Sau nhiều năm chờ đợi, cuối cùng độc giả của Nam cũng thấy thần tượng cập nhật một trạng thái.
Chỉ vỏn vẹn vài từ đơn giản: [Mùa xuân đến rồi, tôi đã trở lại.]
Mọi người ai nấy đều khóc ròng vì vui mừng, Nam đã về rồi, về tức là có thể hé mặt cho bọn họ nhìn.
Nhớ đến phát điên đó.
Tại một căn nhà gỗ đơn sơ bên cạnh dòng suối tinh khiết, người con gái khoác trên mình một chiếc váy hai dây màu đỏ rượu, tay cầm một giỏ đan bằng tre, bên trong đầy ắp cà chua và đậu đỗ.
Thấy đã đủ, cô gái ôm giỏ tre trở vào nhà.
Đang rửa rau củ thì từ ngoài cổng có người gọi.
“Tiểu Nam, thịt bò tới đây.” Giọng đàn ông hơi ồm ồm.
Cố Yến Nam vội lau tay rồi chạy bước nhỏ ra mở cổng.
Cô nhìn người đàn ông vạm vỡ trong chiếc áo ba lỗ trước mắt, khóe môi cong lên, vừa nhận túi thịt bò cô nhờ anh ta mua vừa cảm ơn: “Cảm ơn anh ạ.”
Bị nụ cười rực rỡ của cô làm cho điêu đứng, vành tai Lạp Ân nóng bừng lên, may mắn làn da anh ta thiên về màu nâu nên mới che giấu được sự thất thố của mình.
Đã gần ba năm rồi, dù thường xuyên gặp cô gái này nhưng mỗi lần như vậy anh ta đều không khống chế được trái tim chộn rộn trước vẻ đẹp tinh khôi như vầng trăng của Cố Yến Nam.
Biết bản thân không thể xứng với cô, chỉ là thỉnh thoảng anh ta vẫn tham lam mà tưởng tượng xa xôi, bị ba Lạp La liên tục nhắc nhở vẫn không từ bỏ được ý định xấu hổ trong lòng.
Lúc này chàng trai với khuôn mặt chấc phác, thuần hậu dùng ánh mắt si mê dõi theo bóng lưng thướt tha của cô gái tựa đóa bỉ ngạn, tận khi đóa bỉ ngạn đã được một lớp bình phong bao phủ mới luyến tiếc mà rời đi.
Đường Dã từ xa thu hết cảnh tượng chói lóa ấy vào mắt, vốn nghĩ sẽ không quá khó chịu khi cô ở bên người đàn ông khác nhưng xem ra anh đã đánh giá cao sự tự chủ và sự ích kỷ của mình.
Càng nhìn thì càng tưởng tượng ra đủ thứ, càng nghĩ thì lục phủ ngũ tạng đều loạn cả lên.
Bảo cô quên anh đi, nhưng chính anh mới là người nhớ mãi không quên.
Năm năm, cô gái nhỏ lại xinh đẹp hơn, giống như cô không hề có chút thay đổi nào, vẫn tỏa sáng, hấp dẫn khiến cánh đàn ông mê mẫn và say đắm.
Chỉ có anh là trầm lặng với một trái tim tịch mịch và già cỗi.
Không dám nhìn thêm một giây nào, Đường Dã cắn rằng xoay lưng, vừa nhấc chân đi được vài bước, giọng phụ nữ êm dịu cũng quen thuộc đến mức sớm đã khắc đậm trong tâm trí.
“Vẫn không muốn gặp em sao?”
Lời ít ý nhiều, một câu hỏi đơn giản nhưng chứa đựng toàn bộ tâm tư tình cảm và toàn bộ nỗi nhớ nhung xen lẫn uất ức của cô gái đối với người đàn ông mình yêu.
Nhìn hai nắm tay của anh siết chặt vẫn không chịu ngoảnh lại đối diện với cô, Cố Yến Nam cắn môi.
Cuối cùng bất chấp tất thảy cái gọi là thời gian hay kiêng dè gì đó, cô chạy tới vòng tay qua ôm lấy bờ eo săn chắc của Đường Dã.
Nhận ra thân thể người nọ cứng đờ, Cố Yến Nam cong môi, còn cố ý cong ngón tay cào cào vào bụng anh qua một lớp áo thun, nghe tiếng thở nặng nề của anh, giây sau đó bị anh giữ lại bàn tay tinh nghịch.
Đường Dã giống như bị hút mất linh hồn, đợi đến khi tỉnh lại thì trong lòng bàn tay đầy vết chai sần đã có một bàn tay be bé, trắng trẻo nắm chặt.
Lạp Ân bần thần đứng yên một chỗ rất lâu, lâu đến mức anh ta cảm thấy hai chân tê dại, đến mức trái tim cũng rỗng toét mới sực tỉnh khỏi giấc mộng tình ái.
Cố Yến Nam dẫn anh vào căn nhà gỗ mà trước đây cả hai từng ở.
Mặc cho miệng người đàn ông như bị keo dán sắt bịt kín, cô khom người, nắm lấy cái cằm đã được anh cạo sạch sẽ nâng lên.
Ánh mắt anh tức thì lảng tránh đi nơi khác, cho đến khi bị cô gái nào đó cưỡng hôn mới ngừng thở mà nhìn chằm chằm vào cặp mắt chứa đầy ý cười kia.
Yết hầu anh lăn mạnh, rốt cuộc cũng đầu hàng định hé môi đáp lại thì Cố Yến Nam đã rời đi, rồi uyển chuyển lắc mình vào gian bếp.
Đường Dã hơi xấu hổ, một người đàn ông bốn mươi tuổi lại bị cô nhóc nhỏ hơn tận mười hai, mười ba tuổi trêu ghẹo.
Đúng là mất mặt, nhưng trước giờ ở cạnh cô anh có khi nào anh có mặt mũi đâu chứ.
Đường Dã thở dài thườn thượt, bị hương thơm ngọt ngào từ trên người cô quyến rũ, anh liếm liếm môi đoạn đứng dậy.
Cố Yến Nam đang rửa rau, khóe miệng cô cong suôt từ lúc gặp lại anh đến giờ, bất ngờ bị một lực tay mạnh mẽ nhấc lên, mông cô chạm vào thành bếp bằng gỗ.
Thoáng kinh ngạc qua đi, Cố Yến Nam vòng tay qua cổ anh, hai người mặt đối mặt, bốn mắt ngắm đối phương đến tê tái cả trái tim.
“Không trốn em nữa à?”
Đường Dã vẫn im lặng không nói lời nào, chỉ có bàn tay to lớn đang tỉ mỉ ve vuốt khuôn mặt bé nhỏ, xinh đẹp của cô.
Anh chợt nhớ đến dáng vẻ khóc đến thương tâm của năm năm trước trong ngày hầu tòa.
Hiện tại nhớ lại Đường Dã vẫn đau lòng như cũ.
Trông cô tươi tắn như thế, thậm chí là hoạt bát hơn quá khứ nhưng Đường Dã biết chuyện năm năm trước sẽ ám ảnh cô mãi.
Chẳng qua cô đang cố gắng giấu đi mà thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...