Chỉ vì một người không hợp, chúng tôi tự hạ nhân phẩm của mình,
đặt tính cách và sự cứng đầu sang một bên, trở nên quá khắt khe trong cuộc sống.
Hôn lễ của một người chị họ tôi được tổ chức vào chủ nhật tuần này.
Từ ký túc đến nhà chị họ phải vượt qua bốn quận ở Thượng Hải, Mẫn Được, Trường Ninh, Tĩnh An, Áp Bắc. Chuyến xe buýt buổi chiều dừng ở ba điểm mới bắt đầu khởi động, thân là phù dâu tôi không được đi xe miễn phí, đã vậy, sáng sớm còn phải chui ra khỏi cái giường đắp chăn ấm áp, đi xe buýt xóc nảy.
Ước chừng khoảng một giờ đường là xe đến nơi.
Ngày kết hôn là khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời, cô dâu cũng trở thành tâm điểm trong mắt khán giả, là ngôi sao chói sáng, nổi bật nhất. Khi mặc váy cưới vào chị họ của tôi có chút khác xưa, mất đi sự ngây thơ mà lại thấy rõ sự cao quý, lịch sự, hoà nhã.
Trong phòng ngủ cùng chị họ, còn có chuyên viên hoá trang và bạn thân của chị.
“Em tới rồi à?” Chuyên viên hóa trang đang giúp chị trang điểm, chị gọi tôi lại bắt chuyện.Vỗ vỗ ghế ngồi bên cạnh, ra hiệu tôi ngồi xuống.
Tôi gật đầu, nhìn vào làn da trắng mịn của chị, có chút thất thần.
“Làn da của em hơi khô, cần phải dưỡng ẩm.” Người hoá trang cao cao, có đuôi ngựa buộc gọn phía sau, khuôn mặt sắc sảo, trông vẻ ngoài thông minh, lanh lợi, giỏi giang.
Chị họ theo lời gật đầu.
Được người hoá trang trang điểm nhẹ, nhìn chị họ xinh xắn, lanh lợi, kỳ thật tôi chả hợp ý chị để chọn làm phù dâu, bởi vì tôi cao mét sáu tám, hơn chị cả một cái đầu, mà muốn một người khác dáng hình gần giống chị, đã làm qua phù dâu hai lần, sợ truyền thuyết làm ba lần phù dâu sẽ không gả được ứng nghiệm, tôi bởi vậy mới trở thành người thay thế.
Đánh phấn, chuốt mi, đánh mắt mascara, đeo lông mi giả, tô son môi… Chỉ thấy những đồ trang điểm trong tay chị hoá trang truyền qua truyền lại, một lát sau, hình ảnh một cô gái xinh đẹp dễ thương như trong tranh xuất hiện trước mắt chúng tôi.
Phật cần vàng bạc, người cần ăn mặc, còn khuôn mặt thì cần trang điểm. Tác dụng của phấn hiệu quả kinh người, tàn nhang trên khuôn mặt chị họ biến mất hầu như không còn.
“Thật xinh đẹp.” Tôi tán thưởng chân thành.
Chị họ cười khúc khích. “Lát nữa em cũng sẽ rất xinh đẹp.” Cô không quan tâm đang làm tóc, nóng vội mở tủ quần áo lôi ra một bộ lễ phục ném cho tôi, “Đi thay đồ trước đi.”.
Đây là bộ váy phù dâu màu phấn hồng pha bạc, áo ngực kiểu cách bó sát eo, bên dưới là những lớp váy ngắn rối bù bách điệp, từng tầng từng tầng, lớp váy bên eo còn có chiếc nơ bướm mềm mại.
Không thể phủ nhận, quả thực rất đẹp. Chính là muốn tôi mặc chiếc váy này trước mặt mọi người? Trang phục thường ngày của tôi là quần bò áo T-shirt, bộ váy này quá nữ tính, có thể thích hợp với tôi sao? Tôi nghi ngờ, chị họ cổ vũ tinh thần, đẩy tôi vào phòng thay đồ.
Tôi mặc rất lâu, trước sau mặc ngược, khoá kéo phía sau lưng, không khỏi bực bội, tôi quả thực không hợp làm phận con gái. Cuối cùng khó khăn lắm mới mặc được vào, thế nào vẫn cảm thấy rất khó chịu, lại để chị họ thúc giục, tôi mới ngượng ngùng nửa khép nửa mở cửa đi ra.
Chị họ cười mắng: “Bên trong không có gương, sao em lâu thế?”.
Tôi vừa mới dừng lại trước gương, còn chưa kịp thấy rõ hình dạng chính mình hiện tại ra sao, đã bị chị trang điểm ấn vào ghế ngồi, “Xem hiệu quả của tài năng trang điểm đây.”.
Tôi để chị thao tác, cảm giác khuôn mặt đã không còn là của chính mình. Tôi bị bắt phải chịu không được hắt xì, chả còn cách nào, muốn xinh đẹp cũng phải trả giá.
Không biết đã bao lâu, làn gió cùng sự ấm áp làm tôi buồn ngủ, chị hoá trang ghé sát tai tôi nói: “Tóc hơi ngắn một chút, thế này phải nối thêm.”. Hai bàn tay trên đỉnh đầu tôi thao tác một lúc, vỗ tay nói: “OK, xong.”. Chị đẩy tôi lên ngắm nhìn, đắc ý cười: “Thế này có thể đi soi gương rồi, không hài lòng chỗ nào bảo chị.”.
Tôi đứng trước gương liên tục ngẩn người.
Trang phục như được làm cho vóc dáng tôi, hai nhánh tóc dài quăn thả trước ngực, trông thanh lịch, cùng cô dâu hoàn toàn rực rỡ, không mị không diễm, lại làm cho người có cảm giác không thực ở nhân gian, khói lửa ảo giác.
“Dạ, tiểu cô nương mặc trang phục của tôi thật là đẹp.” Chị hóa trang không biết đứng phía sau tôi từ lúc nào, khen ngợi một câu.
Tôi giật nhẹ nơi đó, lại kéo kéo vào, chết mệt với dây áo ngực, sợ nhỡ rơi xuống, chị cười, nắm lấy vai tôi, “Thoải mái đi, đừng nôn nóng.”.
Đúng vậy, cô dâu mới là vai chính, muốn nôn nóng cũng không phải tôi mà cũng chẳng tới phiên tôi. Tuy nói vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy cơ thể không được tự nhiên.
Nói chuyện phiếm vài câu, chị nhìn sang tôi, nheo mắt cười nói: “Em gái, em còn không có bạn trai đi?”.
“A.” Tôi có chút phân tâm.
Chị mím môi, nhướng mày, “Theo chị được biết, phù rể chính là đại soái ca nha”.
Tôi âm thầm buồn cười, “Chị à, là chị hôm nay kết hôn, lại còn có tư tưởng này. Định để anh rể ăn dấm đấy à?”.
Chị từ từ đứng lên, xoay mặt tôi, cười ra tiếng, “Chị không quan tâm cái đó, chỉ lo cho em thôi. Em nhìn mình xem, Lâm Sâm tốt như vậy cũng không muốn…”. Tôi làm bộ che lỗ tai, chị họ và mẹ tôi suốt ngày lải nhải khiến tôi phải đẩy mạnh công lực, liều mạng để chiến đấu.
Tôi nói có lệ, “Chị, em vẫn còn trẻ, chuyện này không gấp.”.
“Vì vậy cũng chỉ còn vài năm nữa, phải lập kế hoạch trước chứ, có hiểu không?” Chị tiếp tục trách mắng, tôi trợn mắt, thế nào mà anh rể không thấy phiền chết.
“Chị không phải cũng mới kết hôn sao?” Tôi từ từ nói. Hồi học trường trung học ngữ văn, chị cũng từng có một tình cảm lưu luyến khắc cốt ghi tâm, cũng là do bố mẹ dùng chính sách can dự vào, rưng rưng nước mắt chia tay, độc thân nhiều năm, năm ngoái mới quen anh rể, thử tìm hiểu một thời gian, sau chị nói cảm giác mối tình đầu chua chua ngọt ngọt đã qua, cuối cùng hiện tại cũng tu thành chính quả.
Chị vuốt ve cái khuyên tai, không trả lời thẳng câu nói của tôi, mà xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi sợ chị tự nhiên thương tâm chuyện cũ, nhanh chóng muốn nói vài chuyện cười cho có không khí. Nhưng đúng lúc này, dưới tầng vang rõ tiếng còi xe, những âm thanh của tiếng pháo hoa bùm bùm tanh tách hòa cùng giọng nói ồn ào tiếng người.
“Tới rồi, tới rồi, chú rể tới.” Anh rể từ cửa lớn xông thẳng vào, từ hôm nay anh đảm nhiệm tư cách anh rể của tôi, nhìn hưng phấn hết sức.
Tôi liếc đồng hồ báo thức trên bàn, mười một giờ tám phút, nghe nói đây là giờ tốt theo hoàng lịch, sớm một phút đồng hồ cũng không được.
“Mau đóng cửa lại.” Tôi không biết ai quát to một tiếng, tay chân luống cuống khép cửa phòng lại.
Chỉ ngay giây lát, ầm ầm tiếng đập cửa.
“Bà xã, mở cửa…” Là anh rể kêu.
Chúng tôi cười vang, nào có dễ dàng như vậy. Chính vì cũng không có nhiều kinh nghiệm, nên cũng không biết làm thế nào để làm khó anh.
“Hát một bài đi, thể hiện tình cảm của anh đối với Tuệ Tuệ.” Tuệ Tuệ là tên chị họ tôi, còn người nói là cô bạn thân Kiều Xuân của chị.
Anh rể cười làm lành: “Anh giọng hát không tốt, bọn em không phải không biết rõ, thôi bỏ qua cho anh đi.”.
“Không được không được, nhất định phải hát.” Tuy cách một cánh cửa, nhưng tôi cũng có thể tượng tưởng vẻ mặt tội nghiệp của anh rể lúc này.
“Nhất định phải hát sao?” Chú rể đáng thương nói.
Chị lặng lẽ kéo tay áo. “Nếu anh ta không hát, coi như chấm hết.”
“Cậu còn không muốn nhanh kết hôn với anh ta.” Kiều Xuân nhéo mũi chị, chị ngượng ngùng cúi đầu, chị hóa trang khe khẽ mỉm cười, còn tôi trốn sang một bên, phía ngoài vẫn ồn ào. “Để cho anh ấy hát, để cho anh ấy hát.”
Chị trừng mắt nhìn tôi, “Chờ kết hôn rồi, xem làm thế nào chị chấn chỉnh em.”.
Tôi miệng cười bất phục, “Em không sợ.”.
Ngoài cửa như đã thương lượng đối sách, sau một hồi chú rể lại nói, “Thay vì vậy để phù rể thay anh hát đi, bọn em cũng không muốn anh thành kẻ ngốc nhỉ?”.
Chúng tôi suy nghĩ, kết lại, dù sao đây cũng chỉ là một kiểu hình thức, cũng không thể anh ta không hát thì không cho vào cửa.
“Vậy phù rể định hát bài gì?” Chúng tôi hỏi.
[............................
Anh sẽ không hối hận hãy tin anh
Anh đồng ý vì em buông xuôi mọi thứ
Là đàn ông không nên để phụ nữ rơi lệ
Ít ra anh đã làm hết sức mình...
Hãy tin anh đừng lẩn tránh nữa
Anh đồng ý anh sẽ bên em đến trọn kiếp
Là đàn ông không nên để phụ nữ rơi lệ
Ít ra anh đã làm hết sức mình
Hãy tin anh
................................][18]
“Đoạn sau tôi quên lời rồi.” Lại một trận cười lớn rộ lên.
Tôi cứng lưỡi, giọng hát này rất quen tai.
Chắc không trùng hợp đến vậy đâu? Tôi bất an đá chân, sẽ không đâu sẽ không đâu. Anh rể hơn chị họ tám tuổi, mà tôi so với chị họ kém ba tuổi, anh ấy không thể lại ở bên đó chứ.
“Được rồi, hát cũng đã hát, có thể mở cửa được chưa?”
“Vẫn chưa được.” Chị muốn tôi đưa ra một vấn đề khó khăn.
“Hít đất đi.” Một ý tưởng loé lên, vóc dáng anh rể cao lớn, dùng cách này thử anh ấy, cũng không làm hao tổn tâm trí anh.
Mấy chị nhìn tôi mỉm cười, “Quỷ nha đầu nhà cô, cách như vậy mà em cũng nghĩ ra được.”.
“Hả?” Ngoài cửa anh rể bị doạ đến choáng váng, cả buổi mới lấy lại được tinh thần, ngây ngốc hỏi: “Muốn làm mấy cái?”.
“Mười?” Chị quay đầu nhìn tôi.
“Hai mươi cái.” Tôi ở phía dưới làm cử chỉ.
Em trai cao giọng kêu to: “Chị tôi nói, muốn làm hai mươi cái.”.
Tôi cười thầm, chị này không phải chị kia, lại làm anh ấy hiểu nhầm rồi.
Ngoài cửa bắt đầu tích cực đếm: “Một, hai, ba… mười lăm, mười sáu… hai mươi.”.
Anh rể gõ cửa, thở hổn hển. “Bà xã à, làm xong rồi, mở cửa cho anh.”
“Không kém cái nào?” Chị lên tiếng.
Tôi ngầm hiểu, tiến đến cạnh cửa, “Thật làm đủ hai mươi cái?”
“Đúng vậy, xem anh thở dốc này.” Nghe tiếng anh ấy thở dốc, không giống vừa hít đất xong lại giống vừa mới tham gia cuộc thi chạy marathon.
“Muốn hối lộ em thế nào đây?” Tôi cười trộm.
Anh rể vội vàng thúc giục: “Mau mau mau, có cầm tiền lì xì đến này.”.
Tôi kéo cử hé re một khe nhỏ, thò tay ra, lấy được tiền lỳ xì, rồi mở mạnh cửa hơn một chút.
Anh rể cười đùa cợt nhả. “Cảm ơn em gái, lúc em kết hôn, anh nhất định không làm loạn”
Mặt tôi hơi đỏ lên, làm như không nghe thấy.
Anh rể nghiêng mình đi vào, thân ảnh cao ráo với bộ âu phục đen cùng chiếc cà vạt màu lam có sọc kẻ, rất hài hoà.
Tôi nghiêng người nhường đường cho mọi người đi vào, liếc nhìn quanh, chợt thấy bên trái nhiếp ảnh gia thoáng thấy một thân ảnh quen thuộc, tôi còn chưa kịp phản ứng, liền bất ngờ không phòng ngự bị xô đẩy mà đụng mạnh vào anh.
Tôi kinh hoàng sợ hãi, vô thức dùng hai tay ôm ngực, bộ dạng tôi thế này, sao có thể cho anh nhìn thấy.
Trên gương mặt anh xuất hiện một tia ảm đạm, không dễ dàng gì nở ra một nụ cười yếu ớt.
Tôi không mong lại gặp anh ở đây.
Càng không mong anh lại là phù rể. Tuy rằng tôi cũng đoán trước, nhưng bị chính mình bác bỏ đi lập tức.
Giọng anh không nhanh không chậm truyền đến tai tôi: “Xin chào, là em, Diệp Tử.”.
Tôi nín thở. “Xin chào, thật trùng hợp.” Quả thực trùng hợp đến kỳ lạ.
Anh mỉm cười. “Trùng hợp thật.”
Tôi nhún vai không nói gì, một mực cười.
Do dự nửa buổi, cuối cũng vẫn là tôi nhịn không được hỏi: “Sao anh lại thành phù rể của anh ấy?”.
“Chúng tôi là hàng xóm.” Anh đáp lại rất đơn giản. Sau tôi mới biết những người đàn ông cùng tuổi anh rể, hầu như đều đã thành gia lập nghiệp, thật sự là tìm không được mới phải kéo Hướng Huy kém anh đến mười mấy tuổi cho đủ quân số.
Hướng Huy hôm nay mặc bộ tây phục màu xám bạc, cùng chiếc quần đồng bộ, anh cũng vì xem phong cách ăn mặc của chú rể mà chọn bộ lễ phục khác màu, chẳng những trông kém hơn, mà ngược lại khí chất càng siêu phàm thoát tục.
Chọn anh ấy làm phù rể, tuyệt đối là sai lầm.
Tôi khép mi, cười khẽ, lại ngẩng đầu phát hiện anh cũng đang đánh giá tôi, nhìn tôi chăm chú, thế nhưng trong đáy mắt hiện lên một tia quẫn bách, biểu hiện cổ quái.
Tôi sờ hai gò má, cũng không thấy chỗ nào không ổn. “Nhà chị họ rất là sạch sẽ.” Tôi ho nhẹ một tiếng.
Anh nheo mắt, “Cho nên?”.
Tôi nhẹ giọng nói: “Cho nên tôi nghĩ mặt tôi không có bụi.”.
Anh thả lỏng người, tựa lưng vào cửa, anh cao hơn tôi hẳn một cái đầu mang cho tôi cảm giác bị áp bách, “Em hôm nay rất xinh đẹp.”.
Tôi mơ màng một chút, nhanh chóng đáp lại, “Anh cũng rất đẹp trai.”.
“Mái tóc dài rất hợp với em, rất dịu dàng.” Anh chậm rãi đẩy nụ cười ra khỏi bờ môi, tôi giận dữ, ý anh nói là bình thường tôi rất dã man sao?
Sớm quên mất giây phút muốn lưu giữ nụ cười duyên dáng mê người, tôi tức giận liếc mắt anh, nếu như ánh mắt có thể giết người, anh ấy có lẽ sớm đã anh dũng hy sinh. Anh chăm chú nhìn tôi, dường như đang cười.
“Kìa, hai người vẫn còn nói chuyện à, còn không mau vào ăn gì đó rồi còn lên xe cùng về.” Chị họ gọi Hướng Huy vào nhà, tôi theo sau lưng anh, xem anh ngồi bên cạnh anh rể, tôi cố ý vượt qua, chọn chỗ sáng sủa cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Một bát canh hầm hạt táo đỏ quế và hạt sen đậu phộng nóng được bưng lên bàn, tượng trưng cho sự đẹp đẽ và ngọt ngào.
Chị họ đang bận rộn đánh mắng chồng yêu lại còn bớt thì giờ chạy tới trêu gẹo tôi, “Thế nào, có cảm giác gì không?”. Cô nháy mắt về phía Hướng Huy, anh ấy vẫn điềm tĩnh tươi cười.
Ăn xong điểm tâm, như thường lệ, chú rể đưa cô dâu về nhà mới. Cô dâu chú rể được ngồi xe đầu, tự nhiên tôi bị đẩy lên xe thứ hai, điều tôi băn khoăn bất an là lại cùng xe với Hướng Huy.
Tôi chần chừ mở cửa xe, ngồi lên hàng ghế trước, bác tài nhướng mắt, “Tiểu cô nương à, ngồi phía sau đi, nơi này để người quay camera ngồi.”.
“Dạ.” Tôi chui ra xe, Hướng Huy lịch sự thay tôi kéo cửa xe phía sau, tay lịch sự đưa lên, “Mời.”. Tôi ngần ngại ngồi ghế sau, Hướng Huy cũng theo cùng lên xe, tôi quay về phía trong dựa vào, thật sự trong không gian có hai người khoảng cách rất ngắn ngủi.
May mắn trên cả đoạn đường Hướng Huy đều im lặng, tôi không cần như con nhím xù gai bảo vệ, lúc nào cũng ở trạng thái sẵn sàng. Nhưng chính sự im lặng lúc này, lại khiến tôi cảm thấy thất lạc và bàng hoàng.
Chị họ ở Áp Bắc, nhà mới ở Hồng Khẩu, không xa, khoảng mười phút đi ô tô.
Xe vào khu vực, dần dần đi sâu mới tới nơi, còn chưa ngừng, pháo nổ nghênh đón cô dâu vội vã vang lên, sương khói tràn ngập cùng tiếng nổ lớn, mắt tôi hiện lên vẻ hoảng sợ, từ nhỏ đối với tiếng pháo vang có phần không hiểu sợ hãi, theo thời gian lớn tuổi, chuyện này cũng chẳng giảm bớt được.
Tôi nghĩ muốn ôm đầu, nhưng lại sợ bị Hướng Huy nhạo báng, do dự một lúc, một cánh tay mạnh mẽ vòng qua đầu tôi, nhẹ nhàng trên tóc tôi, che tai tôi, sau đó cánh tay kia cũng giơ lên, giọng nói dịu dàng đến bên tai, nhẹ nhàng và ấm áp, “Đừng sợ.”.
Khóe mắt tôi có chút hốt hoảng, khẽ giật, gương mặt anh dần mở rộng trước mặt tôi, ngay cả đáy mắt cũng mang theo ý cười, tôi nghe tim mình đập manh, hơi thở có chút không đều đặn, lẳng lẽ quan sát anh, ánh sáng trong mắt anh khẽ lướt qua, chậm rãi thu hồi tay.
Tim tôi đập càng nhanh, nhưng càng nhiều nghi vấn. Tôi khó khăn quay đầu, cuối cùng vẫn có cái gì đó không hỏi ra miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...