Tề Hạo mãi ôm mẹ mình khóc thật lâu, anh chưa bao gìơ hạnh phúc như vậy. Tiểu An, cám ơn em, cám ơn em đã cho anh gặp lại họ. Cô Lục Như không nói gì chị vỗ lưng anh, không hiểu sao thấy anh khóc nước mắt của bà cũng chợt muốn rơi theo, một cảm giác không nói nên lời cứ như người con trai này là người bà trông đợi nhớ nhung bấy lâu nhưng sao... bà không tài nào nhớ được?
Ôm được một lúc Tề Hạo mới buông cô Lục Như ra, mắt anh chứa đầy hạnh phúc nói.
- Mẹ, cuối cùng con cũng tìm gặp được mẹ.
Mẹ? Cô Lục Như có vài phần kinh ngạc nhìn cậu. Sao cậu trai này lại gọi bà là mẹ? Hay bà thật là mẹ của cậu? Bà không chắc cũng không rõ bởi bà hoàn toàn không nhớ cái gì.
- Cậu... gọi tôi là mẹ?
Vừa nghe Tề Hạo liền ngơ ngẩn nhìn người trước mặt.
Mẹ anh... vậy không nhớ anh? Dù Tiểu An đã nói bà đã mất trí nhớ nhưng ngay cả gặp lại con trai vẫn không có lấy một biểu hiện gì. Anh sẽ không tha cho hắn, dám làm ra việc kia hại ba mẹ anh ra như vậy, anh sẽ cho hắn nếm đau khổ gấp mười lần. Tề Hạo phút chóc nhăn mày nhưng nhanh chóng giản ra. Không sao, anh sẽ tìm mọi cách giúp bà nhớ lại.
- Ân, con là Tề Hạo, là con trai của mẹ.
Tề Hạo cười dịu dàng nhìn mẹ mình. Anh không quan tâm mẹ nhớ những gì. Chỉ mẹ biết còn có người con trai như anh thì dù có quên đi cũng sẽ nhớ lại hoặc cả gia đình anh lại tạo ra một ký ức mới tốt đẹp hơn.
- Nhưng... cô không hề nhớ gì? Cô... vẫn không nhớ cháu là ai?
Cô Lục Như tỏ ra hơi buồn. Bà không nhớ gì cả. Ngay cả có con trai hay không cũng không biết, cậu trai trước mặt cũng không thể xác định được có phải là con mình không?
- Không sao. Không cần vội, chỉ cần mẹ biết con là con mẹ, con biết con là con của mẹ vậy là được. Còn việc những ký ức trước kia, từ từ mẹ sẽ nhớ lại.
Tề Hạo đặt tay lên vai cô Lục Như khẳng định nói.
-...
Cô Lục Như cảm động nhìn anh. Nếu người con trai này thật sự là con cô thì cô thật là một người mẹ may mắn.
Bên ngoài phòng Nhi An đi tham quan một ít xung quanh. Theo cô quan sát thì bệnh viện này không lớn lắm, chỉ là bệnh viện tầm trung, trang thiết bị cũng không mấy hiện đại, bác sĩ y tá cũng không nhiều lắm nhưng thái độ chăm sóc bệnh nhân thì rất ổn. Nhưng bây gìơ Tề Hạo đã gặp được cô chú, rất có thể anh sẽ đưa họ rời đi, tuy đó là chuyện đương nhiên nhưng vậy còn anh em Viên Viên thì sao? Họ sống chung với cô Lục Như đã lâu lại xem cô như mẹ mình, hẳn là đưa cô đi cũng không ổn. Dù sao họ cũng là ân nhân của cô chú, không thể cứ thế rời đi. Hay là nói Tề Hạo đưa anh em họ cùng đi? Cuộc sống của anh em họ cũng không tốt lắm, được anh giúp đỡ cũng tốt nhưng họ đồng ý không? Đột nhiên muốn họ rời quê hương, điều đó không ổn lắm.
Nhi An thở dài chưa biết phải làm sao thì chợt thấy phiá xa có một nam nhân mờ ám, đeo kính đen nên cô không nhìn rõ mặt, lại gần thì cô nghe anh ta hỏi số phòng của chú Khương. Nhi An cả kinh vội chạy về phòng nắm tay Tề Hạo ra ngoài nói nhỏ cho anh.
- Làm sao? Kẻ thù tìm đến tận cửa rồi. Anh định làm gì?
- Đến thì tiêu diệt. Anh cũng đã nhịn hắn lâu rồi.
Tề Hạo nở nụ cười âm hiểm khiến Nhi An khẽ rùng mình.
- Nói thì đơn giản. Hắn trong tối ta ngoài sáng, ta vẫn chưa biết tiếp theo hắn ta sẽ làm gì thì sao đối phó? Chờ nước đến chân rồi nhảy à?
Nhi An cưởi miả nhìn anh. Xem ra anh rất tự tin nhưng còn cô thì không. Cô không muốn liều cái mạng này vô cớ.
- Mà có vẻ anh đã biết hắn ta là ai rồi. Có thể vờ nói cho tôi không? Chẳng phải anh nói tôi đang gặp nguy hiểm sao? Nói trước để tôi biết mà đề phòng kẻ ác.
- Em đang muốn lừa anh sao? Ha, vẫn chưa nói với em được nhưng anh sẽ bảo vệ an toàn cho em.
- Không cần, tôi có thể tự bảo vệ mình không cần anh nhiều chuyện. Không tám nhảm nữa, anh tốt hơn là nên đưa cô chú đến một nơi an toàn, tôi không nghĩ hắn ta lại dễ dàng buông tha đâu. Vậy đi, tôi đi trước.
- Em đi đâu?
- Đi chuẩn bị "chiến đấu". À, nói với mẹ anh là tôu đi trước, tôi sẽ đến thăm cô sau.
Nói rồi Nhi An nhanh chóng rời đi. Tề Hạo nhìn theo bóng lưng cô. Tiểu An, em vẫn vậy, không bao gìơ để ai lo lắng cho mình. Em có biết càng như vậy em càng nguy hiểm hay không? Em thật ngốc.
- Alo, Sở Mạnh. Thực hiện kế hoạch đi. Đồng thời cử thêm người đến đây. Cuộc chiến bắt đầu rồi.
Tề Hạo gọi cho Sở Mạnh căn dặn anh vài điều rồi trở lại phòng của ba.
Vừa đi trên hành lang bệnh viện cô vừa gọi điện cho Lâm Phong.
- Alo. Lâm Phong, anh đang ở đâu?
- Anh đang ở khách sạn. Em đang ở đâu? Anh đến đón ngay.
- Em đang ở bệnh viện K, anh không cần đến đón em. Anh hãy cho người đến nhà cô Lục Như bảo vệ hai anh em A Cường, rất có thể hai người đang gặp nguy hiểm.
- Sao vậy? Em đang làm gì?
- Không có gì? Em gặp anh sau.
Nhi An cúp máy. Cô đi nhanh đến cửa bệnh viện thì bắt gặp người nam nhân đáng nghi kia đang ngồi tại hàng băng ghế, hắn ta nhìn xung quanh quan sát như tìm kiếm ai đó. Nhi An cười lạnh. Muốn lấy thông tin? Hỏi xem có ai cho phép chưa đã.
Nhi An đi nhanh về phiá người hắn ta rồi ngay lập tức té ngã trước mặt hắn.
- Ai da!
Thấy cô té đau, hắn ta lại không thể làm ngơ liền cúi xuống đỡ lấy cô, thừa cơ Nhi An nhanh tay lén bỏ chiếc điện thoại vào túi hắn mà không bị ai phát hiện.
- A, cám ơn anh.
-...
Cô cười với hắn nói cám ơn liền muốn bỏ đi. Hắn ta không nói gì ngồi lại chỗ cũ, Nhi An đi một đoạn liền hét lên. Mọi người trong sảnh ai cũng chú ý đến Nhi An.
- Điện thoại của tôi?! Đâu mất rồi?!
Trong bệnh viện cũng mất đồ sao?
Cô loay hoay tìm khắp người lại không có liền chạy lại phiá hắn ta.
- Anh kia, anh lấy điện thoại của tôi phải không? Mau trả cho tôi!
Nhi An tức giận nhìn hắn ta hét lớn.
- Tôi không có!
Hắn ta đứng phắt dậy nói.
- Không phải anh thì là ai? Lúc nãy tôi còn sử dụng gọi điện, vừa mới rồi anh đỡ tôi thì liền mất. Anh giải thích sao đây?
- Tôi thật không lấy!
Mọi người xung quanh nhìn trân trân hai người bắt đầu bàn tán.
- Mau, mau trả cho tôi.
- Tôi nói là tôi không lấy!
- Vậy anh có bằng chứng không? Anh chứng minh đi, mau lấy hết đồ trong túi anh ra!
- Tôi...
- Sao? Không dám à? Hừ, anh chính là kẻ trộm! Mau trả điện thoại đây!
- Tôi bảo là không lấy!
- Được. Vậy mau lấy hết đồ trong người ra chứng minh đi. Không lấy thì đâu cần sợ.
Trước sụ uy hiếp của Nhi An và ánh mắt xâm soi của mọi người hắn ta bắt đầu lo lắng. Nhi An cười lạnh nói với cô ý tá đứng gần đó.
- Cô y tá, nhờ cô gọi cảnh sát giúp tôi. Tôu nhất định phải bắt tên trộm này.
- A... ân, được.
Tôi y tá bất ngờ vội làm theo lời Nhi An.
- Không. Không cần.
Hắn a hốt hoảng vội nói ngăn lại.
- Mau trả điện thoại đây. Mau, lấy ra chứng minh mình không làm đi.
Tên đáng nghi miễn cưỡng móc trong người ra nào là túi tiền, chià khóa, điện thoại của hắn, bao thuốc, bật lửa, máy ảnh và... điện thoại của cô. Vừa thấy điện thoại của cô hắn ta vô cùng bất ngờ, trợn mắt trân trân nhìn chiếc điện thoại.
Sao... sao lại...
- Điện thoại của tôi. Tôi xem anh còn dám chối không. Mọi người, giúp tôi bắt tên này lại đưa lên đồn cảnh sát.
Nhi An chạy đến giật lấy điện thoại từ tay hắn ta rồi hô lớn. Mọi người thấy vậy liền có mấy người đàn ông bước nhanh đến tóm hắn ta lại, cùng lúc cảnh sát vừa bước vào cồng tay hắn ta đi.
Cô ý tá vừa gọi điện giúp Nhi An đến nói với cô vài câu may mắn cũng rời đi. Hết chuyện, mọi người cũng thưa dần. Nhi An đứng đó cười lạnh.
Muốn theo dõi đâu phải việc dễ, lần trước là bệnh viện tâm thần, lần này là đồn cảnh sát. Ta xem mi trốn thế nào?
Nhi An tâm trạng có phần vui vẻ rời đi bệnh viện.
*
- Cái gì? Cổ phần đều là giả?!
Tề Khang từ chiếc ghế đứng bật dậy, tay đập mạnh xuống bàn hét lớn.
-...
Hồ Nam cui đầu im.lặng.
- Mẹ kiếp! Các người làm sao vậy hả?
-... Vừa mới sáng luật sư đến để chuyển tất cả cổ phần qua tên giám đốc nhưng khi nhìn vào hợp đồng luật sư lại nói đây là giấy tờ giả, số cổ phần đều là giả. Khả năng cao là do Tề Hạo sắp đặt. Theo điều tra, số cổ phần đó Tề Hạo đã cho người giành mua trước ta một bước.
- Chết tiệt!
Phải biết ông đã tốn rất nhiều tiền mua số cổ phần đó gìơ lại... Tề Hạo, tao sẽ không tha cho mày! Dám chơi tao, mày sẽ chết thảm.
- Việc ta cho người theo dõi con bé kia thế nào?
-...
- Sao không nói?
- Người được cử đi lần đầu hay lần sau đều bị cô ta phát hiện và diệt bỏ nên...
- Lũ ngu xuẩn!
Tề Khanh ném ly nước vào người Hồ Nam. Nước văng khắp nơi dính cả vào người anh, ly thủy tinh rơi xuống nát thành những mảnh nhỏ. Tề Khang đùng đùng tức giận, ông xô ngã cả chiếc bàn trước mặt.
- Nhưng chúng ta biết được một thông tin.
- Nói!
- Theo điều tra, Nhi An có đi gặp một người phụ nữ và người đó rất giống phu nhân Lục Như quá cố.
- Không thể!
Tề Khang hét lên không tin được. Làm sao cố thể. Từ vực đó rơi xuống không thể sống được. Làm sao có thể...
- Chuyện đó điều tra kỹ không?
- Vâng. Chắc chắn như vậy.
Không thể... nếu như vậy...
- Cho người theo dõi người phụ nữ đó, xem còn người nào khác sống chúng không?
- Vâng.
- Lui ra.
Tề Khang thở khó khăn, Hồ Nam cúi ngừơi lui ra thì nghe thêm một lệnh của Tề Khang.
- Cho người liên lạc với Jenny. Nói ta có việc muốn hợp tác với cô ta.
- Vâng.
Đợi Hồ Nam rời khỏi. Tề Khang mệt mỏi ngã vật xuống ghế.
Bảy năm trước. Ông thuê người phá thắng xe của em trai ông khiến nó mất thắng mà lao xuống vực. Hợp ghi âm là ông cố tình mua chuộc một viên cảnh sát mà tráo đổi. Mọi bằng chứng ông đã xóa sạch không để lại dấu vết, ngay cả người ông thuê hay viên cảnh sát đều cho người diệt khẩu. Ông không cho bất cứ cái gì nguy hại đến mình mà nay tin tức em dâu ông còn sống lại là mối đe dọa với ông. Nếu ngay cả em trai ông cũng sống thì sự việc năm xưa sẽ... ông nhất định không cho việc đó xảy ra. Tuyệt đối. Còn Nhi An, nếu không sử dụng được thì nên dẹp bỏ. Không ai có quyền uy hiếp Tề Khang này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...