Đáng Chết! Mọt Sách Mà Dám PK Lão Đại Ta

Ánh sáng qua cửa kính ngoài ban công rọi vào chiếu sáng cả căn phòng, Nhi An bị luồn ánh sáng làm tỉnh giấc, cô cựa người nhăn mặt kéo chăn trùm kín mặt.
Ghét thật! Chưa gì đã sáng rồi?! Ông mặt trời này, ông "thức trễ" một chút thì chết được à? Có ai trả lương cho ông dậy sớm thế đâu chứ! Nhi An buồn phiền tiếp tục nằm nướng trên giường. Đây không phải là lỗi của cô, cô thật cũng muốn thức sớm nhưng là do tên Lâm Phong kia hại. Hừ, cuồng công việc thì cuồng công việc, mắc gì phải kéo cô vào? Làm công cũng cần nghỉ ngơi mà, ác gì lại ép người quá đáng, bắt cô cùng hắn cả đêm trong phòng bàn kế hoạch về buổi ký kết đến gần nửa đêm mới thả cô về phòng. Chuyện đó chẳng phải đã có thư ký lo rồi sao? Hắn ta cần gì buộc cô giải quyết? Đứng là kiếm cớ hại người mà. Càng nghĩ càng thấy việc đi công tác này không có lợi chút nào.
" Cốc... cốc..."
Á á... ai lại gọi cửa lúc sáng sớm thế này? Bực mình quá!
" Cốc... cốc..."
Tiếng gõ cửa lần nữa vang lên. Nhi An cắn môi buồn bực ngó ra xem ai ở ngoài rồi mở cửa. Lâm Phong đứng ngay cửa vừa thấy bộ dáng mới thức dậy của cô thì bậc cười. Cô mặc bộ quần áo ngủ gấu trúc, chiếc áo có nón còn có tai gấu trúc, tóc tai thì bị vò rối xù đã thế còn đội chiếc nón lên trông đúng buồn cười, mắt thì nhấm tịt, miệng thì ngáp lên ngáp xuống.
- Sếp à, mới sáng sớm mà, sao lại đến đây? Chẳng phải tối mai mới ký hợp đồng sao?
Nhi An chu mỏ dụi mắt bất mãn đi vào trong.
- Sếp đợi chút a. Em sửa soạn một chút.
Nói rồi Nhi An mời Lâm Phong vào trong, mang một cốc nước mời anh, bản thân thì vào phòng tắm.
Tên thối tha, phá hoại cả giấc ngủ của bà. Có ngày bà sẽ cho mi ăn một vố.
Lâm Phong cười nhìn cô. Anh thật không nghỉ cô lại tự nhiên như vậy, khác hẳn các cô gái trước đây anh gặp. Con gái ai mà không muốn được đẹp a, nhất là khi trước mặt con trai nhưng cô lại dùng bộ dáng này gặp anh... Cô gái anh chọn quả thật rất thú vị.

Hai mươi phút sau Nhi An từ phòng tắm đi ra, cô mặc chiếc áo thun trắng đơn giản, chiếc quần sóc jean xanh dài ngang gối, tóc chải gọn thả tự nhiên. Cô tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện Lâm Phong, tự rót cho mình một cóc nước rồi hỏi anh.
- Chẳng hay bây gìơ sếp có thể nói cho tôi biết mới sáng đã tìm tôi có việc gì không?
- Cũng không có gì. Anh là muốn rủ em cùng đi ăn sáng.
- Vậy... sếp cứ đợi tôi một chút. Tôi thay đồ rồi chúng ta đi.
Nhi An cười đợi anh đồng ý rồi cô trở lại phòng tắm. Hừ, có người mời ăn ngu gì không đi, khỏe ra, tiết kiệm bao nhiêu tiền. Mà công nhận nhà giàu có khác, máy bay thì là vé hạng nhất, khách sạn cũng là năm sao. Xem thì chuyến này đi cũng có lợi, hưởng bao nhiêu ưu đãi. Coi như lần này đi nghỉ dưỡng ngắn hạn đi.
15 phút sau Nhi An cùng Lâm Phong đi thang máy xuống nhà ăn của khách sạn. Nhi An hôm nay mặc đồ đơn giản, áo sơ mi hồng nhạt croptop, quần leggi xanh đen, tóc buộc cao năng động, cô mang chéo một chiếc túi nhỏ màu nâu ngang hông. Lâm Phong bên cạnh cũng không kém anh mặc áo thun xanh, quần nâu đơn giản, anh choàng qua vai buộc một nút thắt trước ngực bằng một chiếc áo thun dài tay kẽ sọc trắng đen. Cả hai đều đi giày bệt thoải mái, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ cả hai là một cặp tình nhân đang đi nghỉ cùng nhau. Từ xa một ánh mắt lạnh băng dõi theo bóng hai người, anh cắn chặt răng nghoảnh mặt sang bước ra cửa chính của khách sạn.
Tại sao em lại ở đây? Tại sao em lại đi chung với Lâm Phong?
Ăn sáng xong Lâm Phong đề nghị đi dạo dọc bờ biển, thấy ý tưởng này cũng không tồi Nhi An liền vui vẻ đồng ý.
Khách sạn hai người đang ở nằm cạnh một bãi biển. Bãi biển có vẻ khá đông người, cô và anh chỉ đi trên phần cát cách xa biển. Dù ở xa nhưng cô vẫn cảm nhận được hương mặn của biển, Nhi Am đứng lại, mắt cô nhìn ra xa thật xa ngoài khơi. Mặt biển xanh ngắt lăn tăn gợn sóng, lấp lánh ánh sáng mặt trời, từ hồi từng hồi sóng đánh bật vào bờ vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ. Ngay cả đứng xa tại đây, cô vẫn có thể cảm thấy từng đợt gío mát lạnh thổi từ ngoài khơi vào. Nhìn biển cô như thấy lòng thoải mái hẳn ra.
- Em thích biển sao?
Lâm Phong giống cô, đưa mắt nhìn nhìn ra biển.
- Không hẳn là thích, chỉ là cảm thấy biển làm tâm hồn bình yên hơn thôi.

- Anh không ngờ em cũng là một người lãng mạn như vậy.
- Ai cũng có một phần lãng mạn, nó tùy thuộc vào cách bản thân thể hiện thôi.
- Nói rất hay.
Cả hai không nói gì nữa, im lặng ngắm nhìn biển. Nhìn biển cô lại nhớ đến khoảng thời gian trước kia, lúc nhỏ nhà cô cùng nhà của Tề Hạo cũng thường cùng nhau ra biển chơi. Lúc đó cô và anh đều bé xíu, cả hai hết thi nhau xem ai bơi xa hơn, ai xây lâu đài cát đẹp hơn còn có ai nhặt được nhiều vỏ sò hơn, cô nhớ lúc đó cô ỷ có đứa em trai là A Phong, chơi ăn gian bắt nó đi nhặt phụ mình, cuối cùng không ngờ anh vẫn là người thắng. Lúc đó cô vô cùng buồn bực, tại sao không có ai giúp mà anh vẫn thắng cô chứ? Lúc đó cô giận đến nỗi anh đi theo năn nỉ vẫn không thèm nói một tiếng, đến khi cô phát hiện anh không theo năn nỉ nữa mà đã biến đâu mất, cô lúc đó còn quyết không thèm đến xiả gì đến anh thì ai ngờ anh xuất hiện, khuôn mặt đáng yêu đỏ gay, anh cả người ướt nhẹp khom người thở hồng hộc, đang không hiểu cái gì thì anh chià tay ra trước cô, bàn tay anh đang cầm một vỏ sỏ màu trắng tinh khôi rất đẹp.
- Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ không thắng em nữa, em nhận cái này đi.
Cô lúc đó rất cảm động nhưng sợ mất mặt nên cứng miệng vờ tức giận tha cho anh nhưng trong lòng là vô cùng vui vẻ nhận lấy món quà đó.
Gìơ nhớ lại thấy mình trẻ con quá, rõ ràng là thích đến vậy nhưng lại cứng đầu chối bỏ. Gìơ thì kỷ niệm cũng là kỷ niệm, người cũng không như xưa, tình cảm đã biến mất, bản thân cũng cần học cách quên đi.
- Em sao vậy? Thấy không khỏe sao?
Lâm Phong thấy sắc mặt Nhi An không tốt liền quan tâm hỏi.
- A... không có. Chẳng qua hơi khát thôi. Anh ở đây, tôi mua cái gì đó cho hai ta a.
Nhi An cười gượng rồi chạy đi. Cô khuôn muốn người khác thấy khuôn mặt đau thương này của mình.

Nhi An đến một quán nhỏ ven biển, cô mua hai lon nước trái cây một cho cô một cho Lâm Phong, tính tiền xong cô quay lại định rời đi thì bị một cánh tay gĩư lại. Xoay người cô liền nhất thời kinh ngạc.
Sao... sao anh lại ở đây?
Tề Hạo nắm tay kéo cô đến một góc cách xa nơi đông người mới dừng lại. Lúc này Nhi An không thể giẫy tay khỏi kiềm hãm của anh, tay anh nắm tay cô rất chặt nhưng cố ý không để cô đau.
- Anh đang làm gì thế hả? Mau buông tay!
Nhi An tức giận quát lên.
Hắn ta tại sao lại đến tìm cô? Chẳng phải đã nói không còn gì sao? Cô cũng không qua lại với người của Tề thị, sao lại tìm cô? Lại còn trùng hợp có mặt ngay tại đây.
- Tại sao em lại cùng Lâm Phong đến đây?
Giọng Tề Hạo lành lạnh vang lên, nghe không ra được anh đang vui hay giận. Anh vẫn quay lưng không nhìn cô.
- Tại sao tôi phải nói với anh? Anh là gì của tôi?
-...
Tề Hạo không nói gì, anh chầm chậm quay lại nhìn thẳng cô, ánh mắt lạnh băng.
- Anh hỏi em một lần nữa. Tại sao hai người lại cùng ở đây?
- Sao tôi phải nói với anh?
Anh bây gìơ trong lòng đã vô cùng tức giận. Khi nhìn thấy cô ở khách sạn cười nói vui vẻ với Lâm Phong, anh đã rất tức giận. Tim anh đau đớn từng hồi. Nhìn cô bên cạnh người đàn ông khác lòng anh như bị cái gì đó khoét rỗng, não không thể suy nghĩ được gì. Chính anh đã đẩy cô rời xa mình gìơ thì kết quả anh nhận chính là hình phạt tàn khốc như vậy. Anh lúc đó thật chỉ muốn chạy đến kéo cô rời khỏi hắn ta, không muốn Lâm Phong hay bất cứ người đàn ông nào ngoài anh ra có cơ hội chạm vào cô, ngay cả nói chuyện cũng không được. Bây gìơ thì nhìn cô cùng Lâm Phong đi dạo dọc bờ biển, cô lại chủ động đi mua nước mời hắn ta, anh thật muốn hung hăng bắt cóc cô giấu đi, không để người nào tìm được.

- Anh hỏi tại sao hai người lại cùng ở đây?
Tề Hạo cố gĩư bình tĩnh lập lại một lần nữa. Anh chưa bao gìơ hỏi cùng một câu đến hai lần, lần này thật sự đã đi quá giới hạn.
- Đó là chuyện của tôi, anh đừng... ưm...
Nhi An chưa nói hết câu đã bị nụ hôn của Tề Hạo ngăn lại. Anh bá đạo cắn mút môi cô, ngăn chặn mọi lời cô sắp nói ra.
Nhi An trợn mắt kinh ngạc nhìn anh, cô giẫy giụa như không cách nào thoát được cái ôm siết chặt của anh. Nụ hôn của anh bá đạo mang vài phần tức giận. Anh cắn nhẹ môi cô khiến cô phải vì đau mà há miệng, nhân cơ hội chiếc lưỡi như rắn chạy vào công thành chiếm đất. Nhi An hít thở khó khăn chỉ có thể phụ thuộc vào dưỡng khí anh truyền cho. Người cô mềm nhũn dựa sát vào anh, anh như thế càng ôm chặt lấy cô.
Đến khi cảm thấy cô sắp ngất đi Tề Hạo mới buông tha cô, như được ân xá Nhi An cố hít lấy hít để không khí cô trừng mắt nhìn anh muốn thoát khỏi nhưng lại không còn tý sức lực nào.
Tề Hạo ôm ghì cô vào lòng, anh gục đầu vào hõm vai cô khẽ nói.
- Anh sẽ không buông tay em nữa. Em là của anh, mãi mãi của riêng anh.
Tề Hạo bá đạo ngang ngược tuyên bố.
Anh đã quyết sẽ không để cô rời xa mình lần nào nữa. Một khắc cũng không. Anh sẽ bảo vệ cô, dù chuyện gì xảy ra cũng sẽ bảo vệ cô.
* Tung hoa ăn mừng* Oh yeah!!! Lần này ra liền hai chap. * Hạnh phúc*
Chúc mọi người đọc vui vẻ. ^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui