Khi Đường Dã cùng Trung Lật Tử về tới cửa hàng thì thấy cảnh Cố Yến Nam đang nghiêm túc, mặt vô cảm tập trung ghi sổ sách.
Ảnh Tử sắp xếp kho hàng xong ghé qua cửa hàng, lúc này mới chột dạ né tránh ánh mắt của Đường Dã.
"Làm sao vậy?" Đường Dã nhìn ra tên nhóc này hơi khác thường, anh liếc cậu một cái nhàn nhạt rồi lướt qua vòng ra sau quầy thu ngân.
"Không, không có gì ạ." Ảnh Tử len lén nháy mắt với Cố Yến Nam như kiểu "cô nói đi, tôi không dám nói" nhưng cô nàng kia không thèm chú ý đến cậu dù chỉ một giây.
Thầm than trời than đất, cũng may Đường Dã không gặng hỏi thêm.
Anh khom người, hai tay chống trên mặt bàn, tư thế này hoàn toàn bao vây cô gái trong lòng.
Ghé bên tai cô khẽ hôn.
"Em quen chưa?"
"Ổn rồi." Bị anh hôn hôn, cô ngứa ngáy tránh né.
"Đừng quấy em."
Đường Dã cười, anh chợt thẳng lưng, nắm tay cô kéo đi, còn không quên dặn dò Ảnh Tử đang giả vờ ngó ngó nghiêng nghiêng ở đằng kia.
"Coi cửa hàng."
Ảnh Tử vâng dạ, sau đó thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"Anh làm gì đấy?" Bị anh mạnh mẽ lôi lên tầng hai, Cố Yến Nam không phản kháng nhưng mày cau lại một chút.
Đường Dã nhéo nhẹ cái má trắng nõn, mềm mại, anh dỗ: "Ngoan, có chuyện nói với em."
Tâm tình của Đường Dã hiện giờ cực kỳ phức tạp, vừa vui mừng khi thấy Hứa Mân nhưng cũng vô vàng phiền muộn bởi thương tật hai chân của cô ta.
Đã nhiều năm như vậy, hình dáng Hứa Mân của trước đây Đường Dã đương nhiên không quên, so với hiện tại thật sự không dám tin là một người.
Không phải vẻ ngoài mà là trong cặp mắt kia đã hoàn toàn khác biệt.
Từng là một cô gái yêu đời, lấy tiêu chuẩn tích cực mà sống, trên môi luôn chứa nụ cười tràn đầy sắc xuân, năm đó Đường Dã cũng vì những điều này mà chú ý đến Hứa Mân.
Thế rồi hiện tại, tất cả tích cực, niềm yêu đời, sự tinh nghịch, phóng khoáng trên người cô ta đã không còn, thay vào đó là sự u uất sâu đậm mà chỉ thông qua ánh mắt, thông qua giọng nói sầu muộn của cô ta đã thấy rõ.
Mà anh chính là kẻ đã đẩy cô ta vào cuộc sống không ánh mặt trời, không tìm thấy tự do.
Làm sao anh có thể không tự trách.
Con người dù có tàn nhẫn ra sao cũng sẽ mang phần áy náy với một vài chuyện, một vài người.
Anh lại là một người bình thường, cũng có lòng thương nhân sinh.
Muốn bồi thường, muốn giúp Hứa Mân tìm về chính bản thân cô ta của khi xưa nhưng anh biết sẽ không còn Hứa Mân hoạt bát, yêu đời từng tồn tại nữa.
Anh sẽ không đẩy toàn bộ tội lỗi sang Trịnh Úy Không, đó là vô trách nhiệm.
Huống chi anh mới là kẻ thật sự khiến cô rơi vào tình cảnh bất hạnh trong năm năm nay.
Vì thế anh đã tự thề với lòng mình rằng, dù trả giá đắt ra sao anh cũng phải bảo vệ được Hứa Mân, cứu cô thoát khỏi Trịnh Úy Không dù cho lúc này trái tim anh đã thuộc về Cố Yến Nam.
Anh giúp Hứa Mân, thật ra cũng là để cứu rỗi chính bản thân mình.
Cố Yến Nam nghe anh nói việc anh đã gặp Hứa Mân xong, cô không có quá nhiều biểu tình, thậm chí là vẫn giữ vẻ bình tĩnh một cách lạ lùng như vậy.
Đường Dã đã ngừng nói, trong phòng chỉ còn âm thanh của máy điều hòa nhè nhẹ.
Anh dụi sâu vào hõm cổ thanh mảnh, hít sâu mùi hương dịu ngọt thuần túy, nó như xoa dịu đi cõi lòng đầy tội lỗi của mình.
“Nam Nam.”
“Vâng.” Cô đáp.
“Nếu có một ngày… anh nói là nếu…” Đường Dã dùng chất giọng dịu dàng nhất thủ thỉ, hơi thở nóng rực như xuyên qua lớp da thịt mỏng manh đi vào tận cốt tủy khiến người ngứa ran.
“Ừm.” Cô ra ý bảo anh tiếp tục.
Nếu cái gì? Liên quan đến Hứa Mân?
Đường Dã nhắm mắt.
“Nếu một ngày anh vì Hứa Mân làm ra hành động gì đó ảnh hưởng đến tính mạng, hãy tin rằng anh bảo vệ cô ấy đơn giản là vì anh nợ cô ấy.
Được không?”
Thân thể mềm mại trong lòng cứng đờ, Đường Dã nuốt khan, anh siết mạnh eo cô hơn.
Bạc môi nhếch lên, anh xoay khuôn mặt bé xinh về phía mình.
Cả hai đối diện nhau, dù không ai nói lời yêu, nhưng trái tim họ nghe được âm thanh vô hình đó.
Anh hé miệng ngậm lấy cánh môi dưới của cô, dây dưa vài lần mới làm nụ hôn sâu hơn và ướt át hơn.
Tiếng cắn mút ái muội phóng đại trong không gian im ắng, nó lấn áp đi cả âm thanh điều hòa.
Quyện hai linh hồn sa đọa vào đối phương, không luyến tiếc, không nghĩ suy, chỉ có cuồng nhiệt và say mê như người ngâm trong hũ rượu ngàn năm.
Trong những hơi thở đứt quãng, nóng bỏng Đường Dã nghe rõ ràng giọng nói gấp gáp của cô: “Giao mạng anh cho em.”
Đường Dã dừng lại động tác dưới thân, hai tay anh chống bên sườn mặt Cố Yến Nam, mồ hôi rơi từng giọt từng giọt đáp trên bộ ngực sữa câu hồn, anh bỗng bật cười rồi chôn khuôn mặt vào nơi đó, anh khàn giọng đồng ý: “Được, cho em.”
Chỉ là cái mạng không đáng giá bao nhiêu mà thôi, cho cô hết, cô muốn anh liền cho.
Nhưng đối với Cố Yến Nam, mạng của người đàn ông này quý báu ra sao, anh muốn chết phải được sự cho phép của cô.
Biết rằng bản thân đã ích kỷ, biết rõ Đường Dã nợ Hứa Mân và anh bảo vệ cô ta hoàn toàn hợp lý nhưng Cố Yến Nam không thể coi như không nghe, không nhìn thấy.
Cô dù vô tâm vô tính cỡ nào thì cũng chỉ là một người phụ nữ, cô không chắc mình đối với Đường Dã là sự chiếm hữu cao hay vì “yêu” bởi cô không định nghĩa được tình yêu là như thế nào.
Cô chỉ chắc chắn, cô thích Đường Dã và cô muốn giữ anh cho riêng mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...