“Dừng!”
“Dừng!”
“Dừng! ! !”
Đạo diễn bất đắc dĩ la :”Lăng Lang, hôm nay anh không thoải mái trong người hả?”
Lăng Lang lắc đầu, sắc mặt rất kém: “Thật có lỗi.”
Người đại diện đi đến gần: “Bao nhiêu lần rồi?”
Trợ lý đếm trên giấy, “Không tính lần đầu, riêng cảnh này đã là lần thứ bốn mươi mốt rồi.”
“Phá kỷ lục rồi?”
“Vâng.”
Phong Hạo cũng tha thiết quan tâm đến Lăng Lang: “Học trưởng anh không sao chứ? Sắc mặt anh không tốt, có phải lạnh quá không?”
Lăng Lang trốn tránh tầm mắt hắn. Người anh hiện tại không dám đối mặt nhất chính là Phong Hạo, chỉ cần là cảnh quay phải nhìn thẳng đối phương, anh đều không thể thuận lợi hoàn thành.
“Tôi hơi mệt, có thể nghỉ một chút không?” – Lăng Lang hỏi
“A? Được,” Đạo diễn vung tay lên, “Nghỉ ngơi mười lăm phút”.
Trợ lý rất ngoài ý muốn, “Anh có cảm thấy hôm nay Lăng Lang không được bình thường?”
Người đại diện gật đầu: “Là đặc biệt không bình thường, cô có bao giờ thấy trước đây cậu ta xin phép nghỉ chưa? Đều là muốn nghỉ thì nghỉ.”
Trợ lý như có suy nghĩ gì sờ cằm, “Chẳng lẽ anh ấy có mâu thuẫn gì với ai đó?”
Tầm mắt hai người đều cùng nhìn một phía xa xa, Phong Hạo đang cầm áo pardessus (áo ba-đờ-xuy) muốn phủ thêm cho Lăng Lang, sau đó lại cùng một bộ dáng lảng tránh nhìn sang hướng khác.
“Học trưởng, phủ thêm áo khoác đi.”
“Không cần.” Lăng Lang bước nhanh về trước không quay đầu lại.
“Sẽ cảm lạnh đó.”
“Tôi đã nói không cần.”
“Rõ ràng lúc trước học trưởng anh nói đây là công việc, bảo tôi không cần khách khí, anh không thể chỉ vì bị tôi nói trúng tâm sự liền trở mặt chứ.”
Lăng Lang dừng bước một chút, Phong Hạo tiến lên dùng quần áo bọc kỹ anh.
“Được rồi, không cần nhỏ mọn vậy mà, sự việc này cũng đâu có gì dọa người.” Phong Hạo chuyển tới trước mặt anh “Lúc đóng cảnh sát nằm vùng, không phải học trưởng cũng có cảm giác sao?”
Ngón tay Lăng Lang phát run, không biết vì thời tiết rét lạnh hay vì bí mật bị phơi bày mà sợ hãi.
“Yên tâm, tôi sẽ không nói với ai khác,” ngón tay Phong Hạo lướt qua gương mặt đối phương, “Ngoan, cho tôi xem bị đánh có đau không.”
Hai người đứng cách mọi người khá xa, ai cũng không nghe được họ đối thoại, nhưng động tác này lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Dù đoàn phim kỷ luật nghiêm minh, nhưng giờ phút này có không ít người không nhịn được trộm rút ra di động.
“Ai cho phép cậu chụp ảnh? Quy định trong đoàn đều quên hết rồi?” Đạo diễn lại lấy kịch bản gõ đầu phó đạo diễn.
Phó đạo diễn ủy khuất ôm đầu, “Đạo diễn anh chụp còn rõ nét hơn so với tôi kìa.”
“Cậu chụp gọi là chụp ảnh, tôi chụp gọi là lấy tư liệu,” đạo diễn đúng lý hợp tình nói.
“Vậy bọn họ thì sao?”
“Hóa trang chụp gọi là để nghiên cứu, chụp ảnh chụp, là cảnh hậu trường, thư ký trường quay chụp, là lưu trữ, biên kịch chụp, là tìm cảm hứng.”
“Cho nên chỉ có tôi chụp ảnh sao?” – Phó đạo diễn khóc không ra nước mắt.
“Cậu biết là tốt rồi, mau đưa di động tôi tịch thu!... Ấy ấy, cậu xem tôi lấy góc chụp này có được không?”
Lăng Lang vào lúc Phong Hạo chạm vào, thân thể bỗng cứng ngắc, vừa không dám trốn, cũng không dám bỏ tay hắn ra. Thứ khiến Lăng Lang cảm giác áp lực lại xuất hiện trong Phong Hạo, lần này không phải trong lúc diễn, mà là đời thực, lực uy hiếp rõ ràng như thế, ngay cả che giấu hắn cũng lười làm.
Phong Hạo đau lòng nhìn vết thương trên mặt Lăng Lang, tuy rằng đây đều là thợ hóa trang làm ra, “Nếu anh chuyên tâm một chút cũng không đến nỗi phải bị đau nhiều lần như vậy… Hay là, học trưởng anh cố ý?”
“Cậu cố ý phải không?” Lăng Lang đột nhiên hỏi.
“Chuyện gì?” Phong Hạo khó hiểu.
“Lần trước, là cậu cố ý đúng không?”
Phong Hạo ngẩn người, rốt cục ý thức được Lăng Lang nói tới chuyện gì, cười cười không phủ nhận, “Lần trước học trưởng không đau, nhưng lần này tôi lại đánh đến thật đau lòng nha.”
Lăng Lang nhắm mắt, anh không thể ngờ bí mật sâu trong nội tâm đã sớm bại lộ trong mắt người khác, còn nói mình là ảnh đế, tự cho là che giấu đến thiên y vô phùng*, vậy mà lại bị kỹ xảo diễn của một tân nhân lừa gạt.
*Thiên y vô phùng: nghĩa đen là ‘áo thần tiên không thấy đường chỉ may’, nghĩa bóng ám chỉ những gì hoàn hảo không chút sơ sót.
Trong khoảng thời gian ngắn bị khiếp sợ quá lớn, Lăng Lang ngược lại trở nên tỉnh táo.
“Bây giờ cậu cái gì cũng biết, cậu muốn thế nào?”
Cho giới truyền thông biết sao? Bất kể là thật hay giả, đều đủ cho giới truyền thông xôn xao một trận, tiếng tăm cũng sẽ theo dịp này bùng nổ.
Hay là muốn uy hiếp, có ảnh đế hậu thuẫn, muốn thành ngôi sao cũng sẽ dễ dàng rất nhiều.
Phong Hạo mấp máy miệng, “Tôi muốn thỏa mãn anh.”
“Cậu nói gì?” Câu trả lời ngoài dự đoán khiến Lăng Lang mở to hai mắt.
“Tôi không phải đã nói rồi sao, từ lúc xem vở kịch mà học trưởng diễn, tôi đã ngưỡng mộ anh, từ lúc đó tôi đã quyết định, dục vọng của học trưởng về sau, đều sẽ do tôi thỏa mãn.
Phong Hạo lúc nói lời này, ánh mắt tinh lượng, một chút cũng không giống bộ dạng nói đùa.
Lăng Lang theo dõi ánh mắt hắn, hoàn toàn đoán không ra ý nghĩ của đối phương. Thật lâu sau, Lăng Lang cúi đầu thấp giọng cười cười, cũng không biết là cười nhạo Phong Hạo, hay là đang tự giễu.
"Đừng làm rộn, " anh nhẹ nhàng nói, xoay người trở lại trường quay, Phong Hạo lẳng lặng theo sát phía sau, cũng không giải thích gì.
Mọi người thấy hai người đã trở lại, vội vàng giấu di động, chính trực nghiêm túc tiến hành công tác chuẩn bị.
Một lần nữa nhập vai, Lăng Lang so với vừa rồi giống như hai người khác nhau, thực lực ảnh đế một lần nữa thể hiện, rất nhiều cảnh quay độ khó cao đều chỉ diễn một lần là qua, anh như vậy khiến mọi người phấn chấn tinh thần, những đoạn trước dây dưa lỡ việc đều rất nhanh đuổi kịp tiến độ.
Buổi tối đoàn phim xuống núi nghỉ ngơi, Lăng Lang mặc áo đơn ở trong núi đông lạnh một ngày, tứ chi đều muốn chết lặng, vừa đến khách sạn liền không thể chờ đợi mà vào tắm nước nóng.
Tắm xong thân thể Lăng Lang rốt cuộc ấm lại, anh lau đi sương mù trên gương, nhìn bóng người dần lộ ra, ngón tay kìm không được sờ lên mặt. Lúc ban ngày Phong Hạo dùng lực không lớn, nhưng cảm nhận sâu sắc đọng lại trong lòng như lan tràn đến hiện tại.
Chuông cửa vang lên, Lăng Lang khoác áo tắm ra mở cửa, Phong Hạo đang đứng bên ngoài, trong tay đem theo một hộp giữ ấm.
“Học trưởng uống chút canh đi, xua cái lạnh trong người.”
Lăng Lang tiếp nhận hộp giữ ấm trong tay hắn, cũng không hỏi hắn ở đâu mà có, chỉ xa lạ khách khí nói: “Cảm ơn, xin hỏi còn việc gì không?”
Phong Hạo cười, “Học trưởng quả nhiên giống mọi người nói, thật lạnh lùng.”
“Thật có lỗi, tôi bình thường cũng không phải kiểu người thân thiện gì.”
“Nếu lời nói lúc ban ngày của tôi có mạo phạm anh, vậy để tôi giải thích.” Phong Hạo nghiêm mặt nói, “Nhưng tôi sẽ không rút lại lời nói, tôi nói từng chữ đều là chân thành.”
Lăng Lang lắc đầu: “Sẽ không có lần tiếp theo”
“Có ý gì?”
“Tôi sẽ không lại để cho cậu bắt được nhược điểm.”
Phong Hạo thất vọng, “Thì ra học trưởng cho là mục đích của tôi là nắm nhược điểm của anh sao?”
Lăng Lang ngầm thừa nhận.
Phong Hạo khẽ thở dài một tiếng: “Học trưởng nếu hiểu lầm tôi, vậy chi bằng tôi cứ rõ ràng làm người xấu.” Hắn ngẩng đầu, “Lần sau nếu tôi lại bắt được nhược điểm của anh, tôi sẽ không cho qua dễ dàng như hôm nay.”
“Sẽ không có lần sau.” Lăng Lang khẳng định lại một lần.
Quay phim trên núi kéo dài khoảng một tháng, trong thời gian này, lúc quay phim Lăng Lang thản nhiên đối mặt Phong Hạo, quay phim vừa xong thì lại tránh mặt, khiến một đám nhân viên trong đoàn muốn tìm chút tình tiết mãnh liệt đều phải thất vọng.
Đợi đến buổi tiệc rượu mừng quay phim xong, Lăng Lang đã thu thập xong hành lý, không báo với bất luận kẻ nào, liền rời đoàn phim.
Trong quá trình cắt nối biên tập phim, đủ loại tuyên truyền phô thiên cái địa mà triển khai, Lăng Lang như thường lệ chỉ xuất hiện trong những tình huống buộc phải có mặt, mọi người đều đã quen tác phong này của anh, không ai cảm thấy có gì lạ.
Ngược lại tên hậu bối mới chỉ diễn được hai bộ phim, trong giới cũng xem như nhân vật ưu tú mới Phong Hạo, lại còn vênh váo hơn ảnh đế, mỗi lần tuyên truyền đều hỏi Lăng Lang có mặt không, Lăng Lang đi thì hắn đi, bằng không cả mặt mũi cũng không chường ra.
Phong Hạo càng như vậy, giới truyền thông lại càng không dám viết loạn, hơn nữa hắn vừa ra nghề liền được giao toàn vai trọng yếu, khiến rất nhiều người đều đoán bối cảnh của hắn. Trong nhất thời đủ kiểu lời đồn nổi lên bốn phía, Phong Hạo trong một đêm nhiều thêm mười mấy thân phận, cái nào cái nấy đều chỉ cần phất tay là có thể khiến một xí nghiệp đẳng cấp quốc gia đóng cửa.
Người đại diện vào nhà Lăng Lang, ngoài ý muốn phát hiện anh đang xem chương trình giải trí trên TV, phạm vi chương trình này khá lớn, người khác chỉ dám nghị luận lai lịch Phong Hạo trong lòng, chỉ riêng bọn họ dám gióng trống khua chiêng đưa lên màn ảnh.
Tổ chuyên môn của chuyên mục này đương nhiên cũng từng mời Lăng Lang tham dự, nhưng người đại diện hỏi cũng không hỏi ý Lăng Lang liền cự tuyệt, bất luận là tính cách hay hình tượng của Lăng Lang đều không thích hợp với loại chương trình này
“Cậu mà cũng xem cái này?” – Người đại diện rất kinh ngạc.
“Giết thời gian.” Lăng Lang thản nhiên nói.
Trên TV mọi người vừa mới bát quái xong về bản thân Phong Hạo cùng bối cảnh gia đình, người dẫn chương trình liền thần bí tung một quả bom mới.
“Có nhân viên trong đoàn phim cho chúng tôi tin tức, nói Lăng Lang cùng với Phong Hạo quan hệ không tầm thường, thậm chí lúc nghỉ quay từng có hành động ám muội với nhau, xin hỏi có đúng vậy không?”
“Không có không có, tuyệt đối không có.” Đạo diễn đường hoàng phủ nhận. “Đó chỉ là lời đồn.”
Người dẫn chương trình khóe miệng nhoẻn cười, “Xin hãy nhìn lên màn hình lớn.”
Trên màn hình lập tức chiếu cảnh Phong Hạo đang vuốt ve gò má Lăng Lang, nhìn khoảng cách và góc độ có thể thấy đây là ảnh chụp.
Hiện trường xôn xao.
Người đại diện lén quan sát phản ứng của Lăng Lang, nhưng đối phương trên mặt không có chút biểu cảm nào.
“Nếu nói đây chỉ là lời đồn, vậy tấm hình này xin hỏi giải thích thế nào đây?” MC hùng hổ hỏi.
Nhân viên đoàn phim tham gia chương trình đưa mắt nhìn nhau.
Một người hỏi: “Ảnh này cậu truyền ra?”
‘Cậu’ nói: “Không phải tôi không phải tôi, nhất định là anh ta!”
‘Anh ta’ nói: “Tôi mới là không phải nè! Tôi biết rồi nhất định là tên đó!”
‘Tên đó’ nói: “ Điện thoại di động của tôi căn bản độ phân giải không có cao vậy!”
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía đạo diễn.
Đạo diễn mặt vô tội lấy di động ra: “Oan quá, tôi căn bản không có đứng hướng đó, góc độ của tôi so với hắn lấy rõ hơn nhiều, không tin mọi người xem nè!”
Máy quay lập tức quay thật gần phóng thật to bức ảnh trong điện thoại đạo diễn.
Người đại diện trợn mắt há mồm lắc đầu: “ Tiết mục này nhất định phá kỷ lục tỉ lệ người xem.”
Lăng Lang quơ lấy điều khiển từ xa tắt TV, trong phòng nhất thời im lặng làm người ta có chút không thích ứng.
“Chuyện đó…” Người đại diện do dự mở miệng.
“Tôi có chừng mực.” Lăng Lang lời ít ý nhiều đáp lời hắn.
Người đại diện không biết nên nói gì. Ngày đó ở cửa nhà Lăng Lang Phong Hạo đã nói đúng, hắn ngoài mặt là người đại diện của Lăng Lang, thực chất là một người giám thị được người khác thuê, nhưng đây đã là chuyện từ rất lâu trước đó, hắn hiện tại chỉ do thói quen mà làm việc.
Có thể trợ lý nói không sai, lệnh cấm đã giải trừ, Lăng Lang cũng sắp ba mươi ba tuổi, mình cũng không thể cứ luôn theo sát cậu ấy như vậy.
Lúc người đại diện còn đang một mình rối rắm, Lăng Lang hỏi: “Anh tới có việc gì?”
Người đại diện lúc này mới nhớ tới mục đích chuyến viếng thăm này, vội đem kịch bản phim mới đưa cho Lăng Lang.
“Đề tài này…” Lăng Lang vừa nhìn liền nhíu mày.
“Ngục giam, rất hiếm thấy.” Người đại diện lau mồ hôi, hắn đã tỉnh lược không ít nội dung, ví dụ như ngục giam trong phim nằm trên một ốc đảo, giam toàn là phạm nhân tội ác tày trời, trong đó đủ các loại huyết tinh, bạo lực, thậm chí cảnh nam x nam… Đây là lần đầu tiên hắn chọn một vai như vậy cho Lăng Lang.
Lăng Lang còn đang nghiêm túc xem kịch bản: “Tôi diễn nhân vật nào?”
Người đại diện nói một cái tên.
“Người hợp tác diễn đã định chưa?”
“Uhm,” người đại diện gian nan trả lời, “Nghe nói tám chín phần mười là Phong Hạo.”
Bàn tay đang lật xem kịch bản của Lăng Lang dừng lại, dường như muốn cự tuyệt.
Người đại diện ấp úng: “Còn có một việc…”
Lăng Lang im lặng chờ hắn tiếp lời.
“Bộ phim này là Mạc tiên sinh đầu tư.”
Lăng Lang gấp lại kịch bản: “Tôi tiếp.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...