Từ ngày cả hai nói lời kết thúc cô chưa lần nào gặp lại anh, một lần cũng chưa từng. Có thể duyên đã hết, cũng có thể là cô đang trốn tránh. Cô sợ. Cô sợ nếu gặp lại anh phần tình cảm này sẽ lại lần nữa nảy nở. Cô không mạnh mẽ như vẻ ngoài, dù có kiên cường mạnh mẽ đến cỡ nào cô vẫn chỉ là một người con gái, một người con gái thất bại trong tình yêu thì sẽ đau lòng, sẽ tuyệt vọng... cũng sẽ không dám tin vào tình yêu nữa. Tình yêu... nó là quá đau khổ.
Nhi An một mình ngồi tại một chiếc bắng ghế trong công viên. Hôm nay là chủ nhật, Nhi An không có hẹn với An Vũ, cô cũng không muốn đi đâu xa nên một mình đi bộ đến công viên gần nhà thư giản. Cô biết nếu cô không sớm trở lại bình thường giống trước kia cả nhà sẽ lo lắng đến hoảng mất, cô biết nhà ai cũng lo cho cô. Chỉ như vậy thôi cũng đủ để cô thấy ấp áp.
Nhi An lẳng lặng ngồi ở một góc yên tĩnh, cô tĩnh lặng đọc quyển sách trinh thám mới mua. Nội dung sách kể về một cặp đôi thám tử, nàng là nữ tử thám tử nổi tiếng nhưng lại vụng về, chàng là trợ lý thám tử có bề ngoài điển trai lại ngốc nghếch nhưng bên trong là một ông trùm kinh tế cả nước, sở hữu chỉ số thông minh hơn người. Cả hai gặp nhiều vụ án kỳ bí, có thể nói là hoang đường, gặp bao nhiêu nguy hiểm nhưng họ vẫn đồng lòng cùng nhau tìm ra sự thật cuối cùng, cùng nhau bắt được hung thủ thật sự. Từ những lần cùng nhau hành động cả hai dần nảy sinh tình cảm nhưng không ai dám thổ lộ. Kẻ ngốc nghếch người tự cao, ai có thể đến trước thổ lộ. Đến vụ án cuối cùng trước khi chàng nghỉ việc cô bị hung thủ bắt cóc, buộc chàng giao nộp cả tập đoàn và tự sát trước mặt hắn ta mới đồng ý thả cô. Cô ngăn cản thổ lộ tình cảm của mình... rồi lao ra giật súng trong tay chàng, tên sát nhân bắn đạn vào người cô cùng lúc chàng cũng nổ súng giết chết hắn. Cô được đưa vào bệnh viện đến khi tỉnh lại cô không còn nhớ gì đến chàng.
Chuyện tình buồn nhỉ? Vậy... chuyện của cô cũng buồn thật. Ít nhất cả hai người họ vẫn còn được ở bên nhau nhưng còn cô... ha ha, sao có thể nữa? Muộn quá rồi.
Nhi An thẫn thờ ngẩn đầu nhìn bầu trời cao rộng trên kia, đã từng có lúc cô và anh cùng nhau ngắm nhìn nó nhưng gìơ chỉ còn mình cô thôi.
- Xin cho hỏi, cô là Trần Vũ Nhi An?
Một người nam nhân điển trai quần áo vét chỉnh tề, thái độ nghiêm cẩn lạnh lùng đang đứng trước mặt cô. Nhi An nhẹ cúi đầu nhìn thẳng anh. Oh, quả là rất đẹp trai. Sao đột nhiên lại có trai đẹp muốn tìm cô thế này?
- Ân. Tôi là Nhi An, anh là ai? Tìm tôi có việc gì?
- Chào cô, tôi tên Hồ Nam. Ông chủ tôi hiện tại muốn gặp cô.
Hồ Nam mặt lạnh nhìn thẳng như ép buộc Nhi An. Cô thoáng nhăn mày. Ông chủ? Nghiêng đầu nhìn chiếc Audi đậu trước cổng công viên, Nhi An bất giác cảm thấy bất an.
Ai muốn gặp cô? Ở thành phố này, cô có rất ít người quen, ngoài Tề Hạo, Lâm Phong ra cô không còn quen người nào có quyền cao chức trọng, giàu nứt đố đổ vách như vậy. Người được gọi là ông chủ kia muốn gì? Tại sao lại biết cô? Sao lại muốn gặp một người không tên không tuổi như cô? Quá nhiều điều đáng ngờ tốt nhất là không gặp. Ba mẹ có dặn, ra ngoài không nên nghe lời người lạ tránh bị dụ dỗ rồi bị bắt cóc, bán lấy nội tạng, bán làm gái..., Nhi An cô là bé ngoan vâng lời, đi về thôi.
- Xin lỗi, tôi hiện tại có việc. Tôi đi trước.
Nhi An lịch sự cười từ chối, ôm quyển sách trong tay rời đi nhưng tay lại bị một lực đạo gĩư lại. Cô quay lại thì thấy ánh mắt lạnh lẽo đang hâm dọa mình của Hồ Nam. Cô cười khẩy một tiếng dùng một chiêu trong tiệt quyền đạo tấn công anh, Hồ Nam nhăn mày theo phản xạ nghiêng người tránh đòn nhảy ra đứng cách cô vài bước, anh nhìn lại cô đầy cảnh giác.
- Nếu người đã không muốn gặp thì đừng ép, không thôi lại hại bản thân nhận hậu quả xấu, vậy không đáng.
Nhi An để lại một câu liền rời đi. Hồ Nam định bước đến lần nữa ngăn cản thì vai anh bị một bàn tay gĩư lại, anh quay đầu cúi người chào Tề Khang, ông lắc đầu nhẹ lên giọng.
- Chào cháu, ta chính là người muốn gặp cháu.
Nhi An không quan tâm đi thẳng. Ông nói thì được gì? Cô là không muốn biết cũng không quan tâm.
Thấy Nhi An im lặng Tề Khang có hơi nhíu nhíu mày nhưng liền nhanh chóng giãn ra.
- Cháu không muốn biết ta là ai? Tại sao ta đến tìm cháu sao?
- Không muốn.
Nhi An hờ hững nói, cô vẫn đi thẳng không quay đầu.
Có quỷ muốn biết a.
- Ta được Tề Hạo nhờ đến chuyển lời cho cháu.
Vừa nghe câu này của Tề Khang Nhi An khựng lại, cô dừng bước. Muốn chuyển lời gì chứ? Tại sao không tự đến mà nói với cô? Khoan đã, cô đang chờ mong gì chứ? Muốn gặp mặt anh đến vậy? Không đời nào, tất cả kết thúc rồi.
Nghĩ rồi Nhi An cất bước đi tiếp nhưng lại bị chặn lại bởi hai người nam nhân. Cô nhăn mày gằn giọng.
- Tránh ra.
-...
Họ vẫn im lặng không nói tiếng.
- Bản thân để tâm đến vậy, sao còn cố chối từ?
Tề Khang đi đến gần Nhi An giọng như đùa nói với cô.
- Các người muốn gì? Muốn bắt cóc giữa ban ngày?
Nhi An quay lại lạnh giọng trêu cợt. Lúc này cô mới có cơ hội nhìn thấy người muốn gặp mình. Đó là một người đàn ông cao lớn, da ngâm ngâm đen, cơ thể không dư thừa mỡ như các lão gia cùng tuổi, ngũ quan có thể nói là đẹp lão, có vẻ thời trẻ cũng là thiếu niên xinh đẹp. Nhưng... khuôn mặt này hình như cô đã thấy đâu rồi. Tại sao không nhớ ra?
- Đừng vu oan người khác như vậy. Ta là muốn nói chuyện một chút với cháu. Bây gìơ chúng ta tìm nơi nào thích hợp hơn để nói chuyện a.
Tề Khang không chấp nhất thái độ của Nhi An, ông cười khẽ dành ra vẻ mặt hiền hậu thân thiện nhìn cô.
- Tại sao tôi phải nghe theo ông?
Nhi An nhướn mày hỏi lại. Một người không quen không biết lại thình lình xuất hiện cho người cản đường cô, muốn nói chuyện? Thái độ đây là ép buộc thì đúng hơn.
- Cháu chẳng phải muốn biết Tề Hạo nhờ ta chuyển lời đến cháu ư?
- Muốn biết đâu đồng nghiã phải đi theo ông? Ai biết được tôi theo rồi ông sẽ làm gì? Đề phòng vẫn hơn. Nếu hắn ta có muốn nói gì thì bảo đến mà trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ lịch sự chờ. Và nếu ông vẫn muốn truyền lời thì có thể nói ngay tại đây, miễn tốn thời gian. Nếu không muốn, vâng, cửa ở kia, đi thong thả.
Nhi An một mạch nói thẳng không quan tâm vẻ mặt khó chịu của Hồ Nam đang đứng cạnh kia. Đúng, phòng hơn chữa, người đàn ông này càng ngày càng khiến cô bất an, hơn hết cô biết Tề Hạo sẽ không để ai đi truyền lời riêng về cuộc sống riêng, nhất là đối với " tình nhân cũ" như cô. Người đàn ông này lại quá sang trọng, giống một người đưa tin sao? Không hề. Lý do như vậy để gạt con nít nó còn lè lưỡi không tin.
- Tốt. Rất thẳng thắn.
Hồi lâu đánh giá Nhi An từ trên xuống, Tề Khang bất ngờ cười to. Cháu ông thật có mắt chọn nhưng thật đáng tiếc, báu vật thế này mà lại từ bỏ. Một cô gái xinh đẹp, thông minh như thế này thật khiến đàn ông thèm muốn. Ông càng ngày càng thấy hứng thú.
- Nếu cháu đã nói như vậy ta cũng không ngại ở đây nói chuyện một chút. Được rồi, ta đến đó ngồi một lát.
Tề Khang cười thỏa thuận huơ tay bảo thuộc hạ lui ra, ông tự mình đi đến hàng ghế dài trong công viên ngồi xuống, Nhi An im lặng đi theo rồi ngồi xuống cách ông một khoảng an toàn. Hồ Nam và đám thuộc hạ phiá sau đứng cách họ khác xa, bảo vệ không cho au đến gần, đôi mắt lạnh lẽo của Hồ Nam cứ nhìn chằm chằm vào cô khiến cô thấy hơi khó chịu. Xì, bộ trông cô giống tội phạm hay hại người lắm sao mà cứ nhìn hoài, không mỏi mắt sao?
- Ngồi cũng đã ngồi, chuyện ông muốn nói là gì? Đừng nói tôi ông thật sự đến truyền tin? Vậy thì không cần, tôi không tin. Rốt cuộc ông là ai? Tìm tôi có việc gì?
Nhi An không quan tâm lạnh lùng vào thẳng vấn đề chính. Cô không rảnh người đây bồi lão tán dóc.
Quả đứng là thông minh. Tề Khang cười trầm một tiếng.
- Nếu cháu đã nói vậy ta cũng không dài dòng tốn thời gian. Ta là Tề Khang, chú ruột của Tề Hạo. Hôm nay ta tìm cháu một phần muốn biết cháu là ai, một phần muốn nhờ vả.
Nghe lời giới thiệu của Tề Khang Nhi An nghiêng đầu có chút đánh giá ông.
Chú của Tề Hạo? Hay thật, ngay đến gia đình người ta cũng muốn biết người bạn gái bị bỏ này ra sao? Mình nổi tiếng thật rồi. Người ngồi cạnh là giám đốc Tề thị a, đâu phải ai cũng có vinh hạnh này. Hèn gì nãy gìơ cứ cảm thấy lão nham hiểm, hóa ra là chú cháu, cùng một giuộc. Mà nãy gìơ với thái độ của mình đây thì có lẽ đã bị đánh giá không tốt nhỉ? Có khi âm điểm cũng nên. Tiêu chí nhà giàu ai mà so được. Chắc gìơ lão thầm nghĩ cháu mình chia tay quả là quyết định sáng suốt ha? Nghĩ lại đi, bà đây mới là người bỏ hắn ta, Tề Hạo mới chính là tên bị bà đá đó. Mà vừa rồi lão muốn nhờ vã, tổng giám đốc mà lại đi nhờ vả nhân viên quèn, lại là người của đối thủ, muốn tôi làm nội gián sao? Cửa không có để mở đâu.
- Oh, ra là tổng giám đốc tập đoàn Tề thị, nãy gìơ tôi nếu có gì thất kính, xin ngài bỏ qua cho.
Nhi An nở nụ cười nghề nghiệp xin lỗi Tề Khang. Ông chỉ cười khẽ rồi nói.
- Không cần quá tuân thủ lễ nghiã. Ta dù sao cũng là đến nhờ vả cháu. Nói khác đi thì ta muốn hợp tác với cháu.
- Hợp tác? Tổng giám đốc,ngài quá lời rồi, sao tôi có thể hợp tác làm việc cho ngài? Ngài quen tôi là nhân viên của Lâm gia sao? Tôi biết trước khi đến đây ngài chắc cũng đã tìm hiểu cặn lẽ a.
- Thông minh. Ta thật tiếc cháu không là con dâu của ta.
- Ha, tôi thật không có phần phúc đó.
- Cháu khéo đùa. Vào vấn đề, việc ta muốn hợp tác với cháu thật rất đơn giản, ta muốn cháu về làm thư ký riêng cho ta, lương sẽ tăng gấp ba lần lương hiện tại của cháu.
Muốn mình làm việc cho ông ta?
- Chẳng hay ngài tại sao lại muốn tôi làm việc cho ngài?
- Ở công ty nhỏ bé đó tài năng của cháu sẽ không thể phát triển. Cháu không muốn tiến thân sao?
Hừ, ai mà không muốn tiến thân. Chẳng qua bà đây thật sự bản thân quá làm biếng, muốn tìm một công việc nhàn rỗi mà vẫn có tiền, hừ. Làm càng cao chẳng phải càng nhiều việc sao? Bà đây thật không muốn tự chuốt khổ vào thân.
- A, thật không dám nhận. Tôi thật sự không tài năng như ngài đã nghĩ đâu.
- Cháu không muốn trả thù việc Tề Hạo làm với mình sao?
Câu hỏi như đâm trúng vào điểm đen trong tim cô, đồng tử Nhi An tối lại. Ai mà không ghét khi hắn làm vậy nhưng... cô không trẻ con đến mức tìm cách trả thù. Thà bây gìơ cô an phận mà từ từ quên đi còn hơn dù khuôn mặt giả tạo ngày ngày gặp hắn, ngày ngày phải cuối đầu khom người chào hắn. Cô không làm được.
- Xin lỗi, đề nghị của ngài đây thật sự rất hấp dẫn nhưng tôi từ chối. Tôi ghét Tề Hạo không đồng nghiã tôi muốn trả đũa việc hắn gây ra. Tôi cũng hài lòng với công việc hiện tại nên mong ngài thứ lỗi. Tôi đi trước.
Nhi An khước từ một cách thẳng thừng, không kiên dè Tề Khang. Cô bỏ đi để lại một mình Tề Khang ngồi một mình trên băng ghế cau mày.
Cứ tưởng ông sẽ có thêm một con cờ tốt đối phó Tề Hạo, không ngờ....
*
Nhi An chậm rãi đi về nhà. Việc Tề Khang nhắc lại khiến vết thương của cô lần nữa mở miệng. Đến lúc nào vết thương này mới lành? Đến lúc nào cô mới thật sự quên đi anh?
Nhi An thở dài mệt mỏi, cô khẽ ngước mắt thì đôi đồng tử co lại, cô thở hắn một hơi.
Là anh!
Tề Hạo mặc vét đen chỉnh tề đang đứng dựa vào chiếc xe đua màu đen của mình. Anh đột nhiên quay lại thì liền trong thấy cô, ánh mắt chạm ngay cái nhìn của cô. Tề Hạo không nói gì anh chạy ngay đến ôm cô vào lòng.
Anh nhớ cô. Rất nhớ cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...