Làm sao có đủ dũng khí để chờ đợi một thứ chẳng biết đến kết quả? Làm sao có thể âm thầm chờ đợi một điều mơ hồ mà chính mình còn không biết đến hạn định của nó.
Giống như hoa mọc trên sa mạc, tuyết rơi giữa mùa hè,...
Chúng ta rồi cũng sẽ già đi.
Những nông nổi thời trẻ có thể khiến ta thất vọng, nhưng chính những vết sẹo trong tim đó giúp ta trưởng thành, chín chắn hơn.
Cũng là lúc ta phát hiện ra tình yêu thương bản thân mới là tình yêu khó học nhất và sẽ là động lực giúp ta từ bỏ những thứ chỉ mang lại nỗi đau.
Em muốn được khóc, muốn được gào thét, oán hận.
Em muốn được thừa nhận rằng mình đã lầm lỡ khi yêu anh để rồi bị anh phản bội.
Em chợt bừng tỉnh giấc sau một cơn mơ dài.
Trên bàn làm việc, mọi thứ còn ngổn ngang ra đó…
Em bước đi, phía bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời gay gắt chiếu qua song.
Em lấy tay che tầm mắt lại cho khỏi lóa.
Ngoài kia, chỉ sau cánh cửa của căn phòng này, cuộc sống rộn ràng quá: Tiếng người nói, cười, ai đó giận hờn vùng vằng trước, tiếng xe cộ đan vào nhau dày đặc…
Hình như, em đã giấu mình quá lâu trong nỗi cô đơn.
Có lẽ, em đã sai lầm.
Em nên mở toang cánh cửa này, bước ra ngoài kia, dù ai đó có nhìn em cười cợt vì em là một cô gái thất bại với tình yêu.
Nhưng chỉ cần em đủ dũng cảm đi qua những cung đường quen thuộc, gặp gỡ những người biết mình.
Em sẽ tới được với những nơi mà ở đó, họ chỉ quan tâm tới hiện tại…
Đúng rồi, lẽ ra em nên làm thế lâu rồi!
Chúng mình chia tay?.
||||| Truyện đề cử: Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa |||||
Em gần như không kịp có một cảm xúc gì khác ngoại trừ việc…Bàng hoàng.
Em đã từng hãnh diện với mọi người khi có một tình yêu ngọt ngào, lãng mạn và bạn trai chiều mình như công chúa.
Đã từng hãnh diện vì có được bạn trai làm gì cũng hoàn hảo không phải để em nghĩ gì...
Thế nên, giữa cái lúc em vẫn đinh ninh tin rằng mình hạnh phúc.
Kỷ niệm sáu năm em muốn làm anh bất ngờ nhưng lại không ngờ anh...Anh lại tặng em rất là bất ngờ đến như vậy.
Em chỉ cảm thấy mông lung nhẹ bẫng rồi em bỏ đi…
Bởi thế mà em chết lặng, sững sờ, đến mức mà em chẳng thể kịp đau.
Nỗi đau đến chậm là nỗi đau khó nguôi ngoai.
Đêm đó chính là dấu chấm hết cho tình yêu của em và anh.
Chia tay vốn dĩ không đáng sợ.
Nhưng điều đáng sợ là ở chỗ thứ tình cảm trước đó lại chưa bao giờ là tình yêu.
Em đã sốc với sự thật cay đắng đó.
Nó làm em cảm thấy mình thất bại, bị lừa dối và ngu ngốc.
Nếu anh chỉ chia tay em như thể những cặp đôi khác yêu rồi hết yêu.
Em sẽ tiếp nhận mọi việc nhẹ nhàng hơn.
Nhưng cách mà anh làm khiến em hiểu rằng, anh chỉ coi em và thứ tình yêu mà em trao tặng chỉ là một thứ bèo nước gặp nhau mà thôi.
Em đau tới mức không dám bộc lộ nỗi đau của mình.
Em vờ như mình không hề bị tổn thương bởi vì em không biết dùng cách nào để mọi người thôi nhìn em thương hại.
Làm sao mà không ai thương hại một cô gái chứng kiến người con trai của mình trong vòng tay đứa con gái khác? Em không khóc, không than phiền, em vờ như chia tay là điều em chẳng hề bận tâm.
Giống như em cũng muốn điều đó xảy ra lâu rồi.
Nhưng em biết, mọi người vẫn thấy em đáng thương hại.
Em càng cứng rắn thì người ta càng đọc trong mắt em sự tuyệt vọng.
Em cũng chẳng thể giấu nổi việc trái tim mình đang bị rỉ máu.
Hơn tháng trời em giam hãm mình trong sự tủi hơn, câm lặng.
Em mệt mỏi và bế tắc.
Em muốn được khóc, muốn được gào thét, oán hận.
Muốn được thừa nhận rằng mình đã lầm lỡ khi yêu anh để rồi bị anh phản bội.
Nhưng sau cùng của những cảm xúc đớn đau ấy, em có thể gạt nước mắt mà bước ra cuộc sống sôi động ngoài kia, nơi có cả trăm nghìn cơ hội.
Ở đó, chắc chắn có một người thuộc về em.
Vậy tại sao em lại nhốt mình trong căn phòng và sự đau khổ này? Tự đày đọa một mình?
Em chọn một chiếc váy, em mở toang cánh cửa bước ra đường.
Ngoài kia, sẽ có vài lời xì xào, bàn tán chờ đợi em.
Nhưng chỉ cần đi qua chúng, sẽ có những con đường mà ở đó chẳng còn ai bận tâm về quá khứ mà em đã trải qua.
Tan vỡ chỉ là một cách nói trừu tượng đã được con người khai thác tối đa, được đào sâu đến mức mục ruỗng từng câu chữ.
Khiến nó trở nên tầm thường hóa khi phát ra từ miệng của bất kỳ ai, nhàm chán trong các câu văn và đều đều trong từng nốt nhạc.
Tôi không muốn sử dụng một hình ảnh được tái chế quá nhiều lần, nó làm tôi chẳng khác gì một đầu bếp tồi chỉ biết xào nấu những món ăn theo công thức.
Ngược lại, đã chết là một trạng thái rõ ràng hơn rất nhiều.
Những mối tình cũng giống như đời người.
Khi ta còn yêu nhau, còn trao nhau những nụ hôn nồng ấm, từng cái nắm tay thật chặt giữa đêm đông.
Và những cái nhìn trìu mến như thể hai ta sinh ra đã dành cho nhau, lúc đó ta đang sống.
Đang hít thở bầu không khí tuyệt đối trong lành của tình, được bay trên chín tầng mây kết tinh bởi sự nhớ thương và hạnh phúc.
Nhưng khi người kia không còn yêu ta nữa, hoặc ta không còn yêu người đó nữa, đôi khi cả hai hết yêu cùng lúc...
Khi đó, tình yêu đã chết, giống như sự sống mỏng manh của vạn vật..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...