Lúc đó sư đồ Tạ Tri Vi và Mục Hạc đang ăn cơm trưa, vẫn như cũ là đậu hủ nhạt nhẽo, rau cải vô vị cùng với cơm gạo thô cứng.
Mục Hạc trái ngược với hôm qua buồn bã ỉu xìu, ăn say sưa ngon lành.
Tạ Tri Vi vốn đang sống không còn gì luyến tiếc gắp lá cải, nghe thấy tin tức này lập tức tỉnh táo tinh thần, cố tình hỏi: “Trình Đạo Tú, cái tên này hình như có chút quen tai.”
Mục Hạc vừa mới gắp lên một khối đậu hủ, ngừng tay một chút, ngẩng đầu nói với Tạ Tri Vi: “Đệ tử cũng không quen biết, thấy bọn họ tìm gấp như vậy, chắc là đệ tử mà Bạch sư thúc rất đắc ý.”
Kiếp trước…… đúng là rất đắc ý, có thể làm chết nam chính, nữ nhân này cũng không uổng công lưu lại cái tên trong tiểu thuyết này.
Xem ra tâm cảnh của nam chính lại tiến bộ, đem nữ nhân hại chết hắn rót xuân dược ném vào trong động lợn rừng, vậy mà còn có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói không quen biết.
Trong nguyên tác tình tiết này phát sinh trước khi Mục Hạc đi Huyền Vân Kiếm Phái, hiện tại đi ra, cũng coi như đem cốt truyện lệch hướng ra ngoài vũ trụ từng chút một kéo trở về.
Tạ Tri Vi trái lương tâm nói: “Chỉ mong sớm chút tìm được nàng ta.” Ha hả, nam chính ra tay, chưa từng thất thủ.
Mục Hạc nhai đồ vật trong miệng, quai hàm phình phình, hàm hồ trấn an Tạ Tri Vi: “Sư tôn cát ngôn, chắc chắn rất nhanh sẽ tìm được.”
Tạ Tri Vi cười cười, cúi đầu tiếp tục đào đào bới bới trong chén.
—— ăn cơm còn không quên bán manh, phồng má làm gì, chớp mắt cái gì? Nếu không phải anh đây biết trước kịch bản, làm sao biết được ngươi là đồ ma quỷ biến thái tra tấn người đủ kiểu chứ hả.
Trình Đạo Tú quả nhiên rất nhanh đã được tìm thấy, ở ngoài Khôn Nguyệt thành cách Tạo Cực thành xa nhất, bốn phía đều là rừng rậm, xà trùng hổ báo thứ gì cũng có.
Lợn rừng lại càng hung mãnh.
Nguyên tác từng miêu tả cụ thể qua cái thảm trạng này —— “Đám người nghe được tiếng vang, kéo mở các bụi cây che kín cửa động, phút chốc từ bên trong vụt ra mấy chục con lợn rừng đen thui. Mọi người hoảng sợ, có mấy đệ tử ở các thành khác thấy việc không liên quan đến mình nên đuổi theo đánh. Sắc mặt Bạch Dự bỗng nhiên trở nên trắng bệch, người đứng bên cạnh nương theo ánh mắt hắn nhìn qua, lập tức cũng thay đổi sắc mặt.
Ánh nắng xuyên qua cửa động, chiếu vào vũng bùn lầy lội trên mặt đất, nơi đó rõ ràng nằm một người. Toàn thân vết thương chồng chất, tứ chi không trọn vẹn, đã không ra hình người.
Mọi người trước tiên nhận ra đây là một nữ nhân. Bởi vì toàn thân nàng xích lỏa, hạ thể lộ ra bên ngoài, tất cả đều là máu.
Có mấy người từng trãi, lập tức đoán được ở nơi này từng xảy ra chuyện bi thảm khó coi gì.
Đám người chỉ trỏ, đệ tử nhỏ tuổi đều che mắt lại đứng qua một bên. Chỉ có Bạch Dự đứng chết trân nhìn chằm chằm gương mặt cô gái này, coi như có hóa thành tro, hắn cũng nhận ra.
Người kia đúng là Trình Đạo Tú từng cùng hắn chung chăn gối vô số đêm.
Mục Hạc đứng lẳng lặng cuối hàng ngũ, hắn không có tiến lên xem xét, bởi vì không cần thiết.
Hắn nghe thấy Bạch Dự chậm rãi nói: “Trình sư muội đã chết, đóng cửa động lại đi.”
Đệ tử đi theo hắn ta có ai mà không biết ngọn nguồn trong đó? Nữ nhân của hắn ta bị lợn rừng làm chuyện kia, giờ phút này cho dù không chết cũng nói thành chết.
Mục Hạc ở trong đám người yên lặng góp một viên gạch lấp kín cửa động, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn Bạch Dự mặt mũi tràn đầy âm trầm, khóe miệng hắn nổi lên một nụ cười lạnh.
Từ từ sẽ đến, thời gian còn rất dài.”
Tạ Tri Vi nhớ tới mấy câu trong nguyên văn, bỗng nhiên sinh ra xúc động muốn nôn khan, cố gắng dằn xuống, nhưng một chút khẩu vị đã không còn.
Hắn dứt khoát đứng lên, muốn đi ra bên ngoài hít thở không khí.
“Cẩu” ở trong ao vớt cá, đem hai chân trước ngâm ở trong nước quấy loạn một trận. Vớt được cá ra há mồm gặm ngay tại chỗ, lông nửa thân dưới ướt mèm dán vào nhau, lông nửa thân trên xù ra, giống như mặc một cái áo da cỏ ngắn tay.
Tạ Tri Vi ghét bỏ vô cùng, cũng từng là một vương giả, tại sao càng ngày càng xuống dốc.
Rừng trúc chợt lay động, Sở Tri Thị giống như gió từ trên trời giáng xuống.
Con hàng này sao còn tới nữa, còn tới ngay giờ cơm?
Tạ Tri Vi cười nói: “Tiểu sư đệ, ăn cơm không?”
Hắn dự định khách sáo một chút, nhường nhịn Sở Tri Thị, nhưng vừa quay đầu lại, không biết Mục Hạc đã buông chén đũa từ khi nào, chỉ trong chớp mắt đã thu dọn bàn sạch sẽ.
Sở Tri Thị cũng không để trong lòng, xua tay nói: “Đệ còn phải trở về ăn tôm của mình.” Hắn nói xong, bước lên phía trước nhìn nhìn, “Mấy đệ tử trong thành của đệ xuống sông bắt được một giỏ, con nào cũng to béo, giờ phút này đang tẩm ướp hương liệu, nhị sư huynh có muốn đi nếm thử hay không, cả ngày ăn chay như vậy không chê nhạt sao?”
Tạ Tri Vi yên lặng nhịn xuống một trận nước mắt chua xót, bày ra dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây gió, “Không cần, vi huynh quen rồi.”
Mấy con tôm thì tính làm gì, chờ lão tử đầy năm ngôi sao, muốn cái gì mà không có!
“Người vô dục vô cầu, kiên cố không gì phá vỡ nổi.” Sở Tri Thị thấy không thể dụ dỗ được Tạ Tri Vi, vì thế cảm khái nói, “Thế gian hiếm có loại người này, nhưng đệ cho rằng sư huynh là một người trong đó.”
Mục Hạc đi đến cạnh bờ ao, nhìn như đang vuốt ve đầu của “Cẩu”, kỳ thật vẫn luôn một mực dự thính đứng bên ngoài quan sát. Nghe thấy một câu này, như có điều suy tư.
Vô dục vô cầu, kiên cố không gì phá vỡ nổi.
Họ Sở nói có đạo lý, có lẽ sư tôn kiên định và cường đại, là ở chỗ tâm tính của người đạm bạc. Nếu như có một ngày sư tôn muốn có đồ vật nào đó trên thế gian này, sẽ như thế nào?
…… Nếu thứ mà người muốn có, là ta thì sao?
Thật muốn sớm ngày trở thành người mạnh nhất thế gian, như vậy mới có tư cách được sư tôn cần và ỷ lại!
Tạ Tri Vi nhàn nhạt cười một tiếng, nói: “Tiểu sư đệ nói quá lời.”
“Lại bắt đầu khiêm tốn.” Sở Tri Thị kéo một cái ghế đá qua ngồi xuống một cách quen thuộc, trong mắt hiện lên hứng thú, “Nhị sư huynh, Hạ sư tỷ đang giằng co với người ở Đan Đỉnh thành kia, lúc này chắc Đan Đỉnh thành sắp có đánh nhau rồi.”
Tạ Tri Vi trong nháy mắt áp xuống vẻ vui sướng khi người gặp họa, hỏi: “Sao lại thế này?”
“Còn không phải do nữ đệ tử họ Trình kia chết ở ngoại thành Khôn Nguyệt sao, nghe nói đã chết còn…… Khụ, dù sao Hạ sư tỷ không thể nhịn. Bạch sư huynh lại đang bệnh, đoán chừng lần này sẽ giận sôi máu.”
“Bạch sư đệ bị bệnh?”
“Không sai, nhị sư huynh vừa đi Huyền Vân Sơn, ngày hôm sau hắn liền sốt cao không giảm tinh thần hoảng hốt, nằm hai ngày, lúc này mới đỡ được một chút.”
Tạ Tri Vi cẩn thận nghĩ lại, hắn rời Đạo Tông ngày hôm sau Bạch Kiến Trứ liền bị bệnh…… Giống như muốn nói rõ chuyện này không liên quan tới hắn, nhưng vì sao lại trùng hợp như vậy.
Sở Tri Thị từng đi trước dò xét một chút, tiếp tục nói: “Hắn ta thường ngày mang lòng oán hận đối với nhị sư huynh, nếu không phải nhị sư huynh không có ở nhà, đứa con trai kia của hắn ta không chừng sẽ nói lời bất lợi gì đó với nhị sư huynh rồi.”
Đúng rồi! Đêm đó hắn vừa đến Huyền Vân Sơn, nam chính từng trộm trốn ra ngoài, do đó mới gặp được sói đen, liên luỵ em gái Dương Châu Nhi kia bị chết thảm.
Xem ra đêm đó nam chính xuống núi, là lén quay về Đạo Tông dùng cảnh trong mơ tra tấn Bạch Kiến Trứ.
Làm việc dụng tâm như vậy, chẳng lẽ vì bảo vệ thanh danh cho ta? Nam chính sẽ ngọt ngào như vậy sao?
Tạ Tri Vi không dấu vết liếc mắt nhìn Mục Hạc một cái, hắn ta đang ôm “Cẩu” ngồi ở dưới mái hiên, nước bám trên người “Cẩu” cọ dính trên người hắn, hắn cũng không để ý chút nào. Khóe mắt đuôi lông mày tất cả đều là ý cười, từng sợi lông mi cong vút, cỗ ngọt ngào kia, tựa như ôm trong lòng ngực chính là một em gái.
Tạ Tri Vi hận rèn sắt không thành thép, ta không cần, “Cẩu” cũng không cần! Có thể đem tất cả ngọt ngào của ngươi đều để lại cho em gái được không! Nếu như ngươi cười một chút với Thu Trọng Vân như vậy, bảo đảm nàng ta sẽ xốp giòn ngã xuống giường của ngươi!
Tạ Tri Vi lấy lại tinh thần, lắc đầu đáp lại câu dò xét của Sở Tri Thị: “Tiểu sư đệ chớ nên nhắc lại chuyện không vui, mọi người bình an vô sự thì mới tốt. Đại hội Phật Đạo gần ngay trước mắt, đến lúc đó ngươi lại phải lao tâm phí sức rồi.”
Sở Tri Thị biết hắn đang đánh trống lảng, cũng không dây dưa, thở dài: “Không cần đợi đến lúc đó, Độ Sinh đại sư của Thiền Tông đã khởi hành, giây lát sẽ đến, đệ không thể không phí tâm tư tiếp đãi.”
Chưởng lâu của mười hai lâu đều là nhân viên hành chính, Độ Sinh ở cấp bậc này không tới phiên bọn họ tiếp khách. Nhan Tri Phi là lão đại của tông phái, chắc chắn không thể hạ mình. Sở Tri Thị chính là người tổ chức đại hội Phật Đạo, cho nên hắn từ chối không được.
Mà lần này Độ Sinh tới, tất nhiên không phải lẻ loi một mình.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, hôm đó Độ Sinh đến mang theo phái đoàn vẫn như cũ rất là đông đúc. Nếu là đại hội Phật Đạo, Thiền Tông tất nhiên không thể để nhà mình mất mặt, cơ hồ là người nào có thể giảng kinh thuyết pháp đều mang theo.
Mọi người chen chúc lên núi, phía sau còn kéo theo một chiếc xe ngựa, bốn phía phủ rèm kín không kẽ hở.
Thật giống như trốn ở bên trong là một đại cô nương thẹn thùng, không thể gặp mặt người lạ.
Lời này là Sở Tri Thị ngầm nói, chọc cho mấy tên đệ tử đều bật cười, lập tức dẫn tới Nhan Tri Phi quăng ra một cái trừng mắt.
Chỉ có Tạ Tri Vi vô cùng bình tĩnh, biết chân tướng chính là cảm giác ưu việt vượt trội.
Không, biết chân tướng còn có Mục Hạc.
Tạ Tri Vi lấy lý do “người trẻ tuổi cần mở mang kiến thức” để Mục Hạc lộ mặt đứng ở phía trước, giờ phút này hắn ta chính là đưa lưng về phía Tạ Tri Vi.
Thân ảnh hắn rất an tĩnh, không khí quanh thân cũng không thấy bất kỳ dao động gì, thậm chí lúc Độ Sinh đi ngang qua người hắn ném cho hắn một ánh mắt, hắn còn khom người thi lễ.
Nhưng Tạ Tri Vi lưu ý thấy, đôi tay Mục Hạc vẫn gắt gao cuộn lại, luôn không mở ra.
Lập tức sẽ lấy lại tất cả thuộc về mình, không cần quá khẩn trương nha thiếu niên!
Không thể không nói, sau khi nam chính trọng sinh thật đúng là bật hack, hiện tại cha con Bạch Dự và Bạch Kiến Trứ một kẻ tâm tình không tốt, một kẻ thân thể không tốt, ỉu xìu đứng ở một bên, đều không thế nào ngẩng đầu nhìn, càng miễn bàn giống như kiếp trước hại nam chính như vậy.
Xem ra ngoại trừ các em gái xảy ra chút ngoài ý muốn, kịch bản đại khái vẫn online, đến lúc này cũng có thể hơi an tâm rồi.
Thường nói xuân vây thu mệt hạ ngủ gật, hệ thống bên này không có nhiệm vụ gì quan trọng, trở lại Tuế Hàn Cư Tạ Tri Vi ngã đầu liền ngủ say.
Một giấc này ngủ đến bầu trời đầy sao, hắn tỉnh lại trong tiếng ve kêu râm ran, phát hiện không thấy bóng dáng của nam chính.
Nương theo cành liễu cột trên cổ tay nam chính lúc trước, hắn rất nhanh đã cảm giác được hướng đi của nam chính.
Đúng là nơi Đạo Tông an bài chỗ ở cho Độ Sinh.
—— quả nhiên là đi nhận cha, còn rất cấp bách nữa.
Trong nguyên tác tuồng cha nhận con này kỳ thật rất bình đạm.
Bởi vì Mục Hạc từng thấy qua cảnh tượng kiếp trước cha hắn ôm Bạch Dự kêu con trai, cho nên sau khi sống lại được cha hắn ôm âu yếm, trên mặt hắn tuy rằng khóc cảm động trời đất, trong lòng kỳ thật không hề dao động. Chỉ là nhàn nhạt nghĩ, tại sao mẹ hắn có thể gặp gỡ một người không đáng tin cậy như vậy?
Có điều nguyên tác vốn là truyện ngựa giống nam chính bật hack hắc hóa, tỏ vẻ ủy mị ngược lại sẽ rớt fans, đám trạch nam kia sẽ không thích lòng vòng thế này.
Tạ Tri Vi đồng dạng cũng không thích, nhưng hắn lại không thể không đi. Nguyên tác nhận con là ở trên đại hội Phật Đạo, hiện tại thời gian có chút đi sớm.
Nhưng cần thiết phải chú ý chính là, lần đầu tiên Thu Trọng Vân lên sân khấu, đúng là ở đại hội Phật Đạo.
Lúc ấy nàng ở trong đám người chỉ hiện lên một bộ váy đỏ, ẩn núp để tìm hiểu nội tình hiện nay của Tu Chân giới, dành cho ngày sau tới đá quán lấy ra dùng.
Cũng nhờ nguyên nhân như vậy, nàng mới biết được Thu Chiếu Thủy là mẹ của Mục Hạc.
Cốt truyện chính là như thế dù cho một bước sai, từng bước sai, nhưng không thoát khỏi cốt truyện. Trình Đạo Tú chết, đã chứng minh cho cái quy tắc khắc nghiệt này.
Vì phòng ngừa em gái xảy ra chuyện, nhất định phải đi hộ giá hộ tống.
Nơi cha Mục Hạc ở được chọn lựa kỹ càng, chính là gian phòng sạch sẽ nhất ở nơi hẻo lánh nhất. Bên cạnh đều là thủ vệ âm thầm theo dõi, từng người đều hết sức nhạy bén.
Vì không muốn kinh động bọn họ, Tạ Tri Vi hạ kiếm, lặng yên không một tiếng động rơi xuống kiều giác*, nơi đó có cành lá dày đặc rất thuận tiện cho ẩn thân.
Nhưng mới vừa dừng chân, hắn liền phát giác trên nóc nhà còn có một người khác.
Đối phương cũng là một cao thủ, tự nhiên áp chế hơi thở vô cùng tốt. Người này lại còn là một nữ nhân, cho dù có cẩn thận tẩy đi son phấn, cỗ mùi hương năm này tháng nọ kia cách gần vẫn có thể ngửi được.
Tạ Tri Vi trong lòng lộp bộp một tiếng, chỉ nghe thấy có người đè ép âm điệu oán trách nói: “Thì ra đạo trưởng thích nô gia như vậy, ngay cả nghe lén chân tường cũng không quên ghé vào bên người nô gia.”
Thanh âm ở trong bóng đêm bay bay mềm mại kéo dài, Thu Trọng Vân từ trên kiều giác giống như đầu rắn lắc mông nhảy ra, một thân y phục dạ hành cơ hồ hòa cùng một thể với bóng đêm.
Nàng đưa tay tháo bỏ khăn che mặt, gương mặt mỉm cười kia ở dưới ánh trăng càng thêm quyến rũ.
Đậu xanh? Biết kịch bản nhảy đoạn rồi, nhưng cũng có chút nhanh đi!
Xuất phát từ lễ phép, Tạ Tri Vi vừa định bắt chuyện, cúi đầu xuống lại phát hiện mình đang dẫm lên tay áo của Thu Trọng Vân.
Thu Trọng Vân cũng thấy, sóng mắt vừa chuyển, nụ cười càng trở nên mập mờ: “Đạo trưởng, ngài thật là hư nha.”
Cái này…… cái này mẹ nó có chút xấu hổ rồi.
—-
*FM: Kiều giác 翘角 phần sừng nhọn nhô ra của mái nhà.
//