Sáng hôm sau khi đồng hồ vừa điểm bảy giờ sáng, Cố Doãn Doãn đã diện trên mình một bộ trang phục bó sát người, tôn lên dáng vẻ hơn cong cong gợi cảm của mình. Xịt lên người một chút nước hoa hương dịu nhẹ thật quyến rũ, trang điểm nhè nhẹ một lớp phấn má hồng.
Cố Doãn Doãn đi thẳng tới chỗ để xe trong gara, sau một hồi hì hục cuối cùng chiếc xe Audi màu sữa đã rời khỏi chỗ đậu xe, lái xe thẳng về hướng cổng chính.
“Ôi mẹ tôi ơi! Đào Tử, em bị làm sao vậy? Hôm nay đâu có phải là lễ hội Halloween đâu mà em lại hoá trang lố như vậy?”
Cố Doãn Doãn không khỏi ngạc nhiên khi phía trước mặt mình xuất hiện một người vừa quen thuộc nhưng lại vừa là lẫm. Rõ ràng là một người con gái xinh đẹp dịu dàng, giờ đây lại biến thành bà cô ba mươi lăm bốn mươi tuổi vậy.
“Dù sao thoát khỏi mấy gã dê xồm là phước ba đời nhà em rồi!”
“Đến bó tay với em!”
Thanh Mộc Đào không nói điều gì thêm mà trực tiếp mở cửa cúi đầu chui vào thằng trong xe.
“Đào Đào, em tính thế nào với Cục Bột Nhỏ của chị đây?” Cố Doãn Doãn đột nhiên quay sang hỏi Thanh Mộc Đào.
“Mới sáng sớm em đã gửi nó bên nhà Thư Mỹ rồi. Chị ấy rất thích Angle, đêm qua trước khi đi ngủ em đã liên hệ với chị ấy và chị ấy đồng ý sẽ nuôi Angle mỗi khi em đi làm. Với lại nhà trẻ tám giờ mới nhận, Thư Mỹ sẽ tự lo liệu về khoản này!”
Hôm nay Thanh Mộc Đào mang một dáng dấp hình hài khác. Trên người cô mặc một chiếc áo rộng, chiếc quần vải màu đen cũng rộng thùng thình. Gương mặt xinh đẹp mê hoặc người ngày nào giờ đây thay vào đó là một gương mặt ngăm đen, rám nắng tàn nhan đầy hai bên má, đầu tóc búi gọn gàng và thêm cặp kín to tròn càng khiến gương mặt như con vịt xấu xí quê mùa.
“Em đang làm cái gì vậy? Mặt mũi chẳng khác gì như mấy đứa mới lớn lẽ bẽ lên thành phố vậy!”
Cố Doãn Doãn vừa lái xe vừa nhìn qua gương chiếu hậu mà đánh giá vẻ mặt hiện tại của Thanh Mộc Đào.
Thanh Mộc Đào hôm nay đã rất tận lực, sau giấc mơ cũ ấy cô không tài nào ngủ được. Chưa đến năm giờ sáng đã tỉnh giấc. Vì không muốn kẻ khác để ý đến nhan sắc của mình vậy nên Thanh Mộc Đào đã dậy sớm, hì hục hơn một tiếng đồng hồ trong phòng tắm mới cho ra thành phẩm khác người này.
Gương mặt có na ná khác khác một chút nhưng Thanh Mộc Đào không tài nào làm xấu đi nét đẹp của đôi mắt mình được.
Thanh Mộc Đào đã làm hết cách để đôi mắt trở thành một mí hoặc là mí sụp cũng được nhưng khi làm được rồi thì nó lại mang đến cảm giác ngứa ngáy, khó chịu. Vậy nên Thanh Mộc Đào mới điểm thêm phấn má cho nó thành tàn nhan, nặn một nốt ruồi to tướng ở khoé mắt trái, như vậy những gã dê xồm trong công ty sẽ không một ai để ý đến bản mặt xấu xí này của cô. Ở một chức vị nhỏ trong công ty như thế này, nhan sắc tuyệt thế của Thanh Mộc Đào không tương xứng để phơi bày.
Nếu như để lộ khuôn mặt thật ra ngoài, e rằng Thanh Mộc Đào cô đây trở thành đối tượng để người người hãm hại, hạ bệ.
“Em làm như vậy chẳng phải để vừa lòng chị sao?”
“Ý em là gì? Như nào mà vừa lòng chị được?”
“Thì là tập trung cao độ vào việc làm để đỡ bị đuổi, lần này đuổi chắc em ăn bám cả đời chị mất.”
“Em vào tập đoàn này thì sẽ không bao giờ bị đuổi, trừ khi cấp trên đồng ý ký giấy chấp thuận cho em thôi việc!”
“Là sao cơ?”
“Có nghĩa là muốn từ bỏ công việc ở tập đoàn này rất khó. Nếu như em gây thiệt hại gì cho tập đoàn thì cùng lắm sẽ bị phạt tiền chứ không bị đuổi việc thẳng chừng. Ở lại mà lo kiếm tiền đền bù, hơi đâu mà được nghỉ.”
Nghe Cố Doãn Doãn nói vậy Thanh Mộc Đào có chút do dự. Cô dự định chỉ làm việc ở tập đoàn của chị gái tầm năm đến sáu tháng, căn bản là vì chờ vụ phong sát chìm xuống mà thôi. Mà nếu như làm ở tập đoàn này mà chẳng may gặp người quen, nhất là bạn học cùng một thời cấp ba nào đó với cô và kẻ thù hoặc có thể là fan, hoặc là antifan thì không biết Thanh Mộc Đào cô đây quê mùa thế nào. Nhưng mà cô hoá trang như này, đến Cố Doãn Doãn chị gái thân yêu của cô khi nhìn thoáng qua cũng không nhận ra. Huống hồ bạn học cũ đã bấy lâu nay không gặp thì làm sao nhận ra cô được.
Mà đến bạn học cũ khuôn mặt như thế nào, Thanh Mộc Đào còn không nhớ.
Thứ cô sợ là những gã dê xồm và antifan mà thôi.
Không thể nào không tán thưởng trình độ makeup của Thanh Mộc Tố.
Khi xưa cô đã từng trốn khoá học thêm ở ngoài rất nhiều mà đến giờ Thanh Mộc Đào mới biết quý giá trân trọng. Có nhiều lúc có muốn thời gian hiện tại đột ngột xoay chuyển về quá khứ thì cô sẽ không bao giờ trốn học.
Nhưng bây giờ hối hận thì đã muộn rồi.
Thấy Thanh Mộc Đào đơ mặt không đáp lại câu nói của mình, Cố Doãn Doãn khó hiểu liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn dáng vẻ mặt của cô gái ngồi sau.
“Em sao vậy? Tâm trạng không được tốt?” Cố Doãn Doãn quan tâm hỏi cô.
“Không có!” Thanh Mộc Đào thở dài mà đáp lại đồng thời khẽ nhắm nghiền mắt.
“Sao chị nhìn tâm trạng em nó không được tốt cho lắm? Có phải em e ngại sợ gặp người quen có phải không?”
Cố Doãn Doãn rất hiểu chuyện, bao lần cô rất muốn giúp Thanh Mộc Đào nhưng đều bị từ chối. Tuy không nói ra bên miệng nhưng Cố Doãn Doãn lại hiểu nội tâm day dứt của cô. Hiểu được Thanh Mộc Đào e ngại sợ gặp người nào đó căm ghét mình ở chốn nơi này.
Nhưng nơi ở khi trước của Thanh Mộc Đào là ở Oa Miêu, còn hiện tại thì cô đang ở Bắc Cư. Khả năng gặp lại người thân là rất khó. Nhưng Thanh Mộc Đào vẫn e ngại, vì con người đâu có chịu ở yên một chỗ. Nay đây mai đó thì có quản được đâu. Cuộc đời của con người là đi để trưởng thành. Cũng giống như Thanh Mộc Đào, đi rồi cô mới biết giá trị của cuộc sống nó quý giá như nào.
“Em đừng nghĩ ngợi gì nhiều, ở thành phố Bắc Cư này rất ít người Oa Miêu sinh sống. Mà có thì chỉ đa phần thanh niên hơn ba mươi tuổi sinh sống ở đây thôi!”
Thành phố Bắc Cư là nơi phát triển mạnh về khoa học kĩ thuật, là nơi đào tạo ra rất nhiều tay lập trình tài giỏi. Chính vì vậy, rất nhiều chàng trai yêu lập trình từ người khác đổ xô về đây sinh sống, còn phụ nữ thì rất hiếm.
…
Sau khi xe Audi dừng ở tập đoàn Lục Thị, Cố Doãn Doãn dẫn đường Thanh Mộc Đào đến văn phòng tuyển chọn nhân sự. Khi đang đi trên đường bỗng có một nhân viên gặp nói chuyện riêng với Cố Doãn Doãn, cô chỉ đành hướng dẫn Thanh Mộc Đào đi đến phòng nhân sự.
“Thẳng hành lang này, em chỉ cần đi vài bước nữa, phòng nhân sự nằm ở bên tay trái, trước cửa có bảng tên đó!”
Thanh Mộc Đào nghe theo sự chỉ dẫn của Cố Doãn Doãn đi đến được phòng tuyển nhân sự một cách an toàn không hề vướng bịu gì. Chỉ có điều nhân viên qua lại đại sảnh tập đoàn đều nhìn cô với ánh mắt khinh thường. Kiểu như đang khinh bỉ cô là đồ nhà quê không xứng đáng bước chân vào một tập đoàn to lớn này để làm việc.
“Chào chị, em đến để nhận việc!”
Thanh Mộc Đào mở cửa bước vào văn phòng, bên trong có hai người phụ nữ đến đảm nhận việc, trên người bọn họ mặc quần áo mới, đầu tóc gọn gàng và có mùi thơm của nước hoa.
Thấy cô bước vào hai người phụ nữ kia lập tác thay đổi sắc mặc. Bọn họ cười thầm nói với nhau điều gì đó.
Thanh Mộc Đào không quan tâm, cô mặc kệ hai người bọn họ đang nói xấu mình, trực tiếp đến thẳng bàn chờ mà đưa hồ sơ xin việc cho người quản lý phòng nhân sự.
Người quản lý ấy liếc nhìn Thanh Mộc Đào một cái, đáy mắt hiện rõ tia khinh bỉ. Cô ta nhận lấy tập hồ sơ trên tay cô, liếc nhìn qua toàn bộ thông tin, khuôn mặt hiện rõ sự ghét bỏ, phân biệt.
“Hai mươi sáu tuổi? Không có bằng cấp loại khá mà cũng mặt dày xin vào đây làm việc sao?”
Tất cả dường như nín thở lại, không ai dám thở mạnh. Im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi chạm đất.
Thanh Mộc Đào nhìn vào vẻ mặt kinh bỉ của người quản lý, cô cũng không ngạc nhiên gì với ánh mắt bất thường của đối phương.
“Tuy tôi không có bằng không có cấp nhưng tôi có nghị lực làm việc!”
Người quản lý đó khoanh hay tay trước ngực, ngả lưng về phía sau ghế tựa, ánh mắt cô ta đảo quanh một lượt nhìn Thanh Mộc Đào thêm một lần nữa.
“Cô dám chắc chắn đinh ninh như vậy sao? Cô nghĩ cô đủ trình để bước vào tập đoàn bậc nhất thành phố Lục Thị này sao?”
“Sao cô không nhìn lại thân phận của mình đi, gương ở trước cửa ấy hãy ra mà soi lại bản mặt của mình đi, thật không xứng làm nhân viên ở tập đoàn Lục Thị này.”
Một người phụ nữ cũng đến đây phỏng vấn cùng cô. Thoạt nhìn từ đầu đến cuối cũng có thể nhận biết được gia đình cô ta khá giả là bao nhiêu, chắc cũng là tiểu thư của một gia đình có uy quyền. Cô ta nói chen ngang vào lời nói của quản lý, tự tin mà chế giễu Thanh Mộc Đào.
“Cống rãnh đồi so sánh với đại dương, máng mương đòi tương đương với thuỷ điện sao? Thật là nực cười.”
Cô gái kiêu ngạo đó đang bêu riếu, chế giễu Thanh Mộc Đào.
Nghe những lời nhục mạ từ phía cô ta, Thanh Mộc Đào nhịn không được mà đầu óc muốn phát hoả. Nhưng vào thời điểm Thanh Mộc Đào đang muốn phản kháng lại thì tự nhiên trong đầu cô sực nhớ đến lời căn dặn của Cố Doãn Doãn, tuyệt đối không được cư xử lỗ mãn, bằng không sẽ bị mất việc như chơi, bị loại ngày từ vòng đầu gửi xe.
Cố gắng kìm nén cục tức vào trong bụng, Thanh Mộc Đào đưa tay lên cổ siết chặt lấy chiếc vòng cổ có khắc chữ “nhẫn” trên đó. Có như vậy cô mới có thể nuốt trôi cục tức này xuống bụng được.
Đúng là bỏ học giữa chừng dẫn đến hậu quả sau này khó lường trước được.
Cơ mà đường đường là một tập đoàn tối cao nhất thành phố sao có thể tuyển chọn những con người có cách cư xử lỗ mãng, hễ gặp người có địa vị thấp kém là lăng mạ người ta sao?
Nhưng thế này chẳng khác nào đang phân biệt chủng tộc, phân biệt vùng miền đâu chứ!
Thật đúng là nực cười cơ mà.
Thanh Mộc Đào tuy trong lòng nhắc nhở bản thân không nên được đôi co cãi cố với đối phương, nhưng não cô chợt nhảy số, cố biết lựa lời nói của mình mà chửi xéo đối phương.
“Tuy thành tích của tôi không được mấy hoàn hảo nhưng trình độ nhận thức của tôi có thể tốt hơn ai kia.”
“Chỉ cần liếc mắt là tôi đã biết đối phương có điểm yếu là gì, và tôi cảm thấy hình như cô hôm nay chăm chuốt quá nhiều đến khuôn mặt nhưng không hề chăm chuốc đến cơ thể của mình.”
Thanh Mộc Đào khẽ nhếch mép lên cười đồng thời cô ngoảnh đầu lại nhìn người nào đó vừa nói lăng nhục mạ với cô. Đối diện với ánh mắt khiêu hãnh của đối phương, Thanh Mộc Đào chỉ tặng cho cô ta một cái nhìn khiêu khích.
Cô ta lại có tính chảnh choẹ hơn, mở miệng là nói ra những câu nói như đang muốn chọc tức người đời.
“Sao nào? Cô đang ghen tị với cách trang điểm của tôi ư?”
“Tôi nói cho cô biết, cách trang điểm này của tôi đã dùng từ những năm kinh nghiệm tôi học được. Tôi còn được nhà tạo mẫu đích thân chỉ bảo cách trang điểm sao cho đúng đắn. Dĩ nhiên trang điểm trọng tâm đến khuôn mặt là được rồi, cần gì phải trang điểm ở phía dưới.”
Thanh Mộc Đào chỉ cười nhạt một cái, cô quay người sang đứng trực diện với cô ta.
“Cô tên là gì?” Thanh Mộc Đào dùng ngữ chỉ lạnh lùng mà mình đã học tập từ Cố Doãn Doãn, mạnh dạn hỏi người phụ nữ đã có những lời cay đắng với mình.
Cô ta cười một cách khinh bỉ, hai tay khoanh trước ngực mà dương dương tự đắc.
“Sao? Muốn thông tin từ bổn tiểu thư sao? Cô nghĩ cô có cửa để có được thông tin cá nhân của tôi sao?”
“Nhưng mà thôi, dù sao chỉ là một con đỗ nghèo khỉ chắc gì đã qua vòng phỏng vấn này cho nên bổn tiểu thư nói cho cô biết.”
“Mặc Trinh Ngọc, nghe rõ cái tên này, sau này đừng có hối hận tại sao mình lại không được biết.”
Mặc Trinh Ngọc ư? Thanh Mộc Đào tự hỏi lòng mình.
Chẳng hiểu sao nghe thấy cái tên này cô lại cảm thấy quen, hình như cô đã nghe ở đâu đó rồi.
Nhưng chỉ tội là cô không nhớ ra.
Phải chăng cô bị bệnh lú lẫn ư?
Nhìn vẻ mặt thất thần của Thanh Mộc Đào, người phụ nữ kiêu hãnh tên Mặc Trinh Ngọc kia tự đắc hơn nữa.
“Sao nào?”
Cô ta nhếch mép lên cười cô một cách khinh bỉ.
“Nghe thấy cái của tôi đâm ra sợ rồi sao?”
Thanh Mộc Đào liếc nhìn cô ta một cái, rồi nở một nụ cười lạnh nhạt: “Tại sao tôi phải sợ khi nghe cái tên của cô cơ chứ?”
Đúng thật là nực cười.
Thật là vô lý hết sức cơ mà.
Cô ta chỉ là một thiên kim tiểu thư của Mặc gia.
Vào năm ngày trước cô ta đã tạo ra một drama đầy sóng gió, trở thành một cái tên tâm điểm được người ta tìm kiếm hót nhất trên hiện nay.
Trên ứng dụng xã giao, kết bạn bốn phương… khi đánh tên “Mặc Trinh Ngọc” chỉ cần chờ chưa đầy hai giây đã cho ra mọi dữ liệu, thông tin từ cô ta rồi.
Sự kiện vào năm ngày trước, khi ấy Mặc gia tổ chức tiệc mừng thọ cho lão phu nhân. Khi ấy chủ tịch tập đoàn Lục Thị cũng tới tham dự.
Vì từ trước đến giờ người đàn ông đứng đầu tập đoàn Lục Thị, Lục Triết Tần có vẻ đẹp trai cuốn hút, phong thái rắn rỏi của một bậc nam tử hán, mạnh mẽ quyết liệt trong công việc.
Đặc biệt anh ta là một người đàn ông vô cùng máu lạnh, đối với phụ nữ vẻ mặt lạnh nhạt.
Ấy vậy mà thiên kim tiểu thư Mặc gia lại đem lòng thầm thích hắn, nuôi dưỡng cõi mộng tương lai trở thành Lục thiếu phu nhân, nhưng cô ta đâu biết rằng người đàn ông đã kết hôn, đã thế còn có một cậu con trai bốn tuổi.
Vậy nên, vào buổi tiệc ấy, Mặc Trinh Ngọc đã mạnh dạn đứng trước mặt người đàn ông, hoàn toàn không quan tâm đến liêm sỉ của mình mà trước mặt bao nhiêu khách mời nói lời tỏ tình với Lục Triết Tần.
“Lục Triết Tần, thật ra kể từ lần đầu tiên gặp anh, em đã yêu anh mất rồi.”
Cô ta nói không một chút mắc họng gì cả.
“Anh có thể cho em theo đuổi anh được không?”
Nghe câu tỏ tỉnh của cô gái, tất cả khách mời có mặt ở đó đều bàng hoàng ngạc nhiên, hướng con mắt hiếu kì nhìn về phía Mặc Trinh Ngọc.
“Em biết anh sẽ không thích em.”
“Nhưng em chắc chắn rằng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.”
“Vậy nên…”
“Vậy nên thì sao?” Lục Triết Tần lạnh lùng, trên tay lắc lắc ly rượu vang. Đến nhìn cô ta một cái cũng chả thèm.
Cô ta nhìn vẻ đẹp phong độ đẹp trai của người đàn ông đó, tự nhiên nốt một ngụm nước miếng tỏ vẻ ra thèm khát.
“Vậy nên… anh sẽ không từ chối em theo đuổi anh chứ?”
Đáp lại cô ta là một mũi âm im lặng và cái cười lạnh nhạt của Lục Triết Tần, không gian lúc này rời vào trầm mặc, im lặng đến lạ thường.
Tất cả mọi người có mặt ở trong buổi tiệc đó đều im lặng mà chờ đợi lời phản hồi từ người đàn ông đầy uy lực ấy.
Mặc Trinh Ngọc vẫn chờ lời phản hồi từ đối phương, nhưng đáp lại lời cô ta là một vẻ mặt hững hờ, không một chút quan tâm nào.
“Em biết anh hơi ngại, vì có phải lần đầu tiên anh được phụ nữ tỏ tỉnh trước phải không?”
“Với lại việc tỏ tình này nên để đàn ông làm, hay anh…”
Vừa nói đến hàm ý vế sau, cô ta đỏ ửng hai bên gò má.
Nhìn vẻ mặt suy diễn, ảo tưởng của cô ta, người đàn ông không muốn xem kịch hài mà đáp lại.
“Xin thứ lỗi, tôi không thích phụ nữ.”
Người đàn ông đó buông ra một câu nói vô tình, làm tan nát trái tim nhỏ bé của người mơ tưởng kia.
Mặc Trinh Ngọc tựa như bị sét đánh trúng ngang tai. Cô ta đứng sững sờ, toàn thân cứng đó, ngạc nhiên đứng hình mất một khoảng thời gian rất lâu.
Cô ta cứ như rằng tai mình có vấn đề, khoé miệng cô ta co giật liên hồi. Không biết bản thân mình nên khóc hay nên cười.
“Anh… anh nói cái gì cơ?”
Hai chân của Mặc Trinh Ngọc đang đứng không vững, cứ run lẩy bẩy không ngừng, khoé mi đỏ hoe, sống mũi cay xè.
Hai mươi lăm tuổi mà lỡ yêu một chàng trai, mà chính miệng hắn ta nói rằng mình không thích phụ nữ.
Lẽ nào là gay sao?
Vô lý!
Đường đường là một chủ tịch tập đoàn Lục Thị, có trình độ học vấn siêu đỉnh, đâu có lẽ nào có một lý do vô lý đến vậy.
Anh ta thích đàn ông sao?
“Lục Triết Tần, có phải là anh đang đùa em đấy chứ?”
Lục Triết Tần lúc ấy cười nhạt, nhấp ly rượu lên miệng mà thưởng thức.
“Cô nghĩ thế nào thì tuỳ cô, nhưng tôi không thích phụ nữ.”
Mặc Trinh Ngọc lắc đầu phủ nhận: “Có phải anh không thích em cho nên mới lấy cái lý do vớ vẩn đó, phải không anh? Hãy nói là phải đi anh!”
“Anh cứ nói đi, không cần phải ngần ngại.”
“Nếu như anh không thích em thì có thể nói ra, em sẽ cố gắng hết sức mình để lôi kéo được trái tim của anh.”
“Hay em cho anh một chút thời gian để trái tim anh chấp nhận có được không?”
“…”
“…”
Mặc Trinh Ngọc khi ấy nói rất nhiều. Cô ta dùng hết biểu cảm nũng nịu để lưu kéo tổng tài của tập đoàn Lục Thị nhưng không có thành. Đáp lại lời để nghị của cô ta chỉ là bóng lưng lạnh lùng cùng với biểu cảm khó gần lộ rõ trên khuôn mặt của người đàn ông.
Kể từ ngày đó đến giờ Mặc Trinh Ngọc không thể rửa trôi đi cái quê mùa này.
Nhưng trong lòng ả ta vẫn nuôi dưỡng một tia hy vọng, rằng có một ngày cô ta sẽ thành công uốn thẳng trai cong.
Cái định lý đó hoàn toàn vô lý hết sức, nhưng cô ta vẫn ngoan cố mà hành động.
Vậy nên cô ta mới vác cái mặt dày tám gánh này đến tập đoàn Lục Thị rộng lớn này để mà xin việc. Cô ta nghe nói hiện tại vị trí của thư ký chưa có ai ứng cử nên cô ta vui vẻ muộn đảm nhận.
Chỉ tiếc rằng buổi phỏng vấn chưa diễn ra mà cô ta đã gây loạn với một cô gái không có bằng cấp.
Nhớ lại người hot search trên trang mạng, Thanh Mộc Đào chỉ biết cười thầm, song cô vẫn giữ vững nét mặt nghiêm túc của mình.
“Tưởng ai, chứ cái tên này đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy, có to tát bất ngờ là bao đâu!”
Nói xong Thanh Mộc Đào quay phắt người lại, đối mặt với phụ nữ kiêu ngạo hót search ấy.
“Cô nói cô được bậc thật nổi tiếng chỉ dạy makeup?”
Mặc Trinh Ngọc khoanh tay trước ngực mà tự đắt.
“Việc này cô phải quan tâm sao?”
Thanh Mộc Đào cũng không phải dạng vừa, mạnh dạn mà đối đáp lại: “Chia buồn với cô rằng, tay nghề makeup của cô không mấy chuyên nghiệp gì đâu!”
Với con mắt tinh tế nhìn nhận của mình, Thanh Mộc Đào nhìn ra ngay đối phương sử dụng phấn nền hãng gì để trang điểm. Chỉ tội cô ta trang điểm quá lố, khuyết điểm trên mặt cô ta không những bị teo đi mà ngược lại còn nổi rõ hơn.
“Người ta thường dùng đến son phấn để làm tăng vẻ đẹp quyến rũ của phái nữ, tôn lên nét đẹp của gương mặt không một góc điểm khuyết.”
“Còn cô thì sao? Cô lại làm trái ngược hoàn toàn.”
“Trang điểm loè loẹt, phối phấn màu không có hợp lý, càng làm giảm chất lượng vẻ đẹp của son phấn đi.”
“Cô nghĩ sao khi tự cho rằng mình dậy từ sáng sớm để trang điểm?”
Bị Thanh Mộc Đào nói cho một trận, ả ta cứng họng như gà mắc tóc, mở miếng ra muốn nói nhưng không biết bản thân mình nên cãi lại điều gì.
Mãi một lúc sau cô ta mới khó khăn thoát tiếng ra khỏi cổ họng.
“Đồ nhà quê như cô mà có quyền gì mà đánh giá bổn tiểu thư ta?”
“Ta đây vốn dĩ là cành vàng lá ngọc, vậy mà để một thứ xấu xí như cô lên mặt dạy đời sao?”
“Nếu như mà cô cảm thấy mình quá rảnh thì sao không soi gương lại mình, chỉnh chu lại gương mặt xấu xí của mình!”
Thanh Mộc Đào cười lạnh một cái, nói: “Người ta đã xấu rồi cho dù có tô son chát phấn lên mặt cũng sẽ không đẹp lên đâu!”
“Mà tôi cũng không có thích đột mặt lạ đâu, cùng lắm thì nên sống với khuôn mắt xấu xí cũng được.”
Trời sinh ra không có khuôn mặt sinh đẹp tuyệt trần như ai kia, nhưng miễn sao cô có công việc là được rồi.
Thanh Mộc Đào cô đây còn phải nuôi con nhỏ cơ chứ, đứa bé không thể bị khổ lây theo mẹ nó được.
Vậy nên cô phải đi làm, phải có công việc đàng hoàng, chỉn chu.
Nhưng khổ thay, phong thuỷ của cô cứ đeo bám không ngừng, hệt như không hợp ở nơi mới này vậy.
Đến giờ Thanh Mộc Đào chỉ biết hối hận, giá như ngày đó cô tìm ra chân tướng sự thật của vụ vu oan giá hoạ đó thì giờ đây có phải được ăn ngon mặc sướng, có công việc đàng hoàng không.
Đúng là luật nhân quả không chừa một ai là có thật.
“Cô đang làm tôi tức điên lên phải không?”
Mặc Trinh Ngọc hùng hùng hổ hổ mà nổi giận đùng đùng với Thanh Mộc Đào. Cô ta muốn nhào lên phía trước để đánh Thanh Mộc Đào nhưng cô lại né tránh một cách hoàn hảo.
Thanh Mộc Đào không ngờ nhân sự tuyển viên ở đây lại hiền lành đến vậy.
Ứng cử viên gây sự mà không biết có lời ăn tiếng nói nặng nhẹ, cứ ngồi ung dung mà xem kịch.
Rào…
Thanh Mộc Đào định quay sang oán trách nhưng lại bị cả một ly nước lọc hất thẳng vào mặt khiến cho cô ướt đẫm một vùng áo trước ngực.
Cô hoang mang tột độ, vội vàng quay sang một bên để không ai nhìn thấy mà nhẹ nhàng lau đi những giọt nước.
Thanh Mộc Đào sợ vì nước làm trôi đi lớp makeup của cô, hôm nay cô vẫn chưa mua xịt khoá makeup nên chỉ để không như vậy.
Nếu như bị trôi đi là đời của cô toang rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ hoang mang tuột cùng của Thanh Mộc Đào, cô ta nở một nụ cười khinh bỉ.
Mặc Trinh Ngọc tiến đến gần cô, quát to.
“Chẳng phải nói rất to như vậy sao, giờ lại câm nín.”
Bỗng nhiên Thanh Mộc Đào sực nhớ ra một điều, rằng hôm nay cô đã dùng mỹ phẩm của Cố Doãn Doãn mua cho.
Nó kháng nước cực kì tốt…
Nghĩ bụng Thanh Mộc Đào liền lấy tay khẽ quyệt đi một góc mặt, thấy tay mình không bị lem phấn.
Ơn trời, làm cô sốc một cú hết hồn luôn.
Nếu như cô mà dùng mấy bộ makeup kia không có xịt khoá makeup là đời cô toang rồi.
Mà nếu như để mọi người trong tập đoàn biết vẻ mặt thật của cô, ắt hẳn sẽ nổi lên bão tố.
Thanh Mộc Đào cười nhạt một cái, đưa tay đi lau những giọt nước còn đọng lại trên gương mặt xấu xí của mình.
“Chỉ là phản xạ có điều khiện khi bị tát nước vào mặt như vậy thôi! Lúc còn học sơ trung, cô bị điểm kém môn sinh học sao?”
“Nếu cô đặt vào tình huống đó thì ắt hẳn cô còn phản ứng táo bạo hơn tôi.”
Nhìn qua một lượt, trên người cô ta toàn là những thứ đắt tiền. Bộ đồ này cũng đáng giá loại đắt đỏ, đôi giày cao gót này nữa.
Đúng là có tiền thì người cũng sang chảnh hơn, sướng như tiên.
Mặc Trinh Ngọc giận giữ xông lên, tặng cho Thanh Mộc Đào một cái bạt tai.
Chát…
Tiếng va chạm thịt vang lên làm bầu không khí rơi vào trầm mặc, im lặng đến lạ thường.
Mọi người có mặt trong văn phòng phỏng vấn đều cấm nín, ngay cả thở cũng chỉ dám thở nhẹ.
Thanh Mộc Đào đứng đờ người, tay ôm một bên mặt nóng bỏng.
Nhịn đi, nhịn đi! Thanh Mộc Đào. Mày phải nhẫn nhịn!
Một điều nhịn bằng chín điều lành!
Thôi thì cứ nhẫn nhịn cố nuốt trôi cục tức này, có gì sau khi tan làm bà đây nhất định sẽ tìm ả ta tính sổ sau.
Đáy lòng Thanh Mộc Đào dâng lên một nỗi uất ức vô cùng, cô tự an ủi lòng mình.
Đây là lần thứ N cô bị đuổi việc rồi, khó khăn lắm Cố Doãn Doãn mới thuyết phục cô vào đây xin việc làm, cô không thể phụ lòng chị gái được.
Tuy chỉ là một công việc nhỏ bé, việc nhẹ nhưng lương lại cao. Có như vậy thì cô mới có thể không tiếp xúc với những người đàn ông háo sắc, ngược lại cô còn có chi phia để nuôi con.
Vì con, cô đành nhẫn nhịn chịu tất cả.
Đây là lần đầu tiên khi bước sang tuổi hai mươi sáu cô bị đánh, mà người đánh lại không phải là do chính mẹ cô đẻ ra.
Thanh Mộc Đào cảm thấy thế giới này thật bất công vô cùng, tất cả đều quay lưng đối phó với cô.
“Mặc tiểu thư, cô có biết mình đang làm gì ở đây không?”
Vừa hay Thanh Mộc Đào đi qua văn phòng tuyển nhân sự, cô đã dừng lại để chứng kiến mọi sạ việc, đã thấy hiểu drama lần này.
Thì ra chỉ là một người phụ nữ điên cuồng theo đuổi vị tổng tài, vứt bỏ mọi tôn nghiêm có trên người mình mà nhất quyết theo vị tổng tài không thích nữ giới ấy.
Đúng là mặt trơ trẽn, không biết ngại lại gì.
Nghe thấy tiếng nói lạnh lùng mang theo tia phẫn nộ, tất cả mọi người có mặt ở trong căn phòng đề đưa ánh mắt dõi theo hướng phát ra âm thanh.
“Phó giám đốc!”
Tuyển nhân sự thấy Cố Doãn Doãn đến mà thay đổi sắc mặt, chân tay cuống quýt mà cúi gằm mặt xuống chào hỏi người vừa tới.
“Chị Bình, tôi giao cho chị công việc tuyển nhân sự cho tập đoàn. Thành viên ứng cử gây chuyện tại sao không đứng ra giải quyết mà ngồi im thin thít như thịt nấu đông nhìn vậy?”
Cố Doãn Doãn giận dữ, ăn nói nặng lời với quản nhân sự.
“Tôi… tôi xin lỗi! Tại có cô Mặc tiểu thư nên…”
Cố Doãn Doãn lập tức cướp thoại của Lưu Bình, quay sang nhìn Mặc Trinh Ngọc ở bên cạnh.
“Không biết cô ở nhà là thiên kim hay đại tiểu thư gì nhưng khi bước chân vào tập đoàn Lục Thị thì phải nghiêm túc chấp hành nội quy.”
“Cái điều tối thiểu này cô không đề cập tới sao?”
Đối mặt với người có tiếng nói thứ hai trong tập đoàn, ả ta có chút dè dặn, chỉ biết cún đầu ngoan ngoãn nói lời xin lỗi.
“Phó giám đốc, thực sự rất xin lỗi! Là do tôi lỗ mãng, không quản được cái miệng của mình!”
“Người cô nói lời xin lỗi không phải là tôi” Cố Doãn Doãn chống hai tay cạnh sườn, dõng dạc nói.
“Vậy là ai cơ?” Mặc Trinh Ngọc ngơ ngác hỏi cô.
Cố Doãn Doãn đưa ánh mắt liếc về phía Thanh Mộc Đào, ra lệnh Mặc Trinh Ngọc phải xin lỗi.
“Xin lỗi người mà cô tạt nước vào.”
“Không đời nào.” Mặc Trinh Ngọc lập tức từ chối.
Nước trần nào một thiên kim tiểu thư danh giá như cô ta sao có thể cúi đầu tạ lỗi với một kẻ người quê lại còn xấu xí như vậy chứ.
Có chết cô ta cũng không chịu cúi đầu trước con người không thuộc cùng đẳng cấp.
“Bổn tiểu thư ta là cành vàng lá ngọc, sao có thể xin lỗi một kẻ vừa xấu xí vừa nghèo như cô ta chứ?”
“Tôi không ngờ một tập đoàn to lớn như vậy mà có thể chấp nhận cái loại bẩn thỉu như vậy. Nhìn cách ăn mặc của cô ta, người nhà cũng chẳng có tốt lành gì, cũng chỉ là một dân thường ngày ngày kiếm sống bằng mấy công việc tạp nham ở ngoài bên đường.”
“Để cô ta vào đây làm, khác nào đang mang rác bên ngoài làm ô nhiễm môi trường của Lục Thị.”
“Ý cô nói cô ấy không xứng bước vào đây làm nhân viên?” Cố Doãn Doãn trừng mắt nhìn đối phương không biết điều kia.
“Đúng.”
“Vậy theo cô, người như thế nào mới được xứng tên?”
“Nhà có quyền thế, giàu có, và có tài năng.”
“Nhà đã có quyền thế và giàu có thì việc gì phải xin vào đây làm nhân viên?”
Câu nói của Cố Doãn Doãn hệt như một chiếc dao sắc bén đâm vào lòng tự tôn của Mặc Trinh Ngọc, làm cho cô ta cứng họng trong giây lát không biết phải trả lời sao cho ra lẽ.
“Ờ… thì…”
“Ai mà chả biết cô đến đây để quyến rũ chủ tịch.”
Thanh Mộc Đào nói nhỏ trong cổ họng, song lời nói đó vô tình lọt vào tay của Mặc Trinh Ngọc.
“Con nhỏ quê mùa xấu xí kia, ai cho cô cái gan lớn nói với bổn tiểu thư như vậy?”
“Im lặng!”
Cố Doãn Doãn giận dữ quát lớn, lập tức mọi người đều im lặng.
“Cô cũng hơi mạnh miệng quá đấy! Dù sao cũng là con người với nhau, cô lại có cách cư xử vô lý đến vậy?”
“Cô ta không xứng để tôi xin lỗi.”
“Như nào thì cô mới chịu xin lỗi?”
“Chí ít ra cô ta là con nhà quyền quý, và tôi là người sai.”
“Vậy tôi bắt ép cô phải xin lỗi cô ấy thì sao?”
“Tôi không bao giờ, cô ta chỉ là một kẻ hạ đẳng. Cả gia đình nhà cô ta đều hạ đẳng, không cùng đẳng cấp với tôi.”
“Ý Mặc tiểu thư là tôi cũng không cùng đẳng cấp với cô?”
Mặc Trinh Ngọc đơ người sau câu nói của Cố Doãn Doãn.
“Phó giám đốc, cô cứ đùa! Đùa như vậy không vui một chút nào. Phải không?” Cô ta có chút hoang mang tột độ: “Tôi đang nói cô ta, chứ không phải nói phó giám đốc!”
“Thì cô nói Đào Tử nhà tôi không đủ đẳng cấp để xứng ngang hàng với cô? Vậy thì vị trí thư kí có lẽ cô không xứng.”
“Cô… cô ta… là cái thá gì chứ?”
“Một kẻ hạ đẳng như cô ấy lại là em gái của tôi đấy, thưa Mặc tiểu thư danh giá! Tôi nói như vậy cô cũng hiểu chúng ta không cùng đẳng cấp, và cô cũng không vượt qua buổi phỏng vấn đảm nhận chức thư kí tổng giám đốc ngày hôm nay!”
“Cái gì? Tôi không tin! Cô nói dối! Nói dối!”
Mặc Ngọc Trinh trừng mắt lớn, hoang mang tột độ. Phản ứng này của cô ta đương nhiên không tin vào những gì mà Cố Doãn Doãn vừa nói khỏi miệng.
“Tin hay không thì tuỳ cô!”
Cố Doãn Doãn khoanh tay lại trước ngực, ngão nghễ nói: “Nhưng phải khiến cho cô thất vọng rồi! Người đàn ông mà cô đem lòng thầm thương trộm nhớ, không từ thủ đoạn để leo lên giường, Lục Triết Tần, anh ta chính là chồng của tôi! Cô là người đến sau, có cần tôi ban cho chút tấm lòng tốt, nắn bóp cơ thể của cô để các khớp xương được khoẻ khoắn không? Hơn nữa, khi gặp tôi, ít ra cô cũng nên gọi tôi một tiếng ‘Lục thiếu phu nhân’ chứ! Có phải không nhỉ? Đừng cố trèo cao làm gì, ngã đau đừng bảo tại số!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...