vương, hình như quan hệ hai người đã hòa hoãn được một chút.

Có lẽ Sở Yến đã nghĩ thông suốt, không làm khó chính mình. Mà Lâm Cẩn Chi vào cung cũng càng thường xuyên hơn.

Thân thể Sở Yến vẫn luôn không tốt, mặc sam xuân hơi mỏng ở trong sân hâm một bầu rượu.

Khói trắng lượn lờ, hương rượu dâng lên, ngửi thấy mùi thơm nồng nàn.

Khi Lâm Cẩn Chi đến đây, thì nhìn thấy cảnh đẹp như vậy. Trên cây có cánh hoa bay đến giữa mái tóc như mực của Sở Yến, một trận gió thổi qua mang theo cánh hoa bay lơ lửng trong không trung. Cùng với cánh hoa còn có mùi rượu không thể xem nhẹ được.

Rượu không say người tự say, Lâm Cẩn Chi nhất thời bị say mắt, đứng ở bên kia thật lâu không nói gì.

Dáng vẻ Sở Yến cực tốt, xa xa nhìn lại thật sự giống như một bức hoạ cuộn tròn, làm người ta không đành lòng quấy rầy.

"Cẩn Chi?" Sở Yến tựa hồ thấy được hắn, nên lười nhác vươn tay ra với hắn.

Lâm Cẩn Chi vội vàng đi đến, thuận đường nắm lấy tay y: "Ngày xuân vẫn còn lạnh, tại sao bệ hạ không mặc thêm áo?"

Sở Yến lại cười: "Đã tháng tư rồi, nào còn lạnh chứ?"

Lâm Cẩn Chi không nói gì, trong lòng lại nghĩ đến lời thái y nói.

Thân thể bệ hạ yếu ớt, luôn sẽ sợ lạnh, có lẽ tới khi đến tháng 5 chính thức ấm lên thì mới không cần lo lắng nữa.

"Ngồi xuống, uống cùng trẫm một chén."

Sau khi Lâm Cẩn Chi nghe xong liền thuận thế ngồi xuống: "Một ly này, kính bệ hạ."

Hắn uống một ngụm, Sở Yến cũng cầm lấy cái ly uống rượu xuân.

Có điều sau mấy ly, Sở Yến lại có chút say. Lâm Cẩn Chi nhìn y, rượu theo gò má dần dần hướng xuống dưới, nhiễm ướt quần áo trước ngực. Y chưa vấn tóc, chỉ lười nhác rối tung, nhìn như vậy ngược lại càng thêm cảm giác suy nhược phong lưu.

Lâm Cẩn Chi mềm lòng xuống, thấy y mơ mơ màng màng nên tiến lên gọi một câu: "Bệ hạ."

Sở Yến hình như có cảm giác, nhẹ nhàng nở nụ cười, dùng tay nắm lấy áo trước ngực Lâm Cẩn Chi, dùng sức một cái, Lâm Cẩn Chi liền vô ý ngã vào trong lòng ngực Sở Yến.

Lâm Cẩn Chi thấy dáng vẻ Sở Yến như gian kế đã được thực hiện, không khỏi cực kỳ bất đắc dĩ: "Bệ hạ đừng nghịch nữa."

[ Chủ nhân! Woa, người thiết lập của anh sắp sập đổ rồi kìa! ]

Trong đầu đột nhiên truyền đến những lời này, vốn thật sự mang theo chút men say, toàn thân Sở Yến bỗng nhiên giật mình một cái.


Xong rồi xong rồi, mém thiếu chút nữa đã khôi phục bản tính!

"Cẩn Chi, đầu óc trẫm có hơi choáng, ôm trẫm đi vào nghỉ đi, nơi này lạnh quá."

Nói rồi, Sở Yến vươn tay móc lấy cổ hắn.

Lâm Cẩn Chi không ngờ Sở Yến sẽ làm nũng như vậy, động tác bất thình lình, làm trái tim hắn bình bịch nhảy dựng lên.

Trên người Sở Yến có Long Tiên Hương cực kỳ dễ ngửi, pha lẫn mùi rượu nhàn nhạt, trực tiếp nhiễm say tâm của Lâm Cẩn Chi.

"Thần tuân chỉ."

Lâm Cẩn Chi thật sự bế y lên, thầm nghĩ rốt cuộc là tra tấn cái gì thế này.

Nhớ tới mấy lần hoang da^ʍ trước kia của bọn họ, hô hấp Lâm Cẩn Chi đều hỗn loạn, thân thể Sở Yến quá làm người trầm mê.

"Sao còn chưa tới?" Sở Yến híp mắt thúc giục, giống như thật sự có chút say.

Lâm Cẩn Chi buồn cười một tiếng: "Bệ hạ đừng sốt ruột."

[ Đi chậm như vậy, cứ y như con ốc sên đang bò. ]

[ Đàn ông đều là như vậy đấy, thứ hy vọng thời gian dài xa vời đã lâu đang ở trong ngực, đương nhiên sẽ cảm thấy như là gặp giấc mộng đẹp, muốn ôm nhiều thêm giây lát để xác nhận có phải là thật sự hay không. Thế nào thế nào? Ta say rất đẹp phải không? ]

[......]

[ Ta tỉ mỉ sắp xếp vở tuồng này, chính là vì muốn để lại ấn tượng trong lòng Lâm Cẩn Chi nhiều một chút! Bởi vì đẹp như vậy, sau này khi tan biến mới có thể cảm thấy đau đớn muốn chết, đúng không! ]

[ Chủ nhân, tại sao anh lại hưng phấn như vậy!! ]

[ Mi không cảm thấy thứ nào đẹp đẽ cũng có sức phá hoại sao? ]

[...... Nhưng đó chính là anh mà. ] Hệ thống suy yếu nói.

[ Ai nói chính mình không thể chơi chính mình!! ]

[......]

Chờ khi đi vào bên trong, độ ấm tẩm điện lập tức lên cao, xua tan đi cái lạnh trên người Sở Yến.


Nhưng nơi này ấm áp, càng khiến Sở Yến sau khi say rượu càng thêm lười biếng.

Lâm Cẩn Chi buồn cười nhìn Sở Yến, đây là lần đầu Sở Yến lớn mật như vậy từ sau khi bọn họ đối chọi gay gắt như trước kia.

Lâm Cẩn Chi đắp chăn cho y, cẩn thận nhìn chăm chú mặt Sở Yến, phảng phất như những năm tháng trải qua trong yên lặng, trước đó bọn họ đều chưa từng xảy ra chuyện như vậy.

Lâm Cẩn Chi nhìn môi y, mặt trên dính mùi rượu, trở nên có chút đỏ tươi. Màu da Sở Yến thực sự tái nhợt, sắc thái như vậy giống y như màu trắng của giấy Tuyên Thành, nếu có thể trang điểm lên một chút, có thể cả khuôn mặt y đều sẽ trở nên tươi tắn sống động lên.

Lâm Cẩn Chi đến càng thêm gần, muốn hôn một cái lên khóe miệng Sở Yến.

Ngay lúc này, tiểu thái giám bên ngoài tựa hồ đánh rơi thứ gì đó.

Giấc ngủ Sở Yến chưa sâu, trực tiếp tỉnh lại.

"Bệ hạ thứ tội, bệ hạ thứ tội!"

Lâm Cẩn Chi cũng tức giận vì hắn ta đánh thức Sở Yến, không khỏi nhăn chặt mày: "Từ sau khi Cao Hoa đi rồi, các ngươi hai tay hai chân đều không nhanh nhẹn như vậy à?"

Tiểu thái giám run bần bật, sợ bên trên không vui liền ban chết cho hắn ta.

"Ngươi làm rơi cái gì?" Sở Yến mơ hồ chỉ thấy được một cái hộp gỗ.

Sắc mặt tiểu thái giám càng tái nhợt, quỳ rạp trên mặt đất không dám nói lời nào.

Thấy hắn ta như thế, giọng Sở Yến càng lạnh vài phần: "Làm rơi cái gì? Trình cho trẫm xem."

Tiểu thái giám đành phải đi từng bước qua Sở Yến, run run trình hộp gỗ trong tay lên cho Sở Yến.

Khi nhìn đến mấy thứ kia, sắc mặt Sở Yến nháy mắt biến đổi, ngay cả Lâm Cẩn Chi cũng như thế.

Ngọc thế lớn lớn bé bé, trực tiếp chứa đầy một hộp, thứ này lạnh băng hỗn tạp máu tươi, đã từng xé rách thân thể y.

Yết hầu Sở Yến tanh ngọt, hộc ra một ngụm máu tươi, nhớ tới chuyện bị Lâm Cẩn Chi xích lại.

"Bệ hạ!!" Lâm Cẩn Chi vô cùng lo lắng.

Sở Yến lại một câu cũng không nói, cũng không nhìn Lâm Cẩn Chi, mà là thuận tay đánh rơi cái hộp kia: "Cút xuống đi."

"Vâng." Tiểu thái giám nhanh như chớp rời khỏi.


Sở Yến lấy một loại biểu cảm cực độ phức tạp nhìn về phía Lâm Cẩn Chi, không có một tia tình yêu, đến cuối cùng lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt như thường ngày: "Trẫm mệt, ngươi đi xuống đi."

Lâm Cẩn Chi đau lòng khó nhịn: "Bệ hạ, ta......"

"Đừng nói thêm nữa, trẫm mệt." Thái độ Sở Yến cực kỳ cương quyết.

Giữa ánh mắt Lâm Cẩn Chi thoáng hiện lên tia buồn, phảng phất không thể tin tưởng lại cực kỳ đau đớn.

Mới vừa rồi bọn họ rõ ràng trêu ghẹo nhau, không khí mờ ám ấm áp.

Hộp đồ vật kia...... Sở Yến chính là nhìn hộp đồ vật kia, mới bỗng nhiên biến thành dáng vẻ này.

Tâm Lâm Cẩn Chi chìm vào đáy cốc, mới trở lại nhân gian cảm thụ ấm áp dương thế không lâu, lại ngã vào địa ngục.

Nhưng đây đều là hắn gieo gió gặt bão, nếu không phải hắn phản bội bệ hạ trước, thì sẽ không xảy ra chuyện của sau đó.

Lâm Cẩn Chi nhấp môi, chậm rãi rời khỏi cung điện.

Trước khi đi, Lâm Cẩn Chi quay đầu lại liếc mắt một cái, phảng phất thấy người nọ ở trên giường bả vai run rẩy, giống như đang khóc thút thít không tiếng động vậy.

Lòng hắn bỗng nhiên bị bóp một chút, tích tụ đến khó tiêu, đau đến nổi chỉ có thể chết lặng.

Lâm Cẩn Chi về tới trong phủ chính mình, nghe thấy thị vệ tới báo, mặt nháy mắt liền lạnh xuống.

Hắn không nghĩ ra được ai sẽ dùng đồ vật kia đi kí©h thí©ɧ Sở Yến, khiến thái độ của y đối với mình nháy mắt lạnh băng. Trừ bỏ một người, hắn không thể nào nghĩ được đến ai khác.

Bệ hạ bị đối xử như vậy, việc này vốn chính là bí mật, tất cả thái giám ngày đó đều đã bị xử tử.

Trừ bỏ hắn, Hàn Tranh cùng Diệp thái y, còn có người thứ tư biết được sao?

Gần đây Diệp thái y vẫn luôn ở trong phủ trị liệu cho cha hắn, căn bản không có thời gian vào cung. Dù cho không thích Diệp thái y, nhưng Lâm Cẩn Chi lại phỏng đoán không phải là hắn: "Hàn, Tranh!"

Rất sớm, Lâm Cẩn Chi đã nhận ra tâm ý Hàn Tranh đối với bệ hạ.

Từ thẹn sinh thương xót, từ thương xót sinh yêu.

Hàn Tranh...... Đã sinh ra ái mộ với bệ hạ!

Lâm Cẩn Chi cực kỳ khó chịu, sắc mặt khó coi: "Bệ hạ thật vất vả mới mở rộng cửa lòng tiếp nhận ta, lại là ngươi!"

"Công tử, thuộc hạ về trong cung trước."

"Ngươi đi đi, nếu lại có chuyện gì, cứ cẩn thận mà quan sát."

"Vâng."


Chờ thị vệ kia đi rồi, sắc mặt Lâm Cẩn Chi tối đen, hắn thiếu chút nữa sắp bị ghen ghét làm hỏng luôn đầu óc, trực tiếp đi tìm Hàn Tranh.

Nhưng mà Lâm Cẩn Chi vẫn là Lâm Cẩn Chi, lý trí vĩnh viễn vẫn lớn hơn tất cả.

Việc này phải từ từ mà tới, không thể vội vàng.

Lâm Cẩn Chi đến gặp Lâm hầu gia. Trải qua khoảng thời gian trị liệu này, khí sắc Lâm hầu gia tốt không ít, cũng không còn điên như trước kia nữa, dần dần bắt đầu nhận ra người.

"Cha."

Lâm hầu gia tai điếc mắt mù, hoàn toàn không nghe thấy, lúc Lâm Cẩn Chi đi vào thì mới cảm nhận được hắn.

"Cẩn Chi, con phải báo thù thay cho cha!"

Lâm Cẩn Chi một bên viết ở trên tay lão ta, vừa nói: "Cha, lời cha nói là có ý gì?"

Lâm hầu gia cắn chặt hàm răng: "Tên cẩu hoàng đế đối xử với ta như vậy, còn, còn như vậy đối với con!"

Trong lòng Lâm Cẩn Chi co rút đau đớn: "Vốn do Lâm gia chúng ta không tốt."

"Ta có gì không tốt! Cha chỉ là muốn bảo vệ con!"

Lâm hầu gia còn hồ đồ ngang bướng như vậy, đặc biệt là lúc trước xem quyển sách nhỏ đoán trước tương lai, đã làm Lâm Cẩn Chi hoài nghi trong thân thể Lâm hầu gia rốt cuộc có phải có cô hồn dã quỷ gì nhập hay không.

Thái độ Lâm Cẩn Chi lãnh đạm không ít: "Cha cứ an tâm tĩnh dưỡng đi, chuyện của con, con sẽ tự mình giải quyết."

Hắn đi ra khỏi chỗ ở của Lâm hầu gia, Lâm hầu gia giữ chặt lão Lưu bên cạnh hỏi: "Chuyện lúc trước ngươi nói với bản hầu gia là thật sao?"

"Tất nhiên là thật, bệ hạ thật sự làm loại chuyện này với công tử......"

Lâm hầu gia ho ra một ngụm máu, trong ánh mắt xám xịt tràn đầy hận ý: "Cẩn Chi là cây đinh độc nhất của Lâm gia ta, ta vốn nghĩ tên cẩu hoàng đế Tiêu Thần kia sẽ không dễ dàng buông tha ta như vậy, thì ra là muốn tìm một cách đau đớn hơn để tra tấn ta!"

Lão Lưu muốn nói lại thôi, chỉ là viết ở trong tay Lâm hầu gia: "Hầu gia đừng thương tâm, công tử tự có chừng mực."

Lâm hầu gia tự tỉnh táo lại, trong lòng liền cực hận Sở Yến.

Lão ta nặng nề nói một câu: "Lão Lưu, tử sĩ Lâm gia chúng ta dưỡng đang ở đâu?"

Lão Lưu giật mình: "Hầu gia, ngài muốn......"

"Con ta thống khổ trong lòng, lại không dám chống lại ý vua, chỉ có thể chấp nhận như vậy, vậy thì cứ để cho ta báo thù thay cho nó."

=====

Tác giả có lời muốn nói: Không phải Hàn Tranh làm đâu, tiểu thái giám chết chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, hiện tại Hàn Tranh vẫn còn đang hôn mê......

🌼HOÀN CHƯƠNG 17 🌼


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui