Chuyện ở cửa hàng họa cụ đã trôi qua được vài ngày, Hứa Tề Tư cũng không vì chuyện cũ mà làm ảnh hưởng tới hiện tại, cơ bản là ngày hôm sau đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, bắt đầu bù đắp cho buổi livestream bị bỏ dỡ.
Nguyễn Ôn Tịch không chủ động đề cập tới chuyện đó, mỗi ngày vẫn ở nhà thay đổi đa dạng menu bánh ngọt cho cậu.
Một tuần trôi qua, bỗng nhiên Nguyễn Ôn Tịch nói gần đây anh có việc gấp, có lẽ phải đến công ty mỗi ngày, anh hỏi cậu có muốn theo anh tới công ty không?
Hứa Tề Tư do dự: "Làm như vậy có phải sẽ quấy rầy anh Ôn Tịch làm việc không?"
Qua một tháng sống chung, Nguyễn Ôn Tịch đã phần nào đoán được suy nghĩ của cậu.
Chỉ cần không bị từ chối thẳng thừng thì chứng tỏ Hứa Tề Tư đang cân nhắc lời đề nghị này, cậu do dự đơn giản chỉ vì lo lắng quyết định của mình có gây ảnh hưởng tới người khác hay không.
Nguyễn Ôn Tịch nhẹ nhàng đáp lại: "Sẽ không, hay có thể nói là nhờ có tiểu Thất bên cạnh thì anh mới có động lực làm việc."
Hứa Tề Tư cảm giác lời này có hơi kỳ lạ, nhưng lại không biết kỳ lạ chỗ nào, nghĩ mãi không ra nên đành từ bỏ.
Cậu gật đầu đồng ý cùng Nguyễn Ôn Tịch tới công ty, còn Nguyễn Ôn Tịch thì đi tìm dì Trần, nhờ dì chuẩn bị cơm trưa cho mấy ngày sau.
Quyết định xong mọi việc, ngày hôm sau Hứa Tề Tư thức dậy theo chuông báo thức, nhưng vẫn lọ mọ một hồi tới khi Nguyễn Ôn Tịch gõ cửa.
Nguyễn Ôn Tịch thấy cậu tỉnh táo mở cửa, hơi bất ngờ hỏi: "Bữa sáng đã làm xong, tiểu Thất có muốn xuống dưới ăn không?"
Hai tay Hứa Tề Tư víu vào mép cửa, mặt hơi đỏ, xấu hổ nói: "Tôi, tôi tìm quần áo mặc, nhưng hình như không có bộ chính trang nào cả."
Bình thường Hứa Tề Tư chỉ thích ở trong nhà, hoặc ở lỳ trong phòng nên chưa từng nghĩ tới chuyện có một ngày mình sẽ đến một nơi nghiêm túc đứng đắn như là công ty.
Nguyễn Ôn Tịch không ngờ cậu lại rối rắm về vấn đề này, nhịn không được khẽ cười:
"Không sao, em chỉ là đi cùng anh tới công ty, chứ đâu phải đi làm thật đâu, thế nên không cần phải chú ý ăn mặc."
Hứa Tề Tư vẫn không yên tâm: "Nhưng mà tôi đi cùng anh Ôn Tịch tới công ty thật sự sẽ ổn sao?"
"Ừm, không sao cả." Nguyễn Ôn Tịch tiếp tục an ủi cậu, "Anh không có nhận mấy hạng mục quan trọng, công việc của anh cũng không có gì phải giấu giếm nên mang theo người nhà đến văn phòng không phải là chuyện to tát gì."
Trong đầu Hứa Tề Tư lý giải chữ 'người nhà' thành mối quan hệ bao gồm bạn bè bên trong nên không thấy có gì lạ, tạm thời vấn đề khiến cậu rối rắm đã được giải quyết nên cùng Nguyễn Ôn Tịch xuống lầu ăn sáng.
Trong lúc ăn sáng thì dì Trần đã chuẩn bị xong phần cơm trưa cho hai người, sau khi ăn xong thì hai người cầm lấy hộp giữ nhiệt rồi đến công ty.
Lúc bọn họ tới thì vẫn còn sớm, bên trong công ty cũng không có nhiều người, nhưng hai cô nhân viên quầy lễ tân thì đã có mặt ở vị trí công tác.
Hai cô nhìn thấy Hứa Tề Tư đi cùng Nguyễn Ôn Tịch, cười thân thiện chào: "Chào Phó tổng, chào Hứa nhị thiếu.".
Ngôn Tình Hài
Nguyễn Ôn Tịch vẫn như bình thường gật đầu đáp, Hứa Tề Tư nép bên người anh, lúng túng đáp một tiếng chào rồi cùng Nguyễn Ôn Tịch đi lên lầu.
Hai cô nhân viên thấy họ vào thang máy rồi, mới nhỏ giọng thảo luận.
"Lần này là Phó tổng chủ động đưa người theo? Thoạt nhìn dáng vẻ của Phó tổng và vị tiểu thiếu gia rất thân thiết nha."
"Có thể được Phó tổng dẫn tới đương nhiên thân phận cũng tương đương nhỉ, hí hí ~"
"Không ngờ nguyên lai Phó tổng thích kiểu người như thế, mà vị tiểu thiếu gia đó thật sự quá đáng yêu a."
"Xấu hổ nép bên người Phó tổng như thỏ con yếu đuối đáng thương hé hé hé...."
Hai cô nàng say sưa tám chuyện không hề nhận ra có người đang đi tới.
"Các cô đang thảo luận về ai đó? Ai bên người tiểu Tịch?"
Nguyễn Sơn Nghiêu nhíu mày, bỗng mở miệng cắt ngang cuộc trò chuyện.
Hai cô nhân viên giật mình ngẩng lên: "Chào Nguyễn tổng."
Nguyễn Sơn Nghiêu 'ừ' một tiếng, tiếp tục nói: "Trả lời câu hỏi tôi vừa mới hỏi."
Hai cô nhân viên nhìn nhau, cuối cùng một cô bên trái mở miệng trước:
"Là.....là Nhị thiếu gia nhà họ Hứa.
Hôm nay cùng Phó tổng tới công ty."
Là người 'cho thuê' nhà, Nguyễn Sơn Nghiêu biết người tên Hứa Tề Tư này, chẳng qua còn chưa có dịp gặp mặt nên không biết Hứa Tề Tư rốt cuộc là người như thế nào.
Nghe cuộc trò chuyện của hai cô nhân viên vừa nãy, Nguyễn Sơn Nghiêu tựa như suy tư gì đó, chỉ dặn dò vài câu 'trong giờ làm việc không nên làm việc riêng' rồi đi lên lầu.
Hiếm khi có mặt đông đủ cùng một chỗ, hắn cũng nên chào hỏi người 'bạn cùng phòng' của em trai mình mới được.
Hai cô nhân viên không rõ thái độ của Nguyễn Sơn Nghiêu đối với Hứa Tề Tư, chỉ nhìn nhau một cái rồi tiếp tục công việc.
Một bên khác, Hứa Tề Tư còn chưa biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì, sau khi vào văn phòng của Nguyễn Ôn Tịch thì cả người thả lỏng thoải mái hơn lúc nãy.
Nguyễn Ôn Tịch cảm nhận được trạng thái của cậu, cười nói: "Em qua bên kia ngồi nghỉ đi.
Nếu muốn vẽ tranh thì cứ tự nhiên nhé, ngoại trừ màu nước thì bên trong kệ sách còn có một ít tranh sơn dầu với họa cụ vẽ phác thảo."
"Hiện tại còn sớm, em có vẽ thỏa sức vẽ, chờ tới giờ cơm trưa anh sẽ gọi em."
Phần lớn nguyên nhân Hứa Tề Tư đồng ý tới văn phòng của Nguyễn Ôn Tịch cũng là vì cậu không khống chế được cảm giác muốn vẽ tranh của mình.
Lúc trước vì chuyện của Sử Tra Nam và Tiêu Bảo Huy mà cậu từ bỏ việc vẽ tranh, nhưng đã qua 5 năm, tâm tình năm đó đã vơi bớt một chút, cậu rất sẵn lòng nếu có cơ hội được tận hứng vẽ tranh.
Hơn nữa quan trọng nhất là cậu biết Nguyễn Ôn Tịch sẽ không ghét bỏ tranh cậu vẽ.
Mặc dù tranh cậu vẽ không được coi là xuất sắc nhưng Nguyễn Ôn Tịch ôn nhu chắc chắn sẽ không chỉ trích hay chê bai cậu.
Hứa Tề Tư biết những lời nhận xét một cách mù quáng là không tốt, chỉ là vẽ tranh là việc duy nhất cậu thật tâm yêu thích, nên cậu muốn giữ lại cho riêng mình một chút động lực nhỏ nhoi, cho dù nó là vài lời khen ngợi mù quáng hay qua loa.
Những suy nghĩ này chỉ chợt lóe qua, rất nhanh Hứa Tề Tư đã chỉnh lại tâm trạng đi đến kệ sách mà Nguyễn Ôn Tịch nói, tìm một lát rồi chọn dụng cụ vẽ tranh sơn dầu.
Nguyễn Ôn Tịch thấy thế, lại không biết từ đâu lấy ra một cái giá đỡ và một cái ghế dựa.
Hứa Tề Tư kinh ngạc: "Sao trong phòng anh Ôn Tịch lại có thứ này?"
Nguyễn Ôn Tịch giải thích: "Lúc trước có một đoạn thời gian anh tới công ty chỉ đơn thuần chỉ để góp mặt cho đủ số, không phải thật sự đi làm.
Anh cảm thấy có chút chán nên đã chuẩn bị một chút đồ vật linh tinh dùng để giết thời gian."
"Vừa lúc sắp tới đây chúng ta sẽ tới công ty thường xuyên, tiểu Thất muốn vẽ cái gì thì vẽ, không cần phải áp lực hoàn thành xong trong một ngày."
Hứa Tề Tư hết ngạc nhiên lại cảm thán, nhưng nếu có giá vẽ và ghế dựa thì đương nhiên cậu càng vui, gật đầu đồng ý.
Cậu thuần phục chỉnh giá vẽ, bày biện sẵn các dụng cụ, chỉ là có hơi suy tư một lát rồi mới động bút.
Nguyễn Ôn Tịch không quấy rầy cậu nữa, trở về bàn mình chuẩn bị làm việc.
Nhưng đúng lúc này bên ngoài lại truyền tới tiếng gõ cửa, ngay sau đó giọng của anh trai mình vang lên.
"Tiểu Tịch, anh vào có được không?"
Nguyễn Ôn Tịch theo bản năng nhìn về phía Hứa Tề Tư, may mà cậu đang tập trung nên không để ý tới tiếng động bên ngoài.
Nguyễn Ôn Tịch đoán được Hứa Tề Tư đồng ý đến văn phòng của mình vẽ tranh là bởi vì anh chỉ toàn nói những lời khen ngợi mà không phải là lời chê bai trách móc cậu.
Anh muốn thử giúp Hứa Tề Tư một lần nữa lấy lại sự tự tin, nhưng trước mắt với tình trạng tự ti nghiêm trọng như hiện tại, nếu có người xa lạ ở đây có lẽ sẽ càng ảnh hưởng tới cảm xúc của cậu.
Cái đầu của Nguyễn Ôn Tịch gõ bàn tính trong vài giây, khi tay nắm cửa truyền tới âm thanh lạch cạch thì hẳn là anh mình đã sắp bước vào.
Anh quyết đoán bước nhanh tới cửa.
"Tiểu Tịch, nghe nói......"
Theo động tác đẩy cửa, âm thanh của Nguyễn Sơn Nghiêu dần rõ hơn, nhưng lời còn chưa kịp nói xong thì cửa đã bị động tác nhanh như chớp đóng sầm lại.
Nguyễn Sơn Nghiêu ngơ ngác vì bị em trai nhốt ngoài cửa: "....."
- ---------byhanako----------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...