"Hắt xì..."
Vừa rồi Quý Nam Yên run tẩy, cô không tự chủ được mà hắt hơi mấy cái.
Thẩm Kinh Châu đi đến gần cô, cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên người cô.
Khi anh đến gần hơn, Quý Nam Yên lại cố gắng lao vào vòng tay anh,cởi quần áo trên người anh ra
Thẩm Kinh Châu tức giận đẩy cô ra.
Cô đang làm gì vậy? Cô ta rõ ràng đang muốn quyến rũ anh.
Quý Nam Yên vốn đã đứng không vững, khi anh đẩy cô như thế, cô trực tiếp ngã xuống đất.
Cô ủy khuất ngồi trên mặt đất, vươn tay về phía Thẩm Kinh Châu, trong mắt ngấn Lệ: "Ôm?"
Nhìn người phụ nữ đáng thương ở trên mặt đất, Thẩm Kinh Châu gần như phát điên.
Anh không biết hôm nay mình bị làm sao, nhưng anh thực sự cảm thấy có lỗi với người phụ nữ đang cố gắng quyến rũ anh.
Giả vờ như không nhìn thấy gì, quay người bỏ đi, nhưng đi được vài bước, anh liền quay lại.
Tại sao phải cãi nhau với một kẻ say rượu? Nhìn cô ấy như thế, nếu nửa đêm nếu xảy ra chuyện gì thì sẽ rất phiền phức.
Cảm nhận được hơi ấm trên người, Quý Nam Yên nhào vào trong ngực anh, ôm thật chặt nói: "Anh thật ấm áp."
Người phụ nữ trong tay anh nhẹ nhàng và mềm mại, giống như một cục bông gòn, Thẩm Kinh Châu có cảm giác khó tả khi ôm cô.
Nếu là người phụ nữ khác, anh sẽ không ngần ngại mà ném cô ra ngoài.
Thẩm Kinh Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mưa gió sấm chớp, hắn không nỡ ném một người phụ nữ yếu đuối như vậy ra ngoài.
Thôi quên đi, tìm cho cô ấy một căn phòng để nghỉ qua đêm, dù sao cô ấy cũng say, chỉ sợ không biết cô ta định giở trò gì nữa.
Cơ thế anh ấm áp, Quý Nam Yên càng cảm thấy thoải mái hơn khi nằm trong vòng tay anh, vì thế cô không chút do dự giơ hai tay lên ôm chặt cổ Thẩm Kinh Châu, sau đó áp mặt vào ngực anh.
Vòng tay của anh thật lớn và dễ chịu, Quý Nam Yên chưa bao giờ cảm thấy an toàn và yên tâm như vậy, cô có thể ở trong vòng tay anh mãi mãi như thế này.
Thẩm Kinh Châu đạp cửa phòng mở ra, bế Quý Nam Yên lên giường, cúi người đặt cô xuống.
Đúng lúc anh chuẩn bị buông ra, người phụ nữ trên giường đột nhiên kéo mạnh, anh không chút phòng bị, trực tiếp nằm đè lên người cô, giây tiếp theo môi hai người chạm nhau.
"Đừng đi." Quý Nam Yên nói xong, cô ôm cổ anh hôn lên.
Thẩm Kinh Châu sững sốt.
Chuyện này quá đột ngột, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại bị cô cưỡng hôn.
Phản ứng đầu tiên của anh là nhanh chóng đẩy người phụ nữ điên loạn này ra.
Nhưng không hiểu sao tay anh không chịu nghe lời mà ôm chặt người phụ nữ trên giường và hôn cô.
Chẳng chốc hai người đã dính vào nhau trên giường.
Thỉnh thoảng nghe những tiếng rên rỉ đứt quãng phát ra từ miệng người phụ nữ dưới thân, Thẩm Kinh Châu lần đầu tiên cảm thấy cơ thể mình không nằm trong tầm kiểm soát nữa.
Sau một hồi dây dưa, anh vừa định tiếp túc công việc thì bên ngoài đột nhiên có tiếng sấm vang lên khiến anh giật mình tỉnh táo.
Nhìn người phụ nữ bị anh hành hạ, Thẩm Kinh Châu toát mồ hôi lạnh.
Cô có biết mình đang làm gì không?
Nó nguy hiểm đến mức gần như gây ra thảm họa.
Anh vừa tự trách mình, vừa nhanh chóng giúp Quý Nam Yên mặc quần áo, sau khi xác định không có vấn đề gì, anh liền bỏ chạy ra khỏi phòng mà không thèm quay đầu lại.
Sau một hồi xả nước lạnh, bộ phận trên cơ thể anh vẫn còn đầy ý chí chiến đấu, Thẩm Kinh Châu đành phải dùng tay xử lý.
Nửa tiếng sau, anh bước ra khỏi phòng tắm.
Dù đã nhẹ nhõm hơn một chút nhưng toàn thân anh vẫn cảm thấy nóng bừng, có thứ gì đó trong cơ thể dường như đang hồi sinh từng chút một.
Thẩm Kinh Châu châm một điếu thuốc, đứng ở ban công im lặng hút.
Cạt tàn trên bàn đã đầy nhưng trong lòng anh vẫn chưa quên được hình ảnh của người phụ nữ vừa rồi.
Sự mềm mại, đầy đặn và cả tiếng thở hổn hển như đang cám dỗ anh, nếu không phải vừa rồi có tiếng sấm sét thì anh đã...
Thẩm Kinh Châu liếm đôi môi khô khốc, hình như vẫn còn mùi vị của người phụ nữ kia.
Chết tiệt, nó thực sự có hương thơm.
Anh không ngừng nhắm mắt và hồi tưởng lại.
Sau khi nhớ lại, cơ thể anh lại có phản ứng.
Thẩm Kinh Châu thô bạo vứt điếu thuốc trên tay vào gạt tàn.
Mẹ kiếp, anh từ trước tới nay đều không mất khống chế như vậy.
Thẩm Kinh Châu quay người lại, đi vào phòng tắm.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh mất kiểm soát vì một người phụ nữ.
Có phải tại vì anh đã lâu không tiếp xúc với phụ nữ hay không? Hay còn điều gì đặc biệt ở người phụ nữ này?
Suy nghĩ hồi lâu, Thẩm Kinh Châu không thể không thừa nhận, Quý Nam Yên quả thực rất xinh đẹp, chính là hiện tại hắn không khỏi muốn cô, chiếm hữu cô hoàn toàn.
...
Ngày hôm sau, Quý Nam Yên bị Thẩm Dịch Thư đánh thức.
"Nam Yên, sao cậu lại tới đây? Tớ tưởng cậu đã đi rồi?"
Thẩm Dịch Thư từ sáng sớm đã tìm kiếm cô, cuối cùng cũng thấy cô ở một căn phòng khác.
Quý Nam Yên mở mắt ra, nhìn thấy Thẩm Dịch Thư đang ngồi ở trước giường với vẻ mặt lo lắng.
Cái gì?
Đây là nhà của Thẩm Dịch Thư, vậy người đàn ông tối qua là ai?
Trong đầu cô lập tức hiện lên vô số cảnh tượng xấu hổ, Quý Nam Yên sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh.
Cô nhớ rõ ràng cô và người đàn ông đó đã quấn quýt với nhau trên giường.
Chúa ơi, nếu Dịch Thư biết chuyện này, làm sao cô có đủ can đảm để đối mặt với cậu ấy.
Quý Nam Yên đỏ mặt đến không dám nhìn Thẩm Dịch Thư, sợ cậu ấy phát hiện ra điều gì đó.
Cô nhanh chóng sờ vào dưới chăn, may mắn quần áo vẫn còn trên người, cô liếc nhìn căn phòng cũng không có điều gì bất thường.
Quý Nam Yên từ trên giường ngồi dậy, lòng lo lắng.
"Sao mặt cậu đỏ thế?" Thẩm Dịch Thư nói rồi đưa tay chạm vào mặt Quý Nam Yên.
"Cậu bị sốt phải không? Sao trán cậu nóng thế?".
Quý Nam Yên ôm trán nói: "Tớ không sao, tối hôm qua uống nhiều quá nên có chút đau đầu.
Hoá ra đây nhà nhà của cậu, rộng như vậy.
Đêm qua tớ dậy tìm nước, cuối cùng chỉ có thể tùy tiện tìm một phòng nghỉ ngơi." Quý Nam Yên vẻ mặt áy náy nói.
"Không sao đâu, tối qua cậu say như vậy, tớ không biết nhà cậu ở đâu nên tớ đưa cậu về đây."
"Dịch Thư, thật xin lỗi đã gây phiền phức cho cậu.
Đây là lần đầu tớ uống nhiều như vậy, không ngờ lại say khướt."
"Chúng ta là quan hệ gì? Tại sao lại khách sáo như vậy chứ? Để xem sau này cậu còn dám uống nhiều như vậy vì một người đàn ông không xứng đáng hay không?
Cậu quá ngu ngốc! Ở đây không thiếu đàn ông.
Thế này, giờ cậu thích loại nào, nói cho tớ biết, tớ tìm giúp cậu." Thẩm Dịch Thư nói rồi đưa cho cô một cốc nước ấm.
Đêm qua Quý Nam Yên khát nước như vậy, ở cùng một chỗ với người đàn ông đó, một ngụm nước cũng không uống, cổ họng sắp bốc khói.
"Uống đi."
Vừa uống nước, cô vừa nghĩ xem nên tìm lý do gì để rời đi mà không khiến Dịch Thư nghi ngờ?
Quý Nam Yên chỉ sợ rằng sẽ gặp phải người đàn ông tối qua nên cô quyết định nhanh chóng rời khỏi đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...