Đáng Tiếc Không Phải Anh

Nếu anh không thể tự tin vào khả năng bền lâu của chúng mình, thì em không chắc có thể mang lại ấm áp ngọt ngào, vậy thì, xin vui lòng đừng ở bên cạnh em, bởi em đã quá đắm chìm mà không cách nào tự mình thoát ra, như bông hoa nhỏ bé duy nhất không tìm được đích đến, sẽ càng khiến em tổn thương hơn, xin anh hãy nói cho em biết.

Kì nghỉ hè kết thúc, sinh viên đại học năm nhất chúng tôi tự động lên cấp thành học trưởng, học tỷ.

Thứ hai là kể đến cái thời kì khó khăn, các sinh viên năm nhất đã không còn cảm giác mới mẻ, lại thiếu vắng các tam sinh lão thành, chẳng qua các khoa chuyên ngành thiếu rất nhiều, còn nhiều thời gian tuổi trẻ để tiêu xài, cho nên hoạt động thứ hai trong tất cả là xã hội đoàn thể có tỷ lệ tương đối cao.

Căng tin trường học vẫn không có chút cải thiện, nghe nói trên mạng có lưu truyền bài viết:

Sinh viên năm nhất, phát hiện thấy côn trùng, đổ toàn bộ bát cơm đi.

Sinh viên năm hai, phát hiện thấy côn trùng, bỏ côn trùng ra tiếp tục ăn.

Sinh viên năm ba, phát hiện thấy côn trùng, làm như không có côn trùng rồi vẫn ăn.

Sinh viên năm tư, phát hiện không thấy côn trùng, kháng nghị, không có côn trùng ăn với cơm.

Điều này... tình hình vệ sinh căng tin trường học đối với học sinh công kích từ biểu hiện thành thục biến thành khẳng định, chỉ còn chờ xác minh.

Tới gần 11h, tôi nhận được điện thoại của Uông Nhiên.

Với sự thông dụng phát triển của mạng lưới điện thoại phòng 201 ở trường học, tôi và Uông Nhiên hằng ngày liên hệ theo kiểu nguyên thủy thư từ đã thăng cấp trao đổi âm thanh, nhưng cả hai chúng tôi đều là loại tiết kiệm tiền, bình thường không có chuyện gì quan trọng, đều lên QQ nhắn lại, thậm chí dùng email, ngay cả gửi tin nhắn điện thoại cũng hiếm khi sử dụng.

Thời điểm nửa đêm cả phòng đều ngủ say, chỉ một tiếng chuông nhỏ nhẹ cũng biến thành tạp âm.

Là ai khuya khoắt còn quấy rồi tôi đây, tôi mắng thầm, nhưng vẫn duỗi tay lấy điện thoại di động, mơ mơ màng màng nói, “Alô” lần sau nhất định nhớ trước khi ngủ tắt máy, có chuyện đại sự gì cũng để ngày mai rồi nói.

“Là tớ.” Giọng Uông Nhiên có chút khàn khàn trầm trọng.

“Ờ.”, tôi híp mắt ngủ gà ngủ gật, thần trí vẫn không rõ, “Có chuyện gì mau nói đi, nếu như nói chuyện phiếm thì mời gọi điện thoại phòng, tiền điện thoại di động rất đắt.”.


“Diệp Tử, tớ và Tiêu Hách... chia tay.”

“...” Tôi mất vài giây sau mới phản ứng kịp, cơn buồn ngủ lập tức bị cưỡng chế ra đi. “Cái gì, cái gì, cậu... nói lại lần nữa.” Tôi lắp bắp hỏi.

“Cậu không nghe nhầm đâu.” Đầu điện thoại Uông Nhiên cười khổ.

Chuyện là thế nào, trong kì nghỉ hè tôi và Hướng Huy đi thăm không phải họ vẫn tốt sao. Đầu óc tôi vẫn ở trong trạng thái không tỉnh táo.

Tôi không dám hỏi kĩ, cẩn thận hỏi, “Cậu vẫn tốt hả?”.

Uông Nhiên dường như không khống chế được cảm xúc, nói năng lộn xộn, cổ họng muốn xả thẳng nói điều gì đó, nhưng lại dừng, lại tiếp tục, cứ thế lặp lại nhiều lần, tôi từ cách kể chuyện đứt quãng của cô cũng phần nào suy đoán đại khái tình hình.

Uông Nhiên có người bạn cùng phòng tên là Khổng Ảnh, cô ta nói ở quê có người bạn trai có thể xem như một phiên bản Tiểu Tiêu Hách. Tiêu Hách muốn giữ hòa khí bạn bè bỏ qua chuyện, còn Uông Nhiên không đồng ý, cãi nhau không ai chịu xin lỗi ai. Vốn chuyện đến đây là kết thúc, nhưng bạn học đại học tốt của Uông Nhiên bị cướp bạn trai công khai, cô vì bênh vực kẻ yếu, chạy đi làm náo loạn, bị Tiêu Hách mắng vài câu, nói cô đối đãi người nên có hai tầng tiêu chuẩn, Uông Nhiên phát hỏa, hai người lại cãi nhau ai ngăn không được, mà lúc cãi nhau tuyệt đối không nói lời hay, bởi vậy mới đến nông nỗi chia tay.

Nghe xong Uông Nhiên mô tả, tôi không ý thức chuyện lại nghiêm trọng, buột miệng nói ra: “Tiêu Hách nói không sai, cậu hành động vậy so với Kim Mao Sư Vương lúc trước tới tìm tớ có gì khác nhau?”.

“...” Phía bên kia im lặng một hồi, đột nhiên Uông Nhiên cao giọng, “Diệp Tử, tớ tìm cậu kể khổ, không nghĩ đến cậu và hắn thực sự đức hạnh như nhau.”. Cô càng nói lớn tiếng, càng kích động, hô hấp cũng dồn dập lên.

Tôi nỗ lực sắp xếp ngôn ngữ, “Nhiên Nhiên, cậu bình tĩnh một chút.”.

Cô bô bô nói vài câu, nói gì mà thất vọng về tôi, lại nói tôi trọng sắc khinh bạn, tôi dở khóc dở cười, bây giờ tất cả thành gì hả.

Cuối cùng, cô ấy nói một câu: “Diệp Tử, từ nay tớ và cậu tuyệt giao.”.

Tôi gần như ngất đi, không hề nghĩ ngợi liền cúp điện thoại. Tôi ném điện thoại ra xa, người còn tức run.

Lấy chăn che kín đầu, tĩnh tâm một lúc tôi mới hối hận, Uông Nhiên nổi nóng nói vài câu, tôi cần gì phải so đo với cô ấy, chính là, lúc này muốn điện thoại trả lời với cô nhưng thực sự không nuốt trôi cơn tức này.

Tôi trốn trong chăn gửi tin nhắn cho Hướng Huy, ngắn gọn kể chuyện Uông Nhiên một lần, muốn trưng cầu ý kiến anh, nhưng trong lúc đợi anh trả lời, tôi đã dần chìm vào giấc ngủ.


***

Sau giờ học ngày hôm sau, tôi chạy ngay đi tìm Hướng Huy.

Tôi biết rõ vài địa điểm anh đi, không phải ở CLB Thanh nhạc thì là thư viện, địa điểm thứ ba có thể là phòng máy tính, nếu cả ba địa điểm này không phải thì nhất định ở trong kí túc xá. Cho nên, tôi không cần gọi điện hỏi, tiết kiệm vài đồng tiện thoại cũng tốt.

Thư viện, CLB Thanh nhạc và phòng máy đã tìm hết đều không có, sau tôi đi thẳng đến ký túc xá nam sinh. Mỗi trường đại học lại có hình thức quy định riêng, nam sinh đến kí túc xá nữ sinh là điều cấm kị, còn nữ sinh đến ký túc xá nam sinh rất dễ dàng, lên tầng đăng kí là có thể đi qua.

Tôi đã đánh giá cao sức phán đoán của mình, chờ lúc tôi đến phòng ngủ nam sinh vẫn không tìm được Hướng Huy, tôi làm ra kết luận.

“Hướng Huy đi đâu?” Tôi hỏi Chim To đang ở trước máy tính xây thành làm trại. Đôi mắt hắn sưng phù, hai con mắt đỏ lừ, có vẻ suốt đêm không ngủ, khó trách Liễu Như Yên vẫn thường oán giận Chim To mất ăn mất ngủ nên cô chẳng quan tâm.

“Vừa rồi còn ở đây, mà đi đâu chứ?” Chim To ngậm điếu thuốc, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.

Lăng Phong nhắc nhở hắn, “Vừa rồi không phải nhận điện thoại sao?”

“À, đúng đúng đúng.” Chim To gật đầu như giã tỏi, “Hướng Huy vừa nhận điện thoại liền đi ra ngoài. Em ngồi đợi, nó rất nhanh sẽ về, nếu không thì gọi điện thoại cho nó đi.”

Tôi gật đầu, lấy điện thoại di động nhập một dãy số quen thuộc, kiên nhẫn chờ chuông nhưng không có ai nghe máy.

Tôi miễn cưỡng tắt đi, nhún vai.

Phòng khói lượn lờ, Chim To nghiện thuốc lá cực nặng, một điếu lại một điếu, sau nửa giờ tôi ngồi không yên, thấy hắn nhìn chăm chú vào màn hình, tôi không thèm chào hỏi hắn, trực tiếp đi ra khỏi cửa.

Ra khỏi tầng kí túc xá, rẽ trái là một thảm cỏ rộng, trường học nhiều năm chưa từng xây dựng tầng giáo viên và tầng kí túc xá nhưng thật ra có thể bỏ ra số tiền lớn thiết kế thảm cỏ xanh này, cho nên có thảm cỏ xanh biếc non mềm, mơn mởn tươi tốt, cũng là nơi nghỉ ngơi và tình tự lãng mạn.

Hít thở không khí trong lành, tôi bước đến thảm cỏ xanh phía trước. Đúng là mở mang tầm mắt, có thể nhìn thấy bốn phương, tai nghe tám hướng, nếu như Hướng Huy đi về, tôi nhất định có thể nhìn thấy anh đầu tiên.


Trên thảm cỏ xanh sớm đã có tốp năm tốp ba người túm tụm xung quanh, có gặp vài người quen, nhìn nhau gật đầu xem như chào hỏi, sau đó tôi tìm chỗ sạch sẽ ngồi xuống.

Nghiêng đầu sang chỗ khác tôi mới biết rõ lý do vì sao vừa rồi cả đám người bọn họ đều cười rất mờ ám, thậm chí có chút vui sướng khi người gặp họa. Hướng Huy và Từ Văn Tiệp ngồi đối mặt, Hướng Huy không biết nói gì đó, trêu đùa khiến Từ Văn Tiệp nịnh nọt cười như rớt cằm, khóe miệng anh cũng theo người khó mà giữ được nụ cười.

Đang trình diễn tiết mục tình cũ không rủ mà tới sao?

Tôi biết rõ bây giờ có nhiều cặp mắt đang chăm chú nhìn chằm chằm chúng tôi, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

“Anh ở đây à, em tìm cả nửa ngày.” Tôi thân mật khoác tay Hướng Huy, lập tức làm bộ như mới phát hiện còn có người ngoài ở đây, ngại ngùng cười, quay sang Từ Văn Tiệp, “Xin chào.”.

Thấy tôi đột ngột xuất hiện ngoài ý muốn, gương mặt Từ Văn Tiệp hết trắng lại hồng, ngây ngốc rất lâu mới nhẹ nhàng trả lời: “Xin chào.”.

Hướng Huy mỉm cười không ngừng, ánh mắt trong suốt lưu động thủy chung ngắm nhìn tôi, “Tìm anh sao không gọi điện thoại? Mệt à?”. Anh dịu dàng vuốt mái tóc trên trán tôi, thanh âm không nhanh không chậm.

Tôi cười càng rực rỡ, dứt khoát đặt mông ngồi xuống, hết nhìn Hướng Huy rồi lại nhìn Từ Văn Tiệp, nháy mắt mấy cái, vô tội khép mi, “Em gọi nhưng anh không nghe.”.

Hướng Huy lấy điện thoại di động từ túi quần ra, phía sau pin trên tấm một quả táo có ảnh người con gái cười híp lại, cười ngây ngô, trên màn hình điện thoại vẫn chưa hiện lên, anh cẩn thận xem xét, cười có lỗi. “Vô tình chuyển sang chế độ im lặng.”.

Tôi gục đầu xuống, nói thật nhỏ: “Hai người có chuyện cần nói, em nên tránh đi tốt hơn.”. Nói xong liền muốn đứng lên, Hướng Huy nhanh bắt lấy tôi cố định bên cạnh anh, không nghi ngờ nói. “Sắp xong rồi, em cứ chờ ở đây cho anh.” Ánh mắt anh như nói tiếp với tôi. “Đừng cho rằng anh không biết em nghĩ cái gì.” Tôi muốn cười, kiêu ngạo quá không tốt, kiềm chế rất khó khăn.

Tôi lúc thì nghịch dây đeo nhẫn bạc trên cổ, lúc thì vuốt vạt áo T-shirt của Hướng Huy, khi thì chèn vài câu không quan trọng liên quan, Hướng Huy lòng biết rõ khiến tư tưởng không tập trung, không còn tâm tư cùng cô nàng nói chuyện.

Từ Văn Tiệp ở trước mặt chúng tôi hiển nhiên như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, lúc lâu không nói, cô nàng liền đứng phắt lên, vung lên câu nói: “Lần sau nói tiếp.”, sau đó bỏ chạy.

Tôi rốt cục cười ra tiếng.

Hướng Huy ôm vai tôi, giọng truyền đến, "Vội vã tìm anh có chuyện gì?”.

Tôi thu hồi nụ cười, cắn môi trên, ngẩng đầu đối mắt anh, “Em ~ không ~ thích ~ anh ~ và ~ cô ấy ~ gặp ~ mặt.”. Tôi gần như nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ từng chữ, mặt dầy sát khí.

Anh học giọng điệu tôi, “Anh ~ và ~ cô ấy ~ là ~ có ~ chuyện ~ cần ~ bàn ~ chứ ~ không phải ~ kiểu ~ như ~ em ~ nghĩ.”.

Tôi bĩu môi, “Em không quan tâm.”.


Anh lắc đầu cười, “Em là bình giấm chua nhỏ, hay là giấm Trấn Giang?”[35].

“Anh đã có tiền sử phạm tội, em không yên tâm.” Tôi tiếp tục càn quấy.

Anh vò rối tóc tôi, hung hăng hạ giọng gằn “Cô em, em dùng sai từ rồi.”.

Tôi từ chối choý kiến, hùng hổ nhìn thẳng vào mắt anh, “Em sợ các người tình cũ nối lại.”.

Anh không hề tức giận, ngược lại còn cười, tôi ra sức trừng mắt nhìn anh, “Có gì đáng cười sao, em nói thật đấy.”. Không biết có phải do chuyện của Uông Nhiên ảnh hưởng đến tôi hay không, cả người tôi dấy lên nỗi bất lực cô lập không phân rõ phải trái.

Anh véo mũi tôi, nụ cười trên môi càng đậm, tôi đập vào tay anh một chưởng, tức giận hỏi: “Anh rốt cuộc có thừa nhận như thế không?”.

Hướng Huy nhíu mày, vẻ mặt cổ quái, “Diệp Tử, anh và Từ Văn Tiệp chia tay vẫn có thể làm bạn bè không phải sao?”.

Tôi một chút cũng không suy nghĩ đáp: “Em không tin giữa nam với nữ lại chỉ có tình bạn đơn thuần.”. Thấy anh lắc đầu, tôi lại nói thêm: “Nếu chúng ta chia tay, em nhất định coi anh là người lạ.”.

Sắc mặt Hướng Huy càng khó coi, trong mắt dường như có hai ngọn lửa cháy lên, “Diệp Tử, hai chuyện này khác nhau, em đừng cố tình gây sự.”.

Tôi giận dữ, tôi cố tình gây sự, tôi không nói lý lẽ.

Tôi cúi đầu, không nói một lời xoay người rời đi, được hai bước quay đầu lại nhìn, Hướng Huy vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, tôi càng nghĩ lại tức, tăng tốc bước đi. Hướng Huy như một trận gió nhanh đuổi đến chỗ tôi, hai tay mạnh mẽ giữ chặt thắt lưng tôi.

Tôi khẽ thở dài một tiếng, đưa tay vuốt ve bàn tay thô ráp của anh, rõ ràng đã mềm lòng, nhưng miệng vẫn không buông lỏng, “Nếu anh thực sự quan tâm em, thì đừng gặp cô ấy nữa.”.

Hướng Huy mặt không biểu lộ chút cảm xúc, giọng lạnh lẽo: “Diệp Tử, em quả thực rất ngang ngạnh.”.

Tôi không nghĩ anh sẽ vì Từ Văn Tiệp mà nói với tôi như vậy, trong tim như có luồng gió lạnh thổi qua.

Chu Xuân và Viên Lang vẫn tốt, Liễu Như Yên và Chim To cũng thế, bởi vì lúc trước còn là độc thân, như vậy tình cảm phát triển rất nhanh, không giống như tôi và Hướng Huy gặp nhiều khó khăn, phải trải qua sóng gió mới được ở bên nhau, khó tránh khỏi bão táp lần nữa. Mỗi lần tôi ép nói đến chuyện trước đây của anh và Từ Văn Tiệp, anh đều cảm thấy đuối lý, cho nên luôn cố gắng nhường nhịn không làm tôi nổi nóng. Nhưng lần này…

Tôi thở dài trong lòng. Chẳng lẽ tình cũ vẫn là đẹp nhất?

Tôi lặng lẽ xoay người, tự đếm từng bước chân mình nhưng vẫn không thấy anh đuổi theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui