Đáng Chết! Mọt Sách Mà Dám PK Lão Đại Ta

Nhi An một mình đứng nơi ban công, cô dựa nửa người vào lan can, đôi mắt tĩnh lặng nhìn các vì sao trên trời.
Nghĩ mà thấy buồn cười. Nhi An cô chắc là không có duyên với tình yêu. Tình đầu chưa bắt đầu đã kết thúc, lần thứ hai yêu vừa mới bắt đầu thì đã kết thúc trong mối hiểu lầm khó hóa giải.
- Em sao lại ở đây một mình?
Lâm Phong từ phiá sau ôm eo của Nhi An, anh kề sát nói khẽ vào tai cô. Nhi An nhăn chặt mày giẫy khỏi cái ôm của anh nghiêm giọng nói.
- Lâm tổng, xin anh tự trọng a. Tôi chỉ là đến cùng anh tham dự buổi tiệc không hơn, nên nhớ tôi không phải ngừơi tình hay bạn gái anh, nếu muốn tìm người ân ái thì anh có thể đến các quán bar hay những nơi khác, tôi nghĩ chỉ cần anh nói một câu thì sẽ có không ít cô gái nguyện ý vì anh. Vậy nên anh bỏ qua tôi.
Đôi đồng tử đen hút của cô lạnh băng, cô nhìn thẳng Lâm Phong nói thẳng không chút e dè lo lắng. Tên này thật biết lúc chọc người, cô đây là mới vừa thất tình không rảnh diễn trò với hắn ta. Muốn đùa? Đây không phải lúc.
Thấy cô chẳng chút sợ hãi đối với mình như lúc đầu Lâm Phong có phần hơi vui vẻ nhưng giọng nói lạnh nhạt của cô lại khiến anh khó chịu. Chẳng phải vừa rồi cô vẫn còn bình thường sao gìơ lại nhanh thay đổi? Có chuyện gì sao? Liên quan đến Tề Hạo? Anh biết hôm nay Tề Hạo cũng sẽ đến. Chẳng lẽ hai người đã gặp nhau?
Nghĩ rồi Lâm Phong vẫn tươi cười nhìn cô.
- Anh có nói gì sao? Chẳng qua thấy em đang buồn nên muốn an ủi tý thôi.
- Oh... vậy phải cảm ơn Lâm tổng rồi. Nhưng cách an ủi của Lâm tổng có vẻ không thích hợp lắm, mong Lâm tổng đừng làm như vậy nữa.
- Không cần mãi gọi anh là Lâm tổng, cứ gọi anh là Phong.
- Như thế sẽ không hợp cho lắm. Tôi thấy cứ nên xưng hô đúng cấp bậc thì hơn.

Nói rồi Nhi An quay mặt đi không chú ý Lâm Phong nữa. Nhìn cô cứ cố chấp không muốn thân cận, Lâm Phong thấy ủê oải. Muốn cô yêu anh có vẻ là không dễ dàng.
- Đừng đứng đây nữa, vào trong thôi.
Nói rồi anh nắm tay cô đi vào phòng tiệc. Suốt buổi tiệc hôm đó Nhi An không cười nữa, cô chỉ là gĩư sự hòa nhã chào hỏi mọi người rồi sau chỉ là khuôn mặt lạnh băng.
Buổi tiệc kết thúc Lâm Phong lái xe đưa cô về tận nhà, ba mẹ cô thấy người lạ nên hỏi cô nhưng cô chỉ cười trả lời sơ sài rồi lên phòng.
Tối đó, một lần nữa, lần nữa cô rơi nước mắt vì anh. Thật sự đã kết thúc rồi, không còn gì để mong đợi hay hy vọng. Cô có ngu ngốc không? Chờ đợi một người bảy năm đến khi gặp lại chỉ còn là dấu chấm hết. Tình yêu anh dành cho cô sao dễ dàng buông bỏ, vậy sao cô không thể buông bỏ anh? Là tiếc nuối? Hay cô yêu anh nhiều vậy sao? Ngu ngốc. Yêu nhiều thì được gì? Đổi lại bây gìơ không phải cũng chỉ mỗi mình cô đau? Đúng. Cái gì cũng có kết thúc, tình yêu... cũng không ngoại lệ. Cũng đến lúc cô nên buông bỏ tình yêu này để sống cuộc đời của chính mình, một cuộc đời mà trong đó không có anh. Đã từng một lần rất lâu trước kia, cô đã nghe một câu nói mà bản thân cô rất tâm đắc: " có một loại dũng khí gọi là buông tay ", bây gìơ cô cũng cần loại dũng khí này, dũng khí để quên đi anh, quên đi mọi thứ về anh, buông tay bắt đầu tất cả một lần nữa. Khóc vì anh... đây là lần cuối cùng.
*
Sau sự việc hôm đó Nhi An cứ tập trung làm việc, bản thân cô không còn quan tâm thứ gì ngoài công việc, biểu hiện của cô khiến cả An Vũ và gia đình vô cùng lo lắng. Cô cứ thế làm việc, cứ như thể chỉ có làm việc mới mau chóng giúp cô quên đi anh.
Tại một quán cafe gần công ty nơi Nhi An làm việc. An Vũ và Nhi An ngồi đối diện nhau, An Vũ nhăn mày nhìn Nhi An. Cô thực sự quá lo lắng, nếu Tiểu An cứ bán mạng mà làm việc như vậy thì cuối cùng sẽ đổ bệnh. Vì một tên như hắn ta có đáng không?
- Tiểu An cậu có xem tớ là bạn không?
An Vũ nghiêm mặt nhìn thẳng Nhi An nói.
- Có. Sao đột nhiên hỏi vậy?

Không để tâm thái độ của An Vũ, Nhi An nhàn nhạt nâng cốc cafe đen lên uống. Cô gìơ không còn uống cafe sữa nữa, cô hiện tại đã đổi sang cafe đen. Có lẽ vị đắng của cafe sẽ giúp cô phần nào thanh tỉnh, có lẽ vị đắng của cafe hợp với khẩu vị cô hiện tại.
- Nếu vậy, cậu cũng nên nghe tý lời khuyên của tớ.
-...
Thấy cô im lặng An Vũ tiếp tục khuyên nhủ.
- Cậu nếu cứ làm việc quá sức như vậy thì sức khỏe của cậu làm sao chịu được? Cậu không lo cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho nhà cậu, cả tớ a. Cậu có biết mọi người lo lắng cho cậu không? Nghe tớ, Tề Hạo không đáng để cậu làm vậy.
- Tớ biết mọi người lo lắng cho tớ.
- Cậu biết sao còn làm như vậy?
Nhi An nhìn An Vũ nở nụ cười nhẹ, cô đặt tách cafe lên bàn an tĩnh nhẹ nói.
- An Vũ cậu phải biết, Nhi An tớ sẽ không có thứ gì có thể trói buộc được. Tề Hạo không phải là nguyên nhân khiến tớ như vậy. Chẳng qua hiện tại tớ chưa thể ngay lập tức quên đi đoạn ký ức đó, tớ muốn bắt đầu lại. Việc tớ làm bây gìơ chỉ là muốn đầu óc tớ tạm thời không nghĩ đến việc kia, tình trạng này không kéo dài lâu đâu, tin tớ, tớ nâng lên được cũng sẽ hạ xuống được.
- Nhưng... cậu có thể tìm cách khác, tại sao nhất thiết phải là làm việc điên cuồng như vậy? Cậu có thể tạm xin nghĩ để đi du lịch a.

- Cậu ngốc này, cậu biết tớ là đứa yêu tiền như mạng mà, sao tớ có thể nghỉ để đi du lịch? Tớ không muốn phung phí tiền của vì việc này. Hơn nữa tớ làm việc cũng sẽ tăng thêm lương bù vào khoản tiền bị trừ a.
- Cậu mới ngốc.
An Vũ lắc đầu.
- Tớ tin cậu. Nhưng phải nhanh chóng trở lại là một Nhi An hoạt bát xinh đẹp a, tớ không muốn suốt ngày phải thấy khuôn mặt hãm tài của cậu.
- Tớ hứa.
Nhi An cười. Cô cũng phải mau mau quên nó đi.
Dinh thự Tề gia.
- Thiếu gia.
Trong thư phòng làm việc của Tề Hạo, anh ngồi trên sofa chăm chú phê duyệt các bản kế hoạch, tai nghe cấp dưới báo cáo tình hình về Nhi An.
- Tiểu thư Nhi An hôm nay vẫn như mấy ngày trước. Bản thân cứ đăm đầu làm việc không quan tâm bất cứ đều gì. Hôm nay gìơ nghỉ trưa, tiểu thư Nhi An có ra ngoài gặp bạn, cô bạn đó là tiểu thư công ty thời trang đang nổi gần đây, cô ta tên Hồ Ngọc An Vũ. Sau đó Nhi An tiểu thư lại trở về làm việc không có thêm bất cứ hành động gì khác.
- Được rồi. Lui ra.
Nam nhân vet đen kính cẩn cúi người chào Tề Hạo rồi lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại kỹ càng. Đợi khi phòng không còn ai Tề Hạo mệt mỏi buông bút ngã người dựa vào thành ghế, anh nhấm mắt, trong đầu toàn hình ảnh về cô.
Tiểu An, em sao lại ngốc như vậy? Tại sao lại không chịu lo cho sức khỏe của mình? Anh bây gìơ không thể bên cạnh chăm sóc em, anh có lỗi. Anh hận bản thân mình, hận thân phận là người thừa kế này, anh chỉ cần cuộc sống bình thường, chỉ cần có em bên cạnh. Em tin anh, anh đang cố gắng, anh từ trước đến nay vẫn không tin vụ tai nạn kia có liên quan đến gia đình em, anh sẽ không để ba mẹ anh chết oan, sẽ không để bác Khương bị nghi oan, anh chắc chắn sẽ tìm ra sự thật. Tin anh, chỉ một chút nữa thôi.

Nhi An, anh yêu em.
Nơi khóe mắt Tề Hạo nhẹ chảy ra một giọt nước mắt.
*
Sau một tuần làm việc không kể ngày đêm Nhi An thật sự ngã bệnh. Cô gửi đơn xin nghỉ phép, nằm trên giường Nhi An mệt mỏi nhấm mắt, cô bây gìơ vô cùng mệt mỏi, quá sức mệt mỏi, cô muốn ngủ, muốn ngủ đi để quên hết mọi thứ... rồi cô mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Mẹ Trần ngồi cạnh giường lo lắng nhìn đứa con gái yêu quý. Bà biết con gái đang phải chịu những gì, bà hiểu nó đang đau thế nào nhưng... đây là tình cảm, bà không thể xen vào được, bà chỉ có thể bên cạnh an ủi khi nó gục ngã, bà hiểu con gái bà mạnh mẽ thế nào, con gái bà đủ thông minh để biết nó nên làm gì, bà không xen vào cũng không thể xen vào,đây là cuộc đời nó, bà chỉ cần bên cạnh ủng hộ và hỗ trợ.
Trong giấc mơ Nhi An thấy mình trở lại thành cô bé bảy tuổi. Dòng ký ức tuổi thơ ùa về. Trong giấc mơ cô thấy mình đi cùng một cậu bé trai, cậu bé luôn mít ướt, lúc nào cũng khóc, lúc nào cô cũng là người dỗ dành cậu. Rồi cô thấy cảnh một lần cô đánh nhau với tụi con trai lớp trên, nguyên nhân cũng chỉ vì tụi nó bắt nạt cậu bé trai kia. Lần đó cô bị thương chính cậu bé đã dẫn cô đến phòng y tế, chính tay băng bó vết thương cho cô. Làm xong tất cả cậu bé dùng khuôn mặt trẻ thơ non nớt kia nghiêm mặt nói với cô.
- Tiểu An yên tâm, kể từ hôm nay không phải là Tiểu An bảo vệ Tiểu Tề nữa mà là Tiểu Tề sẽ bảo vệ chăm sóc cho Tiểu An.
Khi vừa nghe câu nói đó trái tim bé nhỏ của cô đập lỡ một nhịp, lúc đó cô không biết làm gì ngoài cảm thấy xấu hổ, cô quay mặt đi nói mạnh miệng vài câu rồi chạy biến....
Nhi An giật mình tỉnh dậy sau giấc mơ. Hóa ra cô và anh từ nhỏ đã biết nhau, hóa ra... từ bé cô đã thích anh rồi. Buồn thật, vậy mà khi bé cứ nghĩ bản thân sẽ trở thành bạn gái anh, lớn lên cứ tưởng sẽ thành sự thật vậy mà.... tại sao lại cho cô nhớ lại những ký ức này? Bây gìơ nhớ lại chẳng phải quá muộn rồi sao? Ha, thôi thì muộn cứ đã muộn, buông tay cũng nên buông rồi.
Sau lần trở bệnh đó Nhi An trở lại bình thường, không còn mãi chúi đầu làm việc, cô yêu bản thân hơn. ngày đầu trở lại làm việc, vẻ ngoài của cô không còn quê mùa nữa, cô chải tóc gọn gàng, mặc chiếc áo sơ mi đỏ đô dạng croptop, quần leggi đen, mang giày bata tím nhạt, chiếc balô trắng nhỏ phiá sau lưng. Khi vừa vào công ty ai cũng bất ngờ nhìn cô, chỉ khi cô ngồi vào chỗ của mình mọi người mới thật sự ngây ngẩn. Cô không nói gì chỉ cười tập trung làm việc.
Bây gìơ với cô không gì quan trọng bằng tiền, cô nhất định sẽ trở thành một phú bà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui