Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

"Xin chờ một chút!"

Vừa đứng dậy rời đi Lăng Lang nghe thấy tiếng gọi lại, xoay người chỉ chỉ tiền trên bàn, ý bảo mình đã trả tiền rồi.

"A, không phải," cô chủ vắt hết óc nghĩ, lúc nhìn đến tiền trên bàn linh cơ vừa động, "Tôi còn chưa thối tiền cho ngài đâu."

"Không cần, " Lăng Lang thấp giọng trả lời cô, xoay người lại muốn đi.

"Không được, " cô chủ cố dùng ngữ khí cứng rắn, "Chúng tôi ở đây không nhận tiền boa."

Lăng Lang nghe vậy, đành phải ở lại chờ cô chủ thối tiền, tiền lẻ trong tiệm tựa hồ không nhiều lắm , đợi nửa ngày đối phương cũng chưa tìm xong.

"Xong chưa?" Lăng Lang không kiên nhẫn mở miệng hỏi.

"Sắp rồi sắp rồi, " cô chủ thấy không thể kéo dài được nữa, đành phải đem tiền lẻ đã tìm xong từ sớm ra, "Xin hỏi..."

Bàn tay Lăng Lang vươn ra nhận tiền dừng lại một chút.

"Bữa sáng không hợp khẩu vị của ngài sao?"

Thấy đối phương nghi hoặc ngẩng đầu, cô chủ vội vàng chỉ chỗ Lăng Lang vừa ngồi "Cái đó, tôi thấy ngài chưa động tới miếng nào..."

"Tôi có việc gấp."

Lăng Lang hiển nhiên không muốn tốn thời gian với cô, mắt thấy đối phương muốn đi ra cửa quán, cô chủ không chút nghĩ ngợi nhân tiện nói, "Tôi là fan điện ảnh của anh, có thể cho tôi xin chữ ký không?"

Lời vừa nói ra, cô chủ liền cảm thấy hỏng chuyện, quả nhiên người đằng trước nhanh chóng xoay đầu lại, cách kính râm đều có thể cảm nhận được hàn ý nơi đáy mắt đối phương.

Nhà hàng còn lại vài người khách, nghe được động tĩnh, đều không hẹn mà cùng hướng về bên này nhìn qua, muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

"Đã nói tôi có việc gấp, " Lăng Lang không lưu tình chút nào cự tuyệt, cô chủ quán trơ mắt nhìn đối phương sải bước nhanh ra ngoài, tâm hận đứa bạn rùa đen của mình vì cái gì còn chưa tới.

Một trận gió lốc thổi mở cửa chính nhà hàng, phóng viên vội vàng chạy vào thở hào hển nói không ra lời, đầu như cái kim đồng hồ quay nhìn khắp tiệm vài vòng, không phát hiện mục tiêu, chuyển sang cô chủ làm ra một cái động tác ý hỏi "Người đâu”.

Cô chủ cũng kích động nói không nên lời, ngón tay mãnh liệt chỉ ra cửa chính, phóng viên hiểu ý, lại một trận gió liền xông ra ngoài.

Phóng viên mắt sắc vừa ra khỏi cửa, dư quang tầm mắt liền quét đến một thân ảnh màu đen thoáng hiện, nếu nhớ không lầm, vừa rồi cô chủ chia sẻ hình cho mình, cái thứ hư hư thực thực Lăng Lang mặc chính là cái áo khoác màu đen như vậy.


Cô không chút nghĩ ngợi liền vọt tới, vào một giây cuối cùng đã kịp ngăn cản đối phương sắp đóng cửa xe.

"Thật là anh? !" Phóng viên hưng phấn kêu lên, như thể tin tức ngày mai làm chấn động toàn thành đã nằm gọn trong túi.

Nhìn đối phương máy ảnh trong tay, thẻ ký giả trước ngực, Lăng Lang sắc mặt trầm xuống, lại muốn đóng cửa, bị đối phương một phen ngăn lại.

"Thầy Lăng, có thể chậm trễ ngài vài phút làm một cuộc phỏng vấn đơn giản hay không?"

"Tôi có việc, " Lăng Lang quyết đoán từ chối.

"Năm phút là tốt rồi, ba phút!"

"Không tiện."

"Anh đã xem báo sáng nay chưa? Trên đó viết có phải sự thật không?"

"Không thể trả lời."

Phóng viên đánh chết không chịu buông tha, "Ngài thật sự từng có quan hệ mờ ám với Mạc tiên sinh sao?"

Cái kẻ đột nhiên xuất hiện này khiến Lăng Lang gắt gao nhíu mày, tay anh đã đặt lên tay lái, chuẩn bị mạnh mẽ thoát khỏi dây dưa của đối phương, chỉ nghe cô lại hỏi: “Kiều tiểu thư vì có scandal với ngài mà bị tuyết tàng (bị tuyết che lấp, ý nói bị trù dập) hiện đang ở cuộc họp báo, ngài không có ý định ra mặt làm sáng tỏ một chút sao?”

Câu nói của phóng viên thành công hấp dẫn lực chú ý của Lăng Lang, "Khi nào?"

"Hiện tại, " phóng viên mắt nhìn đồng hồ, "Đã bắt đầu được nửa giờ , " nếu không phải lâm thời nhận được điện thoại của cô chủ, mình sớm đã có mặt ở buổi họp rồi.

"Địa điểm?" Lăng Lang lại hỏi.

"Đại Khách sạn Hồ Sóc."

Lăng Lang chân giẫm ga một cái vọt đi, phóng viên chưa chuẩn bị tâm lý giật mình, vội buông lỏng cửa xe đối phương ra. Xe Lăng Lang rời đi hơn mười mét mới dừng lại, từ trong xe một bàn tay vươn ra sập mạnh cửa lại, ngay sau đó quay đầu xe lao về hướng ngược lại.

Phóng viên đứng nguyên tại chỗ ngây ngốc chốc lát, lúc này mới ý thức được phương hướng rời đi của đối phương đúng là về Đại khách sạn Hồ Sóc, lúc này mới vội ba bước biến thành hai vọt vào xe của mình, giẫm ga theo sau Lăng Lang.

Cửa chính Đại khách sạn Hồ Sóc cơ hồ bị đám phóng viên nghe tiếng gió mà đến san bằng, cuộc họp đã bắt đầu hơn nửa giờ, hội trường đa năng đã sớm kín chỗ, nhưng vẫn lục tục có người xâm nhập.


Trên bục chủ trì, nữ nhân vật chính đang vừa anh anh (tiếng khóc) giảng về trải nghiệm thê thảm của mình vừa khóc đến lê hoa xuân đái vũ*, thỉnh thoảng vì bi thống mà nghẹn ngào nói không nên lời.

*Lê hoa xuân đái vũ: Hoa lê mùa xuân ướt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để tả cảnh người con gái khóc như mưa.

“Tôi quen biết Lăng Lang là khi quay bộ phim《nhân ngư chú ngữ 》, lúc ấy anh ta chỉ là một người mới ra nghề không có danh tiếng, mà lại có thể trực tiếp thủ vai nam chính. Tôi tuy rất kinh ngạc, nhưng không hề suy đoán ác ý gì về anh ta, dù sao trong giới có rất nhiều tân nhân vận khí tốt, mà trong số những người mới ra nghề Lăng Lang cũng là một diễn viên rất có thực lực.”

“Lúc đó Lăng Lang không hề có danh vị như hôm nay, vì có rất nhiều cảnh quay tình cảm, chúng tôi thường xuyên qua lại liền quen thân, khi diễn là một đôi tình lữ, trong hiện thực cũng thành bạn bè có thể tán gẫu nhiều thêm đôi câu… Giờ ngẫm lại, tôi năm đó thực sự rất đơn thuần, cứ nghĩ đã là bạn tốt là có thể không cần kiêng dè, nhưng không ngờ…”

Kiều tiểu thư lau lau mắt, “đêm《nhân ngư chú ngữ 》quay xong, đoàn phim tổ chức tiệc hơ khô thẻ tre, tôi vốn tửu lượng thấp, lại vì mọi người xúi mời nên uống nhiều mấy ly, lúc ấy đầu óc cũng không quá thanh tỉnh.”

“Sau khi kết thúc bữa tiệc, tôi lờ mờ nghe được có người nhờ Lăng Lang đưa tôi về khách sạn, chuyện sau đó tôi không nhớ được gì, cho đến hôm sau…”

Ký ức kế tiếp dường như rất thống khổ, cô ta cắn môi nửa ngày mới nói tiếp được, “Lãnh đạo công ty gọi tôi đến, cho tôi xem tấm hình này.”

Cô ta thế mà thực sự lấy ra một tấm ảnh, từ góc độ cùng ánh sáng có thể nhận thấy đây là ảnh chụp (ý nói không phải cắt ghép hay chụp từ phim ra…), trên ảnh là một người thanh niên trẻ tuổi đỡ cô ta vào cửa chính khách sạn, có lẽ do say rượu, nửa người cô đều tựa vào đối phương, nhìn qua rất thân mật.

Dù đã qua mười mấy năm, ảnh chụp đã cũ không chịu nổi, nhưng ngũ quan xuất chúng đặc thù này, vẫn có thể nhìn ra Lăng Lang mười năm trước.

Phóng viên sôi nổi dí sát ống kính vào, cố gắng chụp cận cảnh bức ảnh rõ ràng hơn, Kiều tiểu thư chờ một đợt tập kích ánh đèn flash qua đi, ngữ khí căm giận nói tiếp, "Tấm hình này, tôi đã giữ mười mấy năm, chính vì tấm hình này, cả đời tôi đã bị hủy."

Bàn tay cầm tấm ảnh của cô ta vì kích động mà run rẩy, “Mọi người nhất định thấy rất kỳ quái, vì cái gì tấm hình này xuất hiện trên bàn làm việc của lãnh đạo mà không được đăng báo, lúc ấy tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng sau đó mới biết, thì ra một trong hai nhân vật chính trong hình, có một chỗ dựa vững chắc một tay che trời trong giới giải trí, mà nhân vật đó,” cô ta cắn chặt răng, “Hiển nhiên không phải tôi.”

Dưới hội trường một mảnh xôn xao.

“Đúng vậy, ngay khi tôi nghĩ đây chỉ là một sự kiện săn tin bình thường, hơn nữa đã bị công ty kế hoạch áp chế, thì tôi lại được báo mọi công việc đều tạm đình chỉ, kịch bản mới vốn đã lập kế hoạch quay cũng thay đổi nữ diễn viên chính, tôi cư nhiên cứ thế vì một bức ảnh không thực đoạn chương thủ nghĩa*, bị công ty kế hoạch phong tỏa mọi hoạt động.”

*Đoạn chương thủ nghĩa: Cắt câu lấy nghĩa, ý nói trích dẫn mà tách rời bối cảnh, làm lệch lạc ý nguyên bản.

“Tôi cùng công ty có hợp đồng năm năm, nếu tiếp tục lưu lại công ty, căn bản không có cơ hội, nhưng nếu đơn phương hủy hợp đồng, lại phải đối mặt với phí bồi thường hợp đồng kếch xù, tôi không có tiền, đành bù bằng những năm tháng rực rỡ quý giá nhất của một nữ diễn viên. Năm năm trôi qua, tôi mới nhận ra tôi đã sai lầm, sai đến thái quá, không có một công ty kế hoạch nào chịu ký hợp đồng với tôi, không có thanh xuân, không ai đoái hoài, không người nâng đỡ, cuộc đời diễn viên của tôi thì ra đã kết thúc từ cái ngày 《 nhân ngư 》 hơ khô thẻ tre rồi.”

Cô ta càng nói càng kích động, hầu như đã không thể tự chế: “Lỗi lầm lớn nhất trong đời của tôi, chính là có quan hệ với người đàn ông trong tấm hình này, nếu sớm biết anh ta là người của Mạc tiên sinh, dù có cho tôi một trăm lá gan, tôi cũng không dám đến gần anh ta nửa bước.”

“Nhiều năm qua, tôi nhìn anh ta từ một tân nhân không tăm không tiếng, từng bước đi lên ngai vàng Ảnh đế, trên báo chí tin tức cho đến giờ chưa từng xuất hiện vụ tai tiếng nào, các người thật sự nghĩ anh ta giữ thân trong sạch sao? Quá ngây thơ rồi! Tấm ảnh trên tay tôi chính là ví dụ rõ ràng nhất, các người chỉ nhìn thấy một tấm này, ở nơi các người không nhìn thấy, không biết còn có bao nhiêu ảnh chụp như vậy bị bóp chết từ trong máy ảnh của các vị bằng hữu ký giả!”

“Tôi nghĩ mọi người nhất định không biết, khi Lăng Lang vừa ra nghề, từng vì tội cố ý gây thương tích cho người khác phải vào trại tạm giam, sự kiện tồi tệ như vậy, cũng bị người bao dưỡng anh ta khinh miêu đạm tả che giấu. Người mà ngay cả pháp luật cũng có thể đùa giỡn trong lòng bàn tay, còn có chuyện gì làm không được?"


“Lăng Lang hàng năm đều quyên tiền cho quỹ từ thiện Mạc thị, còn vì vậy mà từng được phong đại sứ từ thiện giới giải trí, nhưng sự thật thì sao? Chẳng qua là cầm tiền người ta rồi quyên lại cho người ta mà thôi! Hỡi những người hâm mộ điện ảnh đã vì sự cổ động của anh ta mà quyên tiền, tôi thật không dám nói đồng tiền mồ hôi nước mắt của các bạn có được đưa đến tận tay những người thực sự cần nó, hay lại trở thành vốn riêng của con người ngợp trong vàng son nào đó rồi!”

Kiều tiểu thư chính nghĩa lẫm nhiên nói, “Tôi hôm nay dám mạo hiểm nói ra tất cả những chuyện này, chính là muốn trước mặt mọi người, vạch trần bộ mặt thật của con người cao quý lãnh diễm anh, để đông đảo người hâm mộ điện ảnh không bị hình tượng của anh lừa bịp, coi như là vì những năm tháng thanh xuân đã bị chôn vùi của tôi đòi lại công bằng!”

"Vị tiên sinh này, xin hỏi anh có giấy chứng nhận không?" Lăng Lang bị nhân viên bảo an tận chức tận trách ngăn lại tại cửa hội trường, nhiều năm qua, đều là người khác ngóng trông anh tham dự, vì không có giấy chứng nhận mà bị chặn lại ngoài cửa thì đây vẫn là lần đầu.

Phóng viên chậm hơn một bước đuổi tới nhìn thấy một màn này, vội vàng tiến lên trình giấy chứng nhận phóng viên của mình, “Anh ta đi cùng tôi.”

Bảo an nghiêm túc cự tuyệt, "Họp báo đã kín người , có giấy chứng nhận thì có thể vào, không có thì lưu lại."

"Xin hãy châm chước một chút đi, " phóng viên nài nỉ.

"Không được không được, muốn vào thì vào nhanh, bằng không liền rời đi, " bảo an đã bắt đầu phất tay đuổi người.

"Để tôi vào."

"Đã nói không..." Bảo an ngẩng đầu, nửa câu sau liền tự giác nuốt lại trong cổ họng, người trước mặt tháo xuống kính râm, không phải Lăng Lang thì còn ai?

Bảo an còn đang sững sờ, Lăng Lang đã sớm vòng qua hắn sải bước hướng hội trường, nhắm mắt theo sát phía sau là vị phóng viên cầm máy ảnh kia.

Hội trường đa năng đã sớm chật kín, đám người đông nghìn nghịt đem con đường phía trước chắn đến kín không kẽ hở.

Phóng viên thấy thế nhanh trí, vội bước một bước dài len đến trước mặt Lăng Lang, lớn tiếng kêu: “Xin cho qua!”

Thanh âm của cô rất nhanh chìm trong đám người không ai để ý đến, bất đắc dĩ, cô đành nâng cao âm lượng thêm một bậc: “Xin cho qua!”

Lúc này rốt cục có người phản ứng, hình như người đó vốn chỉ muốn quay đầu lại rống lại một câu "La la cái gì?!", khi nhìn thấy người đứng lặng sau phóng viên, tự động biến thành “Lăng Lang đến!”

Giọng hắn có thể sánh ngang phóng viên nhưng thanh âm có lực xuyên thấu hơn, nhất thời mọi người bên trong hội trường đồng loạt quay đầu lại nhìn sang hướng này, toàn bộ tầm mắt đều gắt gao tập trung một chỗ.

Kẻ bị muôn người chú mục chính là phóng viên – dù là gián tiếp, nhưng lúc này một loại cảm giác sứ mệnh tự nhiên sinh ra, cô mạnh mẽ đẩy người trước mặt sang hai bên, “Nhường một chút!”

Mọi người thật sự không dự liệu được Lăng Lang sẽ chủ động xuất hiện tại hiện trường, nghe thấy thế, thân thể phản ứng trước đại não, dưới sự mở đường của phóng viên, rẽ ra một lối đi cho Lăng Lang.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, từng bước hướng về phía bục chủ trì, bước chân văn ti bất loạn, như anh đã từng vô số lần dưới cái nhìn không chớp mắt của chông chúng mà đi qua.

Kiều tiểu thư thấy Lăng Lang cách mình ngày càng gần, trong con ngươi thoáng hiện một tia hoảng loạn, nhưng chỉ trong giây lát. Cô ta thẳng thẳng lưng, bày ra một bộ tư thái lâm nguy không sợ hãi, nghiễm nhiên là hóa thân của chính nghĩa.

Đối với hành động thị uy rõ ràng của cô ta, Lăng Lang không có bất cứ động thái gì đáp lại, cho đến khi anh đến một ghế trống trên bục chủ trì ngồi xuống, tầm mắt cũng chưa từng dừng trên người cô ta.

Trong nháy mắt khi anh ngồi xuống, dạ dày truyền đến một cơn đau bén nhọn, Lăng Lang nhắm mắt, cực lực khống chế vẻ mặt của mình, chờ cơn đau qua đi, anh mới chậm rãi mở mắt ra.


Ánh vào mi mắt, là dày đặc đầu người, mặt ngước lên trông mong, cùng với ánh đèn flash loang loáng dệt thành lưới. Khi anh mới thành danh, đứng trước ánh đèn năm phút đã cảm giác mắt mình lòa đi, giờ lượng đèn nhiều hơn thế vài lần, anh lại ngay cả chớp mắt cũng không chớp.

Trong âm thanh shutter liên tục, Lăng Lang chậm rãi mở miệng, “Tôi hôm nay xuất hiện tại đây, là để làm sáng tỏ một vài tin đồn, những tin đồn này gây ảnh hưởng không tốt đến không phải chỉ riêng cá nhân tôi.”

“Tôi tại đây xin phát thệ (thề), mỗi một từ tôi sắp nói, đều là sự thật, nếu có nửa câu giả dối, tôi sẽ rời khỏi giới điện ảnh, suốt đời không đặt chân trở lại.”

Anh vẻ mặt nghiêm túc, lời nói đầy khí phách, vô hình trung ẩn chứa một loại lực lượng, khiến không một ai có thể đối với lời anh nói sinh ra nghi ngờ.

"Có thể trước tiên hỏi ngài mấy vấn đề không?" Có phóng viên giơ tay hỏi.

Lăng Lang gật đầu.

"Ngài có thể bảo chứng mỗi câu hỏi đều dựa vào thực tế trả lời chứ?"

Lần này Lăng Lang mở miệng, "Có thể."

Chiếm được cam đoan của Lăng Lang, phóng viên hỏi thẳng: "Xin hỏi có lời đồn nói ngài từng vì cố ý gây thương tích phải vào trại tạm giam, có phải là thật không?"

"Phải."

"Ngài từng giữa đêm đưa Kiều tiểu thư quay về khách sạn, bị một tay săn tin chụp ảnh, có phải là thật không?"

"Phải."

Phóng viên lót đường trước hai câu, vốn đã sớm không kiềm nổi vội tung đòn nặng ký thứ ba: “Sau khi ngài vào nghề, chủ tịch kiêm người sáng lập Mạc thị Mạc tiên sinh, nghe nói từng bao dưỡng ngài một đoạn thời gian rất dài, có phải là thật không?"

Lăng Lang đang định trả lời, cảm giác đau đớn quen thuộc lại một lần nữa quét qua đại não anh, anh không thể không lần thứ hai nhắm mắt, thở sâu ba lần mới chậm rãi áp chế được cảm giác này.

Lần thứ hai mở mắt ra, tiềm thức dẫn dắt anh nhìn ra cửa chính, vừa nhìn, liền thấy Phong Hạo.

Phong Hạo đứng đó, không chuyển mắt dõi theo anh, hai người cách một đoàn người xa xa tương vọng (từ xa nhìn nhau), Lăng Lang gần như đã hồn nhiên quên mất chính mình đang ở phương nào.

Phóng viên nghĩ Lăng Lang không nghe thấy, lại nhấn mạnh từng tiếng lập lại câu hỏi của mình, khi nhắc đến hai từ “bao dưỡng”, giọng phá lệ nặng nề.

Lăng Lang tầm mắt như cũ không hề dời đi, toàn bộ đại sảnh tựa như chỉ còn lại anh cùng Phong Hạo tồn tại, đáp án câu hỏi lăn mấy vòng trong cổ họng, rốt cục cũng không nói ra miệng.

Phóng viên có chút không kiên nhẫn , lần thứ ba thúc giục, "Xin trực tiếp trả lời."

Lăng Lang phảng phất như đã ngưng vọng (dừng mắt nhìn) một thế kỷ, một thế kỷ qua đi, tất cả mọi người ở hiện trường đều rõ ràng nghe được câu trả lời của anh:

“Phải.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui