Đằng Sau Thiên Thần Là Một Ác Quỷ

Đình Nhã mím môi, khuôn mặt trắng bệch, mấy giọt mồ hôi lăn trên má. Cô căng thẳng nuốt nước bọt, run rẩy đi đến mở cửa.Cạch!

Cánh cửa được mở ra. Đình Nhã chầm chậm bước đi, cô cúi gằm mặt, sợ hãi đến mức không nói một câu gì. Gia Bảo cũng im bặt, anh khẽ nhíu mày, mắt thoáng bối rối và hoang mang. Trước mặt anh và cô là người phụ nữ trung niên xinh đẹp. Mái tóc búi gọn lên, bà mặc một chiếc áo đen có ren ở tay áo, quần dài màu trắng, khoác ngoài là chiếc áo khoác nâu. Sắc mặt bà nghiêm lại, ánh mắt lạnh lẽo liếc Gia Bảo, bà nhìn về phía Đình Nhã, giọng có chút tức giận:

- Đình Nhã, chuyện này là sao đây? Mau giải thích cho dì, tại sao cậu ta lại ở đây hả?

Đình Nhã cắn môi, cô từ từ ngẩng mặt lên, ngập ngừng nói:

- Dạ, thưa dì...con.....

Bỗng có một cánh tay mạnh mẽ kéo cô, rồi Gia Bảo đứng chắn trước mặt cô, mắt kiên định nhìn vào người phụ nữ trung niên trước mặt, anh nói lớn:

- Dì An, con với Đình Nhã yêu nhau. Con hy vọng dì chấp thuận

Đình Nhã há hốc miệng nhìn anh. Tim cô đập thình thịch, cô vừa lo sợ lại vừa ngại ngùng. Trời ạ, ai khiến Gia Bảo nói vậy chứ? Phen này cô chết chắc rồi. Mặt dì An càng lúc càng tối hơn, cả người bà như run lên vì giận dữ, bà bước tới, kéo Đình Nhã sang phía bà, đôi mắt chất chứa hận thù nhìn Gia Bảo, bà lạnh lùng:

- Gia Bảo, không phải tôi nói rồi sao? Cậu đừng lại gần cháu gái tôi. Cậu quên rằng cha cậu đã giết chết chị gái và anh rể tôi sao? Giờ cậu còn dám dụ dỗ cháu gái tôi nữa. Mau cút đi!

Gia Bảo im lặng, Đình Nhã có thể thấy tay anh run run. Cô nắm chặt tay lại, một cảm giác xót xa dâng lên trong cô. Cô thấy thương cho Gia Bảo vô cùng, anh vì cô mà bị dì sỉ vả. Chuyện đó, đâu phải cha của anh cố ý, hơn nữa, Gia Bảo đâu phải người gây ra chuyện đó. Nhưng còn dì An? Liệu dì có hiểu điều đó không?

- Cậu cũng giống cha cậu thôi. Đồ sát nhâ.....- Dì An giận dữ gào lên , nhưng....


- Dì à, đủ rồi!- Đình Nhã bất ngờ hét, cô giật tay khỏi dì An, chạy về phía Gia Bảo- Dì, con thực sự yêu Gia Bảo. Con mong dì chấp thuận cho chúng con

Dì An trợn mắt, sắc mặt càng lúc càng tối hơn, cả người bà như run lên vì giận, bà nghiến răng, lao đến lôi Đình Nhã ra khỏi Gia Bảo:

- Giỏi thật, con còn dám nói vậy sao? Dì không thể, mãi mãi dì sẽ không chấp nhận. Con và cậu ta không thể bên nhau được đâu!

Đình Nhã ngây người, hai mắt cô dần dần đỏ hoe, ngân ngấn nước. Cô cắn môi đến bật máu, tay run run cố gỡ tay dì An ra. Cảm giác phẫn uất đến nghẹn ngào làm cô không thể thốt ra thành lời. Tại sao chứ? Cô không thể hiểu nổi. Rốt cuộc vì lý do gì mà dì An cứ quyết ngăn cấm cô và Gia Bảo? Chỉ vì cha anh đã hại cha mẹ cô? Nhưng mà cha anh đâu phải cố ý, hôm đó cha anh đã hối hận, tất cả là do cơn gió đó thôi mà. Hơn nữa, nếu như cô tiếp tục hận anh và trả thù anh, thì cái vòng hận thù luẩn quẩn này biết bao giờ mới chấm dứt? Thù xong trả, trả xong lại gây thêm thù, xong lại bị trả tiếp...Chẳng lẽ nó cứ kéo dài mãi sao? Thà rằng cứ buông tay, thả lòng cho nhẹ đi, cho thanh thản, chứ cố níu giữ hận thù làm gì. Nhưng tiếc thay, dì An sẽ không nghĩ như vậy. Đình Nhã cố gắng giật tay khỏi dì An nhưng bà kiên quyết không cho cô đi

- Dì à....con....- Đình Nhã ấp úng

- Im ngay! Dì không ngờ con lại như vậy, thật uổng công dì thương yêu con, uổng công cha mẹ con nuôi nấng con, vậy mà con lại trả ơn chúng ta bằng cách đi yêu con trai kẻ đã hại cha mẹ con sao?- Dì An tức giận trừng mắt, giọng có phần gay gắt, rồi bà lôi Đình Nhã vào nhà- Mau vào nhà nhanh lên!

- Không....dì ơi....con....Con xin lỗi!- Đình Nhã hét lên, rồi cô bất ngờ dùng hết sức hất tay dì An ra

- Xin dì, hãy chấp nhận chuyện của chúng con- Gia Bảo nắm tay Đình Nhã, anh nhìn thẳng vào dì An

- Hai đứa....- Dì An sững sờ nhìn Đình Nhã và Gia Bảo, xong bà thở dài, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo- Được thôi, hai đứa có thể yêu nhau, nếu muốn bị người ta khinh ghét vì loạn luân

Loạn luân? Đình Nhã và Gia Bảo quay sang nhìn dì An, đôi mắt thoáng bối rối và ngạc nhiên. Đình Nhã có cảm giác sợ hãi và bất an vô cùng. Tại sao chứ? Tại sao khi nghe dì An nói vậy, cô lại sợ hãi? Bên cạnh cô, Gia Bảo cũng căng thẳng không kém. Từng giọt mồ hôi chảy trên mặt anh


- Bình tĩnh nghe ta nói đây. Thực ra, hai đứa là anh em....- Dì An nói với vẻ xót xa, giọng chùng hẳn xuống- Anh em cùng cha khác mẹ...

Anh em? Đình Nhã và Gia Bảo lặng người, mặt tái đi. Đất trời lúc này như rung chuyển trước một bí mật kinh hoàng đến thế. Đình Nhã loạng choạng lùi lại, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt ầng ậng nước. Những giọt nước mắt cứ trào ra. Cay đắng quá! Đau quá! Tim Đình Nhã như bị bóp nghẹn lại, mọi thứ xung quanh cô như sụp đổ hoàn toàn. Vậy ra bấy lâu nay, cô đã yêu anh trai của mình ư? Anh trai, hai tiếng nghe mới xót xa làm sao! Đình Nhã mím môi, cả người run lên bần bật, những giọt nước mắt không ngừng lăn dài trên má. Tại sao....tại sao lại oan nghiệt đến thế? Vốn dĩ, cô nghĩ rằng mọi bi kịch đã chấm hết, mọi thử thách dành cho anh và cô đã không còn, hai người có thể hạnh phúc bên nhau.....nhưng không ngờ, bi kịch nối tiếp bi kịch, sau hạnh phúc là....nước mắt...

Gia Bảo im lặng, đúng hơn là anh không muốn tin sự thật nào. Ánh mắt anh xen lẫn sự đau khổ và hoài nghi. Em gái? Đình Nhã là em gái của anh? Tại sao từ trước đến giờ cha anh không hề nhắc đến việc này? Tại sao? Tim anh như thắt lại, khó thở, anh khẽ nhếch môi, nở nụ cười chua xót. Em gái....anh đã yêu em gái của mình ư?

- Năm đó, do mẹ con đã yêu cha của con, nên cha của Gia Bảo đã nổi giận. Đêm ấy, ông ta đến tìm và cưỡng đoạt mẹ con. Mẹ con vô cùng đau khổ, nhưng nhờ có cha con rộng lượng chấp nhận nên mẹ con đã bỏ đi cùng cha con. Không ngờ mẹ con lại mang thai, cái kết quả của đêm cay đắng ấy. Về phần cha của Gia Bảo, sau khi mẹ con bỏ đi, ông ta đã lấy vợ, và vợ ông ta đã sinh ra Gia Bảo. Không lâu sau thì con cũng ra đời. Cha con đã chấp nhận tha thứ một lần nữa và chấp nhận con làm con gái của ông ấy. Nhưng không thể phủ nhận rằng, con và Gia Bảo có chung một người cha- Dì An nhìn Đình Nhã bằng ánh mắt thương xót và từ từ kể lại

- Không, không thể nào! Dì gạt con!- Đình Nhã hét lên, nước mắt giàn giụa, cô chạy vào trong nhà

Gia Bảo đứng như chôn chân ở ngoài, một giọt nước mắt lăn dài. Lần đầu tiên....một người đàn ông rơi nước mắt....

********************************

Mấy hôm sau....

Đình Nhã uể oải ngồi dậy, đi tới trước gương. Cô không còn nhận ra chính cô lúc này nữa. Đôi mắt sưng húp, đỏ hoe, mái tóc bù xù. Trông bộ dạng cô thật thê thảm. Đình Nhã cười mỉa mai. Thì sao chứ? Dù sao cô cũng đâu cần chỉn chu làm gì. Giờ làm gì còn ai quan trọng để cô quan tâm tới bản thân mình nữa. Đình Nhã cười, nhưng nước mắt lại chảy dài trên má. Nhớ lại chuyện mấy hôm trước , cô không khỏi đau lòng. Anh em sao? Anh em....? Hai chữ "anh em" như đè nặng tâm can cô, như xoáy sâu vào trái tim cô, khiến tim cô rỉ máu. Nực cười thật. Cô đã yêu anh trai của mình sao? Trái Đất đúng là nhỏ bé. Cô yêu ai không yêu lại đi yêu anh trai. Đình Nhã chán nản lên giường nằm dài, cô trùm chăn kín mặt, đôi mắt nhắm nghiền, cô thu người lại. Bây giờ, cô không muốn thấy gì hết, cô không muốn nghe gì cả. Ước gì, đây chỉ là cơn ác mộng, để cô có thể tỉnh lại. nhưng thực tế, lại không như vậy

- Đình Nhã, dì đi có việc. Đồ ăn dì để trên bàn, con dậy thì ăn nhé - Bên ngoài phòng, tiếng dì An vang lên, rồi có tiếng giày lộp cộp, sau đó tất cả lại im lặng. Đình Nhã bấm móng tay thật sâu vào da thịt. Cô biết làm gì đây? Cô phải làm gì đây? Bên cô, chẳng còn ai cả.....Cô sợ một mình. Bỗng....


Cốc! Cốc!

Có tiếng cửa. Đình Nhã mệt mỏi nhấc người dậy. Cô nghiêng đầu, nhìn về phía cửa. Là dì An sao? Chắc là dì quên đồ nên quay lại để lấy. Nghĩ thế, cô bước tới mở cửa, nhưng khi cửa vừa mở thì bất ngờ, có một lực rất mạnh kéo cô ra ngoài, và cô bị bế bổng lên, ném vào trong xe. Cô chưa kịp định thần thì chiếc xe đã phóng đi. Đình Nhã bực bội ngẩng lên nhìn thì bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc, cả người cô cứng đờ, cô lắp bắp:

- Gia....Gia Bảo....sao anh lại...ưm?

Gia Bảo dừng xe lại, thô bạo kéo cô lại phía anh, rồi anh hôn cô, nụ hôn thật mãnh liệt. Cả người Đình Nhã mềm nhũn, cô muốn kháng cự, nhưng lại không thể.Tim cô đập liên hồi. Cảm giác này....là sao chứ? Rõ ràng biết là không được, nhưng cô vẫn muốn? Nước mắt cô vô thức trào ra. Thấy cô khóc, Gia Bảo vội buông cô ra, ngón tay mảnh khảnh dịu dàng lau nước mắt cho cô, giọng anh nhẹ nhàng:

- Nín đi

Đình Nhã mím môi, cô quay mặt đi. Hai người đều im lặng, không khí thật căng thẳng. Một lúc lâu sau, Gia Bảo mở lời trước:

- Tại sao....mấy hôm nay em lại tránh mặt anh?

Đình Nhã không đáp. Anh biết rõ câu trả lời rồi mà, sao còn hỏi cô chứ?

- Vì câu chuyện vớ vẩn đó sao?- Gia Bảo lại tiếp tục nói

-......- Đình Nhã lại im lặng

- Nói đi! Em làm anh gần như phát điên đấy! Tại sao vì một câu chuyện vô căn cứ đó mà em lại tránh anh chứ?- Gia Bảo nắm vai Đình Nhã

- Anh biết mà. Chúng ta là....- Đình Nhã nghẹn ngào nói


- Đủ rồi. Anh không muốn nghe những lời đó! Muốn biết thật hay không, đi xác minh là được- Gia Bảo lạnh lùng quay đi, anh phóng xe rất nhanh

- Anh định đưa em đi đâu chứ?

- Bệnh viện!

...........................................................................................

- Bác sĩ, xét nghiệm giùm ADN của tôi và cô gái này. Phải thật nhanh, tôi muốn có kết quả luôn- Gia Bảo kéo Đình Nhã vào bệnh viện, anh lớn giọng nói với một vị bác sĩ già

- Dạ, mời cô và cậu đi theo tôi- Vị bác sĩ kính cẩn

Đình Nhã và Gia Bảo yên lặng đi theo hai người y tá vào phòng xét nghiệm. Mỗi người một ý nghĩ riêng, nhưng cả hai cùng mong muốn một điều...

.......................................................................................

Đình Nhã ngồi ở ghế hành lang. Cô run rẩy siết tay, vẻ mặt căng thẳng nhìn lên đồng hồ. Sắp có kết quả rồi, sao cô sợ quá. Cảm giác thật bất an

- Bình tĩnh nào!- Gia Bảo đặt tay lên vai cô, ánh mắt ấm áp nhìn cô

Bỗng....Cộp! Một vị bác sĩ bước đến, tay cầm tờ giấy gì đó. Ông ta nhìn vào tờ giấy và chậm rãi nói:

- Ừm, theo kết quả xét nghiệm ADN thì cô Đình Nhã và cậu Gia Bảo.....hai người....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui