Kể từ đó, lão Thẩm chưa bao giờ thảo luận vấn đề này cùng bố mẹ của Thẩm Kinh Châu.
Xem ra ông già này vẫn phải tự mình tìm cách giải quyết.
Sáng nay, khi lão Thẩm nhìn thấy Quý Nam Yên, ông lập tức cảm thấy như gặp được một vị cứu tinh.
Trực giác mách bảo rằng cô bé này nhất định có thể giúp được ông.
Anh đã từng gặp vô số người đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một cô gái thú vị như Quý Vân Nam.
Vẻ đẹp của cô khiến người ta cảm thấy thoải mái toàn thân, vô tình bị thu hút.
Có lẽ mẫu người mà Thẩm Kinh Châu tìm kiếm không phải loại người mà ông thích.
Nên lão Thẩm có ý định đưa Quý Nam Yên và Thẩm Kinh Châu đến gần nhau, xem giữa bọn họ có nảy sinh tình cảm nào không.
Đó là lý do tại sao khi Thẩm Dịch Thư muốn tiễn Quý Nam Yên đi, ông đã cố ý nói rằng có chuyện muốn nói với Thẩm Dịch Thư.
Ông đang tạo cơ hội cho Quý Nam Yên và Thẩm Kinh Châu.
Ông vẫn không tin trên đời này không có người phụ nữ nào Thẩm Kinh Châu có thể chấp nhận.
...
"Anh Thẩm, anh hiểu lầm rồi.
Tôi chị muốn bù đắp lỗi lầm của mình và không có ý gì khác." Quý Nam Yên nói với giọng điệu khiêm tốn cũng không hống hách.
"Tôi còn tưởng cô Quý có sở thích cởi quần áo nam giới." Thẩm Kinh Châu nói với giọng điệu trêu đùa.
Quý Nam Yên không ngờ rằng một người đàn ông lạnh lùng lại có thể là người như vậy? Cô lại có cảm giác như anh ta đang trêu chọc cô.
Nếu cô biết mình sẽ như vậy, cô sẽ không lên xe của anh.
Quý Nam Yên thật sự muốn móc ra từ trong túi một sấp tiền, ném thẳng vào mặt hắn nói: "Nhận đi, đây là bồi thường cho ngươi".
Tuy nhiên, cô thiếu tiền và không còn sức.
Ai bảo cô có lỗi trước? Quý Nam Yên nuốt xuống cơn giận nói: "Xin lỗi đã làm bận quần áo của anh, anh có thể nghĩ ra cách giải quyết không?"
"Rõ ràng là cô đã làm bẩn quần áo của tôi, bây giờ lại yêu cầu tôi nghĩ cách, đây là cách cô Quý bù đắp lỗi lầm của mình sao?"
Quý Nam Yên vốn đã đau đầu, mấu chốt là cô không hề cố ý làm vậy.
Nó chẳng phải nên trách tài xế sao? Người tài xế này lái xe quá ẩu, cô mà là ông chủ thì đã đuổi việc anh ta từ lâu rồi.
Tô Hành đang tập trung lái xe đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, hắt hơi mấy cái, chắc do đêm qua mưa nên bị cảm lạnh, anh nghĩ thầm.
"Đừng lo lắng, tôi sẽ mua một cái áo mới đền bù cho anh." Quý Nam Yên cắn răng nói.
"Cô có biết chiếc áo này của tôi giá bao nhiêu không? Nó là do nhà thiết kế đặc biệt may ra, bên ngoài không thể tìm mua được." Thẩm Kinh Châu chậm rãi nói.
"Vậy Anh muốn làm gì?" Quý Nam Yên lo lắng nói.
Nhìn đôi môi đỏ mọng của cô khép lại, Thẩm Kinh Châu nhớ lại cảm giác hôn ngày hôm qua, sao lại muốn cắn môi cô thế này!
"Dù sao thì chúng ta cũng ghi nợ trước đi..." Thẩm Kinh Châu dừng một chút rồi nói tiếp: "Khi thời cơ đến, chúng ta hãy cùng nhau từ từ giải quyết."
Tô Hành vểnh tai muốn nghe tiếp theo hắn sẽ xử lý như thế nào, lại nghe được hắn nói mấy câu khó hiểu.
Nhưng quý Nam Yên hiểu rõ, anh muốn giải quyết với cô chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Chẳng lễ hắn đêm qua cảm thấy mình đã đắc tội hắn sao? Chẳng phải hắn muốn giết người để bịt miệng sao?
Cô không thể ngồi trong chiếc xe này một phút nào nữa, phải xuống xe ngay lập tức.
"Dừng xe lại, tôi muốn xuống xe." Quý Nam Yên vội vàng nói với tài xế phía trước.
Tô Hành thấy Thẩm Kinh Châu không nói gì, tiếp tục lái xe.
Cô thực sự không ngờ rằng anh trai của Thẩm Dịch Thư lại là người như vậy.
Xe chạy về phía trước một lúc, khi đi qua bến xe buýt, Thẩm Kinh Châu mới nói: "Để cô ấy xuống."
Tô Hành nghe được mệnh lệnh, vội vàng dừng xe.
Xe còn chưa dừng lại, Quý Nam Yên đã mở cửa, nhanh chóng nhảy ra ngoài.
Vì không muốn đắc tội anh, cô lên tránh xa, hi vọng sau này không liên quan gì đến anh nữa.
Quý Nam Yên đóng cửa xe, đi về phía trước mà không quay đầu lại.
Thẩm Kinh Châu ngồi trong xe, nghiêm túc nhìn tô hành trước mặt, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tô Hành cảm giác được phía sau đầu hắn sắp bị nhìn xuyên thủng, hắn sợ đến mức tay cầm vô lăng bắt đầu run rẩy.
Đúng lúc Tô Hành đang sốt ruột không biết giải thích như thế nào thì đột nhiên nghe thấy Thẩm Kinh Châu nói: "Đến công ty đi."
Không, hắn không nói gì, cũng không có vẻ tức giận.
Điều này nằm ngoài dự đoán của Tô Hành.
Nếu như chuyện này xảy ra trước đây, Thầm Kinh Châu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy.
Có vẻ như anh ta đối với cô Quý này thực sự khác thường.
Kì thật, Thẩm Kinh Châu từ lâu đã biết Tô Hành là người của lão Thẩm.
Anh ta luôn lái xe rất an toàn, chuyện như vừa rồi sẽ không bao giờ xảy ra.
Cho nên chỉ có một khả năng chính là anh ta đã cố tình làm điều đó.
Anh lắc đầu bất lực, để có thể có một người phụ nữ ở bên cạnh anh, lão già này thực sự đã làm mọi cách.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa sợ hãi vừa xinh đẹp của Thẩm Cảnh Châu lại hiện lên trong đầu anh.
Anh tưởng Quý Nam Yên là một người phụ nữ do lão Thẩm sắp đặt.
Nhưng Anh không ngờ cô lại là bạn thân của em gái anh.
Cô bé nhìn có vẻ khá thú vị, ngoại hình thực sự rất phù hợp với gu thẩm mỹ của anh.
Mấu chốt là cô bé có thân hình thanh tú, mềm mại, anh cảm thấy thoải mái trong vòng tay cô.
Vừa rồi Quý Nam Yên đụng phải cánh tay của anh, hai người áp vào nhau, thân thế anh lập tức phản ứng.
Từ đêm qua tới giờ, trong vòng chưa đầy một ngày, cô đã có thể khiến bản thân anh mất kiểm soát mấy lần.
Nếu ngày nào cũng ở bên cạnh cô, chẳng phải là...
Thẩm Kinh Châu không dám nghĩ nữa.
Đến tập đoàn Thẩm thị, nhìn Thẩm Kinh Châu bước vào tòa nhà văn phòng, Tô Hành nhanh chóng lấy điện thoại di động ra muốn báo cáo cảnh tượng vừa rồi cho lão Thẩm.
Nghe được Tô Hành báo cáo, lão Thẩm vui mừng không ngậm được miệng.
Trước đây ông đã giới thiệu rất nhiều cô gái xinh đẹp cho Thẩm Kinh Châu.
Nhưng anh chưa từng nhìn lấy một cô gái nào cả.
Chỉ cần anh chịu nói chuyện với phụ nữ nghĩa là vẫn còn hi vọng.
Lão Thẩm biết rất rõ cháu trai của mình.
Anh sẽ không bao giờ nói một lời nào với người mà anh không thích.
Lần này cô Quý nằm trong lòng anh, nhưng anh cũng không tức giận.
Lão Thẩm có ý định đưa hai người họ đến với nhau, chỉ cần cháu trai chịu tiếp xúc với phụ nữ có nghĩa là xu hướng tình dục của anh bình thường.
Lão Thẩm thực sự vắt óc cho sự kiện đại trọng của cháu trai.
Sau khi nghe Tô Hành kể lại chuyện xảy ra trên xe, ông vui mừng đến mức ăn thêm một bát cơm vào buổi trưa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...