Phóng viên theo đuôi Lăng Lang đến hiện trường, sau khi nhìn thấy người vừa đến, cũng không khỏi sửng sốt.
Người này không phải ai khác, đúng là chủ biên tòa soạn của cô, nghe nói lúc tuổi còn trẻ cũng là một tay săn tin lão luyện.
Chủ biên dáng người có chút mập ra, Kiều tiểu thư liều sống liều chết theo dõi hắn, như đang muốn xác nhận hắn rốt cục có phải là người đó không, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi.
Chủ biên bước lên bục, hướng Kiều tiểu thư cùng bên dưới phân biệt gật đầu hai cái, lúc này mới ngồi xuống, bắt đầu tiến hành tự giới thiệu.
“Kẻ hèn này là chủ biên Nhật báo giải trí Hồ Sóc*, mười sáu năm trước, tôi giữ một chân ký giả trong cùng tòa soạn, chủ yếu phụ trách theo dõi, chụp lén, đào bới chuyện đời tư của nghệ sĩ, cũng chính là chó săn theo tục xưng…”
*Tờ báo này khác với Tập san giải trí Hồ Sóc nơi bạn chó săn gây ra đủ chuyện hồi trước làm việc.
"Hắn nói dối! Hắn là một tên lường gạt!" Kiều tiểu thư lớn tiếng cắt lời, "Mọi người không nên tin lời hắn!"
Chủ biên không để ý đến cô ta, vẫn tiếp tục, "Chức nghiệp tôi làm tuy rằng thường có quan hệ không tốt với nghệ sĩ, nhưng cũng có vài người bạn bí mật trong giới, Kiều tiểu thư chính là một trong số đó."
Cô phóng viên dưới đài nghe nói như thế, ngay cả tay chụp ảnh cũng khựng lại nửa nhịp, chủ biên đại nhân nhà mình cư nhiên còn có một tầng quan hệ như thế với nữ diễn viên chính trong sự kiện lần này, vậy tại sao còn bị tập san giải trí đối thủ cạnh tranh đoạt mất đầu đề?
“Đương nhiên, chó săn cùng nghệ sĩ có thể đồng hành, chủ yếu vẫn là vì đối phương có giá trị lợi dụng. Mục đích của tôi là từ Kiều tiểu thư moi thêm càng nhiều tin tức trong giới giải trí, mà Kiều tiểu thư, là muốn thông qua tôi, gia tăng xác suất xuất hiện trên các phương tiện truyền thông.”
“Sau khi Kiều tiểu thư ra nghề, có ước chừng tám phần những tin tức trọng yếu được đăng là do báo chúng tôi dẫn đầu tuôn ra, đó là vì mỗi lần tôi đều có tin tình báo nội bộ, trong thời gian sớm nhất đuổi tới hiện trường sự kiện.”
“Để báo đáp, tôi cũng tận hết khả năng vì Kiều tiểu thư tranh thủ mặt báo, hơn nữa bản thân Kiều tiểu thư ngoại hình xinh đẹp, diễn kỹ xuất sắc, rất nhanh bộc lộ tài năng giữa lớp người mới.”
Kiều tiểu thư nghe đến đó sắc mặt âm tình bất định, rõ ràng là lời khích lệ, lại tuyệt không thấy cô ta vui vẻ.
Chủ biên tiếp tục nói, "Khi Kiều tiểu thư xuất hiện trong phim 《nhân ngư chú ngữ》, lúc ấy đã là nữ minh tinh trẻ có chút danh tiếng. Thời gian đó, nội dung công tác của tôi ngoại trừ tiếp tục tung những tin tích cực về Kiều tiểu thư lên mặt báo, còn phụ trách che giấu tin tức mặt trái của cô, đó chính là…”
Hắn hít sâu một hơi, "Cô cùng một vị nhân sĩ đã kết hôn ngầm duy trì mối quan hệ yêu đương lâu dài.”
"Nói hưu nói vượn!" Dù là ai cũng đều nhìn ra hoảng loạn của Kiều tiểu thư giờ phút này, cùng biểu hiện của cô ta hoàn toàn tương phản, chủ biên bình tĩnh từ trong ngực lấy ra một phong thư, nhìn qua thì bên trong hẳn chứa một xấp gì đó rất dày.
“Tuy lúc đó cô từng ra lệnh cho tôi tiêu hủy chứng cứ, nhưng thực không khéo chính là, tôi có thói quen lưu lại bản ghi chép công việc của chính mình. Nếu cô vẫn tiếp tục nghi ngờ, tôi sẽ suy xét việc công khai ảnh chụp khi đó.”
Chủ biên vừa nói xong, ký giả dưới đài đều vô cùng hưng phấn, hắn không nói tỉ mỉ thân phận nhân vật nam chính, bọn họ những người có khứu giác mẫn tuệ đều đánh hơi được một cỗ vị bát quái nồng đậm.
Ngay Kiều tiểu thư có lẽ cũng ý thức được điểm này, cư nhiên thực sự ngậm miệng không nói thêm một lời.
Không có cô ta ngắt lời, chủ biên thuận lợi nói tiếp, “Nhưng vì Kiều tiểu thư một lần sơ sẩy, khiến phối ngẫu (ở đây nghĩa là vợ) của vị đó hoài nghi, để dời đi tầm mắt đối phương, Kiều tiểu thư phải tự mình tạo ra một vụ tai tiếng tình dục giả.”
Lăng Lang vừa trở lại hội trường, liền bắt kịp một màn này, “Vì thế, Kiều tiểu thư lợi dụng thầy Lăng Lang lúc bấy giờ đang cùng cô ấy hợp tác, mượn danh nghĩa say rượu, để tôi đã mai phục ở cửa khách sạn từ trước chụp được một bức ảnh ái muội, cũng chính là bức Kiều tiểu thư vừa đưa mọi người xem. Về điểm này, người đại diện năm đó của Kiều tiểu thư cũng có thể làm chứng.”
Lời nói của chủ biên dẫn phát một mảnh xôn xao ở hiện trường, Kiều tiểu thư trên đài mặt mang vẻ tức giận, nhưng lúc này đây lại không mở miệng phản bác.
“Tấm hình này nguyên bản dự tính sáng hôm sau sẽ đăng báo, nhưng vì…” Nói tới đây chủ biên dừng lại một chút, như đang cân nhắc tìm từ, “Vừa rồi tiền bối đã giải thích nguyên do, tin tức cố tình tạo ra này, bị người giúp đỡ riêng của thầy Lăng, cũng chính là Mạc tiên sinh ngăn chặn, không thể công khai.”
“Vậy phong tỏa hoạt động Kiều tiểu thư cũng là mệnh lệnh của Mạc tiên sinh sao?” Lập tức có phóng viên hỏi.
"Không, " chủ biên nhanh chóng phủ nhận, "Trên thực tế, bà lớn* bên nam đã sớm nắm giữ chứng cứ kết giao của hai người, mà bản thân bà cũng là một vị đại nhân vật rất có lực ảnh hưởng trong giới, công ty quản lý của Kiều tiểu thư dưới yêu cầu của bà, mạnh mẽ ngưng hẳn mọi hoạt động công chúng của Kiều tiểu thư, chuyện này cùng Mạc tiên sinh hoàn toàn không liên quan.”
*QT là “thái thái”, chỉ bà lớn, bà chủ, cụ cố, bà xã… Ở đây chắc có nghĩa là mẹ của bên nam.
Nghe thế, đông đảo phóng viên càng hiếu kỳ, sôi nổi suy đoán người dính dáng đến sự kiện này gây ảnh hưởng đến đôi nam nữ nhân vật chính là ai, ngay cả bản thân Kiều tiểu thư cũng chấn kinh rồi, chân tướng sự thật vẫn là lần đầu cô ta nghe nói, cùng với phán đoán của cô một trời một vực.
“Xét thấy tôi cũng là người thuộc bên thứ ba biết rõ chuyện, thậm chí còn là người đồng lõa trong vụ việc, bà lớn bên nam cũng thông qua tòa soạn gây áp lực với tôi. Tôi từng một lần đối mặt nguy cơ thất nghiệp, nhờ Mạc tiên sinh giúp đỡ mới có thể lưu lại, cho đến hôm nay được đảm nhiệm vị trí chủ biên.”
Chủ biên ngồi thẳng người, “Tôi biết, tôi hôm nay ở đây nói những lời này, đối với cá nhân tôi, cũng như danh dự tòa soạn, đều sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt, cũng sẽ đắc tội đương sự trong việc này, nhưng tôi phải nói ra chân tướng, không chỉ vì để báo đáp một phần nhân tình, mà còn vì trả lại một phần trong sạch cho người vô tội.”
Lăng Lang đứng cuối cùng trong đám đông yên lặng nghe, trước đây đều là anh ngồi ở vị trí kia bị mọi người chú mục, đây là lần đầu tiên anh ở dưới đài nhìn chăm chú nhất cử nhất động của người khác. Anh luôn biết Mạc tiên sinh đã vì anh làm rất nhiều, nhưng hôm nay anh mới biết, những điều Mạc tiên sinh làm vì anh so với điều anh biết còn nhiều hơn nhiều lắm.
Chủ biên đứng lên, hướng thẳng màn hình bên dưới đài cúi người thật sâu, “Tôi tại đây, chính thức từ chức chủ biên nhật báo giải trí Hồ Sóc, cảm tạ mọi người đã chiếu cố tôi trong thời gian qua, toàn bộ hành vi và ngôn luận của tôi đều cùng bản báo không có quan hệ, cám ơn mọi người."
Ký giả tờ nhật báo trợn tròn mắt, sao đang êm đẹp nói nói xong lão đại nhà mình lại từ chức luôn rồi, cô mở mắt trừng trừng nhìn chủ biên bước xuống bục, vừa định đi lên ngăn đón, lại bị người từ phía sau đẩy ra.
Phóng viên vừa quay đầu lại, chỉ thấy hai vị cảnh sát thân mặc chế phục xuyên qua đám người đi lên bục chủ trì, trước mắt bao nhiêu người đem một bộ còng tay sáng loáng còng vào cổ tay Kiều tiểu thư.
“Bà Kiều XX, bây giờ chúng tôi nghi ngờ bà có liên quan đến vụ nổ tại phim trường Hồ Sóc ngày 14 tháng 7, xin bà theo chúng tôi về sở.”
Mọi người đều bị diễn biến lên lên xuống xuống của cục diện làm sợ ngây người, Kiều tiểu thư lại như đã sớm dự đoán sẽ có cảnh này, không biện bác không giãy dụa, ngoan ngoãn đứng lên, dưới sự mở đường của cảnh sát ra ngoài.
Khi đi ngang Lăng Lang, bọn họ bốn mắt giao nhau, trong mắt cô có thứ cảm xúc phức tạp Lăng Lang không thể hiểu.
“Tin tưởng tôi, ngày đó tôi thực sự muốn nổ chết anh.” Lăng Lang chấn động thân mình, thanh âm của cô ta không lớn, hiện trường lại ầm ĩ, chỉ có vài người đứng gần nghe được.
“Chỉ tiếc…” Ánh mắt oán niệm của cô ta dừng trên người Phong Hạo, sau một lát lại thu về, từ từ hướng thẳng phía trước.
“Tôi vẫn luôn cho rằng anh là người hủy đi cả đời tôi, thật không nghĩ tới, kết quả cũng do tôi gieo gió thì gặt bão.”
Nói xong câu đó, cô bước đi, cũng không quay đầu lại, đám phóng viên chen chúc theo sau.
Người đại diện vọt tới, nắm tay Lăng Lang cùng Phong Hạo kéo đi, "Hai người các cậu còn đứng ngây ra làm gì, lát nữa còn có thể đi được không!"
Lăng Lang bị hắn kéo mạnh một cái, túm nguyên thần về, cơn đau dạ dày luôn bị anh xem nhẹ lại quét đến, khiến anh nhịn không được hít vào một hơi, chau mày.
Động tác nhỏ đó đương nhiên không qua khỏi Hỏa nhãn kim tinh* của Phong Hạo, anh nhất thời bị Phong Hạo kéo lại.
*Con mắt thần của Tôn Ngộ Không J
“Chưa ăn điểm tâm?” Hắn lời ít ý nhiều hỏi han.
Lăng Lang do dự một chút, gật gật đầu.
“Hôm qua tôi dặn anh thế nào?” Ngữ khí hắn có chút nghiêm khắc.
"... Phát sinh chút ngoài ý muốn, quên."
Phong Hạo cũng đoán được chuyện ngoài ý muốn anh nói đến là gì, chỉ huy người đại diện: “Anh đi hiệu thuốc gần đây mua một ít thuốc, tôi dẫn anh ấy lên lầu tìm phòng nghỉ ngơi.”
Người đại diện nhìn thấy sắc mặt Lăng Lang không tốt, ngay cả tính kiên quyết cũng không còn, cư nhiên đối Phong Hạo ăn nói khép nép, lại nhìn cửa khách sạn bị phóng viên vây kín như nêm, chỉ đành tiếp nhận phương án này.
“Các cậu lên đó chờ tôi, ngàn vạn lần phải cẩn thận không để bị theo dõi biết không?”
Phong Hạo gật đầu một cái, "Tôi sẽ lưu ý."
Lăng Lang cùng Phong Hạo ở hành lang đợi một hồi trợ lý mới cầm thẻ phòng đuổi tới, Phong Hạo tìm trong phòng một vòng, chỉ có các loại rượu nước cùng mì ăn liền.
"Phiền cô đi mua chút thức ăn lên, " Phong Hạo nhờ trợ lý.
“A, được, muốn mua gì?” Trợ lý hỏi.
“Cái gì dễ tiêu hóa chút, cháo, linh tinh,” Hắn vừa nói vừa pha ly nước ấm cho Lăng Lang.
Trợ lý chạy nhanh như chớp, trong phòng rốt cục chỉ còn lại hai người bọn họ, Lăng Lang sau khi uống chút nước, sắc mặt dịu lại đôi chút.
“Mặc kệ phát sinh chuyện gì, sau này anh đều phải ăn điểm tâm cho tôi,” Lăng Lang nghe được ngữ khí Phong Hạo có chút giận, lúc trước chỉ khi anh vi phạm mệnh lệnh của đối phương, Phong Hạo mới có thể dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với anh.
Lăng Lang nửa ngày không dám lên tiếng, trong phòng trầm mặc một chốc.
Thật lâu sau, Phong Hạo mới tiến lại, cầm lấy cái ly trong tay anh, tay kia thì xoa nhẹ tóc anh: “Còn đau không?”
Lăng Lang nghĩ nghĩ, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Cậu không nghe điện thoại của tôi.”
Phong Hạo nghe vậy vui vẻ, “Tôi lúc đó đang vội ngược xuôi hối hả bốn phía tìm người.”
“Tôi đã nghĩ cậu tức giận.”
“Tôi vì sao phải giận? Vì bài báo đó sao? Không phải anh vừa mới làm sáng tỏ trước giới truyền thông, hết một nửa tin tức đó đều là giả sao?”
Lăng Lang nâng mí mắt, con ngươi đen láy ngưng nhìn đối phương, “Vì bài báo đó có một nửa là thật.”
Phong Hạo ngồi xuống cạnh anh, “Cho nên, anh định nói cho tôi biết, anh là được bao dưỡng theo đúng nghĩa?”
“Không phải, nhưng việc này nói ra rất không hợp lẽ thường, thực sự rất khó khiến người ta tin tưởng.”
“Chỉ cần là anh nói, tôi sẽ tin.”
Lăng Lang cúi đầu, “Tôi thật không ngờ cậu cũng nhận thức Mạc tiên sinh, cậu cùng ngài ấy… cũng là loại quan hệ này sao?”
Phong Hạo theo dõi anh, trong mắt lộ vẻ trêu ghẹo, “Loại quan hệ nào?”
"Chính là..." Lăng Lang nghẹn lời , anh không biết nên miêu tả quan hệ giữa mình và Mạc tiên sinh thế nào, càng không thể tưởng tượng quan hệ đồng dạng giữa Phong Hạo và Mạc tiên sinh sẽ là tình hình ra sao.
"Ngài ấy là ân nhân của tôi, " cuối cùng Lăng Lang nói. Nguồn :
"Anh mới vừa nói rồi."
"Cũng là người vô cùng quan trọng trong đời tôi.”
Phong Hạo nghiêm túc lắng nghe.
“Tôi quen biết ngài lâu như vậy, chỉ phát sinh tranh chấp duy nhất một lần, chính là chuyện liên quan đến Kiều tiểu thư.”
Lăng Lang nhớ lại chuyện cũ, "Sau sự kiện tấm ảnh chụp, Mạc tiên sinh cấm tôi cùng Kiều tiểu thư tiếp tục lui tới, tôi đã cho rằng ngài can thiệp vào tự do kết giao của chúng tôi, nhưng đến hôm nay tôi mới biết, ngài là bảo hộ tôi không bị người lợi dụng.”
“Ngài cẩn thận chu đáo bảo hộ tôi, thậm chí một tên chó săn nho nhỏ cũng đi lung lạc, tôi lại hiểu lầm ngài. Tôi luôn tiếc nuối không thể giáp mặt hướng ngài cảm ơn, kỳ thật ngẫm lại, có lẽ tôi càng thiếu ngài một lời giải thích.”
Phong Hạo nghe đến đó cười cười, "Nghe anh xem trọng ông ấy như vậy, tôi thực có chút ghen tị đó.”
“Đôi khi tôi có ảo giác, cảm thấy cậu và ngài ấy là cùng một người, vì trong vài phương diện cậu và ngài thật sự giống nhau.”
“Ví dụ như?” Phong Hạo bất động thanh sắc hỏi.
“Khi thì thực ôn nhu, khi lại thực nghiêm khắc, với tôi mà nói, lại cùng rất trọng yếu.”
“Nếu như,” Phong Hạo kéo hơi dài âm cuối, rốt cục tự mình cũng không nhịn được bật cười vì câu hỏi của mình, “Tôi và ông ta cùng rơi xuống sông, anh sẽ cứu ai?”
Lăng Lang thế mà lại thực nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, nghĩ nửa ngày, anh lắc đầu, “Không giống nhau, Mạc tiên sinh có ân như tái sinh với tôi, tôi dù hy sinh tính mạng cũng phải cứu ngài ấy lên bờ.”
“Vậy tôi thì sao?”
Lăng Lang nhìn hắn, nhấn mạnh từng từ, “Tôi nguyện chết cùng cậu.”
Anh cầm tay Phong Hạo, quỳ xuống trước mặt hắn, “Thực xin lỗi, về chuyện Mạc tiên sinh, tôi luôn giấu cậu.”
Ánh mắt Phong Hạo ôn nhu nhìn anh, “Nhưng tôi cũng có chuyện giấu anh.”
Lăng Lang lần thứ hai lắc lắc đầu, “Cậu không cần phải nói cho tôi biết mỗi một việc, nhưng về phần tôi lại không nên đối với cậu giữ lại điều gì. Tôi không thẳng thắn thừa nhận với cậu, tuy có thể nói đó là bởi vì tôi và Mạc tiên sinh là trong sạch, nhưng đây chỉ là lừa mình dối người. Tôi không nói, là bởi vì lòng tôi lo lắng, tôi sợ cậu biết được quá khứ của mình.”
Phong Hạo vuốt ve gò má anh, "Vậy anh lúc này đối với tôi là không hề giữ lại gì sao?”
Lăng Lang gật gật đầu.
Phong Hạo nở nụ cười, "Anh đã thẳng thắn thừa nhận như vậy, tôi cũng chia sẻ với anh bí mật của tôi,” Hắn cúi người xuống, áp vào tai Lăng Lang, “Tôi chính là…”
Lời còn chưa dứt, Phong Hạo biến sắc, vung mạnh một đấm qua, Lăng Lang chỉ cảm thấy khóe miệng chợt đau xót, cả người đã bị Phong Hạo đánh ngã lên tấm thảm trên sàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...