Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

Chẳng trách, thân ảnh kia quen thuộc như thế. Tuy rằng không gầy trơ xương giống như bốn năm trước, lại mặc một thân y phục thô tục, nhưng vẫn không lấn át được khí chất đặc biệt kia.

—— bởi vì đó đúng là sư tôn!

Thế nhưng một người ưa sạch sẽ như sư tôn, vì tránh né hắn đã cam lòng nhảy vào trong vũng bùn. Người còn mắng chửi thô tục để che dấu thân phận của mình, quả nhiên thông minh.

Ai có thể nghĩ tới một kẻ nhát gan nhu nhược, nói năng hành động thô tục, lại là Bích Hư chân nhân danh chấn thiên hạ?

Đạm Đài Mộng thấy Mục Hạc không hé răng, cho rằng vị thế tử tính tình cổ quái này cuối cùng đã đuối lý, không khỏi thêm mắm dặm muối nói: “Có thể thấy được ân công không muốn gặp ngài biết bao nhiêu, hắn tình nguyện ủy khuất bản thân để trốn tránh ngài. Ta không biết trước kia ân công với ngài có quen biết, hay là có quan hệ gì hay không. Nhưng chỉ bằng ân công nói đỡ cho ngài, ngài không nên đánh đồng hắn với Xích Viêm.”

Mục Hạc đã không còn tâm trạng nghe Đạm Đài Mộng nói dong dài gì nữa, trong lòng hắn dày đặc nghi vấn.

Sư tôn…… Vì sao phải trốn tránh hắn?

Người mà sư tôn muốn gặp, lại không dám gặp…… Lại là ai?

Hắn ngơ ngác đứng đó, trái tim lúc thì lạc trong mây mù, lúc thì như rớt xuống đáy cốc.

Nếu như không muốn gặp hắn, vì sao lại hết lời khen ngợi hắn trước mặt một người không có liên quan, nhắc tới cũng đều là hồi ức mà hắn đặc biệt coi trọng.

Người luôn miệng bảo hắn tự lo cho mình, nhưng lúc trước ở Huyết Hà Trì lại chữa trị cho từng ngón tay bị bẻ gãy của hắn, lại xuất phát từ mục đích gì?

Nếu vô tình với hắn, vậy chỉ cần dứt khoát cách hắn thật xa chẳng phải xong rồi sao? Dùng thân phận khác biệt xuất hiện bên cạnh hắn, chẳng lẽ……

“Người muốn gặp, nhưng lại không dám gặp.” Mục Hạc lẩm bẩm nói thầm.

Hoàng hôn dần ngã về tây, ánh chiều tà chiếu lên áo bào của hắn, tựa như nắng ấm chiếu lên tuyết trắng, nhuộm thành một tầng ánh sáng mông lung. Hắn bỗng nhiên ngước mặt lên, cảm xúc trong mắt ngưng tụ lại một lần nữa.

“… Ta dường như biết rồi.”

Đạm Đài Mộng trợn to hai mắt: “Ngài biết rồi? Ngài trước đây quen biết ân công sao?”


Câu hỏi này rốt cuộc đã khiến cho Mục Hạc lấy lại tinh thần, hắn vội vã thu hồi ý cười vừa bất cẩn để lộ ra bên khóe môi, xoay người sang chỗ khác: “Ngươi đi đi.”

Thái độ của hắn thay đổi quá nhanh, khiến Đạm Đài Mộng nhất thời không kịp phản ứng: “Cái gì?”

Mục Hạc cất bước, chầm chậm đi về phía viện lạc. “Ngươi còn không đủ quan trọng, đến mức ta phải ra tay giết ngươi.”

Là hắn đã đánh giá cao sức nặng của nữ nhân này trong lòng sư tôn. Bản tính sư tôn vốn thiện lương, trọng tình trọng nghĩa, nếu như lúc này giết chết nàng, về sau ngược lại sẽ khiến cho sư tôn vì nàng mà thương tâm.

Huống chi…… Nữ nhân này đánh bậy đánh bạ, còn để hắn nhìn thấy tâm ý của sư tôn.

Đạm Đài Mộng buông cây trúc đang vịn ra, thất tha thất thểu đuổi theo: “Vậy, ngài sẽ không gây tổn thương cho ân công, có đúng không?”

Bên trong tiếng gió, chỉ truyền đến một tiếng nhẹ nhàng: “Hừ.”

Mà theo sau tiếng đáp lại này, Đạm Đài Mộng đã va chạm mạnh vào thứ gì đó, lập tức ngã ngồi trên mặt đất.

Trước mắt không còn bóng dáng của Mục Hạc, ngay cả tiểu viện tường xanh mái ngói cũng nhìn không rõ, toàn bộ rừng trúc tựa như bị một tầng sương trắng dày đặc bao phủ, thế nhưng so với sương trắng lại không biết cứng rắn gấp bao nhiêu lần, tựa như thành lũy.

Đạm Đài Mộng thử gõ mấy cái, nó vẫn không hề nhúc nhích. Nàng xuất ra Kim Liên, gom góp khí lực với ý đồ dùng kim quang để công phá.

Nhưng lần này không còn dễ dàng như lần trước nữa. Hễ là những nơi mà kim quang chạm đến, trong sương trắng sẽ nổi lên rất nhiều hắc khí, hút tất cả kim quang rồi khôi phục lại như lúc ban đầu. Kim quang liên tục tuôn ra không dứt cứ như tiến vào một cái lỗ đen.

Đạm Đài Mộng không biết đến Hắc Liên và Bạch Liên —— tất cả người trong thiên hạ đều cho rằng hai món bảo vật này đã đi theo tính mạng Tạ Tri Vi cùng nhau tan thành mây khói, đã trở thành truyền thuyết.

Nàng chỉ nghĩ đây là do tu vi của Mục Hạc quá đáng sợ, ngay cả Kim Liên cũng không làm gì được hắn.

Nhưng nàng cảm thấy, thứ đáng sợ hơn chính là tính tình của vị thế tử này. Bỗng nhiên muốn giết nàng, bỗng nhiên lại kiên trì muốn nghe nàng kể về ân công, bỗng nhiên lại muốn thả cho nàng đi. Ân công rơi vào trong tay hắn, nhất định sẽ bị tra tấn rất khổ sở.

Xem ra, cần phải có viện binh, còn là loại tương đối lợi hại mới được.

Đạm Đài Mộng gắng gượng đứng dậy, hướng về phía viện hô to: “Ân công ngài cứ yên tâm đi, ta nhất định sẽ tìm cao thủ tới cứu ngài!”


————-

Lúc Mục Hạc sắp bước chân qua ngạch cửa, bỗng nhiên dừng lại, nhìn vào trong phòng.

Màn lụa buông rũ, Tạ Tri Vi an tĩnh nằm thẳng nơi đó, trên người đắp một tấm chăn mỏng, dường như ngủ rất ngon lành.

Mục Hạc sực nhớ lại, đây hình như là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng sư tôn nằm ngủ. Năm đó tâm sự quá nặng nề, gánh vác quá nhiều, sư tôn chỉ có lúc này mới có thể an giấc.

Hắn không khỏi thở dài một tiếng, nếu như năm đó sư tôn có thể hơi ích kỷ một chút, cương quyết một chút, làm sao sẽ gặp phải kết cuộc như vậy?

Như thế xem ra, sư tôn không muốn trở lại thân phận trước kia, hơn phân nửa là bị tiểu nhân tổn thương đau thấu tâm can, kiếp sau chỉ muốn sống vì chính mình.

Như vậy cũng tốt, bốn năm trước hắn hận sư tôn không thể ích kỷ một chút như thế.

Có điều có Mục Hạc hắn ở đây, đã định sẵn sư tôn không có cách nào sống an bình, hắn muốn cùng người dây dưa cả đời! Không chết không thôi!

Gặp được loại người cố chấp như hắn, sư tôn thật đúng là… có chút xui xẻo.

Mục Hạc vừa hơi xúc động, bất chợt con ngươi co rụt lại.

“Lan Tu gặp gỡ ngươi, là hắn gặp phải vận đen tám đời!”

Tiếng giận mắng này ở trong đầu hắn giống như một đạo sấm sét đánh nổ ầm ầm, ngay sau đó, tất cả hành động của Minh Không cùng với thảm trạng của Thẩm U đồng loạt hiện lên.

Mục Hạc hít sâu một hơi, đem cảm xúc cuồn cuộn trong lòng dằn xuống, sau đó khóe miệng nổi lên một nụ cười xem thường.

Bốn năm trước, hắn xem thường Minh Không, có lý nào lại giống như hắn ta?

Huống chi, tình cảm mà Thẩm U dành cho Minh Không sao có thể sánh bằng tình cảm mà sư tôn dành cho hắn?


Sư tôn vì tránh hắn, đã không tiếc mắng chửi thô tục, có thể thấy được, hắn ở trong lòng sư tôn quan trọng biết bao nhiêu.

Ngoại trừ hắn, sư tôn còn vì người khác mà nói tục sao?

Đôi mắt Mục Hạc dần dần nhu hòa, bước từng bước một tới bên giường, ánh mắt nhìn về phía Tạ Tri Vi không còn tràn đầy cố chấp giống như lúc trước.

Hắn chậm rãi ngồi ở trên giường, nâng đỡ Tạ Tri Vi ngồi dậy, để người dựa vào trong lòng ngực mình. Biết rõ dưới tác dụng của Hắc Liên, Tạ Tri Vi sẽ không dễ dàng tỉnh lại, động tác của hắn vẫn vô cùng nhẹ nhàng chậm chạp.

Ngoài cửa sổ “Cẩu” đang vớt cá vàng trong ao, bọt nước văng tung tóe, phần lông trắng nửa người của nó đều dán sát trên người. Lá trúc gai trong viện xanh tươi, ngẫu nhiên bị gió thu cuốn bay một hai chiếc, vắng lặng im ắng.

Bóng đêm dần dần buông phủ, nơi chân trời xuất hiện một vành trăng non, ánh sáng nhu hòa thanh đạm, tựa như bầu trời đêm bốn năm trước ở Tuế Hàn Cư.

Mục Hạc cứ ôm Tạ Tri Vi như vậy, tựa hồ trở về chạng vạng tối hôm nọ, cái ngày mà hắn nhặt được “Cẩu”.

Sư tôn tìm kiếm trên kệ sách, ánh nến kéo dài bóng dáng của người, khi đó phòng xá mặc dù đơn sơ, lại tựa như tiên cảnh.

Mục Hạc sờ lên đôi mắt khép kín của người trong lòng ngực, đầu ngón tay nhẹ nhàng phất qua lông mi, “Sư tôn, lúc này ôm người, đệ tử mới giật mình nhận ra, mình còn sống…… thật là tốt.”

Chỉ cần có thể khiến cho sư tôn cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh mình, để sư tôn mãi mãi vĩnh viễn lưu lại bên người mình, bất kể là dùng biện pháp gì, hắn đều nguyện ý nếm thử.

Năm đó chuyện của Thẩm U ngay cả hắn cũng cảm thấy nghẹn trong cổ họng, không nên lưu lại bóng ma to lớn trong lòng sư tôn.

Được, sư tôn không thích bị cưỡng ép, vậy hắn sẽ chậm rãi tiến tới.

Vì sư tôn, hắn nguyện ý khắc chế.

Mục Hạc cẩn thận đặt Tạ Tri Vi nằm xuống giường một lần nữa, đang định dùng Hắc Liên đánh thức hắn, nói rõ nỗi lòng với hắn. Ai ngờ không cẩn thận đã để gấm vóc chăn mỏng trên người Tạ Tri Vi trượt xuống dưới, tức khắc, nửa người trên của hắn bại lộ trong tầm mắt Mục Hạc.

Mặc dù hắn còn đang mặc y phục, nhưng so với không mặc không tốt hơn bao nhiêu.

Y phục kia rách nát không che được nửa người phía trên, bên dưới lộ ra da thịt. Chỗ xương quai xanh cùng với trên mặt trên cổ vẫn còn vết đỏ nhàn nhạt mà lúc trước Mục Hạc từng xoa nắn qua.

Mặt mày Tạ Tri Vi buông xuống, một ngày này bị lăn qua lộn lại, bên tóc mai có rất nhiều tóc rối lòa xòa, lúc này dính bết trên mặt, so với bộ dáng bình tĩnh chỉnh tề của ngày thường vô cùng khác biệt.

Hắn hít thở đều đều, kéo dài, bất tỉnh nhân sự. Thoạt nhìn sa sút bất lực, nhưng khuôn mặt hắn đoan hòa, tăng thêm không ít hơi thở cấm dục.


Trong thời gian chia cách, Mục Hạc có vô số lần nghĩ tới dáng vẻ của Tạ Tri Vi, nhưng tất cả những hình ảnh đó đều là sư tôn trong trí nhớ.

Lúc này sư tôn thật sự là…… vượt quá sức tưởng tượng.

Mục Hạc lập tức thu hồi ý tưởng chuẩn bị lấy Hắc Liên ra, con ngươi hắn sâu thẳm, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đưa tay vén áo bào, ma xui quỷ khiến cũng leo lên trên giường.

Cổ họng hắn nuốt ực một cái, thầm nghĩ: Mặc dù sẽ không cưỡng ép sư tôn, nhưng làm chút chuyện khác…… Nếu như không cho sư tôn biết, cũng, cũng có thể đi?

Hắn vừa nghĩ như vậy, bàn tay đã bắt đầu hành động.

Bởi vì gầy ốm, xương quai xanh của Tạ Tri Vi vô cùng rõ ràng. Mục Hạc mới sờ soạng mấy cái đã nhịn không được vươn đầu lưỡi ra liếm, nhưng động tác lại không dám quá nặng, lỡ như để lại dấu vết sư tôn sẽ không vui.

Hắn liếm tới liếm lui một cách ngô nghê, bên thái dương rất nhanh đã xuất hiện mồ hôi, gương mặt đỏ đến kịch liệt.

—— toàn thân hắn cơ hồ nóng thành lửa than.

Đáy lòng hắn sinh ra một cái ý tưởng to gan, bốn năm rồi, từ sau khi sư tôn ra đi, hắn không phải nghĩ tới báo thù thì cũng là nghĩ đi tìm chết, cho nên loại chuyện tự giải quyết này chưa từng làm lại lần nào.

Hắn cầm lấy tay Tạ Tri Vi, bàn tay kia cũng không có bao nhiêu thịt, lại rất cân xứng nhìn rất đẹp mắt. Bởi vì thường xuyên cầm bút và cầm kiếm, ngón tay cùng với lòng bàn tay đều có vết chai mỏng, Mục Hạc chỉ nhàn nhạt hôn lên bàn tay này một cái, hai tay hắn đã không thể khống chế khẽ run lên.

Hắn có chút hưng phấn, không, phải nói là vô cùng hưng phấn.

Một là có tật giật mình, hai là cảm xúc trên môi, còn có mùi lá trúc thơm ngát lưu lại trên người Tạ Tri Vi, tất cả đều chân thật đến như thế.

Hắn tháo thắt lưng của mình xuống, nới lỏng khố quần, cầm tay Tạ Tri Vi đặt vào chỗ giữa hai chân hắn.

Lời tác giả: Chương này kỳ thật vẫn chưa viết xong, ha ha ha, câu nói cuối cùng tuy rằng có thể đưa đến trí tưởng tượng bao la, nhưng tui rất không đứng đắn đã viết thêm một đoạn, sợ hài hòa nên đành phát trên Weibo, tranh thủ xem nha, gần nhất tiếng gió quá gấp, không biết sẽ xóa lúc nào.

Weibo tác giả trên chuyên mục có, hoặc là trực tiếp tìm kiếm Trị Bệnh Thần Tiên Thủy cũng được, thong thả dùng nha



FM: Lúc tui đi đào mộ thì Weibo đã xóa rồi =_=|||

Ai muốn xem đoạn cut thì  vô nha:v


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui