Tề Hạo ôm Nhi An, siết chặt cô vào người như thể muốn xác nhập cô vào thân thể. Đã một lần cảm nhận được cảm giác mất cô anh không muốn lại cảm nhận vị đau khổ đó một lần nữa.
Nghe câu nói của anh tim Nhi An như ngừng đập một nhịp, mắt cô tối lại. Anh nói sao? Muốn quay lại? Ha, thẳng thừng gạt bỏ cô rồi bây gìơ muốn quay lại? Với anh không yêu thì bỏ muốn quay lại dễ dàng vậy sao?
" Chát!!!! "
Nhi An đẩy Tề Hạo ra rồi cho anh một cái tát ngay má trái. Tề Hạo sững sờ nhìn cô, má anh dần đỏ lên.
- Tề Hạo, anh xem tôi là gì? Một món đồ chơi trong tay anh? Không thích thì bỏ, gìơ nhớ lại thì muốn gĩư gìn lại nó sao? Ha, thật nực cười. Nhi An tôi dù không có tiền tài, điạ vị cao sang bằng anh, nhưng ít nhất tôi có lòng tự trọng của riêng mình. Từ cái ngày không còn yêu nữa tôi cũng đã từ bỏ, tôi cũng đã nói chúng ta chấm dứt rồi, không còn quan hệ. Anh cần gì cất công làm ra những việc này? Nhi An mà anh từng biết đã chết rồi, Nhi An trước mặt anh là con người mới, không quan hệ gì đến ngài Chủ tịch anh, vậy nên nếu có gặp thì cứ xem tôi là người lạ, không quen biết.
Nhi An hờ hững nhìn Tề Hạo lạnh nhạt nói. Con người Nhi An yêu say đắm Tề Hạo anh đã chết từ ngày chúng ta chia tay rồi.
Tề Hạo không tin mở to mắt nhìn cô. Bây gìơ vết thương bị tát kia anh không hề thấy đau nhưng sao tim lại đau như vậy? Đau như nát ra từng mảnh. Tiểu An, em không còn yêu anh sao? Chẳng lẽ mọi việc anh làm điều vô ích sao?
- Tiểu An...
- Không cần gọi thân mật như vậy, chúng ta không thân quen nhau, ngài cứ gọi tôi là cô Trần là được.
-Em....anh...
- Anh Hạo!
Từ xa vọng lại tiếng nói của một người phụ nữ. Jenny chạy đến ôm tay Tề Hạo, cười dịu dàng nhìn anh.
- Sao anh lại mình em? Anh biết em không quen nơi này mà.
Thấy Tề Hạo không nhìn mình chỉ chăm chăm nhìn phiá trước Jenny hơi nhíu đôi mày đẹp nhìn theo hướng của anh thì cô thấy một cô gái xinh đẹp đang nhìn chằm chằm hai người. Thấy vậy Jenny cười gật đầu chào Nhi An.
- Xin chào, tôi là Jenny, là người yêu của Hạo. Rất vui được biết cô.
Jenny nói ngôn ngữ mới chưa quen nên nghe còn hơi lóng ngóng nhưng câu cú vẫn rành mạch rõ ràng.
Nhi An khẽ đưa mắt nhìn Jenny. A, đã có người yêu vậy mà muốn quay lại với cô? Tội cho cô gái này cứ ngu ngốc yêu tên khốn anh.
Nhi An cười gật đầu chào lại Jenny. Thấy nụ cười của cô Jenny thấy lòng hơi khó chịu, cô chú ý Nhi An nhiều hơn.
- Đều cần nói tôi đã nói hết. Nếu anh còn tiếp tục làm những đều không nên thì... anh đừng trách tôi.
Nhi An nhìn lại Tề Hạo lạnh lẽo nói. Đây là lần cuối cô cảnh cáo anh. Nói rồi Nhi An xoay người bỏ đi. Tề Hạo nhăn mày không chấp nhận anh lao đến nắm chặt tay cô cười nói.
- Em đang đe dọa anh? Em thật khinh thường anh. Anh đã nói thì nhất định sẽ làm được, em sẽ là của anh.
- Anh không quan tâm đến cô người yêu xinh đẹp của mình đang đau lòng phiá kia sao? Nắm tay cô gái khác ngay trước mặt tình nhân. Anh đúng là vô sỉ.
- Cô ta không phải người yêu của anh.
Tề Hạo lạnh giọng khẳng định lại.
Nhi An không thua cười khẩy khiêu khích.
- Này, không thấy bạn trai cô đang làm gì sao? Tôi khuyên cô một câu, nếu không gĩư chặt anh ta không chừng anh ta sẽ đá cô mà quen cô gái khác đấy. Mà hôm nay tôi hảo vui vẻ nên sẽ cho hắn ta một bài học thay cô.
Nhi An cười tươi trong khi Jenny còn đang ngơ ngác không hiểu gì nhìn hai người, Nhi An xoay người tung đấm về phiá Tề Hạo, anh giật mình nhưng vẫn không buông tay, đứng yên lãnh trọn quả đấm của cô. Nhi An ra tay không nhẹ khiến Tề Hạo nhăn mày lấy tay ôm bụng nhưng vẫn không than một tiếng.
Nhi An nhướn mày. Không né sao?
Không nói gì cô nhanh rời đi. Nhìn theo bóng lưng cô Tề Hạo cụp mắt chóng tay đứng dậy. Jenny vội chạy đến đỡ anh lo lắng nói.
- Hạo, anh không sao chứ? Cô ta là ai? Sao lại ngang ngược quá đáng như vậy?
Tề Hạo không nói gì trừng mắt nhìn Jenny khiến cô phát run, anh im lặng bỏ đi. Jenny cắn môi tức giận chạy theo anh. Cô sẽ không bỏ qua việc này, cô có cảm giác đã gặp cô gái đó ở đâu rồi, nhưng lại không nhớ ra. Cô nhất định phải điều tra rõ việc này.
*
- Nhi An, sao em đi lâu vậy?
Vừa nhìn thấy cô Lâm Phong liền chạy đến xách hộ cô túi đồ.
- Em sao vậy? Không khỏe? Sắc mặt em xấu quá. Bị bệnh sao?
Thấy mặt cô hơi xanh xao Lâm Phong đưa tay ân cần sờ trán cô kiểm tra.
- May quá. Không sao cả.
- A, anh không cần lo. Chỉ là đi hơi xa nên có chút mệt thôi. Về nghỉ một chút là khỏe ngay.
Nhi An cười gượng lắc đầu nói với Lâm Phong.
- Em thật là. Mua gần không chịu lại đi xa cho mệt thân. Thôi đi về, anh thấy em cần nghỉ ngơi.
Lâm Phong gõ nhẹ trán Nhi An trách móc rồi vẫn dịu dạng đưa cô về.
Về khách sạn Nhi An nhốt mình một ngày trong phòng. Cô đây là sao? Bận tâm về Tề Hạo? Nếu nói không là dối lòng, còn... cô thật sự để tâm. Tại sao lại trùng hợp gặp hắn tại thành phố này? Chỉ là trùng hợp sao? Lại còn cô gái kia? Nhanh như vậy đã là người yêu của nhau, buồn cười thay cho cô, còn nhớ hắn nhiều như vậy. Tên khốn đó, đã có người yêu còn muốn qua lại với cô? Thật không tưởng. Được, nếu như dự đoán của cô, hắn đến là tranh hợp đồng với Lâm thị, cô sẽ không nương tay.
Tối hôm đó.
" Cốc... cốc... cốc..."
Cửa phòng Lâm Phong vang lên tiếng gõ cửa.
- Nhi An? Em tìm anh có việc gì sao?
Lâm Phong vừa nghi hoặc vừa kinh hỉ nhìn Nhi An, đây là lần đầu cô chủ động tìm anh. Anh cười nhẹ mời cô vào phòng. Anh mời cô một cốc nước rồi nhẹ hỏi.
- Có việc gì sao? Thật hiếm thấy, không ngờ em lại chủ động tìm anh.
- Không có gì. Chẳng qua tôi muốn tìm anh về cuộc họp sắp đến với công ty J.
- Oh, anh nhớ em không có hứng thú với việc này. Nói anh, sao đột nhiên lại thay đổi.
- Anh muốn tôi nói thật?
- Đó là đương nhiên.
- Không dấu, tôi đoán lần này chúng ta là tranh giành với Tề thị?
Lâm Phong không nói gì chỉ khẽ gật đầu. Nhận được kết quả Nhi An nở nụ cười nửa miệng.
- Tôi muốn thắng họ.
Lâm Phong hơi nhướn mày nhìn cô. Một câu nói đầy tự cao và hiếu thắng và... dường như nắm chắc trong tay này anh lần đầu nghe từ miệng cô.
- Anh không cần hỏi lý do. Tôi là không thể nói. Chắc chắn lần này chúng ta sẽ có bản hợp đồng đó.
- Em dựa vào đâu mà dám khẳng định như vậy?
- Chưa hẳn là chắc chắn nhưng là nắm trong tay 70% a. Anh... có tin tôi không?
- Em nghĩ sao?
Cô biết lấy việc công ra trả thù riêng là không nên nhưng cô lần này muốn thắng Tề Hạo. Phải cho anh ta biết không có hắn ta, cô vẫn sống được mà còn rất tốt nữa kia.
- Ha, anh còn phân vân. Nhân viên của mình đột nhiên lên tin thần như vậy anh cũng hảo vui mừng. Ân, em cứ nói kế hoạch của em, nếu nó thuyết phục được anh thì ok.
Nhi An cười vui vẻ cảm kích Lâm Phong. Cô quả là có vị sếp tốt mà.
Lâm Phong bình thản ngồi nghe cô nói về bản kế hoạch. Bản kế hoạch của cô khá hoàn hảo, có khi còn táo bạo tốt hơn bản ban đầu anh đã chuẩn bị. Vốn biết trước khả năng của cô nhưng gìơ vẫn khiến anh bất ngờ. Phải nói, công ty anh có cô là điều may mắn. Nhưng nghĩ những việc cô làm đây không phải vì anh hay công ty mà là vì người khác, lòng anh có chút ảo não. Anh không nói không có nghiã anh không biết vì anh mà cô trở nên như vậy. Haiz... có lẽ hình ảnh của hắn ta trong cô quá sâu, thời gian xóa đi sẽ rất dài nhưng anh tự tin bản thân có thể thay thế được hắn ta, sẽ bên cạnh chăm sóc bảo vệ cô.
Tại một nơi khác. Biệt thự của Tề Khang.
- Mọi chuyện thế nào?
Tề Khang trong tay ôm ấp với một cô gái trẻ xinh đẹp, vóc người nảy lửa. Ông tay vuốt ve âu yếm cơ thể cô ta, cô ta hiểu ý nhu thuận quấn lấy ông. Tề Khang vui vẻ vẫn chú tâm nghe Hồ Nam báo cáo. Hồ Nam mặt lạnh không phản ứng gì, anh đã quá quen với việc này.
- Thưa, cậu chủ của công ty J hôm nay đã đáp máy bay xuống thành phố G. Tập đoàn Tề thị và Lâm thị ngay ngày mai sẽ cùng diễn thuyết tranh giành hợp đồng. Hôm nay, nghe người báo cáo lại, Tề Hạo đã một lần gặp riêng Nhi An, không biết họ đã nói gì nhưng cuối cùng Nhi An đã tát Tề Hạo rồi lớn tiếng mắng chửi, đến khi cô Jenny đến họ mới rời đi.
- Oh, lại còn lén lút gặp riêng à. Quả thật ta thấy thằng cháu này mê mệt con nhóc Nhi An này a. Con cờ Nhi An này ta nhất định phải có. Hồ Nam, đừng làm gì cả. Ta không ra tay cũng sẽ có người khác ra tay giúp, cứ ngồi yên mà xem kịch vui.
- Vâng.
*
Buổi diễn thuyết.
Nhi An cùng Lâm Phong đi vào phòng họp_ phòng VIP của khách sạn. Nhi An mặc áo sơ mi trắng bên trong, ngoài khoác áo vét đen, quần jean cùng màu, tóc buộc cao, cô tay ôm một hồ sơ, vai đeo một chiếc túi xách đen bản to, cô đi đôi giày cao gót đen đơn giản. Cô hôm nay không vui vẻ đùa cợt như thường ngày mà là nghiêm túc lạnh lùng tập trung vào công việc. Lâm Phong đi cạnh cô, anh mặc vét đen hai tay cho vào túi quần, áo sơ mi tím bên trong, caravat đỏ trông anh thêm phần lịch lãm, hai người như một cặp vô cùng đẹp đôi. Đi đến cửa phòng học cả hai chạm mặt Tề Hạo và Jenny. Nhi An không nói nhìn hai người cười gật đầu chào. Tề Hạo hơi nhăn mày nhìn cô rồi lại nhìn Lâm Phong.
- Chủ tịch Tề, rất vui được gặp anh.
Lâm Phong hiền hòa cười với Tề Hạo, anh lịch sự đưa tay ra chào Tề Hạo. Tề Hạo không nói chỉ cười khẽ bắt tay với Lâm Phong. Hai người bắt tay nhưng cả hai đều dùng sức như muốn siết gãy tay đối phương, đến cả Nhi An cũng phải nhăn mày khi cảm thấy sát khí tỏa ra từ hai người. Đến khi cả hai buông tay Lâm Phong mới cười gật đầu chào Jenny.
- Chào tiểu thư, rất vui được gặp.
Jenny lịch sự cười đáp lại. Cô khẽ đưa mắt nhìn Nhi An một lần.
Là cô gái hôm qua. Cô ta là người của Lâm Phong.
- Oh, cả Lâm tổng và chủ tịch Tề thị đều đến cả rồi sao?
Giọng nói trầm trầm vang lên làm cả bốn nhiều đều phải chú ý.
- Chào ngài, ngài Justin.
Cả bốn cùng lúc cúi chào người nam nhân đang dần bước đến, theo sau người được gọi là ngài Justin là năm sáu người áo đen, có lẽ là phụ tá của anh.
Nhi An thầm đánh giá vị Justin. Cũng là một mỹ nam, khuôn mặt cương nghị, mái tóc vàng mắt xanh dương chuẩn phương tây, bạc thần khá quyến rũ, da trắng... Ừm gu thẩm mỹ khá tốt, áo vét trắng sơ mi đen, caravat cam kẻ sọc đen. Aiz... chắc cha này khối em theo đuôi. Vừa giàu vừa bảnh, phong cách lịch lãm chín chắn... chắc đã hại bao tâm hồn thiếu nữ rồi. Chậc... chậc...
( Dao Dao: Gìơ chị còn ở đó mà đánh giá mỹ nam sao? ")
- Rất vui được gặp các vị. Quả như lời đồn cả hai đều là doanh nhân trẻ thành công.
Justin cười khen tặng.
- Ngài đã quá lời.
Lâm Phong nhẹ giọng đáp.
- Sao có thể, các ngài không cần khiêm tốn.
Justin lắc đầu nói, anh quay sang cười cười với Jenny.
- Đây có phải tiểu thư Jenny của tập đoàn MxM?
- Rất vui được gặp ngài, ngài Justin.
Jenny nở nụ cười xinh đẹp gật đầu bắt tay với Justin.
- Quả đúng là một cô gái xinh đẹp.
- Ngài nói quá rồi.
Justin bỗng nhìn về hướng Nhi An thì bắt gặp ánh nhìn đang dò xét mình, cô vội thu lại sự dò xét cúi đầu chào Justin.
- Chào ngài, tôi là Nhi An. Rất hân hạnh được gặp ngài.
Vừa nhìn Nhi An mắt Justin xẹt qua một tia sáng rồi nhanh biến mất. Anh vui vẻ chào Nhi An.
- Chào em, nghe danh đã lâu bây gìơ mới được gặp. Anh thật rất hân hạnh.
Hả?
Câu nói của Justin làm tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhất là Nhi An.
A, Justin biết cô? Bằng cách nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...