"Xin anh, anh có thể đừng ở đây được không?" Quý Nam Yên khóc nói.
Cô không ngờ Thẩm Kinh Châu lại...
Hơn nữa, ở một nơi rộng như vậy, cô có thể gặp phải người khác bất cứ lúc nào.
Cô không thể nhìn mặt mấy người đó.
"Vậy em muốn đi đâu?"
"Phòng của tôi? Đây không là nơi lần trước chúng ta làm tình sao?" Giọng đầy vẻ bối rối, tay không ngừng trêu chọc cô.
Quý Nam Yên vừa căng thẳng vừa sợ hãi, cô cảm giác như bị ai đó điều khiển, không còn chút sức lực nào, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn.
"Nơi nào cũng được, miễn là… không ở đây."
"Vậy về phòng tôi đi, giường của tôi tôi lớn lắm."
Thẩm Kinh Châu đặt cô lên giường, phát hiện trên mặt cô đã phủ kín nước mắt.
Anh vừa tức giận vừa muốn cười, đêm đó cô khá dũng cảm, sự hèn nhát của cô bây giờ hoàn toàn khác với ngày đó.
"Thật sự là làm bằng nước, tôikhông có làm gì em, em ủy khuất!" Thẩm Kinh Châu cố ý trêu chọc.
Anh không nói cũng không sao, nhưng khi anh nói ra, Quý Nam Yên càng khóc lớn hơn.
"Sao em lại khóc? Đối với một người đàn ông ưu tú như tôi, rất nhiều phụ nữ muốn lên giường.
Tôi chưa từng chạm vào ai, tôi nghĩ tôi đang cho em một lợi thế, còn điều gì khiến em không hài lòng?"
"Tôi thà không nhận được món hời như vậy.
Ai muốn thì đưa cho."
Món hời này chỉ có thể được trao cho cô, không ai có thể.
Nhìn cô khóc như mưa, người đầy nước mắt, Thẩm Kinh Châu đau lòng, muốn bắt nạt cô.
Anh lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô rồi nói: "Em đừng khóc nữa, phiền phức lắm?"
Quý Nam Yên giật lấy khăn giấy trong tay anh, lau mũi và nước mắt rồi ném thẳng vào mặt Thẩm Kinh Châu.
Sống mũi của anh cao và thẳng, khăn giấy vừa rơi xuống sống mũi, mang theo nước mũi và nước mắt của Quý Nam Yên dính vào mũi anh.
Thẩm Kinh Châu sửng sốt tại chỗ.
Quý Nam Yên không ngờ tới điều này, trong phòng lập tức rơi vào im lặng chết chóc.
Ngay khi Quý Nam Yên tưởng rằng anh sắp tức giận, nhưng anh liền gỡ khăn gấy rồi quay người đi vào phòng tắm.
Khi anh quay lại, mặt anh đầy nước, rõ ràng là vừa rửa sạch.
Quý Nam Yên nhìn chằm chằm anh, không những không sợ hãi, còn có chút kiêu ngạo, chỉ là làm hắn chán ghét, để hắn khi dễ nàng.
Thẩm Kinh Châu trực tiếp đi đến phòng thay đồ bên cạnh.
Khi anh đi ra, trong tay cầm một chiếc áo sơ mi trắng ném cho Quý Nam Yên, nói: "Đi tắm rửa rồi mặc vào."
Quý Nam Yên cầm áo sơ mi của hắn lên, lau trên mặt hắn vài cái rồi nói: "Tôi không tắm, xem anh có thể làm gì tôi."
Anh thích sạch sẽ sao? Cô không những muốn làm bẩn quần áo của anh mà còn không muốn tắm, chỉ cần anh hắn ngại cô bẩn là được.
"Sao vậy, em còn muốn tôi tắm cho em.
Tôi tắm cho em, cũng không đơn giản như bình thường đâu."
"Có bản lĩnh thì tới đây.
Ai sợ ai?"
Thẩm Kinh Châu tức giận đến không làm được gì, muốn đánh cô, nhưng lại không nỡ.
Từ trước đến nay chưa có ai dám đối xử với anh như vậy, Quý Nam Yên là người đầu tiên.
Cô chắc chắn rằng anh không thể làm gì cô, cố tình chọc tức anh.
Thẩm KInh Châu đi tới gần, ôm lấy cô, bế vào phòng tắm.
Quý Nam Yên lúc này hoàn toàn sợ hãi, cho rằng Thẩm Kinh Châu muốn tắm cho mình, vội vàng cầu xin tha thứ: "Tôi sai rồi, xin tha cho tôi, tôi sẽ tự tắm, tôi hứa sẽ tắm rửa thật sạch."
"Đã muộn rồi, em nên ngoan ngoãn đi." Thẩm Kinh Châu vừa nói vừa đẩy cửa phòng tắm ra.
Thẩm Kinh Châu liền đem cô đi vào bồn rửa, rửa mặt.
Tình hình thế nào? Cô không cần tắm?
Giây tiếp theo cô chết lặng.
Thẩm Kinh Châu ép cô vào bức tường phía sau.
Mặt cô đầy nước, anh hôn cô mà không hề lau đi.
Không phải anh định làm cô chỗ này đó chứ? Vô số cảnh tượng lập tức hiện lên trong đầu Quý Nam Yên.
Tên biến thái này, anh không phải nói là lần đầu tiên sao?
Lúc Quý Nam Yên kịp phản ứng, lưỡi của anh đã mạnh mẽ xâm nhập vào khoang miệng, tùy tiện cướp đoạt lưỡi cô, khiến cô không có cơ hội cự tuyệt.
Hơi thở của anh lập tức tràn ngập khoang miệng cô
Toàn thân Quý Nam Yên run rẩy yếu ớt, cô ngoại trừ tiếp nhận không còn sức phản kháng.
Vừa hôn môi cô, Thẩm Cảnh Châu vừa bắt đầu vuốt ve cơ thể đang run rẩy của cô.
Bàn tay to lớn của anh chạm vào từng tấc da thịt, từng ngóc ngách mà anh muốn chạm vào.
Quý Nam Yên làm sao có thể chịu đựng được sự trêu chọc của anh?
Những tiếng thở hổn hển bị kìm nén và những tiếng rên rỉ đến nao lòng đánh vào mọi dây thần kinh của Thẩm Kinh Châu, dục vọng trong cơ thể gần như nuốt chửng anh.
Anh muốn bóp chết người phụ nữ trong tay mình, nhưng lý trí lại mách bảo anh rằng nếu anh muốn cô như thế này, cô nhất định sẽ hận anh đến chết, anh không muốn cô ghét anh, anh muốn cô tự nguyện ở bên cạnh.
Thẩm Kinh Châu bất lực thở dài, đẩy cô ra khỏi phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy à từ phòng tắm, ý thức của Quý Nam Yên chậm rãi trở lại.
Cô không thể tin được Thẩm Kinh Châu không muốn cô, nếu anh thật sự muốn làm, lúc đó cô nhất định sẽ không phản kháng, bởi vì cô đã đắm chìm trong đó rồi.
Nghĩ đến phản ứng của anh lúc đó, Quý Nam Yên cảm thấy rất khó chịu, cô rõ ràng là không muốn, sao cuối cùng cô lại thích thú như vậy?
Lúc Thẩm Kinh Châu tắm xong đi ra, Quý Nam Yên vẫn đang ngồi trong phòng chờ anh.
Cô ngồi đó với vẻ mặt thất vọng, vướng víu và thống khổ, không biết đang suy nghĩ gì, cũng không chú ý đến Thẩm Cảnh Châu đang đứng bên cạnh mình.
"Tôi không thả em đi sao? Tại sao em còn ở chỗ này? Em cho rằng vừa rồi tôi ức hiếp em chưa đủ sao?" Thẩm Kinh Châu tức giận nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...