Đắng Lòng


Suốt mười một năm qua, vị học trưởng tên Châu Đế Mặc quả thật không hề xuất hiện làm phiền đến Cố Doãn Doãn như những ngày trước nữa.

Cố Doãn Doãn tự hỏi lòng mình, rằng lẽ nào lời nói ngày đó đã khiến cho người đàn ông tự ái, giận dỗi cô hay không?
Càng nghĩ, Cố Doãn Doãn càng cảm thấy sám hối vô cùng.

Có đôi lần cô giở điện thoại ra, lục tìm trong danh bạ số liên lạc của Châu Đế Mặc, nhưng cô lại không đủ can đảm để mà gọi điện thoại hỏi thăm người đàn ông.

Mười một năm qua, không ngày nào cô không trông chờ người đàn ông đến gặp mình, để cô trả lại thứ mà anh đã nhờ cô giữ hộ.
Ánh mắt u buồn thi thoảng liếc nhìn về phía sảnh lớn, cố gắng tìm kiếm bóng hình thân quen của ngày nào trong dòng người lướt qua.
Nhưng kết quả nhận lại con số không, cố gắng thế nào cũng chẳng thể nhìn thấy gương mặt thân quen mà ngày đêm mình nhớ đến.
Lẽ nào đâu đó trong trái tim cô đã thật sự đem lòng thích thầm một vị học trưởng đó?
Không phải đâu, chẳng qua là cảm giác quen thuộc ập đến, khiến cho Cố Doãn Doãn phải nhớ mong đến.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Cố Doãn Doãn bất giác ửng hồng.

Cô vội vã đưa tay lên ôm lấy hai bên má nóng ran của mình, trong miệng lẩm bẩm.
Aiz chết tiệt! Cố Doãn Doãn, mày đúng là một đứa ngốc mà! Mày không được nghĩ lung tung! Anh ấy hận mình chết đi được, làm gì có tâm trí để ý đến mình.
Với lại, Cố Doãn Doãn không thể nào phản bội người đó được! Mặc dù suốt mười mấy năm qua không có cách liên lạc với người đàn ông, nhưng cop tin chắc, vào một ngày nào đó, Kỳ Ngạn đến trở về tìm cô.

Nam Cung Trân Trân từ bên ngoài bước vào, thấy dáng vẻ rối rắm của cô, không nhịn được mà lên tiếng.
“Doãn Doãn, cậu bị sao vậy?”
Vừa hỏi, Nam Cung Trân Trân vươn tay ra cốc vào trán cô một cái rõ đau.
“Mặt tự nhiên đỏ như vậy? Có phải nghĩ đến Châu Đế Mặc nên mới có phản ứng như vậy đúng chứ?”
Cố Doãn Doãn trừng mắt nhìn cô bạn ương ngạnh trước mặt, hai tay đưa lên ôm lấy phần da bị tác động, trề môi nói.
“Ui da, cậu đang làm mình đau đó!”
Nam Cung Trân Trân thảo mai, hai tay khoanh lại trước ngực, chững chạc hỏi:
“Không ra tay với cậu thì làm sao khiến cậu tỉnh táo đây hả? Doãn Doãn, cậu không thể nào dối lòng mình mãi như vậy được!”
“Cậu ăn nói hàm hồ gì vậy? Cái gì mà tỉnh táo, cái gì mà dối lòng?”
“Hai chữ "dối lòng" đang hiện rõ trên mặt của cậu đó, biết không?”
Cố Doãn Doãn ngây thơ lắc đầu, ai kia bất lực mà trả lời lại.
“Nhớ người ta đến nỗi mất ăn mất ngủ kìa! Mấy ngày nay trở thành gấu trúc mà không nhận ra.

Cậu thích anh Đế Mặc mà cứ chối bỏ suốt, đến bó tay với cậu.”
“Thôi nào, cậu đừng trêu chọc mình nữa có được không?”
Hai má của Cố Doãn Doãn bị người ta ôm chặt lại, hai mắt của cô nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rực như đèn pha của Nam Cung Trân Trân.
“Cậu có dám nhìn thẳng vào mắt mình, trả lời những câu hỏi mà mình đặt ra hay không?”
Cố Doãn Doãn chớp chớp mắt tỏ vẻ khó hiểu, không do dự mà thẳng chừng trả lời lại.

“Dám chứ sao không? Cậu hỏi đi! Lão nương trả lời tất cả!”
“Cậu có thích Châu Đế Mặc không?”
“Đương nhiên là không rồi!”
“Nếu như gặp lại anh ấy, trái tim cậu có đập nhanh không?”
Đối mặt với câu hỏi này, Cố Doãn Doãn không biết trả lời thế nào.

Căn bản trong lòng cô cũng thích người đàn ông, nhưng cô không thể phân biệt được đâu là tình cảm nam nữ, đâu là tình cảm người thân.

Cô thích Châu Đế Mặc là vì anh là một người đàn ông ấm áp vô cùng, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của anh, bao nhiêu nỗi ưu phiền hay mệt nhọc trong cô đều tan biến.
Từ lần gặp anh, Cố Doãn Doãn vô cùng ngưỡng mộ anh, sớm đã coi anh là một người thân.
Còn mỗi lần gặp mặt anh, cô thật sự nghe được tiếng tim đập loạn nhịp trong lồng ngực.

Không những thế, Cố Doãn Doãn rất thích mùi hương dịu nhẹ của cây gỗ tùng từ cơ thể người đàn ông toả ra, nó khiến cô mê mẩn không có lối thoát.

Nhất là khi nhìn thẳng vào đôi mắt đào hoa của Châu Đế Mặc, hay là chỉ liếc qua thôi nó cũng đủ cho sắc hồng bao phủ hai bên gò mà của cô.
Liệu đây có phải là cảm giác thích một người không?
Nhưng với tính cách tự quyết định của người đàn ông, Cố Doãn Doãn thật sự không thể chấp nhận nổi hành động của Châu Đế Mặc mười một năm về trước.

Anh tự ý đưa cô về nhà gặp bố mẹ, nói sau khi cô tốt nghiệp sẽ kết hôn với cô.
Cố Doãn Doãn chỉ coi anh là anh trai của mình, chưa hề nghĩ đến mình rung động.
Ấy thế mà tự nhiên bị nhận nhầm thành con dâu, ai mà không tức chứ.
Mặc dù đã qua bên Pháp học tập, nhưng cô vẫn luôn bị Châu Đế Mặc tìm đến gây khó dễ.
Bất đắc dĩ cô phải mở miệng nói ra những câu nặng lời, lúc bấy giờ Châu Đế Mặc không còn tìm đến làm phiền cô cho tới tận bây giờ.
“Sao nào? Bị nói trúng tim đen có phải không?”
Cố Doãn Doãn rụt cổ lại, lắp bắp trả lời: “Đâu...!đâu có...”
“Còn nói dối được? Mắt cậu đã nói lên tất cả!”
Người đời thường hay nói, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.

Cho dù bạn có cố gắng giấu nỗi buồn trong lòng nhưng không thể giấu được ánh mắt của bạn.

Chỉ cần nhìn thẳng vào đôi mắt của bạn, người ta có thể đoán được tâm trạng của bạn đang vui hay là buồn, vì vậy đừng nên dối với lòng mình, hãy cứ tâm sự với người thân mà bạn tin tưởng nhất, để một phần tâm trạng tổn thương trong lòng bạn được xoa dịu, cảm giác yêu đời sẽ bao phủ lấy tâm hồn của bạn.
“Mình biết cậu hiện tại đang nghĩ gì! Nhưng mà Doãn Doãn này, cậu không thể dối lòng mình như vậy được! Ngay từ đầu mình đã đoán được cậu có tình cảm với chú ấy, chẳng qua cậu không nhận được ra thứ tình cảm đó.

Châu Đế Mặc cũng đem lòng thích cậu, luôn âm thầm đứng sau lưng bảo vệ câu.

Chỉ là ạn ấy không dám ngỏ ý với cậu lần nữa, vì sợ cậu không chấp nhận thứ tình cảm cách một cánh cửa này.”
Cố Doãn Doãn bỗng chốc rơi vào trầm mặc, im lặng không thốt lên lời nào.
“Nếu cậu thật sự đang nhớ anh ấy, chi bằng bây giờ cậu ra công viên đi! Mình tin chắc người đó ngày ngày chờ cậu quay lại gặp mặt đó.”
Cố Doãn Doãn lắc đầu, từ trong túi áo lấy ra kỷ vật mà người đàn ông tên Kỳ Ngạn trao tặng.

“Mình không thể… Trân Trân ạ…”
“Sao thế?”
“Vì mình vẫn luôn chờ đợi… đợi một ngày anh ấy sẽ quay trở về.”
Nam Cung Trân Trân nhìn nét mặt u sầu của cô, trong lòng hơi nhói đau.
“Doãn Doãn, cậu vẫn chờ đợi người đó trở về sao?”
Cố Doãn Doãn không nói gì, cô ôm kỷ vật vào trong lồng ngực, khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.
Nam Cung Trân Trân ôm đầu thở dài: “Cậu đúng là đồ ngốc! Ngốc thật sự!”
Cố Doãn Doãn cũng đâu muốn như vậy, nhưng cô là người luôn giữ chữ tín.
“Mình rất sự rất ngốc! Đúng! Mình là một đứa ngốc! Chẳng có ai đi chờ mãi một người suốt mười sáu năm qua! Không nhận lại một chút hồi âm nào nhưng vẫn luôn chờ đợi!”
Đến một tên ngốc cũng chẳng có kiên nhẫn chờ đợi thứ gì đó.

Còn Cố Doãn Doãn thì khác, chẳng hiểu sao, chỉ vì cuộc gặp mặt lần đó, nó đã tạo rào cản tình yêu trong trái tim của cô, khiến cho Cố Doãn Doãn không thể đem lòng yêu ai.
Trong tâm trí vẫn luôn hiện hữu hình bóng của chàng trai ngày nào.

Có đôi lần Cố Doãn Doãn cũng kiệt quệ, phát mệt khi phải chờ hoài một người.

Nhưng mà sợi dây hy vọng vẫn không người thôi thúc, an ủi, động viên Cố Doãn Doãn phải kiên nhẫn.
Cứ như vậy, khi một mình sinh sống ở nơi đất khách quê người, mỗi lần nhớ chàng trai thư sinh đó, Cố Doãn Doãn lại đem đồ nghề ra, ngồi hàng tiếng đồng hồ, trong đầu cố gắng nhớ rõ từng chi tiết dung mạo trên gương mặt của người đó, đường nét bút điêu nghệ, tạo ra một người đàn ông điển trai, nụ cười đầy ấm áp, sửa ấm trái tim Cố Noãn Noãn giữa trời mùa đông pha lẫn trận bão tuyết.
Cho đến tận bây giờ, hình bóng của người ấy vẫn còn khắc sâu trong tâm trí, trong trái tim Cố Doãn Doãn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui