Đã có rất nhiều lần cô con gái bé bỏng của Thanh Mộc Đào đặt ra câu hỏi, ba của con bé hiện đang ở đâu?
Có lẽ, càng lớn dần, bé con càng cảm nhận được bên cạnh mình đang thiếu thốn tình của cảm một người dành cho mình.
Đó chính là tình cảm yêu thương, săn sóc của một người cha.
Kể từ lần Thanh Mộc Đào luôn bận rộn với công việc, Tiểu Lệ Tuyết được gửi đi nhà trẻ sớm hơn. Con bé cũng tiếp xúc nhiều điều mới mẻ.
Mỗi lần tan học, nhóc con đều nhìn thấy bạn bè cùng chan lứa đều được một người phụ nữ đến đón, miệng không ngừng reo hò gọi mẹ.
Tiểu Lệ Tuyết cũng để ý, bạn bè của con bé càng vui mừng hơn khi mỗi lần được người đàn ông đến đón tan học, không ngừng gọi ‘ba’, vòi mua những đồ ăn vặt yêu thích.
Con bé cũng sinh ra chút tò mò, quay sang hỏi cậu bạn thân hơn mình một tuổi.
“Tiểu Vân! Ba ba là gì vậy? Sao các bạn đều có một người tên là ba ba tới đón! Kể cả cậu cũng có!”
Nhóc Phó Vân không giấu nổi sự ngạc nhiên, đôi mắt tròn xoe nhìn con bé.
“Cậu… không có ba sao?”
Con bé ngây thơ lắc đầu, nhưng chẳng hiểu sao khi nghe câu hỏi đó ánh mắt của nó lại chất chứa nỗi buồn không tên, chính con bé cũng không biết tại sao trong lòng mình lại buồn đến vậy.
Và từng ngày, Tiểu Lệ Tuyết cũng biết danh xưng ‘ba’ là gì. Mỗi lần nhìn bạn bè có ba mẹ tới đón, con bé không kìm nén được nỗi tủi thân, mở lời than phiền.
“Tớ chưa bao giờ được gặp ba của mình, và mẹ cũng chưa từng nhắc đến ba!”
Đến khi Thanh Mộc Đào nửa tháng đi xa trở về, tiểu thiên thần chờ cô tắm rửa sạch sẽ, lúc bấy giờ con bé mới xà vào lòng cô, ánh mắt ngây dại nhìn chằm chằm.
“Mami, ba ba của con đâu!”
Đối diện với câu hỏi bất ngờ của con nhỏ, dù trong lòng rất buồn nhưng ngoài mặt Thanh Mộc Đào vẫn giữ được nét bình tĩnh. Cô vuốt ve đầu của con, nhẹ nhàng đáp lại.
“Ba ba của con hiện tại đang làm việc ở nơi rất xa! Angle, con có ước mơ không?”
“Dạ có ạ!” Đôi mắt tròn xoe của con bé sáng lên, hào hứng nói: “Con muốn trở thành người đánh đàn giỏi như mami vậy!”
Thanh Mộc Đào trìu mến nhìn cô con gái nhỏ, nâng niu trong vòng tay, cô cúi xuống hôn lên cái mũi nhỏ, rồi lại đến hai bên má của con bé.
“Ba con cũng giống như con vậy! Ba muốn trở thành một siêu nhân anh hùng, mục tiêu của ba con quá lớn chính vì vậy ba con phải miệt mài theo đuổi ước mơ của mình. Angle của mẹ, con là một đứa bé ngoan hiểu chuyện mà có đúng không?”
Cô bé chớp chớp đôi mắt, sau đó gật đầu.
“Vậy thì con hãy kiên nhẫn chờ ba quay trở về nha!”
“Đợi đến bao giờ vậy mami?”
“Mẹ cũng không biết! Nhưng có lẽ, khi nào con lớn hơn chút xíu nữa, ba thu xếp được công việc sẽ đến thăm con. Lúc ấy ba cũng mua thật thật nhiều những thứ mà con yêu thích. Chính vì vậy Angle của mẹ phải nhanh lớn, chăm chỉ học hành để biết đọc, biết viết. Sau đó con viết những mong ước của mình vào một bức thư, sau đó gửi cho ba con. Khi ba con nhận được, nhất định sẽ hoàn thành những mong ước của con!”
“Có thật không mẹ?”
“Thật mà! Mẹ có nói dối tiểu thiên thần của mẹ bao giờ đâu! Con đừng quên, ba ba yêu dấu của con là một siêu anh hùng, luôn đi giúp những người gặp khó khăn, hoạn loạn.”
Nghe những lời động viên an ủi của mẹ, Tiểu Lệ Tuyết cũng ngây thơ tin theo. Nhưng sự tin tưởng ấy không diễn ra được bao lâu, càng ngày, Tiểu Lệ Tuyết càng chạnh lòng với những bạn có ba đến đưa đón.
Điển hình vào ngày cuối cùng đến nhà trẻ, con bé vô tình để lộ ra đôi mặt buồn bã, nhìn chằm chằm vào những ai có ba đến đón. Vẻ ấm ức ấy đã lọt vào tầm nhìn của Cố Doãn Doãn.
Vừa nhìn thoáng qua, Cố Doãn Doãn liền nhìn ra tâm tình khó nói của cô bé.
Sau một thời gian đến ở nhà Hàng Tống Thành, thiên thần bé nhỏ ấy càng cảm nhận rõ được tình cha ấm áp dành cho mình nó là như thế nào. Phó Vân bây giờ chẳng khác gì là con ghẻ trong mắt nhà họ Hàng, còn bé gái được ông chủ mang về lại trở thành báu vật mà ông trời đã ban cho.
Nhiều khi Phó Vân còn than thở, thằng bé nói ba mẹ thích sự đáng yêu của Tiểu Lệ Tuyết mà lãng quên đi cậu con trai độc nhất vô nhị của bọn họ.
Có lẽ vì không thể tiếp tục sinh con, cộng thêm Hàng phu nhân lại cực kỳ thích bé gái, chính vì thế khi Hàng Tống Thành mang một thiên thần đáng yêu từ bên ngoài về, cô ấy không hề tỏ vẻ tức giận, cũng không có những phản ứng thái quá tra hỏi chồng mình rốt cuộc đã nuôi con riêng bên ngoài từ bao giờ. Hàng phu nhân cực kỳ vui sướng, coi cô bé như bảo bối của mình, cô ấy thậm chí không thèm nghe lời giải thích của chồng mình, hạnh phúc đến nỗi không nhớ tới bữa điểm tâm.
Cũng chính vì lý do đó mà Tiểu Lệ Tuyết tin những gì mà dì Doãn Doãn đã nói cho con bé nghe.
Đáng lẽ ra con bé sẽ giữ kín chuyện này, nhưng vì ấm ức bị mẹ mắng, thế là con bé lỡ miệng đã nói toẹt ra.
“Không chịu đâu! Con muốn ba ba của con! Ba ba Trịnh sẽ mua thật nhiều socola cho con, và cũng không mắng con!”
Thanh Mộc Đào giật mình, hai tay cô cứng đờ đỡ lấy bả vai của con bé, ánh mắt kinh ngạc nhìn đăm chiêu lấy đôi mặt mọng nước bé nhỏ kia. Trông cô giờ phút này cực kì đáng sợ, giống hệt như hổ dữ đang nhe răng giơ vuốt vồ vập lấy kẻ địch.
Không thể nào…
Làm sao con bé có thể biết đến người đàn ông đó chứ?
Từ lúc sinh ra, Tiểu Lệ Tuyết chưa từng gặp mặt Duy Trịnh, và cô cũng chưa lần nào đề cập đến cái tên này, làm sao con bé có thể thốt ra được ba chữ đó chứ.
Từng ngón tay của Thanh Mộc Đào dùng sức, bấu thật chặt lấy đầu vai của con nhỏ, làm cho bé gái có chút hoảng sợ.
“Mami… trông đáng sợ quá…”
Tiểu Lệ Tuyết khẽ run rẩy trong lòng của mẹ, nhưng con bé biết, mẹ của nó hiện tại đang cực kỳ tức giận.
Chỉ cần nhìn thấy sắc mặt, cùng với ánh mắt hung dữ đó, con bé đã đoán ngay ra, nó đã vô tình kích hoạt vòi nổ nguy hiểm trong cơ thể của mẹ nó.
Vài phút trôi đi, Thanh Mộc Đào cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Cô hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt của con nhỏ, nhẹ nhàng cất giọng.
“Angle, con nhìn thẳng vào mắt mẹ!”
Tiểu Lệ Tuyết biết mẹ mình đang tức giận vì mình, chính vì thế mà con bé đã ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của mẹ, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn thẳng vào ánh mắt hung dữ kia.
“Ai dạy con những điều vừa rồi? Là ai đã nói người đó là ba ba của con? Không được nói dối!”
Vừa nói, một tay Thanh Mộc Đào giữ lấy một bên tay của con, tay còn lại đưa đến đặt lên cổ giống như đang kiểm tra xem con gái mình có đang nói dối hay không.
Tiểu Lệ Tuyết âm thầm hít một hơi thật sâu, sau đó chớp chớp mắt gật đầu.
“Là dì Doãn Doãn nói cho con biết. Dì ấy nói, ba ba của con tên là Duy Trịnh. Bởi vì ba bận công việc nên phải đi làm xa…”
Nói đến đây, giọng của con bé càng nhỏ dần.
Nghe được đáp án, Thanh Mộc Đào chỉ biết bất lực thở dài.
Cô đang muốn để cái thuyền này bị lãng quên, nào ngờ chủ thuyền quá hăng hái, dốc sức đẩy chiếc thuyền này ra xa.
Thanh Mộc Đào đã cố gắng không nghĩ đến lời mình đã hứa với người đàn ông, nhưng khổ nỗi Cố Doãn Doãn lại quá nhiệt tình, vội vàng đã nói cho con gái cô biết ba ba của nó là ai. Tuy người đàn ông không phải ba ruột của Tiểu Lệ Tuyết, nhưng không sớm thì cũng muộn con bé cũng phải gọi anh ta một tiếng ‘ba’. Bởi trong suy nghĩ của Cố Doãn Doãn, chỉ cần người đàn ông kiên trì theo đuổi cô, luôn luôn vạch ra những kế hoạch khôn khéo, đào lỗ thật tỉ mỉ để dẫn dụ Thanh Mộc Đào rơi vào cái bẫy tình yêu này.
Cũng phải nói, Thanh Mộc Đào là người rất mềm lòng, chỉ cần nỗ lực bày tỏ tình cảm trong lòng, nhất định con tim của cô sẽ dao động.
Cố Doãn Doãn không tin trái tim của Thanh Mộc Đào có thể cứng rắn đến nỗi mấy năm trời không thể giã mềm được.
Nếu như người đàn ông đó không đủ trình để làm lay chuyển cảm xúc trong con tim ấy, thì Cố Doãn Doãn cô đây cũng góp chút công sức vào để mà đập tan con tim cứng ngắc vô tâm đó.
Thanh Mộc Đào xoa xoa đầu con nhỏ: “Không được gọi là ba ba Trịnh, phải gọi là chú Trịnh!”
Tiểu Lệ Tuyết không dám cãi lời mẹ, con bé ngoan ngoãn gật đầu. Song có chút ấm ức trong lòng, mở miệng định nói điều gì đó, lời chưa kịp thốt ra lại mắc cứng ở trong cổ họng, phải mất nửa ngày mới có can đảm để nói ra.
“Mami, cho con ăn socola… chỉ một chút thôi cũng được mà…”
Thanh Mộc Đào liếc nhìn con gái, biểu cảm lạnh tanh hiện rõ ba từ ‘không bao giờ’.
Nhưng trong đầu Tiểu Lệ Tuyết chỉ nghĩ đến bánh kẹo được làm từ socola mà thôi, con bé thèm lắm rồi, không thể nào nhịn thêm được nữa. Bây giờ chỉ mở miệng nói vài câu có thể nhìn thấy nước miếng chảy ra nhưng con bé kịp thời thu lại vào trong.
Cái miệng nhỉ mếu máo vài cái, sau đó con bé can đảm đứng lên đùi của Thanh Mộc Đào, kiễng chân lên, chu cái mỏ ra hôn vào má của cô.
“Mami, mami, con yêu mẹ nhất trên đười!”
Thanh Mộc Đào thừa biết con bé đang cố lấy lòng mình, cô mặc kệ ánh mắt van nài của con gái, hướng ánh nhìn ra chỗ khác.
“Con rất thèm…”
Con bé khụt khịt mũi, dường như không thể cưỡng lại cảm giác thèm đang cồn cào trong lòng, chỉ biết bất lực bật khó trong im lặng.
“Mami… con thèm… ăn một chút xíu thôi… cho con ăn đi… mami…”
Đối diện với những câu nói ngây ngô của con thơ, Thanh Mộc Đào cũng chẳng biết nên làm thế nào, chỉ đành đưa con đi siêu thị mua loại socola mà nó thích.
“Được rồi, bảo bối của mẹ đừng khóc! Ăn xong nhớ đánh răng trước khi đi ngủ là được rồi!”
Vừa nói, Thanh Mộc Đào cúi xuống hôn lên trán của con gái, cô ôm con bé vào lòng, đứng dậy đi lên lầu chuẩn bị đồ đi siêu thị.
Cố Doãn Doãn lúc này đã xử lý xong công việc ở trong tập đoàn. Cô thu dọn đồ đạc, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, thời gian đã qua chín giờ tối.
Cô vội vàng ra khỏi phòng làm việc, đi vào trong thang máy, bấm nút xuống tầng hầm B1.
Ting!
Thang máy đã dừng lại tầng bầm. Cố Doãn Doãn bước ra khỏi thang máy, vừa đi đến bãi đậu xa, cô vừa lấy điện thoại ra nhắn tin cho Mộc Thanh Đào, nói trước mười giờ cô sẽ về đến nhà, kêu cô em gái chuẩn bị bữa tối.
Cố Doãn Doãn vừa về tới biệt thự riêng của Lục Triết Tần, đèn điện trong các phòng đều đã bật sẵn.
Cô nghĩ thầm trong đầu, có khả năng sau khi cuộc họp đối tác thành công, người đàn ông liền dẫn con trai về nghỉ ngơi. Dù sao thì anh cũng có một chuyến bay dài, chưa kịp nghỉ ngơi đã phải xử lý công chuyện. Đến khi mọi việc xong xuôi mới dư chút thời gian để nghỉ.
Cố Doãn Doãn đi lên tầng hai, vừa hay cửa phòng đọc sách được đẩy ra, thân hình của người đàn ông ngay lập tức đập thẳng vào mắt cô.
Lục Triết Tần bước ra ngoài, trên người anh mặc áo choàng ngủ, tay cầm quyển sách dày liên quan đến tài liệu kinh doanh. Có lẽ người đàn ông vừa mới tắm xong tóc vẫn còn ướt, vài giọt nước rơi xuống từ ngọn tóc, một phần thấm vào lớp vải bông của áo choàng, phần còn lại thì dính ở hai bên sườn mặt.
Mỗi khi đến tập đoàn hay đi công tác, Lục Triết Tần đều để kiểu tóc swept back. Khuôn mặt vốn dĩ đã phong độ, đẹp trai, khi tạo kiểu tóc này càng làm tăng độ cuốn hút của người đàn ông, nhưng biểu cảm lạnh lùng khó tiếp cận gần của anh khiến người ta thấy anh giống một con sói xám cô đơn hơn là một vị tổng tài kiêu ngạo.
Khi ở nhà, mái tóc của Lục Triết Tần đều tuỳ tiện vuốt ngược về phía sau, nhưng vẫn để lộ ra từng nét đẹp trên khuôn mặt, không thiếu một góc độ nào.
Chẳng hiểu sao giờ phút này, nhìn người đàn ông trong bộ dạng mới tắm xong, Cố Doãn Doãn cảm thấy đối phương vô cùng cuốn hút, dường như có một ngọn lửa nhỏ loe lói trong trái tim đơn côi của cô, nhưng lại ngay lập tức bị dập tắt bởi giọng nói bỡn cợt của Lục Triết Tần.
“Có cần tôi giúp cô nhặt lại hai con mắt không?”
Linh hồn của Cố Doãn Doãn đang phiêu bạt không biết ở nơi đâu, bất thình lình giọng nói trầm thấp vang đến, kéo cô trở về thực tại.
Nhìn khuôn mặt không một chút biểu cảm của người đàn ông, Cố Doãn Doãn chỉ biết tự mắng bản thân mình cớ sao lại hoá thành kẻ lưu manh chỉ vì sự xuất hiện đột ngột của tên đàn ông đẹp trai này chứ.
Đúng là có chết đầu thai thành kiếp khác cũng không hết tật mê trai.
Người đời nói cấm có sai, ông ăn chả bà ăn nem, nếu như đối phương thích cợt ngả với cô, thì cô tội gì mà không ra chiêu đấu lại chứ?
Cố Doãn Doãn hừ lạnh một cái, cô chống hai tay ngay hông, nhìn người đàn ông bằng ánh mắt mờ ám.
“Ý kiến đó là sao đây? Chẳng lẽ tôi không được ngắm nhìn ông chồng đẹp trai của mình sao?”
Đối diện với sự phản dame cực gắt từ đối phương, Lục Triết Tần có chút bất ngờ. Cũng đã gần ba năm chung sống trong căn nhà, nhưng mỗi người vẫn ở phong riêng biệt, có nói chuyện với nhau chỉ vài ba câu, cực kỳ ngắn gọn. Nếu nói nhiều hơn nữa cũng chỉ trong công việc, ngoài ra thì giữa hai người vẫn có khoảng cách.
Tính ra, chỉ còn vỏn vẹn sáu tháng nữa là thời hạn hợp đồng vợ chồng đã kết thúc, nhưng Lục Triết Tần vẫn không mảy may, xảy ra phản ứng bất thường vời người phụ nữ này.
Không phải anh quá giữ khoảng cách với cô, là vì trong tim anh không có một chút cảm xúc gì liên quan đến cái gọi là tình yêu nữa.
Tuy là một người đàn ông vô cùng mạnh mẽ, nhưng Lục Triết Tần lại không đủ can đảm để bước tiếp. Anh rất sợ, sợ bị kịch đau thương trong quá khứ lặp lại.
Bây giờ anh chỉ còn hai nhiệm vụ, một là hoàn thành tốt nghĩa vụ của một người chồng, hai là chăm sóc con trai mình khoẻ mạnh, khôn lớn đến năm mười tám là đủ rồi.
Lục Triết Tần cười nhạt, anh đóng cửa phòng đọc sách. Lúc đi ngang qua Cố Doãn Doãn, anh để lại một câu.
“Tôi không cấm! Nhưng có điều, sau khi cô dọn ra ngoài sinh sống với em gái của mình, thì cô cũng nên bỏ ra hai ngày cuối tuần cùng tôi về thăm ông bà già!”
Nói xong, thân hình anh khuất sau cánh cửa phòng ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...