Sau khi Vĩ Thanh và Ngọc Minh đi, Triệu Nghi chỉ tay vào mặt Lâm Phong, giận dữ nói:
-Ngọc Minh nói đúng. Cậu là đồ vô liêm sỉ và tệ bạc nhất mà tôi từng gặp đấy Hàn Lâm Phong.
Triệu Nghi quay lưng bước đi để lại Lâm Phong cực kỳ ngơ ngác. Tae Min mỉm cười nói với tất cả:
-Nguyệt Ân đưa Tuệ Vân về lớp đi. Còn em-Chỉ tay vào cô gái nãy giờ đứng nép sau Lâm Phong-Mau về lớp đi và đừng có rêu rao chuyện này với bất kỳ ai. Thừa Ngân, em và các bạn cũng về lớp đi. Chính Đức cậu đi tìm xem họ ở đâu rồi.
Đợi mọi người đi hết, Tae Min mới nói với Lâm Phong:
-Em có biết mình vừa làm gì không hả?
-Em chỉ đơn giản là nói ra lý do họ chia tay thôi mà. Tại sao cô ta lại phản ứng dữ dội như thế chứ?
Hạo Trương nhìn anh mình, lắc đầu nói:
-Anh đúng là ngu ngốc. Chả ai lại đi nói với 1 cô gái bị thất tình như vậy cả. Đặc biệt là khi bạn trai cũ của cô ta đang đứng trước mặt cùng người yêu mới.
Không đợi Lâm Phong phản đối, Tae Min đã nói:
-Đối với Vĩ Thanh mà nói thì Nguyệt Ân là mối tình đầu, là người khiến cô bé hạnh phúc nhất. Em có biết hay không? Em có biết khi bị 1 người mình thích bỏ rơi sẽ đau khổ thế nào không hả?
Lâm Phong không trả lời. Tae Min lại tiếp tục:
-Anh biết em vì muốn chọc tức Ngọc Minh nên mới nói vậy. Nhưng sau này em nên biết suy nghĩ 1 chút trước khi nói ra 1 điều gì đó có thể khiến cho người nghe bị tổn thương. Em hiểu không?
Lâm Phong gật đầu. Tae Min lại hỏi:
-Em có biết tại sao lúc nãy cả anh và Triệu Nghi đều không can Vĩ Thanh không?
Lâm Phong lại lắc đầu. Nhưng Hạo Trương lại trả lời:
-Vì Ngọc Minh hiểu tâm trạng của Vĩ Thanh hơn.
Lâm Phong ngạc nhiên hỏi em trai:
-Sao em biết?
-Em đã nói là bạn gái của em là bạn thân của cô ấy chưa nhỉ?
-Chưa!
-Nguyên Thảo đã từng nói với em rằng Ngọc Minh từng thích 1 người nào đó rồi bị người ta lừa dối nên cô ấy mới ghét con trai như vậy.
Lâm Phong cười gian tà nói:
-Cô ta bị đá sao?
Tae Min nhìn vẻ mặt của Lâm Phong, cảnh cáo:
-Phải! Do đó em đừng có lấy chuyện đó ra mà làm trò đùa để chọc tức Ngọc Minh. Có nhiều thứ trong chuyện tình cảm mà em không thể hiểu được đâu.
……
Giờ về hôm đó, mọi chuyện bắt đầu diễn ra như kế hoạch. Triệu Nghi câm ly nước ngọt vừa cười đùa với Ngọc Minh vừa tung tăng bước ra cổng. Vừa nhìn thấy Hàn Lâm Phong dắt xe ra, Ngọc Minh thì thầm với Triệu Nghi:
-Làm thôi!
Triệu Nghi đưa tay ra giống như đang diễn tả 1 hành động nào đó. Và…..
Ào….
Lâm Phong tím tái mặt mày nhìn cái áo đồng phục. Triệu Nghi rối rít nói:
-Ối! Mình xin lỗi, xin lỗi cậu. Mình không cố ý.
Ngọc Minh cười khẩy nói trong khi Vĩ Thanh lướt đến chỗ Lâm Phong. Ngọc Minh dài giọng, gây chuyện với Lâm Phong trong khi Vĩ Thanh khẽ ngiêng cái hũ mứt trong tay:
-Cậu không cần phải xin lỗi đâu. Cậu ta đáng bị như thế sau những gì cậu ta đã gây ra.
Lâm Phong trừng mắt nói:
-Cô! Chuyện này là do cô sắp đặt à?
Ngọc Minh vẫn giữ nguyên nụ cười nói:
-Tôi không thèm sắp đặt. Cậu gây ra thì cậu phải gánh lấy hậu quả thế thôi. Gieo nhân nào gặp quả nấy mà.
-Đầu Heo! Tôi sẽ cho cô biết thế nào là hậu quả.
-Tôi sẽ đợi cái hậu quả của cậu. Và tôi cảnh cáo cậu. Nếu động đến Vĩ Thanh lần nữa thì tôi không tha cho cậu đâu. Hàn Chết Tiệt.
Ngọc Minh bước đi với Triệu Nghi trong khi Lâm Phong tức giận leo lên xe rồ ga.
Vĩ Thanh hỏi ngay khi thấy Ngọc Minh bước đến:
-Sao? Cậu ta có phát hiện ra không?
Ngọc Minh cười hớn hở nói:
-Không! Cậu ta mà phát hiện ra thì giờ này tui đâu có đứng ở đây.
-2 bà hay quá! Thôi tui về đây. Mai gặp-Triệu Nghi mỉm cười nói rồi ngoe nguẩy bước đi.
-Về thôi!-Chính Đức mỉm cười bảo.
Ngọc Minh leo lên xe và cả 3 người bạn cùng đi về. Cả 3 tha hồ mà cười nói, dự đoán cái vẻ mặt của Lâm Phong khi cậu ta phát hiện chuyện gì xảy ra với mình. Trong khi đó, Hàn Lâm Phong đang điên tiết la lối um sùm khi biết mình bị cái gì.
Biệt thự nhà họ Hàn…..
Cậu thiếu gia nhà họ Hàn bước xuống xe. Nhưng quái lạ thay, tại sao cậu lại có cảm giác dinh dính ở đích quần và cái gì đó ươn ướt. Và hơn thế nữa là cái quần của cậu đang dính trong cái yên xe và không chịu rời ra. Bực mình hết sức, Lâm Phong quát tháo đám người hầu mau chóng gỡ cái quần ra khỏi xe. Quản gia Cầu, 1 ông già cao tuổi, sau 1 hồi xem xét, nói thẳng tuột với Lâm Phong:
-Thiếu gia! Nếu cậu muốn rời khỏi xe thì chỉ có 1 cách là đứng lên. Chịu rách cái quần và đau 1 tí. Còn không thì cậu sẽ bị dính luôn vào cái xe đấy.
Lâm Phong tức giận gào lên:
-CÁI GÌ?
Quản gia Cầu nghiêm túc gật đầu. Lâm Phong mặt mày sa sầm đứng thẳng dậy và…
Rẹt…
Cậu nhìn xuống cái yên xe. 1 mảnh vải xinh xắn đang nằm đó trêu ngươi. Đưa tay ra đằng sau, Lâm Phong thoáng ngượng ngùng nói với quản gia:
-Quản gia Cầu. Ông đem thay chiếc xe này đi và tìm xem cái gì dính trên yên xe vậy.
-Vâng thưa thiếu gia.
Lâm Phong vừa bước vào nhà thì gặp thằng em trai. Hạo Trương nhìn anh đang lấy tay bịt sau đích hỏi:
-Anh làm cái gì kỳ vậy?
Lâm Phong đỏ mặt, tức tối nói:
-Không liên quan đến mày.
Rồi cậu bước nhanh lên phòng trong khi Hạo Trương ngơ ngác không hiểu gì. Thấy quản gia Cầu, cậu hỏi ngay:
-Anh cháu sao thế bác?
Quản gia Cầu ráng nín cười, nói:
-Không biết ai đó đã đổ keo hay thứ gì đó lên yên xe cậu chủ. Cậu ấy ngồi vào và dính luôn trên yên. Phải đứng dậy chịu rách quần mới rời cái xe được.
Hạo Trương ngờ ngợ hỏi:
-Vậy lúc nãy anh ấy che chỗ…
-Vâng! Chỗ quần bị rách đấy thưa cậu.
Thế là bữa ăn hôm đó, Hàn Hạo Trương tha hồ cười. Khiến cho Lâm Phong càng tức hơn. Cậu quyết định sẽ tìm cho ra người đã làm việc này cũng như tìm cách trả thù Trang Ngọc Minh.
…….
Đang làm bài thì Vĩ Thanh gọi. Ngọc Minh bắt máy và cô bạn nói ngay không cần màu mè:
-Ê bà thử nghiệm chưa hả?
-Chưa! Tui đang làm bài.
-Bà tính chừng nào làm? Bà có muốn tiếp tục không hay thôi?
-Tất nhiên là tiếp tục rồi. Nhưng có lẽ nên dừng lại đợi phản ứng của cậu ta đã. Không thể làm quá lộ liễu được. Cứ từ từ. Hơn nữa sắp tới kiểm tra giữa kỳ rồi đấy. Bà không sợ bị điểm thấp à?
-Ôi! Tui không quan tâm cho lắm. Chỉ cần tui duy trì cái danh hiệu học sinh giỏi là được. Ba, mẹ tui không quan tâm lắm đến hạng đâu bà ơi.
-Ừ! Nhưng tui thì không thể để tuột hạng được đâu.
-Ừ! Mà mai tui qua đi học chung với bà nha?
-Sao vậy?
-Mai tui kể cho. Với lại tui nghĩ tụi mình cần ngưng đi xe trong 1 thời gian.
-Để tránh trường hợp Hàn Chết Tiệt làm hỏng xe chúng ta đúng không?
-Ừ! Mà tay bà sao rồi?
Nhìn cánh đầy vết móng tay của Vĩ Thanh, Ngọc Minh nói:
-Cũng tàm tạm. Tui sức dầu rồi. Chắc không sao đâu.
-Xin lỗi nha! Mà sao bà can tui chi vậy hả?
-Không can cho bà xé xác Dược Nguyệt Ân ra à?
-Uhm! Tui sẽ cố gắng quên đi tên đó. Sẽ có người tốt hơn hắn xứng đáng với tui đúng không?
-Tất nhiên rồi! Và bây giờ thì lo mà học bài đi. Ngày mai kiểm tra đấy.
-Hả??? Kiểm tra cái gì?
-15’ Lịch sử chứ cái gì. Hôm trước ông Quảng có thông báo rồi đó thây. Bài 21, 22, 23.
-Dài không vậy? Trắc nghiệm hay tự luận?
-Dài. Tự luận 100%. Yên tâm đi. Tui không chỉ bà được đâu.
-Biết rồi! Thôi tui cúp máy nhá.
-Ừ! Nhớ học bài đàng hoàng đấy. Pp.
Cúp máy, Ngọc Minh khẽ cười tiếp tục quay lại bài tập của mình. tối hôm đó, mãi tới 10 giờ cô mới đi ngủ. Sau khi chắc rằng mình đã thuộc 3 bài Lịch sử.
……
Sáng hôm sau, đang buộc tóc thì Vĩ Thanh gõ cửa nhà. Nhìn mái tóc mới vừa chải của Ngọc Minh, cô bạn trề môi nói:
-Bà làm gì với tóc mình thế hả? Sao trông khô queo thế này hả?
Vừa buộc ái tóc khô queo của mình cho gọn, Ngọc Minh vừa nói:
-Tui đâu có biết. Tự nhiên hôm nay nó như vậy chứ bộ. Xe bà đâu?
Đợi Ngọc Minh mang xong giày, Vĩ Thanh chào mẹ Ngọc Minh rồi mới nói:
-Tui đã nói chúng ta tạm thời không đi xe.
Bước cùng Vĩ Thanh ra đầu hẻm, Ngọc minh nói:
-Thế đi bộ à?
-Không! Đi xe của gia đình tui.
Vĩ Thanh mở cửa chiếc xe BMW đen đậu gần đó cho Ngọc Minh. Chui vào xe, Ngọc Minh lo lắng nói:
-Tui bị say xe đó nha.
-Tui biết.-Vĩ Thanh trả lời rồi nói với người tài xế- Chú Lưu mở giùm cháu cái cửa sổ.
Ngọc Minh tựa đầu vào cửa sổ để thưởng thức làn gió sáng, hỏi Vĩ Thanh:
-Nè! Sao tui chưa bao giờ thấy bà đi xe hơi đi học hết vậy?
Mở cái gương nhỏ ra, Vĩ Thanh ngắm nghía lại gương mặt mình, trả lời đơn giản:
-Tại tui không thích. Tui thích đi xe đạp với bà hơn.
-Ôi Vĩ Thanh! Tui yêu bà quá.-Ngọc Minh vừa cười nói vừa ôm lấy Vĩ Thanh.
-Nè, nè. Yêu thì giúp tui trả thù tên Hàn Chết Tiệt đi đó.
-Ủa, giờ bà ghét hắn rồi hả?
-Ừ! Bà nói đúng. Hắn là tên vô duyên, chết tiệt và đáng ghét.
-Bà thấy tui đã nói sai về con trai bao giờ chưa?-Ngọc Minh cười tự mãn.
2 cô gái huyên thuyên đủ điều cho đến khi chiếc xe dừng lại ở 1 góc khuất cách xa cổng trường. Họ bước vào cổng như những học sinh bình thường. Và cái đầu tiên họ thấy là đám bạn của Hàn Lâm Phong. Cái lũ đó đang nhìn chăm chăm vào 2 người. Ngọc Minh ngang nhiên bước qua mặt họ như bước qua 1 đám ruồi muỗi không đáng quan tâm. Vĩ Thanh mặt lạnh như tiền lườm lũ ấy 1 cái. Vào lớp, Ngọc Minh sững sờ khi nhìn thấy mặt bàn của mình.
-What the hell?-Ngọc Minh nhăn nhó nhìn cái bàn của mình buông ra câu nói quen thuộc.
Trên mặt bàn là vô số vết bút màu, chữ chằng chịt và lỗ chỗ lung tung. Chí Lương nói với cô:
-Khi tụi này vào lớp đã thấy như vậy rồi. Chỉ có bàn cậu bị mà thôi.
Lạc Vĩnh cười to, nói:
-Ôi! Thật kinh khủng. Ai lại nỡ làm như thế chứ?
Vĩ Thanh lạnh lùng nói:
-Khớp cái mõm của mày lại đi Lông Chó.
Lạc Vĩnh quắc mắt nhìn Vĩ Thanh rồi quay lên. Ngọc Minh nhìn cái bàn, lầm bầm:
-Thù báo thù. 1 đều.
-Ngọc Minh à bàn cậu sao vậy?-Chính Đức đạt cái cặp xuống hỏi.
-Bị người ta chơi xỏ đó mà. Cậu có thể đem cái bàn này đi đổi giùm tớ được không?-Ngọc Minh nhẹ nhàng nói.
Chí Lương cũng phụ với Chính Đức đi đổi bàn. Đúng lúc họ vừa đi khỏi thì kịch hay diễn ra. 1 nam sinh năm 3 bước vào lớp, nói với Thừa Ngân đang ngồi tám chuyện với Lạc Vĩnh:
-Tôi có thể nói chuyện với em 1 chút được không?
Thừa Ngân không thèm nhìn anh ta lấy 1 cái, nhừa nhựa nói:
-Muốn nói gì thì nói ở đây luôn đi.
Chàng trai nhìn cả lớp đang tròn mắt ngó xem chuyện gì xảy ra, đỏ mặt, ấp úng nói:
-Tôi… tôi… thích em. Em… có thể …. Làm bạn gái của tôi không?
Cả lớp im ắng chờ cậu trả lời của “hot girl” Hàn Thừa Ngân. Thừa Ngân dừng nói, chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn chàng trai trước mặt mình, cười nhạt nói:
-Thật vô vị. Tôi không có hứng thú với anh. Thật là không biết người biết ta.
Chàng trai kia mặt đỏ bừng trong khi Thừa Ngân hất tóc, thản nhiên ngồi xuống nói chuyện với bạn. Cả lớp xì xào, vài người còn cười khẩy. Chuyện tình của tiểu thư nhà họ Hàn vô cùng nổi tiếng. Giống như ông anh họ đào hoa của mình, Hàn Thừa Ngân mang 1 nét quyến rũ chết người, khiến thằng con trai nào cũng chết mê chết mệt. Ấy thế nhưng cô nàng cũng chỉ xem họ như những chú chó con. Đáng yêu nhưng mau chán. Cô ta chưa bao giờ thật lòng với bất kỳ ai. Và cũng như ông anh họ, cô ta thay bồ như thay áo. Do đó mà trong trường, ai cũng biết anh em nhà họ Hàn nói tiếng là không coi ai ra gì và chưa nghiêm túc với ai bao giờ. Tất nhiên là trừ trường hợp của Hàn Hạo Trương. Cậu thiếu gia nho nhã, lịch sự. Khác xa cô em họ và ông anh trai sinh đôi của mình. Và chuyện những chàng trai đến tỏ tình với Thừa Ngân là chuyện diễn ra như cơm bữa.
Ngọc Minh và Vĩ Thanh nheo mắt nhìn Thừa Ngân và Lạc Vĩnh.
Giờ chơi hôm đó, có người gửi cho Ngọc Minh 1 hộp quà rất dễ thương. Triệu Nghi, Vĩ Thanh vô cùng háo hức xúi cô mở ra. Ngọc Minh nghi ngờ mở ra.
-EO! IT’S SO TERRIBLE!- Vĩ Thanh cùng Ngọc Minh la toáng lên. Triệu Nghi cũng nhảy lùi ra sau. Đụng phải cái bàn, khiến nó ngã chổng kềnh xuống đất. Tae Min dựng chiếc bàn dậy, nhìn vào cái hộp. Bên trong chiếc hộp là 1 con chuột chết lòi cả ruột ra ngoài được trang trí hêm mấy con gián cũng chết nốt, chân cẳng cứng đơ và bốc 1 cái mùi vô cùng kinh khủng. Mùi dầu thơm rẻ tiền với mùi tế bào chết bị phân hủy. Vĩ Thanh cầm cái nắp, đậy lại với vẻ mặt như thể cô đang chạm vào phân. Ngọc Minh nói:
-Ghê quá đi thôi. Tên nào nghĩ ra cái trò này thế không biết. Thật là tởm lợm.
-Anh nghĩ anh biết tác giả là ai. Nhìn đi!- Tae Min nói, chỉ tay vào hàng chữ viết tay nho nhỏ ngay góc hộp.
Chỉ vỏn vẹn 4 chữ: “Thân tặng Đầu Heo”
Ngọc Minh dửng dưng nói:
-Giờ thi tui đã biết tác phẩm cái bàn là của ai rồi. Món quà thăm hỏi của Hàn Chết Tiệt.
Vĩ Thanh không quan tâm lắm, nhìn trừng trừng vào cái hộp, nói:
-Tui không cần biết. Ai đó làm ơn đem vứt cái này đi giùm tui. Ghê quá đi thôi.
Ngọc Minh lắc đầu nói:
-Tui sợ gián.
Triệu Nghi cũng nói:
-Tui sợ chuột.
Tae Min nhìn 3 cô gái, bật cười nói:
-Thôi! Để tui đi vứt ấy cô nương.
Ngọc Minh vỗ tay cười tinh nghịch:
-Hoan hô anh Tae Min. Anh hai thiệt là tốt bụng.
Shin Tae Min cầm cái hộp đi vứt trong khi Ngọc Minh nói:
-Được lắm. Chúng ta sẽ phục thù. Có kế hoạch gì không?
Triệu Nghi hỏi:
-Mấy bà còn thứ gì?
Vĩ Thanh ngẫm nghĩ rồi nói:
-Uhm! Còn hồ dính, kem đánh răng, keo dán sắt, keo 2 mặt, bom thúi, sơn xịt màu.
Ngọc Minh bổ sung:
-À kẹo cao su nữa.
Triệu Nghi nói:
-Hay là trét kkem đánh răng.
Ngọc Minh ngẫm nghĩ, chợt cô reo lên:
-Tui nghĩ ra rồi. Thuốc ngủ!
3 cô gái chụm đầu lại. 1 kế hoạch mới được lập ra. 3 bộ não cộng với những hóa chất, với những kĩ năng đáng kinh ngạc nhất.
“Hàn Lâm Phong! Tôi sẽ cho cậu thấy thế nào là sức mạnh của chất xám.”
…….
“Duyên trời đã định
Cớ sao đôi ta cứ mãi trốn tránh
Sao chúng ta cứ phải làm khó chính mình?
Phải chăng đó là 1 thử thách
Được đặt ra để giúp anh và em
Nhận ra rằng mình thuộc về nhau?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...