Đáng Tiếc Em Không Gặp Anh Sớm Hơn

Hôm nay, xem như Doãn Chí Đằng và Hạ An đã có cuộc hẹn hò chính thức như bao cặp đôi khác, sau một thời gian bận túi bụi với việc thi cuối kỳ.

Hai người chỉ đi lòng vòng xung quanh công viên, nhà sách và cùng nhau ăn một bữa trưa tại KFC, sau đó về nhà. Lần đầu tiên hẹ hò, cả hai chẳng biết đi đâu, nên cứ đi lòng vòng các nơi các cặp đôi thường hay đến.

Đến trưa, cả hai đi bộ về nhà Hạ An.

Vì Doãn Chí Đằng muốn thấy Hạ An về đến tận cửa nhà lúc ấy anh mới yên tâm được. Ờ, tâm lý người đang yêu là vậy.

Quẹo vào một khúc đường dành cho nhà dân có thu nhập khá, đi được hơn hai mươi bước, anh nhìn thấy bên góc khuất lấp ló hai bóng dáng con gái dùng chân đạp gì đó, có điềm không lành anh liền bước nhanh đến xem thử.

Hạ An cũng nhìn thấy, bèn chạy theo đôi chân dài của theo Doãn Chí Đằng muốn hụt cả hơi.

Không ngờ là đánh nhau, còn bốn đánh hai. Hai cô gái chỉ ôm lấy nhau chịu trận, còn một trong bốn người anh lại nhìn thấy một người khá quen.

Là Quan Tiểu My, sinh viên khoa Mỹ thuật dưới anh một năm học. Anh nhớ rõ cô này, vì cô ta thường xuyên đến tìm anh, lúc thì hỏi bài dù không cùng khoa, lúc thì tặng đồ ăn thức uống mà anh toàn cho bạn bè không thèm động tới. Mặc dù anh đã tỏ ra vẻ không thích thú gì với cô ta, nhưng cô gái này luôn xem như không thấy và cứ tìm anh mãi.

Hạ An nheo mắt, không vì nắng, mà chỉ muốn nhìn kỹ vào trong đó, cô gái đang ôm một cô gái khác chịu trận rất quen thuộc. Bộ quần áo lại càng quen hơn, vì sáng nay cô đã gặp Hạ Cầm mặc khi đi ra khỏi nhà.

“Hạ... Cầm?” Hạ An chấn động, trái tim cô như muốn rớt xuống vực sâu, chạy ùa tới nhưng bóng dáng Doãn Chí Đằng đã nhanh hơn, đẩy bốn cô gái tản ra xung quanh: “Cút! Cút đi!”

“Quan, Tiểu, My! Cô tại sao lại đánh người?” Doãn Chí Đằng bất mãn với việc bạo lực, nheo mắt nhìn kẻ đang đứng khoanh tay cười khoái trá. Anh lấy thân thể che đi hai cô gái đang vật vờ dưới đất.

“Doãn Chí Đằng... anh sao đến đây?” Quan Tiểu My kinh hãi, chân lùi ra sau mấy bước. Chưa kịp hiểu chuyện gì, đã thấy một Cố Hạ An tóc ngắn chạy đến ôm lấy Cố Hạ An tóc dài đang bị cô đánh nãy giờ.

“Hạ Cầm! Hạ Cầm!” Mắt Hạ An đã ướt đẫm, cô dùng hai tay năng mặt Hạ Cầm lên, càng khóc to hơn: “Sao em lại như thế này? Trời ơi!” Máu miệng, máu mũi, má đã sưng lên còn in năm ngón tay, quần áo dính đầy bui bậm. Cô căm hận, ngước lên nhìn Quan Tiểu My, căm phẫn quát: “Em tôi đã làm gì cô? Tại sao lại đánh em tôi!!!”

Cả đám, trừ Tiểu Duy vẫn ôm Hạ Cầm dù đang ngất xỉu thì còn lại điều đồng thanh lên tiếng: “Em?”

Hạ Cầm không còn hơi sức nữa, chỉ lay lay tay Hạ An: “Chị dìu Tiểu Duy... vào nhà đi, bạn ấy ngất xỉu rồi...”


Cô ngước lên nhìn Quan Tiểu My thở hồng hộc, cười mỉa mai: “Đánh đã rồi chứ? Như vậy... kết... kết thúc được chưa?” Hình như có người đứng kế bên, cô quay đầu nhìn, trong lòng chấn động, đôi mắt nhìn chằm chằm, cả không dám thở mạnh.

Doãn Chí Đằng bây giờ cũng nhìn Hạ Cầm, lòng anh cũng chấn động. Cô gái với đôi mắt u sầu, khuôn mặt tái nhợt đầy vết thương. Máu ở mũi và khoé miệng, còn một bên má đã sưng, cũng không làm hình ảnh cô gái khuôn mặt điềm tĩnh mà anh đã động lòng trên chuyến xe bus số 4 mờ đi, còn lại rõ mồn một hơn nữa.

Anh cũng muốn ngất xỉu đi một lần.

Rốt cuộc ai là Hạ An? Đầu anh bủa vây với vạn câu hỏi.

Lời suy nghĩ của anh đã được người khác mở miệng hỏi, là Quan Tiểu My. “Rốt cuộc ai là Cố Hạ An?”

“Là tôi!” Hạ An đưa đôi mắt đầy thù địch nhìn Quan Tiểu My làm cô ta chột dạ.

“Vậy... cô gái này là...” Quan Tiểu My thấy chuyện chẳng lành sắp đến: “Em sinh đôi của cô?”

Hạ An muốn nói đã bị Hạ Cầm lay lay tay tiếp, lắc đầu, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi: “Em đau quá...”

“Được được! Chị sẽ gọi xe cứu thương đến liền ngay bây giờ!” Hạ An nói xong rút điện thoại ra, còn không khỏi liếc nhìn đám người Quan Tiểu My, nghiến răng nghiến lợi: “Cô tại sao lại đánh em tôi? Còn bốn đánh hai, không cảm thấy nhục nhã sao?”

“Tôi.. tôi tưởng em gái cô là cô, nên mới đánh, nếu, nếu biết không phải là Hạ An cô, còn lâu tôi mới ra tay.” Quan Tiểu My tỏ ra sợ sệch, còn biện minh: “Ai biểu cô ta còn nhận mình là Hạ An, thách thức tôi nữa chứ! Hứ, em gái cô cũng không có vừa, cào hai tay tôi nát bươm đây này!”

Hạ An lúc này hừng hực khí thế, liền bị tạt một gáo nước lạnh, tim cô lạnh đến độ như bị đông đá. Lại là Hạ Cầm chịu trận cho cô, lại là Hạ Cầm thay cô nằm sấp ở đất để cho người ta giẫm đạp. Tại sao? Tại sao em cứ mãi thay chị bị đánh dù em chẳng phải người trong cuộc thế này.

Em tôi đã làm gì sai cơ chứ?

Hít thở trấn tĩnh, Hạ An gọi một cuộc gọi cấp cứu xong liền đặt Hạ Cầm vào lòng Doãn Chí Đằng còn đang thất kinh, đứng dậy, nắm cổ áo Quan Tiểu My, dù thua cô ta nửa cái đầu, lắc lắc. Mặc dù nước mắt không ngừng rơi, tuy nhiên giọng nói vẫn hùng hồn làm Quan Tiểu My xanh mặt: “Em tôi thách thức gì cô? Tại sao cô không tìm hiểu rõ ai là tôi, ai là Hạ Cầm cơ chứ? Mà tôi đã đắc tội gì với cô, hả?”

Quan Tiểu My hét toán lên: “Á! Buông ra!” Dùng lực tay đẩy mạnh Hạ An muốn té nhào xuống đất, còn chỉ ngón tay vào cô, ánh mắt đầy nét căm hận: “Ai bảo cô quyến rũ Doãn Chí Đằng? Tôi đã theo đuổi anh ấy từ khi vừa vào đại học vẫn không làm anh ấy động lòng, còn cô lại có được anh ấy, không công bằng! Thật không công bằng!”


Nói xong, Quan Tiểu My bỏ chạy đi mất, ba người còn lại thấy vậy cũng chuồng lẹ. Để lại bốn người, hai người thất thần, một người ngất xỉu, một người nhắm nghiền mắt không biết trời trăng gì nữa.

Doãn Chí Đằng siết chặt hai bàn tay đang ôm cô gái thở thoi thóp trong lòng, tim anh đau thắt lên từng cơn.

Tại sao vậy, tại sao trên đời này lại có hai Hạ An?

Ai là người anh đang tìm kiếm? Ai là người anh đang động lòng?

Một Hạ An đầy trong sáng, xinh đẹp thanh khiết như đoá hoa hướng dương vào nắng mai.

Một Hạ Cầm đôi mắt đầy u sầu, đen sâu thẳm không thấy đáy đang được anh ôm vào lòng.

Tại sao, anh ôm Hạ Cầm lại cảm nhận được sự quen thuộc như thế này. Mùi cam thảo đang sồng sộc vào mũi anh, làm anh như nhớ lại hình ảnh nụ cười bẽn lẽn lộ hai chiếc đồng điếu lúc ẩn lúc hiện, không quá toả sáng lại cứ hiện hữu mãi trong tâm trí anh.

Khi đã bình tĩnh, Doãn Chí Đằng hít thở nặng nề, chỉ phát ra được một câu: “Anh xin lỗi.”

Chẳng biết là xin lỗi Hạ An hay là Hạ Cầm...

Cũng may là đã thi hết các môn học, nên Hạ Cầm rất ngoan ngoãn nằm viện trong ba ngày.

Chỉ là những vết thương ngoài da, nặng nhất là phần eo cô có vết bầm lớn, đi lại khó khăn một chút.

Hạ An luôn túc trực bên cô, cả ngày lẫn đêm. Dường như chị ấy đang dùng ánh mắt đầy tội lỗi nhìn cô.

Cố biết chứ, nhưng vẫn im lặng.

Ngày đầu, Tiểu Duy là Lưu Phỉ đến thăm.


Tiểu Duy khóc đến long trời lở đất, miệng thì xin lỗi không ngừng dù Tiểu Duy thật sự không có lỗi.

Hôm đi cùng Tiểu Duy, Hạ Cầm mặc váy không có túi, nên đã gửi chìa khoá nhà cùng chiếc CD Vương Phi đã mua cho Tiểu Duy giữ, đến lúc về thì quên mất. Tiểu Duy ngồi trên xe bus lấy số CD ra kiểm tra lại, không ngờ thấy chiếc CD cùng chìa khoá nhà của Hạ Cầm trong túi xách, lại thấy vừa đi chưa xa nên xuống xe và đi ngược lại về hướn đường nhà Hạ Cầm đưa đồ cho cô.

Rồi chuyện sau đó, Hạ Cầm đã biết.

Ngày thứ hai, Doãn Chí Đằng đến thăm.

Hạ Cầm vờ như không biết anh, gật gù đầu khi Hạ An giới thiệu về anh với cô. Ậm ờ gật đầu chào hỏi, tỏ ra như là người gặp anh lần đầu tiên.

Lúc Hạ An ra ngoài lấy nước, Doãn Chí Đằng cứ nhìn chằm chằm vào cô, làm cô chột dạ nhưng rồi lại tự an ủi bản thân mình, anh sẽ không biết cô đâu vì khuôn mặt cô đang biến dạng, sưng phù một bên to, mặt mũi lại ửng đỏ trong rất khó coi. Cô xoay lưng về phía anh, nhắm mắt vờ mệt mỏi quá nên ngủ.

Đến khi Hạ An quay trở lại, sự ngột ngạt mới chấm dứt.

Đêm ấy, Hạ An ôm chặt Hạ Cầm khóc nức nở. Bao nhiêu tội lỗi liền đổ lên đầu mình, trách cứ bản thân đã để Hạ Cầm chịu oan ức, đáng lẽ ra, người nằm trên giường bệnh này là cô chứ không phải em gái mình.

Hạ Cầm ngước nhìn trần nhà, đôi mắt không hồn, khuôn mặt chỉ toàn ánh bi thương. Vẫn ôm chặt Hạ An, cô cảm nhận chị mình đang run rẩy.

Ngày thứ ba, Hạ Cầm phải đi khám tổng quát một lần nữa mới được xuất viện.

Chỉ là những vết thương không đáng kể, bên má Hạ Cầm đã giảm sưng, mặt mũi vẫn trắng bệch thiếu sức sống, tay chân khẳng khiu thêm vài vết tích của cuộc vật lộn mấy ngày trước.

Tối đến, Doãn Chí Đằng “lại” đến thăm.

Hạ Cầm đang ngồi trên ghế bàn ăn, cố nuốt hết một tô cháo rồi lại gật đầu chào Doãn Chí Đằng xem như có lệ, xong ào chạy về phòng, trốn biệt luôn trong đó.

Doãn Chí Đằng không nói gì, đôi mắt vẫn nhìn vào cánh cửa đã đóng lại.

Hạ An vừa dọn tô cháo của Hạ Cầm xuống bồn rửa chén, liền nhìn Doãn Chí Đằng ngượng ngùng cười: “Anh đừng giận Tiểu Hạ. Tính tình Tiểu Hạ trầm lặng ít tiếp xúc với người lạ lắm!”

Doãn Chí Đằng gật đầu, “Anh không giận.”


Đúng vậy, anh không giận, vì tính tình Hạ Cầm, anh cũng rõ được một phần. Vẻ ngoài trầm lặng đó anh đã chiêm ngưỡng hết bao nhiêu lần, lúc nào cũng làm anh phải động lòng, muốn ôm vào người, xé toạt vẻ mặt đó để che chở yêu thương.

Bốn ngày! Bốn ngày để anh đủ thời gian suy đoán xem người anh gặp trên xe bus là ai. Giờ thì chắc chắn rằng đó là Hạ Cầm.

Vì Hạ An không đem theo tai phone... vì Hạ An không nhìn anh với ánh mắt vừa rụt rè, vừa đầy ấp yêu thương đó. Hạ An nói rất nhiều, là cô gái hoạt bát đáng yêu chứ không phải cô gái trầm lặng, dùng đôi mắt để nói chuyện cùng anh.

Mặc dù khuôn mặt Hạ Cầm nhìn anh đã có phần lạnh lùng hơn, nhưng đôi mắt cô, đầy đau thương, đầy lời muốn nói chẳng thốt được thành lời.

Thấy Doãn Chí Đằng đang trầm ngâm, Hạ An ngồi cạnh anh, mím môi mấy bận mới dám khẽ nói: “Em xin lỗi vì đã giấu anh việc em còn có một em gái sinh đôi. Vì... chúng ta vừa bắt đầu quen, em chưa nghĩ đến lúc giới thiệu với anh về gia đình mình quá sớm. Làm anh giật mình rồi...”

Doãn Chí Đằng lắc đầu, hiện tại khi biết được anh đã nhầm lẫn người mình thích, tâm trạng trở nên não nề. Nhất là khi, người mình để ý đến lại tỏ ra xa lạ không một chút quen biết gì.

Anh đang rất khó chịu, nhất là ở tim mình.

Anh cảm thấy mình là một thằng tồi kinh khủng. Đã quá hấp tấp, đã làm ra một việc đầy ân hận, dù chữa lỗi cũng chưa chắc đã tốt đẹp.

Hạ An lo lắng, khi Doãn Chí Đằng vẫn không trả lời gì. Cô nghiên đầu nhìn anh, đôi mắt đầy nét buồn: “Chí Đằng...”

Doãn Chí Đằng nhìn Hạ An, anh nhìn vào đôi mắt Hạ An sao một hồi mơ hồ suy nghĩ.

Tại sao anh lại biết muộn màng thế này! Dù là chị em sinh đôi, vẫn có nét khác biệt, đôi mắt Hạ An trong sáng bao nhiêu, Hạ Cầm u tối bấy nhiêu. Nét ngây thơ của Hạ An đầy thuần khiết, Hạ Cầm lại đầy phong tình.

Tại sao anh quên mất một chi tiết rằng bên mắt trái của Hạ Cầm còn một nốt ruồi nâu nhạt còn Hạ An lại không. Vì hôm trên xe bus, anh đã nhìn Hạ Cầm rất lâu, rất kỹ. Nhìn như trong mắt anh chỉ còn có mỗi hình bóng Hạ Cầm, xung quanh là không khí chẳng đáng nhìn đến.

“Chí Đằng...” Giọng Hạ An rất thanh, trong veo, lại thêm vào đó sự ôn nhu, càng nghe lại càng muốn say.

Hạ An hai má đã đỏ bừng, nhìn Doãn Chí Đằng bằng đôi mắt long lanh khó cưỡng được. Cô theo trái tim thúc đẩy, khuôn mặt từng chút một, càng gần, càng nhích gần đến khuôn mặt Doãn Chí Đằng.

Doãn Chí Đằng tâm tư không đặt nơi Hạ An, anh như đang vào một cõi mơ hồ, tay chân chẳng nhút nhích, cứ như một bức tượng.

Cho đến khi, một tiếng “rầm” mạnh mẽ vang lên, đập tan không khí đầy ám muội.

Hai người giật cả mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui