Bái sư? Sư ở đâu ra mà bái?
Tôi ngạc nhiên nhìn Vu Kính. Sau đó mới phát hiện ra, câu đó là hắn đang nói với cái… đang đứng bên cạnh?
Bớt giỡn đi, thứ này là người thiệt á?
Tôi vẫn cứ tưởng cái thứ thấp bé lùn ở cạnh Vu Kính nãy giờ là một chiếc ghế đá được phủ một tấm vải rồi vắt thêm cây phất trần lên không hà!
Vu Kính cúi đầu nói với thứ đó một câu: “Cậu vẫn chưa quên giao ước giữa chúng ta đấy chứ? Từ nay về sau người này chính là sư phụ của cậu.”
Cái thứ đó khẽ động đậy, trên cùng của nó có hai viên gì đó sáng rực cũng chuyển động theo, là mắt của nó sao? Trông thế mà cũng sáng lấp lánh như đá quý cơ đấy. Sau đó, nó bỗng mọc cao lên!
À, không phải mọc cao lên, là nó vừa đứng dậy ấy mà. Lúc này tôi mới chân chính nhận ra đây là một thứ có hình người, dựa vào quần áo của nó có thể phân biệt được đâu là đầu mình tay chân.
Cơ mà, vẫn rất là đáng ngờ nha, cái nước da xanh thẫm đến gần như đen thùi này, với cả mớ hoa văn chằng chịt màu vàng ánh kim chỗ đậm chỗ nhạt trên đó nữa, rõ là những đặc điểm phi nhân loại mà! Thứ này làm sao mà là người được? Theo tôi thấy chẳng thà nói nó là một món đồ chơi được tạc nên từ một loại quặng đá có thành phần kì lạ rồi khoác bừa lên một bộ quần áo còn có lý hơn.
Thứ đó đi về phía bên này, đám người xung quanh nhao nhao tách ra thành một lối đi, để cho nó tiến thẳng tới trước mặt tôi, khom người vái chào: “Đệ tử Điển Mặc, xin ra mắt sư phụ.”
Cái chất giọng bình thường đến không thể bình thường hơn, lảnh lót như tiếng một đứa bé độ chừng mười tuổi. Tôi nhìn lại nó lần nữa, vóc người không cao lắm, tứ chi đầy đủ, đầu tóc thì đen nhẻm bù xù như cái tổ quạ, nói trắng ra là không sao phân biệt được với những bộ phận khác của cơ thể luôn. Mấy cái đó thôi thì cũng coi như tạm được đi, riêng có cái nước da của nó là nhìn vào đã thấy ngứa mắt rồi, dòm y chang màu của một tảng đá mới vớt từ đáy đầm lầy lên sau khi bị khí mỏ ăn mòn gần hết vậy. Dù rằng ngó tướng thì cũng giống trẻ con đấy, thế nhưng mặt mũi nó tròn méo thế nào thì nói thiệt là tôi cũng đành bó tay, không cách nào nhìn ra được.
.
Giữa những tiếng xuýt xoa vang lên tứ phía, tôi vẫn ngồi y nguyên trên ghế, hăm hở vươn tay ra, xoa xoa nắn nắn khuôn mặt cũng hệt như tảng đá của cậu nhỏ. Những nơi chạm đến đều có nhiệt độ ấm áp, lại mềm mại đàn hồi. Lạ thật nha, trông thì chẳng khác cục đá là mấy, song sờ vào lại cứ như da người á. Tôi nhắm mắt lại, dùng những đầu ngón tay để cảm nhận, tỉ mỉ vuốt ve một hồi, liền dễ dàng nhận ra ngay đâu là chân mày, đâu là mắt, mũi, còn có cả bờ môi nữa này, cũng không khác mấy so với người thường nhỉ, có thể an tâm rồi.
Thế rồi cái công việc sờ soạng mang tính thuần học thuật này chợt bị cắt ngang bởi tiếng cười giễu cợt của Vân Trâm: “Với loại nhan sắc này mà vẫn ráng ‘thả dê’ hết công suất cho được, công nhận sư đệ cũng phi thường ghê nơi.”
Tôi lúng túng chẳng biết nên đáp lại thế nào, chỉ biết ngơ ngác quay đầu nhìn anh ta.
Vân Thoa cũng tranh thủ cơ hội trêu tôi, nghiêng đầu cười toe: “Sư đệ à, giữa thanh thiên bạch nhật mà cậu cũng dám sàm sỡ con người ta cả buổi trời vậy à, thôi thì phát biểu tí cảm nghĩ nghe thử xem? Cảm giác khi sờ mó đệ tử mình thế nào hả?”
Chẳng biết phải làm sao hơn, tôi đành buột miệng phán đại một câu:
“Tai mắt mũi miệng đều có đủ.”
Xung quanh ồ lên những tràng cười, làm tôi chỉ ước sao mình cũng sở hữu một cái mặt trơ như đá như thằng nhóc kia.
Vào đúng lúc này, bàn tay phải vẫn còn để quên trên mặt của Điển Mặc từ nãy tới giờ, chợt cảm nhận được những thớ cơ bên dưới đang chuyển động nhè nhẹ, tôi không dám tin trố mắt nhìn tay mình, lại ngó lên khuôn mặt nọ, cậu nhỏ này đích thực là đang cười?!
Hoá ra không phải là ảo giác nhỉ.
Điển Mặc bỗng dưng vươn tay ra chụp lấy cổ tay tôi, đẩy nó ra một cách nhẹ nhàng nhưng đầy mạnh mẽ, nương theo đó gương mặt nó cũng kề lại gần tôi, tôi chỉ vừa kịp trông thấy làn da xanh đen với những đường vân phát sáng của nó phóng đại lên trong chớp mắt, tiếp đến liền có thứ gì đó lạnh buốt chạm đến sau gáy tôi, ghị đầu tôi về phía trước, rồi thì dường như môi tôi vừa có một cuộc tiếp xúc chớp nhoáng với thứ gì đó thật mềm mại.
“Sư phụ nè, vậy là hai ta huề nhau nhé.” Nhóc con nói xong liền lui về chỗ. Thứ lạnh ngắt đặt sau cổ tôi cũng không còn nữa, thì ra là cái tay còn lại của nó.
.
Thế thì, cái hành động vừa diễn ra trong nháy mắt đó là gì vậy?
Hình như là nó, mới vừa ‘thơm’ tôi một cái thì phải?
.
.
Tôi tính rụt cái tay đang bị nắm lấy kia về, nào ngờ nó lại càng siết chặt hơn, đôi mắt sáng long lanh nổi bật trên nước da xanh đen nọ cứ nhìn tôi chòng chọc, mãi đến khi tôi nản chí mà từ bỏ cái ý định rút tay mình về mới thôi. Lúc này nó quay mặt đi, nhìn sang chỗ hai anh em Vân Trâm cùng Vân Thoa nãy giờ vẫn không ngừng tìm cách đem tôi ra làm trò hề.
“Hai vị sư thúc trông thật giống nhau.” Nhóc nói.
Vân Thoa cười hì hì, kéo tay Vân Trâm: “Hiển nhiên là vậy rồi, bọn ta vốn là sinh đôi mà.”
Cậu nhỏ ồ lên một tiếng: “Hai vị một người là nam một người là nữ vậy mà mặt mũi lại in hệt nhau, thế thì rốt cục là người nam trông giống phụ nữ hay là người nữ trông như đàn ông ạ?”
“Đương nhiên là con bé/anh ấy trông giống đàn ông/phụ nữ rồi!” Cả Vân Trâm lẫn Vân Thoa đều đồng thanh đáp trả, nghe thấy lời của đối phương xong lại cùng sửng sốt nhìn nhau. Bàn tay đang kéo lấy Vân Trâm của Vân Thoa dần dần buông lỏng ra, mà nụ cười vẫn dán trên khuôn mặt Vân Trâm nãy giờ cũng từ từ gượng cứng lại. Hai người nhìn ngay về phía đối phương, nơi hai ánh mắt gặp nhau, tia lửa điện xẹt ra tứ tung.
Đám người ở Bình Tâm Nhai với thần kinh phản xạ cực nhạy của mình đã nhanh chóng né ra ngay, chừa lại một khoảng không đủ rộng để hai tên kia xử nhau.
.
.
.
Nửa canh giờ sau, đại sảnh Bình Tâm Nhai sau khi gánh chịu hậu quả từ cuộc chiến sinh tử của hai người nọ, đã chính thức mang tên nhà dột cột xiêu, tơi bời hoa lá, hai anh em Vân Trâm Vân Thoa đúng là ngang sức ngang tài, đánh cỡ nào cũng bất phân thắng bại.
Bất kì bùa phép nào được họ tung ra cũng đều hết sức hoa mỹ, cả người không ngừng bay lượn, áo quần không ngừng phất phới, lúc thì tạo nên ngọn lửa bốc lên hừng hực, lúc lại hoá ra núi băng sừng sững, khiến người xem không ngừng trầm trồ thán phục
Thực tế thì cả tôi lẫn không ít người vô can khác cũng rất muốn lẩn ra ngoài lánh nạn, nhưng không một ai được phép rời khỏi đại điện cả. Tất cả đều là vì sắc lệnh vừa ban của Vu Kính, chưởng môn tân nhiệm, rằng đây quả là một dịp tốt hiếm có, nói rồi phát ngay cho mỗi đệ tử một quyển giáo trình phép thuật, lại ra thông cáo rằng đây không phải là nội bộ đấu đá, mà là một buổi trình diễn về các phép tấn công, phòng ngự ngàn năm khó gặp.
Mỗi khi hai người họ đổi loại phép thuật, thì ngay tức khắc Đường Kỳ, người được giao nhiệm vụ thuyết minh, sẽ nêu đầy đủ tên gọi cùng vị trí trong sách giáo khoa. Bởi thế nên hiện trường không ngừng vang lên tiếng lật sách sột soạt… Cảnh tượng hoành tráng tột độ.
Dần về sau, khán giả càng xem càng thấy nhiệt huyết sục sôi, cả đám đông khí thế hừng hực, sách vở đã bị quăng biến đi từ đời nào rồi, toàn cảnh hết sức hỗn loạn, ban đầu chỉ là đứng ngoài quan sát một cách bị động, dần dần đã biến thành chủ động yêu cầu loại phép thuật muốn được trình diễn.
“Vân Trâm! Vân Trâm! Trước tiên phải bày trận Tru Tiên đã!”
“Vân Thoa! Vân Thoa! Mau thả thú độc ra! Trận Tru Tiên không có tác dụng với quái thú đâu”
“Mau dùng Mộng Ma chi Nhãn! Điều khiến thú độc cắn ngược chủ nhân!”
“Lửa Tu La nào! Nung cho thú độc biến thành huyết quỷ mất trí luôn~!”
“…”
.
.
Những đệ tử đẳng cấp thấp cũng bắt đầu nhấp nhổm không yên, quan sát thấy nét mặt Vu Kính tràn đầy hồ hởi, bèn đánh bạo lẻn vội ra ngoài, trong chớp mắt đã bứng về một núi quà vặt kiêm nước trà, tốp năm tốp ba lũ lượt len lỏi vào trong đám đông, tiến hành hoạt động kinh doanh.
Ngày hôm này quả thật đã được mở mang tầm mắt một phen.
Cơ mà nói thì nói chứ phép thuật có đẹp mắt tới đâu, xem mãi cũng thấy chán. Tôi ngồi trên ghế mà ngáp muốn sái quai hàm, công nhận bọn họ cũng dai sức ghê! Giờ phút này tôi chỉ muốn về nhà đánh một giấc mà thôi.
Nhóc con vẫn khư khư giữ lấy cổ tay tôi nãy giờ ghé vào tai tôi hỏi nhỏ: “Sư phụ, thầy mệt rồi sao?”
Tôi dụi mắt, gật đầu.
Trận tỷ thí đằng kia cũng đang tiến đến hồi gay cấn. Hai bên ngang tài ngang sức, xem ra chỉ trong một thời gian ngắn ngủi e là khó mà phân thắng bại được.
“Không bằng hai ta cùng dùng một loại phép thuật để đọ sức đi?” Vân Thoa thở hồng hộc đưa ra đề nghị.
“Được thôi, vậy hãy triệu hồi băng lăng uyên long đi!” Vân Trâm cũng mồ hôi nhễ nhại đầy đầu, đáp lời.
“Để xem mèo nào sẽ cắn mỉu nào!” Vân Thoa hừ mũi thách thức, hai người đều vào vị trí.
Dưới khán đài xôn xao hẳn lên, có người gào to: “Thuyết minh đi, hướng dẫn viên chạy đâu mất rồi hả?!”
Đường Kỳ lúc đó đang núp sau lưng Vu Kính mới vội lú nửa cái đầu ra tác nghiệp: “Băng lăng uyên long là một loại pháp thuật thuộc hệ băng, uy lực lớn đến mức có thể phô bày hết mọi phương diện tiềm lực pháp thuật của người thi triển, tiêu tốn rất nhiều thời gian, vấn đề là đồng thời cũng tồn tại một loại phép thuật có thể khắc chế nó, cho nên không khuyến khích sử dụng, lại càng không được đưa vào giáo trình học của Bình Tâm Nhai.”
Bên dưới rộ lên tiếng bàn tán xì xầm, đại loại là đang thảo luận xem rốt cục là loại pháp thuật gì mà có thể áp chế được nó v.v..
Điển Mặc buông tay tôi ra, đi qua bên đó: “Hai vị sư thúc.”
“Gì hả?!” Hai người cùng quay đầu sang, ánh chớp dữ dội của phép thuật đã thành hình trên tay họ.
“Hai vị sư thúc, cho con nói một lời.” Điển Mặc chậm rãi tiến về phía trước, đối diện với hai tên kia.
Hai người bọn họ lẳng lặng nhìn cậu nhỏ, những người có mặt tại hiện trường cũng nhìn về phía cậu ta, chờ xem coi cậu ta sẽ làm sao để mà thay đổi cục diện, chấm dứt cuộc nội chiến vô nghĩa này đây.
Điển Mặc vươn cánh tay màu xanh đen ra, hết trỏ về phía Vân Trâm lại trỏ sang chỗ Vân Thoa, cất cao giọng:
“Việc gì lại phải tranh đua thế chứ? Thực tế thì trông cả hai người đều y chang bóng lại cái cơ mà!”
|Hết chương 6|
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...