Đáng Chết! Mọt Sách Mà Dám PK Lão Đại Ta

Nhi An chào tạm biệt cô Lục Như rồi lững thững ra về, trong lòng không ngừng thở dài. Vừa đạp xe trên đường Nhi An không ngừng suy nghĩ.
Làm sao đây? Cô Lục Như thì không nhớ gì, chú Khương thì hôn mê chưa biết ngày tỉnh lại. Manh mối dù mình bảy năm qua điều tra nhưng vẫn không tra được. Nhân chứng vật chứng không có, làm sao mà tra được hung thủ? Vậy thì nỗi oan của ba phải làm sao hóa giải? Không, chắc chắn mình đã bỏ qua điều gì đó, manh mối không thể cứ như vậy biến mất.
Nhi An vội dừng xe lại. Có thể lúc cứu hai cô chú anh em Viên Viên phát hiện điều gì đó thì sao? Đến khi định vòng lại thì Nhi An sững lại. Không tốt, bây gìơ khả năng mình bị theo dõi rất cao, rất có thể đó là hung thủ. Nếu mình cứ đến đó thường thì anh em Viên Viên và cô chú rất có thể gặp nguy hiểm. Kẻ theo dõi vẫn chưa biết là ai dù đề phòng thế nào cũng vô dụng. Được, về khách sạn trước để bàn với Lâm Phong, mình phải tăng nhanh tốc độ, hai ngày nữa là phải rời khỏi đây. Và còn chuyện quan trọng nữa, có nên nói việc này cho Tề Hạo?
Nhi An chạy nhanh về khách sạn cô ngay lập tức tìm Lâm Phong. Cô gõ cửa đợi mãi mà vẫn không thấy ai trả lời, gọi điện cũng không ai nghe máy. Làm sao đây? Ngay lúc nguy cấp thế này mà không có hắn ta ở đây? Tức chết mình mà.
- Em làm gì cuống lên như vậy?
Vừa nghe giọng nói Nhi An bất giác run lên, cô thật sự không muốn gặp anh lúc này. Sao vậy chứ? Anh lý ra ở tầng khác sao bây gìơ lại xuất hiện ở đây?
- Sao không nhìn anh? Đang sợ?
Tề Hạo đứng ngay sau Nhi An, anh nhìn chăm chú quan sát từng hành động nhỏ của cô. Từ nãy gìơ anh quan sát cô cứ đứng mãi trước phòng Lâm Phong, có vẻ như có chuyện rất gấp cần gặp. Cứ hết gõ cửa lại đi tới đi lui gọi điện. Sao đối với anh cô chưa bao gìơ như vậy?
Nhi An mím môi. Thôi tránh cũng không được, nhân cơ hội này đối mặt rồi nói anh việc của cô chú. Có khi như vậy cũng tốt, như vậy hiểu lầm cũng một phần được hóa giải hơn nữa thêm một người bảo vệ cô chú cũng an toàn hơn.
Suy nghĩ kỹ lưởng Nhi An quay lại nhìn thẳng Tề Hạo.
- A, chào. Tình cờ quá nhỉ? Không ngờ lại gặp chủ tịch ở đây.
- Không cần quá xa cách như vậy. Anh cũng không ăn thịt em.
-Làm sao được. Đã quen rồi.
Đã quen? Hừ, em đã quen nhưng anh thì không quen cũng không thích chút nào.
- Sao em lại đứng trước phòng Lâm Phong? Có việc sao?
- À, có một tý việc cần thương lượng.
- Không cần đợi đâu. Lúc nãy anh thấy Lâm Phong đi từ thang máy ra, có lẽ là việc gấp.

- Ân.
Nhi An gật đầu như đã hiểu. Vậy là hiện tại cô chỉ có thể làm một mình. Như vậy có hơi nguy hiểm đi. Mà khoan, chẳng phải hôm qua Tề Hạo nói là đang điều tra vụ này, đang sắp có kết quả. Hay nhân việc này mình tìm thêm chút ít manh mối từ hắn ta nhân tiện nói ra việc kia. Dù sao đó cũng là ba mẹ người ta, không nên che dấu nhỡ đâu...
-Tề Hạo, tôi có chút việc muốn nói với anh.
- Việc? Việc gì?
Tề Hạo có hơi nhướn mày nhìn cô. Bây gìơ cô hẳn là nên tránh mặt anh nay lại chủ động tìm anh có việc. Anh có nên vui mừng không?
- Việc quan trọng. Vào phòng tôi rồi nói.
- Ân.
Nhi An mở cửa đi vào phòng Tề Hạo đi theo ngay sau. Anh ngồi tại ghế sofa nhâm nhi ly nước cô mời. Nhi An đi vào cất ít đồ liền ra ngồi đối diện anh.
- Ân, việc em muốn nói với anh là gì?
Tề Hạo cười dịu dàng nói với cô. Nhìn thái độ của anh Nhi An hơi nhăn mày nhưng cô vẫn không nói gì, nghiêm túc nói.
- Vụ án của cô chú bảy năm trước, tôi nghĩ anh cũng điều tra được rất nhiều.
- Em nói với anh nhưng việc này làm gì?
Tề Hạo nhíu nhíu mày nhìn cô. Cô là muốn biết thông tin từ anh?
- Tôi muốn biết một chút anh đã điều tra được những gì?
- Tại sao em lại muốn biết?
- Đơn giản vì nó liên quan đến tôi. Ba tôi vẫn còn bị tình nghi, tôi nhất định sẽ tìm ra sự thật.
- Yên tâm, ba em không làm việc này.

- Chỉ mình anh nói không có nghiã gì, mọi người tin mới trọng yếu.
- Vậy em muốn biết gì?
- Tôi muốn biết thêm một chút về chiếc xe bị tai nạn.
-...
- Yên tâm, có qua có lại. Tôi sẽ cung cấp cho anh một tin còn quan trọng hơn.
- Tin gì?
- Anh cứ nói điều tôi muốn biết đã.
- Hừ, em giảo hoặc như vậy sao anh có thể tin đây?
Hừ, đáng chết! Muốn dụ bà à? Không sao bà không trách trẻ nhỏ. Muốn biết bà cũng sẽ cho ngươi biết đủ.
- Ok, tôi nói trước. B mẹ anh còn sống, chỗ ở tôi cũng biết rõ. Nhưng anh cần nói trước với tôi đã.
Vừa nghe tin Nhi An cung cấp Tề Hạo ngay lập tức chấn động. Em nói gì? Cha mẹ vẫn còn sống?!
Tề Hạo ngay lập tức chạy đến nắm lấy hai vai Nhi An hét to.
- Tiểu An, em vừa nói gì? Ba mẹ anh còn sống?
Nhi An mím môi nhắm chặt mắt. Biết mà, nói ra thế nào cũng sẽ như vậy.
- Ân. Gìơ thì anh buông tôi ra.
- Là thật sao?

Tề Hạo run run hỏi lại.
- Ân.
- Em xác định?
- Khốn kiếp, anh còn muốn hỏi tới bao gìơ? Tôi nói rồi, là thật. Lâm Phong đã điều tra rồi.
Nhi An tức giận xô mạnh Tề Hạo ra hét to. Điên à, có cần hỏi nhiều vậy không? Đáng ra theo phim thì bây gìơ anh nên hỏi cô họ đang ở đâu a.
- Tiểu An, họ đang ở đâu?
Nhi An: -_-||. Không cần linh nhanh vậy chứ.
Tề Hạo lần nữa nắm chặt vai cô.
Nhi An nghiến răng gằn từng chữ.
- Tôi. Nói. Anh. Buông. Ra!
Thấy được Nhi An tức giận Tề Hạo nhanh chóng kiểm soát lại tâm tình. Anh hít sâu lấy lại bình tĩnh chậm rãi hỏi cô.
- Em có thể đưa anh điạ chỉ của họ?
- Ân. Nếu anh trước trả lời điều tôi cần biết.
Tề Hạo có hơi lưỡng lự nhưng vẫn chấp nhận. Theo thông tin mật anh điều tra được chiếc xa được trục vớt thật là chiếc xe ba mẹ anh đã lái nhưng kỳ lạ là cuộn băng ghi âm của xe lại không khớp, nó còn khá mới. Có nghiã có ai đó đã cố tình thu vào cuộn băng giọng nói của ba anh nhằm đổ tội cho ba cô. Nhưng nhằm mục đích gì? Chẳng lẽ do ba hôm đó có gọi cho chú Khương? Nhưng việc đó đâu thể biết trước.
- Anh có tìm người đã đến gần chiếc xe trước ba mẹ anh không?
- Có nhưng là ông ta đã chết do một tai nạn giao thông.
Tai nạn? Trùng hợp vậy sao? Hay là có người diệt khẩu?
- Camera ở đoạn đường đó có quay lại gì không?
- Cuộn băng không cho thấy gì khả nghi. Quay lại chỉ là tính hiệu qua đường chưa bật nhưng đột nhiên ông ta lao ra đường vậy là bị xe đâm.

Tại sao lại lao ra khi trên đường còn quá nhiều xe? Ý gì đây? Hay... là phát hiện có kẻ truy đuổi nên bỏ chạy?
- Còn người anh nhắc...
- Đủ rồi. Điều em cần biết anh đã nói hết. Bây gìơ đến lượt em đưa anh đến chỗ ba mẹ.
- Ân.
Chưa kịp chuẩn bị Nhi An đã bị Tề Hạo kéo đi, anh lái xe theo hướng dẫn của cô. Cả hai hướng thẳng đến bệnh viện nơi mà bác Khương đã trị bệnh. Nếu cô nhớ không lầm thì ban sáng cô Lục Như nói sẽ ở đây chăm sóc chồng mình đến trưa, bây gìơ mới là mười gìơ hơn, chắc cô vẫn còn ở đó. Trên đường Nhi An nói toàn bộ cho Tề Hạo nghe, việc cô Lục Như mất trí và tình trạng bác Khương hiện tại. Cô nhìn anh hơi kích động nhưng vẫn duy trì được bình tĩnh cũng phần nào yên tâm. Hôm qua Lâm Phong đã cho cô biết dòng hải lưu của biển từ thành phố T đến đây là có thể nên việc tìm kiếm hai bác ở vùng biển kia không thấy là đương nhiên, bởi hai người đã theo hải lưu mà đến đây. Cô vẫn chưa chắc chắn nhưng chỉ cần Tề Hạo xét nghiệm ADN là sẽ viết rõ.
Vừa tới bệnh viện, Nhi An liền dẫn anh đến phòng của bác Khương. Nhìn thấy ba mình nằm bất động trên giường Tề Hạo run cả người, chân run rẩy bước từng bước lại gần ba. Bảy năm, thời gian không quá dài nhưng vẫn không quên được nỗi đau mất người thân kia. Gìơ tận mắt thấy ba còn sống nhưng lại nằm yên không cử động nỗi đau của anh càng tăng gấp bội. Tề Hạo nhẹ đưa tay chạm vào mặt ba mình. Là thật. Rất ấm, ba vẫn thở, ba vẫn còn sống.
- Ơ Tiểu An, là cháu sao?
Cô Lục Như từ ngoài cửa đi vào tay cầm bình nước nóng, thấy Nhi An cô có hơi kinh ngạc liền hỏi.
- A, cháu là có một người bạn muốn gặp bác nên đưa anh â s đến đây.
Nhi An nhanh nhảu chạy đến giúp cô xách bình nước đặt trên bàn.
Bạn?
Cô Lục Như lúc này mới để ý trong phòng vẫn còn một người, là một chàng trai vô cùng tuấn tú, nhưng sau cô thấy cậu ấy thật quen mắt. Một cỗ thương yêu nhanh chóng tràn vào tâm trí cô.
Tề Hạo nhìn thấy cô Lục Như thì sững sờ bất động.
Là mẹ. Mẹ thật sự còn sống. Bà chưa bỏ đi anh.
Tề Hạo xúc động chạy đến ôm chạy lấy mẹ mình khiến cô Lục Như phần hoảng sợ vội muốn đẩy ra nhưng khi cảm thấy nước mắt anh ướt đẫm vai áo mình cô lại đau lòng không nỡ, dùng tay xoa lưng an ủi anh.
- Mẹ... cuối cùng con cũng tìm thấy mẹ. Con thật nhớ, thật nhớ mẹ.
Đã bao lâu anh ao ước vòng tay ấm áp này, thèm cái xoa lưng nhẹ nhàng đầy cưng chiều này. Cứ nghĩ bản thân không còn tìm lại được mà nay lại có lại. Đây chẳng khác nào chúa lại ban cho anh sự sống mới.
Nhìn hai người ôm nhau thâm tình như vậy Nhi An suýt nữa rơi nước mắt. Cô kiềm nén lẳng lặng đi ra khỏi phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui