Mục Hạc liếc mắt: “Vân di, hình như hôm nay dì hoài nghi hơi nhiều.”
Thu Trọng Vân căng thẳng trong lòng, lập tức cười nói: “Đương nhiên, còn không phải do ta sợ ngươi đi đường vòng sao…… Có điều ngươi đã lớn thế này, ta lo lắng thật là vớ vẩn.”
Hai người không nói tiếp nữa, chỉ có tiếng bước chân của hai người một trước một sau vang vọng trên lối đi nhỏ.
Tạ Tri Vi âm thầm oán trách Thu Trọng Vân không có bản lĩnh dụ dỗ đàn ông, trọn vẹn bốn năm, nữ nhân này làm dì của nam chính làm đến nghiện luôn rồi?
Vừa rồi nhắc tới nam chính, nàng còn thẹn quá hóa giận phóng phi châm, chẳng lẽ đã thoát khỏi nguyên tác, tất cả tam quan đạo đức của nàng đều có tiến bộ, biết tới lễ nghĩa liêm sỉ rồi? Nếu không phải mục tiêu của nam chính không thay đổi, hắn thật hoài nghi cốt truyện hiện tại tất cả đều là hàng lậu.
Nam chính làm tốt lắm, hiện tại không đẩy ngã các em gái cũng không sao, mau sớm một chút cầm Hồng Liên và Kim Liên vào tay, sau đó lại đẩy cũng không muộn, làm một đường liền mạch trôi chảy càng sảng khoái hơn.
Tạ Tri Vi vừa đi vừa nghĩ, suy đoán có khả năng là do Doãn Vô Song dính Mục Hạc quá chặt, khiến cho hắn ta tạm thời không có cách nào phân tâm.
Bước qua khỏi chỗ ngoặt, phía trước có ánh nến bùng lên, có thể thấy được một thềm đá uốn lượn đi xuống, hai bên bậc thềm đều là các lồng đá, bên trong đều trống rỗng. Mục Hạc làm việc gọn gàng lưu loát, chuyện cần làm một khi có kết quả lập tức diệt khẩu, xưa nay không có ai sống trong đó quá ba ngày.
Có điều cha con Bạch gia là một ngoại lệ.
Bạch Dự và Bạch Kiến Trứ đã bị bắt tới đây mấy ngày, vách tường đá ẩm ướt lạnh băng, hai người bị áp chế linh lực không cách nào hộ thể, gương mặt đều bị đông cứng không còn một chút máu. Trang phục biểu lộ cho thân phận ở Đạo Tông đã rách mướp, trên da thịt còn có vết thương mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Tạ Tri Vi không dám đi qua, trốn ở phía sau chỗ ngoặt xa xa nhìn một cái, lập tức bị chấn động bởi dáng vẻ của Bạch Kiến Trứ. Hắn còn nhớ rõ, bốn năm trước Bạch Kiến Trứ chỉ là ngẫu nhiên gặp chút ác mộng, dưới mí mắt biến thành màu đen do tinh thần không được tốt mà thôi. Lúc này gặp lại, cơ hồ đã gầy thành một bộ xương khô, sắc mặt vàng như nến, ánh mắt u ám, chật vật còn hơn cả một tên ăn mày ở đầu đường.
Mục Hạc mấy năm nay nhìn như không ra khỏi cửa, nhưng theo tinh thần lực và tu vi của hắn càng ngày càng mạnh lên, mộng cảnh mà hắn dùng để ngược đãi Bạch Kiến Trứ càng thêm khắc nghiệt, độ thuần thục càng cao, tra tấn người đến đau đớn muốn chết, nhưng lại không chết được.
Mục Hạc rất hưởng thụ loại khoái cảm chậm rãi báo thù này, đứng yên trước lồng đá từ trên cao nhìn vào trong. Toàn bộ địa lao chỉ một màu đen xám, ánh lửa chiếu lên người hắn, như đóa sen trắng trên núi tuyết dưới ánh chiều tà, càng như thiên nhân.
Tạ Tri Vi chỉ có thể thấy bóng lưng của hắn, nhìn không thấy vẻ mặt của hắn. Nhưng không cần nghĩ cũng biết, nét u buồn trước sau như một trên gương mặt hắn giờ phút này hẳn là rất đắc ý, chẳng thèm ngụy trang.
Bạch Dự cũng bị tra tấn mấy ngày, nhưng thần trí vẫn còn. Hắn nhìn lên thấy có người đứng trước lồng đá thì lập tức đứng dậy, cố gắng dựng sống lưng cho thẳng tắp. Thế nhưng toàn thân hắn đều là vết thương chằng chịt, lại không có chút sức lực nào, dù cho cố gắng cũng vẫn lưng còng uốn cong.
Hắn vịn tường, trừng mắt nhìn về phía hai người kia: “Nam Cung Mục Hạc, ngươi đủ chưa, Đạo Tông sẽ không để yên việc này, ngươi mau thả chúng ta ra ngoài!”
Mục Hạc đứng không nhúc nhích, Thu Trọng Vân nhẹ nhàng bắn ngón tay, một cây ngân châm nhỏ xíu lập tức cắm phập vào cổ của Bạch Dự. Bạch Dự kêu lên một tiếng, vội đưa tay kéo, nhưng có làm thế nào cũng kéo không ra, hắn trừng mắt về phía Thu Trọng Vân: “Yêu nữ, muốn giết cứ giết, đừng chơi trò âm mưu quỷ kế.”
Thu Trọng Vân thổi thổi đầu ngón tay, tươi cười thản nhiên nói: “Ai da, bị ngươi nhìn ra rồi. Nô gia chính là muốn chơi trò âm mưu quỷ kế nha, ngươi có thể làm gì được ta?”
Bạch Dự che lại cổ, lồng ngực tức muốn nổ tung: “Ngươi……”
“Đừng nóng giận nha, càng giận độc này khuếch tán càng nhanh, ngươi không phải không có tu vi sao? Có thương tâm hay không, có khổ sở hay không?” Thu Trọng Vân bày ra biểu tình thương hại, nhưng ánh mắt lại là chế nhạo, “Không sao đâu, chờ gương mặt trắng trẻo này của ngươi bị hủy, ngươi sẽ càng thương tâm càng khổ sở hơn.”
Thứ Bạch Dự để ý nhất chính là tu vi và diện mạo của mình. Kiếp trước sau khi giết Mục Hạc xong, hắn chỉ dựa vào hai thứ đồ này bước từng bước một đi lên đỉnh phong nhân sinh. Hiện tại đừng nói đỉnh phong, con đường hắn đi thậm chí chưa được mấy bước suôn sẻ đã ngã xuống thung lũng.
Bạch Dự bỗng nhiên té ngã xuống mặt đất, giãy giụa trong vũng nước đọng có đầy trong lồng đá, hắn không ngừng dùng hai nắm đấm nện xuống mặt đất, trong miệng tận lực nói: “Không thể cào…… Không thể……”
Hai nắm đấm rất nhanh đã đổ máu, hắn quả thật không có đi cào mặt, nhưng bởi vì trên mặt ngứa vô cùng kỳ quái, hắn cố ý vô tình cọ xát lên chỗ nhấp nhô trên mặt đất, gương mặt kia không bao lâu sau đã có vết máu loang lổ, chỗ xương sống mũi rõ ràng sụp xuống một chút.
Tạ Tri Vi rùng mình, đây thật là một chuyện thê thảm. May mắn hắn đã lấy chút thuốc giải từ chỗ Thu Trọng Vân đưa cho nữ chính, nếu không diện mạo như hoa như ngọc kia cũng phải gặp kiếp nạn này, đừng nói hắn và đám độc giả sẽ đau lòng nhức óc, chỉ sợ Thảo Mãng Anh Hùng cũng sẽ kéo giấy vệ sinh ra treo cổ.
“Nam Cung Mục Hạc, ngươi vô sỉ!” Bạch Dự lăn lộn nửa ngày, đạo bào trên người tất cả đều là vết máu, cơ hồ nhìn không ra màu sắc lúc ban đầu, hắn bất ngờ bắn ánh mắt cừu hận về phía hai người ngoài lồng đá, “Ta chẳng qua đã từng đắc tội với ngươi, ngươi liền cấu kết với Ma Tông hại chúng ta!”
“Ngươi không chỉ đắc tội với ta.”
Bạch Dự sửng sốt.
Mục Hạc mặt không chút biểu tình, cả người giống như pho tượng băng, “Về phần cấu kết với Ma Tông hại người, chẳng lẽ không phải do Đan Đỉnh Thành đi trước dẫn đường sao?”
Bạch Dự nói: “Ngươi có ý gì?”
Vẻ mặt hắn bỗng nhiên âm trầm, hai mắt đỏ như máu, phối với gương mặt bị hủy hoại, thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn.
Thu Trọng Vân cười tủm tỉm nói: “Có một số việc trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nói ra sẽ không dễ chơi, có đúng không?” Nàng nhìn chằm chằm gương mặt của Bạch Dự, líu lưỡi nói: “Ai da, độc của ta thật là lợi hại, không cần đợi lâu, đã khiến cho một gương mặt anh tuấn trắng trẻo biến thành xấu xí, quả thật đáng sợ.”
Mục Hạc lạnh lùng nói: “Đáng sợ sao? Nếu nó đủ đáng sợ, dì thậm chí ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn.”
“Cháu ngoại lớn nói rất đúng.” Thu Trọng Vân rất tán thành gật gật đầu, tiếp theo cũng không biết nhớ tới cái gì, bỗng nhiên che miệng nôn khan một tiếng, chọc cho Mục Hạc liếc mắt nhìn qua.
Tạ Tri Vi biết nàng đang ghê tởm cái gì, không khỏi oán thầm chút trình độ đó cũng chịu không nổi, nếu đem nàng ném tới phòng hóa trang của phim kinh dị chẳng phải là hỏng rồi sao?
Nhưng oán thầm là oán thầm, hắn cũng nhịn không được muốn ọe nước chua, cuống quýt liều mạng dằn xuống, tiếp tục rình coi.
Bạch Dự đem hai bàn tay nhịn không được muốn cào mặt gắt gao cắm vào khe đá, quát: “Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì!”
Lúc này, Bạch Kiến Trứ giống như tử thi bỗng nhiên run rẩy một chút, tựa như mới bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, mở to mắt gào lên: “Đừng tới đây! Độc là ta hạ, nhị sư huynh ngươi tha cho ta đi! Ta chịu đủ rồi!” Đôi mắt của hắn không có tiêu cự, nhưng sắc mặt vô cùng khủng bố, cứ như hắn đã nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ từ trong mảnh hư vô.
Vẻ mặt của Mục Hạc bình tĩnh, bàn tay trái giấu trong ống tay áo lại hung hăng siết chặt, mở miệng nói: “Vân di, bắt đầu từ ngày mai, mang tất cả hành động của Xích Viêm nói cho ta biết. Cái ngày này, ta đợi lâu lắm rồi.”
Thu Trọng Vân vốn cũng ôm ấp kế hoạch nham hiểm, lập tức đáp ứng.
Tạ Tri Vi rất nghi hoặc, “cái ngày này” là muốn nói cái ngày nào? Hắn nhớ rõ trong nguyên tác lúc này hình như tạm thời không có kế hoạch gì liên quan tới Xích Viêm.
Mục Hạc tựa hồ cảm ứng được cái gì, nhắm mắt rồi lại mở ra, gật đầu nói: “Ta phải quay về, phụ vương tìm ta.”
Trong lồng đá, Bạch Dự còn đang khàn cả giọng gào thét: “Mục Hạc! Nam Cung Mục Hạc! Ta với ngươi không oán không thù, sao ngươi lại hại ta như vậy! Dựa vào cái gì!”
Tiếng vang trong địa lao liên miên không dứt, nghe muốn đinh tai nhức óc, Tạ Tri Vi xoa xoa lỗ tai, hầu như có thể tưởng tượng lúc này Mục Hạc vui sướng đến cỡ nào. Dựa vào cái gì? Thiếu niên nếu như ngươi biết là dựa vào cái gì, ngươi sẽ sầu não đến chết. Đời trước ngươi dẫm lên nam chính có được nhân sinh đắc ý, đời này xứng đáng bị trả thù.
Thu Trọng Vân hướng về phía lồng đá “Xuỵt” một tiếng, nói: “Ngươi xấu như vậy thì đừng nên nói chuyện, nếu không không có cô nương nào chịu thích nha.”
Tạ Tri Vi đã đoán được hướng đi kế tiếp của cốt truyện.
Thu Trọng Vân vẫn luôn đứng dưới ánh đèn, nơi Bạch Dự nhìn không thấy tướng mạo của nàng, cho nên…… Lập tức sẽ có một mỹ nữ đẹp tựa thiên tiên tới quyến rũ hắn, chờ hắn động tâm đồng thời nhặt lại tia hi vọng, mỹ nhân này sẽ ở ngay trước mặt hắn cùng Mục Hạc phát sinh chuyện không thể miêu tả.
Đây cũng là chỗ Tạ Tri Vi nhặt lại tia hi vọng.
Kiều đoạn quan trọng như vậy, chính là do cốt truyện đường đường chính chính đặt ra, chắc không có khả năng lại chạy lệch đi?
Trong đầu Tạ Tri Vi liên tiếp nhảy ra mấy chữ “lái xe, hài hòa, thế nọ thế kia”, trong nguyên tác đây chẳng qua là một đĩa khai vị ăn sáng báo thù + nam chính khẩu vị nặng play, nhưng đặt trong cốt truyện hiện giờ đã lệch ra ngoài vũ trụ, quả thực là thời khắc mang tính lịch sử! Bất kể thế nào, hắn cũng phải vây xem một chút, nếu không rất có lỗi với bản thân hắn đã chết oanh oanh liệt liệt một trận kia. Cho điều kiện tốt như vậy còn không diễn, muốn đợi tới khi nào!
Hồng Liên có một tác dụng, chính là có thể phá vỡ hư không, để cho ký chủ của nó có thể đi đến bất cứ nơi đâu mà người đó muốn. Thứ này tồn tại giống như Cánh cửa thần kỳ, quả thực bật hack, phải lấy nó ra làm vé vào cửa tới xem nam chính hiện trường phát sóng trực tiếp mới được.
Lúc này, Tạ Tri Vi cảm thấy cần thiết phải bám theo đuôi Mục Hạc một chuyến, lần này dò đường cho quen lối, lần sau trực tiếp mở Hồng Liên là có thể tới nơi. Nói cách khác, về sau hắn có thể mọi lúc mọi nơi giám (nhìn) sát (lén) mỗi lời nói cử chỉ của nam chính.
Cửa chính của địa lao là một sơn lĩnh dốc đứng, Mục Hạc trực tiếp rút ra Thanh Bình Kiếm ngự kiếm xuống núi. Tạ Tri Vi không dám dùng linh lực ngay, đành phải chờ Mục Hạc đi xa, lúc này mới lấy ra một cây kiếm sắt tiện tay cướp được của một tiểu binh ở Ma Tông, hướng về phương hướng kia đuổi theo sau.
Liên tiếp đuổi theo mấy trăm dặm, thế núi dần dần thấp, một mảnh rừng trúc vòng quanh khe suối trong vắt hiện ra. Bên cạnh dòng suối có mấy căn nhà lá bình thường, mơ hồ có thể nhìn ra bóng dáng của Tuế Hàn Cư.
Có một chiếc xe ngựa dừng ở trước sân, trên nóc xe vẽ hoa văn rồng cuộn, trang trí cực kỳ xa hoa, chỉ kém dát vàng lên bánh xe. Người trong xe vén rèm bước ra ngoài, lúc này trời mới tảng sáng, Mục Hạc một thân áo trắng phiêu nhiên đáp xuống trước xe, thu tia sáng nhạt cuối cùng của Thanh Bình Kiếm vào trong tay áo, nhìn cứ như trích tiên từ trên trời giáng xuống.
Hắn nhìn người trên xe vừa đi xuống kia, gật đầu kêu một tiếng: “Phụ vương.”
Cửu Châu Vương dáng người thon dài, bốn năm trước còn cao hơn Mục Hạc nửa cái đầu, lúc này hai người đứng đối diện nhau, Mục Hạc so ra đã cao hơn Cửu Châu Vương một chút. Không thể không nói, Mục Hạc càng ngày càng giống cha hắn, có điều cha hắn thiên về quý khí, mà hắn càng hơn một bậc thiên về tiên khí.
Tạ Tri Vi tự vỗ trán mình, cái gì quý khí tiên khí, tập trung chuyên môn đi, chuyến đi này là để nhớ đường có biết chưa!
Cửu Châu Vương nhìn gương mặt không một chút cảm xúc của Mục Hạc, thở dài nói: “Thì ra mỗi lần ngươi ra khỏi phủ, chính là tới ở nơi này.”
Mục Hạc đáp: “Phải.”
Cửu Châu Vương ngắm nhìn rừng trúc xanh tĩnh mịch ở xung quanh, khẽ lắc đầu: “Ngươi vẫn chưa quên được người kia, chẳng qua chỉ ở chung hai tháng mà thôi, thế mà lại khiến ngươi nhớ đến bây giờ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...