Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

Không biết có phải Tạ Tri Vi bị hoa mắt hay không, sắc mặt Mục Hạc dường như không được tốt lắm, nhưng lúc hắn hướng về phía Tạ Tri Vi, vẫn tươi cười như cũ.

Tạ Tri Vi vốn dĩ đang phiền muộn ở trong lòng, vừa trông thấy Mục Hạc lại càng phiền muộn hơn. Hắn cũng không ngẩng đầu, nét chữ khải vốn đang đoan chính trên mặt giấy, sau đôi ba nét đã hóa thành lối chữ thảo.

Mục Hạc cũng không khách khí, trực tiếp kéo ghế ngồi kế bên. “Sư tôn thật hăng hái, viết cái gì vậy?”

Bàn tay Tạ Tri Vi rồng bay phượng múa, miệng thì nói qua loa cho có lệ: “Không biết.”

Mục Hạc nhận ra hắn đang buồn bực, lại không dám hỏi gì, tiến tới gần nhìn lên mặt giấy, cố lựa lời mà nói: “Sư tôn viết thật tốt.”

Tạ Tri Vi nhàn nhạt đáp: “Không tốt bằng ngươi.”

Mục Hạc lại tiến gần thêm chút nữa: “Tất cả đều nhờ chân truyền của sư tôn, đệ tử không dám đi quá giới hạn.”

Không dám? Trong cái cốt truyện nát bét này ngươi còn có chuyện không dám làm sao?

Tạ Tri Vi đặt bút xuống, dời ghế sang hướng bên kia một chút, hỏi hắn: “Tìm ta có việc gì sao?”

Mục Hạc nói khẽ: “Vốn là có việc, nhưng thấy tâm trạng sư tôn không tốt, vẫn là không nói thì hơn.”

Hắn nhìn thấy trang giấy Tạ Tri Vi viết xong còn chưa kịp thu hồi, liền cầm lên một tờ, chậm rãi đọc chữ ở phía trên: “Người không hiểu bi thương của ta, tựa như ban ngày không hiểu đêm tối……”*

Tạ Tri Vi một phát đoạt lại, vung tay xé nát: “Đây đều là viết nhảm, ngươi có chuyện thì cứ nói đi.”

Thế nhưng Mục Hạc đã đứng lên, ngạc nhiên hỏi: “Thì ra sư tôn có nhiều bi thương như vậy, còn oán hận đệ tử không hiểu người, thế nhưng vì sao sư tôn không nói cho đệ tử biết?”

Tạ Tri Vi đỡ trán: “Ngươi nghĩ quá nhiều rồi.”

Nếu như ngươi nhìn xuống chút nữa, sẽ còn có “Cứ như vậy bị người chinh phục”**, “Vô địch là cỡ nào tịch mịch”*** vân vân mây mây, anh đây nhàn rỗi không có chuyện gì nên luyện chữ mà thôi……

Nhưng Mục Hạc nào có tâm tư nhìn xuống phía dưới chút nữa, hắn tiến tới một bước, một phát chụp lấy hai vai Tạ Tri Vi, khẩn thiết nói: “Sư tôn mới là người nghĩ quá nhiều, đệ tử với người khác không giống nhau, đệ tử hiểu sư tôn.”

Tạ Tri Vi sửng sốt, ngay cả giãy giụa cũng quên mất: “Ngươi hiểu cái gì?”

“Bốn năm trước sư tôn liều chết giấu diếm tất cả vì đệ tử, đủ để đệ tử khắc ghi trọn đời.” Tạ Tri Vi không kịp đứng lên, đã bị Mục Hạc đột nhiên ấn vào trong lòng ngực, Mục Hạc ghé vào bên tai hắn run giọng nói: “Sư tôn trở lại nhân thế, là bởi vì không bỏ đệ tử xuống được, có đúng không?”


Khóe miệng Tạ Tri Vi run rẩy: “Ngươi, ngươi nghĩ quả thật…… hơi bị nhiều.”

Ta không trở lại, chẳng lẽ phải nằm trong quan tài cả đời sao?

“Đệ tử không có.” Mục Hạc buông Tạ Tri Vi ra, đổi thành dùng đôi tay nâng gương mặt của hắn lên, ngữ khí vừa nhẹ lại vừa chậm, “Sư tôn không tới gặp đệ tử, nhưng dọc đường đi đều hỏi thăm tin tức, lại còn trong lúc lơ đãng thường xuyên nhắc tới đệ tử. Về sau vô tình gặp lại nhau, càng là một phát không thể vãn hồi. Sư tôn là nhân vật như thế nào, thế mà cam nguyện bị Vân di uy hiếp, thay hình đổi dạng, thật ra chỉ vì đợi thời khắc nguy cấp xuất hiện ở trước mặt đệ tử, giúp đệ tử vượt qua cửa ải khó khăn.”

Tạ Tri Vi nắm lấy cổ tay của hắn: “Đợi một chút…… Có phải ngươi đã hiểu lầm cái gì rồi không?”

Cái “một phát không thể vãn hồi” này là cái quỷ gì, từ ngữ không nên dùng loạn có biết không? Nên gọi là “một phát không thể khống chế”, được rồi, dù sao kết quả cũng đều y như nhau.

Thế nhưng ta bị Vân di của ngươi uy hiếp, hoàn toàn là vì để bảo vệ gương mặt cho Mộng Mộng! Cứu ngươi chỉ là nhân tiện có được chưa!

Mục Hạc nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải hiểu lầm, là nghĩ thông suốt mà thôi.”

Tạ Tri Vi yên lặng thở dài, không còn lời gì để nói.

Mục Hạc tiếp tục nói một cách thâm tình chân thành: “Sau khi từ biệt viện trở về, đệ tử luôn nghĩ tới nghĩ lui, thẳng cho đến hôm qua nghe thấy người ta nói sư tôn nhớ mong đệ tử mới…… Đệ tử thật sự rất vui vẻ, đồng thời đối với cái sự thật kia, đệ tử từ không thể tin được đã thành tin tưởng không thể nghi ngờ.”

“…… Sự thật gì?”

Ánh mắt Mục Hạc trở nên thâm thúy: “Sự thật chính là, sư tôn cũng thích đệ tử.”

Tạ Tri Vi đang cố gắng đứng lên từ trên ghế, nghe vậy lảo đảo một cái. Hắn một phát đẩy cánh tay Mục Hạc đang dìu đỡ hắn ra, tức khắc ngã ngồi trên mặt đất. Hắn cũng không đoái hoài tới đứng lên, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi đang nói mớ sao?”

“Nếu không lý do sư tôn trở lại nhân thế là gì?” Mục Hạc đi theo ngồi xổm xuống, bàn tay một mực nắm chặt hắn: “Nếu trên đời này không có đệ tử tồn tại, sư tôn sẽ còn trở lại sao?”

Nói nhảm, không có ngươi cốt truyện này còn đi được nữa sao?

Mặc dù, hiện tại cũng đi không nổi nữa.

Tạ Tri Vi nhìn hắn, sau một lúc lâu, thở dài: “Vi sư……quả thật nên chết đi mới phải.”

Mục Hạc bỗng nhiên trợn to hai mắt: “Không!”


Lời Tạ Tri Vi nói giống như thép nguội cắm vào thần kinh của hắn, khiến hắn sụp đổ trong nháy mắt. Hắn dùng tay kéo Tạ Tri Vi qua, đáy mắt nổi lên tơ máu nhỏ xíu.

“Nếu như đệ tử nói không đúng, vậy sư tôn nói lớn cho đệ tử nghe tình hình thực tế đi. Để đệ tử đoán tới đoán lui như vậy, đệ tử thật sự…… rất thống khổ……” Giọng của Mục Hạc dần dần nghẹn ngào, “Sư tôn có như thế nào cũng được, chỉ cầu xin người ngàn vạn lần đừng nhắc tới cái chữ chết này……”

Tạ Tri Vi kinh ngạc đến ngây người.

Nói thực ra, trong cái thế giới hư cấu này, có hệ thống thêm vào, chết với hắn mà nói ngoại trừ quá trình có chút thống khổ, chẳng qua chỉ là một cái thủ đoạn thúc đẩy cốt truyện phát triển mà thôi.

Ngay cả Mục Hạc với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là một nhân vật trong cốt truyện có dáng dấp giống Hà Tranh y như đúc. Ở trong lòng hắn, Mục Hạc cùng với đám người Sở Tri Thị, Đạm Đài Mộng, Độ Sinh vốn không có gì khác biệt. Chỉ bởi vì Mục Hạc là nam chính, nếu tiếp xúc gần với hắn ta, sẽ trực tiếp tăng lên chỉ số tồn tại cảm, khiến hắn đoạt diễn đoạt đến càng thoải mái mà thôi.

Hắn không khỏi nhớ tới, đoạn video ngắn mà lúc trước Thảo Mãng Anh Hùng từng cho hắn xem.

Thời điểm hắn bị đẩy mạnh vào lò hỏa thiêu, Hà Tranh lạnh nhạt, thậm chí có chút thái độ khinh miệt.

Khác nhau như trời với đất.

Bốn năm trước Mục Hạc đã vì cái chết của hắn mà khóc đến kinh thiên động địa, hiện giờ lại vì một chữ chết mà đau khổ cầu xin hắn đừng nên nhắc lại.

Kết hợp với những mảnh vỡ ký ức của Mục Hạc mà hắn từng nhìn thấy ở Huyết Hà Trì, cùng với phản ứng giờ phút này của Mục Hạc, hắn thật không còn dám nói Mục Hạc lại đang giả vờ.

Thích chính là thích, chuyện này có thể giả vờ được sao?

Bốn năm trước sau khi hắn tắt thở rồi, Mục Hạc ở trước mặt mọi người khóc đến ngất xỉu, lại bị Sở Tri Thị cứng rắn bẻ gãy một bàn tay. Nếu chỉ vì giả vờ cho người ta xem, vậy suất diễn này hắn ta đã phí sức quá nhiều.

Mà hôm nay, Tạ Tri Vi hắn trắng tay không còn gì cả, Mục Hạc không tội gì phải lừa gạt hắn, giả làm gay đi? Một người vốn nên có vô số mỹ nhân, non sông gấm vóc thế mà lại không cần, mỗi ngày vì sao phải xoay chuyển vây chung quanh hắn?

Có điều khả năng chịu đựng của tên nhóc này cũng thật kém, chớp mắt đã khóc thành như vậy, thật là có chút trở tay không kịp.

Sau khi tin tưởng Mục Hạc không phải giả vờ, Tạ Tri Vi đột nhiên không biết nên làm sao bây giờ. Ngày xưa hắn còn có thể giả mù sa mưa bồi diễn, giờ phút này Mục Hạc chôn mặt vào cần cổ của hắn, nơi cổ áo rất nhanh đã ẩm ướt một mảnh, còn nóng hầm hập. Hắn lau cũng không phải, đẩy người ra cũng không phải, tay không biết nên đặt ở nơi nào.

Trước kia fans của hắn cũng từng ôm hắn khóc, nhưng đó đều là hâm mộ, dưới ánh đèn flash, hắn biết nên ứng phó ra sao cho vừa lễ phép lại vừa xa cách.


Mục Hạc lại không giống như vậy.

Không chỉ bởi vì Mục Hạc là nam, còn bởi vì sự tồn tại của hắn là đặc thù ở thế giới này, hơn nữa lúc này tâm tư hắn vô cùng mẫn cảm, chỉ cần nói sai một chữ, sẽ khiến hắn càng thêm sụp đổ.

Tạ Tri Vi động cũng không dám động, đợi hơn nửa ngày, lực tay Mục Hạc ôm hắn đã không còn chặt nữa, tiếng nức nở cũng dần dần vơi đi. Hắn mới hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra rồi nói: “Vi sư chỉ thuận miệng nói, cũng không phải thật sự muốn thế…… Khụ, đừng khóc nữa.”

Nào biết vừa dứt lời, tiếng nức nở của Mục Hạc càng lớn hơn nữa, giọng nghẹn ngào cũng dần dần trộn lẫn vào trong.

Tạ Tri Vi thầm nghĩ, mãnh liệt như vậy, không biết mấy bộ đạo bào dự phòng còn đủ cho tên nhóc này khóc mấy lần nữa đây.

Toàn bộ thân thể Mục Hạc đều hơi hơi co rúm, hắn ôm Tạ Tri Vi thật chặt, lòng bàn tay lạnh buốt.

Đợi Tạ Tri Vi cảm thấy không đúng, xoay mặt của hắn qua nhìn mới phát hiện đôi mắt hắn đang khép hờ, tất cả trên mặt đều ướt đẫm nước mắt, thần trí đã có chút không rõ ràng.

“Chuyện gì thế này?”

Tạ Tri Vi nắm cổ tay của hắn lên, phát hiện mạch tượng vô cùng hỗn loạn, tựa như có rất nhiều cỗ linh lực đang đánh nhau, trong đó lại có hai cỗ linh lực mạnh mẽ nhất. Tâm huyết của Mục Hạc không ngừng cuồn cuộn, khiến cho ngực và trán nóng đến kinh người, mà tứ chi lại lạnh đến đáng sợ.

Lẽ nào do Hắc Liên Bạch Liên kết hợp với Hồng Liên dung hợp được không tốt gây ra?

Tạ Tri Vi không rảnh lo những thứ khác, lập tức dán tay lên trên sống lưng của hắn, “Ngươi tỉnh lại đi!”

Mục Hạc cố gắng mở mắt ra, trong mắt là một mảnh mê mang. Hắn hơi hơi giơ tay, hướng về phía không trung vồ bắt một cái: “Sư tôn…… Đừng có lại……”

“Được được, tất cả nghe theo ngươi, chớ có lộn xộn.” Tạ Tri Vi muốn kéo tay của hắn xuống, thế nhưng Mục Hạc vẫn không nhúc nhích một chút nào.

Hắn ngồi dậy, lại lảo đảo loạng choạng nửa ngồi xuống, tựa như nhìn thấy có một cái bóng đang bay giữa không trung. Hắn nói với xà nhà rỗng tuếch: “Thế nào là chân thật, thế nào là giả dối…… Sư tôn, người nói cho đệ tử……”

Tạ Tri Vi nghiến răng nghiến lợi nói: “Trên xà nhà có cái gì hả, ngươi nhìn ta nói chuyện đàng hoàng xem nào.”

Có lẽ là những lời này có hiệu quả, Mục Hạc cúi đầu xuống, ánh mắt nhẹ nhàng rơi trên gương mặt Tạ Tri Vi, tựa như đang nhìn không khí.

Hắn lại nhanh chóng nhìn về phía xà nhà, hơn nữa còn chuẩn bị đứng lên từ trên mặt đất. Tạ Tri Vi đang vận chuyển linh lực giúp hắn cân bằng, vội vàng túm hắn lại: “Ngồi yên cho ta!”

Nhưng Mục Hạc căn bản không hề nghe thấy, vừa bị hắn kéo xuống đã không ngừng giãy giụa, Tạ Tri Vi gần như không còn kiên nhẫn, phiền loạn nói: “Đồ đệ nghe lời!”

Toàn thân Mục Hạc chấn động, quả nhiên ngoan ngoãn không động đậy nữa.

Thật đúng là làm đồ đệ đến nghiện rồi!


Tạ Tri Vi thở dài, lại túm hắn một phen: “Ngồi trở lại đi, vi sư chữa thương cho ngươi.”

Mục Hạc cố gắng nhắm mắt, cho dù thần trí vẫn còn hỗn loạn, trước mắt thật giả đan xen khiến hắn không phân biệt rõ, nhưng hắn vẫn lần theo nơi âm thanh phát ra, ngồi xuống một lần nữa.

Tạ Tri Vi hơi hơi dịch chuyển về phía trước, muốn xích lại gần một chút, bỗng nhiên đụng phải một vật.

Hắn cúi đầu xem xét, là một cái hộp bằng ngọc thạch, vô cùng quen mắt. Chắc là vừa rồi trong lúc lôi lôi kéo kéo, nó đã bị rớt từ trong tay áo của Mục Hạc ra ngoài.

Tạ Tri Vi nhớ tới, đây là cái hộp mà lúc trước hắn từng thấy phía dưới gối đầu trong biệt viện kia, xem ra Mục Hạc trên cơ bản là đi đến đâu cũng mang nó theo đến đấy.

Vật bên trong là gì mà quý trọng như vậy?

Tạ Tri Vi trỗi dậy lòng hiếu kỳ, một tay tiếp tục vận chuyển linh lực cho Mục Hạc, một tay khác cầm hộp lên, lật xem trên dưới nửa ngày, rốt cuộc tìm thấy phía dưới đáy có một cái chốt ngầm.

Hắn vội vàng ấn xuống, hộp theo tiếng mở ra.

Trên dưới trong hộp đều trải vải nhung cực kỳ mềm mại, nơi trung tâm có một vật mỏng manh màu vàng hơi hơi uốn lượn.

Thoạt nhìn, Tạ Tri Vi còn tưởng nó là một cái vòng tay làm bằng chỉ vàng.

Nhìn kỹ lại không phải.

Tạ Tri Vi nhìn cái hộp nửa ngày, rốt cuộc nhận ra đây là cái thứ gì.

Sau đó, đáy lòng hắn bị thắt chặt một cách hung hăng.

Đó là một cành liễu khô khốc, treo lủng lẳng vài chiếc lá.

Hắn nhận biết nó.



FM: * Lời trong ca khúc Ngày sáng không hiểu được đêm tối 白天不懂夜的黑 do ca sĩ Na Anh 那英 trình bày

**Lời trong ca khúc Chinh phục 征服 do ca sĩ Na Anh 那英 trình bày

*** Lời trong ca khúc Vô địch 无敌 do diễn viên Đặng Siêu 邓超 trình bày

Đại khái là lão Tạ chỉ tùy tiện ngồi chép ca từ để luyện chữ, nam chính lại não bổ quá nhiều =_=|||


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui