Nhìn anh trước mắt đang thân thiết với người con gái khác, lòng Nhi An từng trận từng trận nhói đau. Anh không muốn quen cô nữa? Muốn chấm dứt? Hay anh từ lâu đã quên cô rồi? Biểu hiện không muốn gặp và hình ảnh trước mắt là câu trả lời sao?
Nước mắt Nhi chực trào ra nhưng cô vẫn kiềm nén nuốt ngược vào lòng. Không thể khóc. Cô chưa thể yếu đuối chấp nhận mọi thứ khi chưa có câu nói rõ ràng. Nhưng... bây gìơ làm sao? Bước đến hỏi rõ anh?
Thấy Nhi An đang vô cùng đau lòng An Vũ nhìn Tề Hạo có phần câm hận cùng chán ghét. Sao anh có thể đối xử như vậy với Tiểu An? Trước kia kiên trì theo đuổi chỉ là giả tạo? Rời đi không nói một lời là biểu hiện chấm dứt? Anh ta có biết đã khiến Tiểu An đau lòng thế nào không? Bây gìơ trở về lại ân ái thân mật với cô gái khác. Tề Hạo, anh xem Tiểu An là gì? An Vũ bước đến vỗ vai Nhi An, cô chỉ nhìn An Vũ cười lắc đầu.
Nhìn lại Tề Hạo Nhi An hít sâu một hơi. Bỏ đi, hôm nay tâm trạng không được tốt, bản thân vẫn chưa thể đối mặt được thôi thì bỏ qua, cứ đi thôi. Nhưng nhất quyết mình phải nói chuyện rõ ràng với Tề Hạo, mình không muốn phải day dưa không rõ ràng.
Nhi An rũ mắt kéo tay An Vũ đến quầy thanh toán, lúc rời đi cô vẫn còn khẽ nhìn Tề Hạo lần nữa. Cô... thật sự có thể bỏ sao?
Rời quán cafe, Tề Hạo nắm tay cô gái ngoại quốc xinh đẹp ra chiếc xe sang trọng đã chờ sẵn, không vội vào xe, anh nghiêng đầu nhìn bóng dáng một người con gái, trong mắt lóe lên một tia sáng rồi nhanh biến mất. Đã bảy năm rồi, bảy năm chưa một lần gặp mặt, em bây gìơ thế nào? Có còn... nhớ đến anh?
Đêm, Nhi An không tài nào ngủ được, cô thức trắng đêm. Tâm trí cô lần lượt hiện lên hình ảnh của anh, từng cái từng cái một. Lúc anh cười, lúc anh chọc tức cô, lúc anh dịu dàng quan tâm lo lắng cho cô, lúc anh mặc kệ nguy hiểm thay cô đỡ một nhát dao, lúc anh nhăn mày chê món mỳ cô nấu. Tất cả như một thước film quay chậm, càng nhớ nước mắt cô rơi càng nhiều, rồi hình ảnh anh đang ân ái bên người con gái khác như một con dao, con dao do chính anh đâm vào tim cô. Cô đau, đau thắt lại. Tại sao lúc trước nói yêu cũng là anh? Người làm cô hạnh phúc cũng là anh? Đi không nói một lời cũng là anh? Người làm cô đau cũng là anh? Tại sao? Khiến cô yêu anh chỉ là trò đùa sao?
Nhưng... sao cô vẫn còn yêu anh?
*
Sáng hôm sau đúng tám gìơ, Nhi An rời nhà đi làm, biểu hiện của cô giống như thường ngày nên không khiến người trong gia đình nghi ngờ, chỉ riêng đôi mắt sưng đỏ hoe vì khóc kia cô phải dùng kính che đi. Đến công ty, chào đồng nghiệp xong cô lẳng lặng ngồi vào chỗ, tập trung làm việc không nói lời nào. Mọi người đã quen với tính cách này của cô, nếu cô như vậy thì chắc đã chuyện không vui rồi, tốt nhất không nên làm phiền. Đột nhiên trưởng phòng bước vào, vỗ tay tập trung mọi người có việc thông báo.
- Tất cả chú ý, hôm nay đích thân Lâm tổng đến kiểm tra công ty của chúng ta. Mọi người hãy cố gắng biểu hiện thật tốt, nếu được Lâm tổng đánh giá cao thì cuối năm sẽ có thưởng.
Vừa nghe trưởng phòng thông báo tất cả mọi người có đủ loại biểu cảm hoan hô,chờ mong, lo lắng, đặc biệt là các cô gái tỏ ra vô cùng háo hức.
- Nghe này, tớ nghe là Lâm tổng đẹp trai lắm đấy.
- Phải, tớ nghe mọi người nói rất nhiều không ngờ hôm nay được tận mắt chiêm ngưỡng. Hạnh phúc quá!
- Chúng ta thật may. Tớ nghe Lâm tổng không thường xuất hiện đâu.
- Ân. Nhân vật lớn đâu phải muốn là gặp được.
Xôn xao xôn xao.
Nghe trưởng phòng thông báo Nhi An nhíu nhíu mày. Hửm? Sao đột nhiên Lâm tổng lại đến kiểm tra? Công ty làm ăn không gặp vấn đề, sao bỗng dưng... hay là đến giám sát nhân viên? Nghĩ nghĩ cô chỉ nhún vai không quan tâm. Kệ, nghĩ nhiều làm gì, cứ an phận làm tốt công việc là ổn.
Công ty Nhi An đang làm là một trong số các công ty con của tập đoàn Lâm thị. Đây chỉ là một công ty nhỏ, làm ăn cũng tốt, cũng thường có cấp trên đến kiểm tra tình hình nhưng đích thân Lâm tổng_ người đứng đầu tập đoàn đến thì đúng là chuyện không nhỏ. Cũng tò mò về boss lớn thật nhưng hôm nay cô không có tâm trí nhiều chuyện.
Mặc kệ mọi người mong đợi ra sao Nhi An cúi đầu chăm chú vào tập tài liệu, những con số chạy dài khiến tâm trạng cô càng tệ, nhắm mắt chán nản, Nhi An mở máy tính lên chơi game. Do mỗi chỗ đều có tấm ngăn cách nên việc Nhi An chơi game cũng không ai biết, hơn hết bây gìơ cũng không ai quan tâm cô.
Một gìơ sau, ngoài hành lang trước các văn phòng, một hàng dài người mặc áo vet nghiêm chỉnh chậm rãi đi sau một chàng trai. Chàng trai dẫn đầu đoàn người có khuôn mặt đẹp hơn cả một minh tinh thần tượng nhưng trên mặt vẫn lạnh băng không cảm xúc, mái tóc đen tuyền được chải gọn gàng, anh mặc áo sơ mi trắng, áo vet đen và caravat cùng màu, nhìn sơ qua người bình thường cũng nhận thấy đó là hàng hiệu đắt tiền, không chỉ thế phong thái cao ngạo lạnh lùng cũng khiến người khác dè chừng anh. Đến phòng của bộ phận tài chính- kế toán, Lâm Phong dừng lại nhìn ba giây khẽ cười bước vào. Thấy Lâm tổng đến kiểm tra bộ phận mình quản lý trưởng phòng toát mồ hôi nhưng vẫn niềm nở chào đón, một số người vẫn tại chỗ giải quyết công việc, một số đứng hai hàng cúi chào anh. Các cô gái nghe Lâm tổng đến ai nấy trước đó đều trang điểm kỹ càng muốn bản thân xinh đẹp nhất trong mắt Lâm Phong, nhìn thấy Nhi An khẽ bễu môi. Được boss chú ý để người khác ganh tỵ rồi thành cái gai của kẻ khác? Cô không ham. Nghĩ rồi Nhi An không quan tâm tiếp tục cúi đầu chơi game. Cũng may chỗ của cô ở góc khuất khó để chú ý nên phần nào an tâm.
Nhìn một lượt cả phòng anh khẽ cười khi thấy người mà bản thân cất công tìm kiếm. Chậm rãi bước đến thấy cô không hay biết anh cười gõ nhẹ lên bàn nghiêm giọng.
- Trong gìơ làm việc ai cho phép cô tự ý chơi game?
Hự! Tiêu rồi!
- Xin lỗi Lâm tổng, xin ngài thứ lỗi. Lần sau tôi sẽ không dám nữa ạ.
Nhi An vội vàng đứng dậy rối rít xin lỗi, nhanh tay tắt ngay màn hình game kia, xấu hổ cúi đầu không ngừng oán bản thân xui xẻo.
Quái! Góc khuất mà cũng nhìn thấy người ta chơi game sao? Mắt không cần tỏ như vậy chứ?!!!!
- Lâm tổng, là lỗi của tôi. Tôi sẽ phạt cô ta thật nặng.
Trưởng phòng hoảng hốt vội chạy lại, ông không ngừng xin lỗi Lâm tổng, một bên liếc xéo trách mắng Nhi An.
- Không cần. Tự thân tôi sẽ phạt cô ta. Hôm nay tôi mượn cô ta một ngày.
Lâm Phong cười ánh mắt thâm sâu khó lường. Vừa nghe trưởng phòng cùng Nhi An đều kinh hoàng ngẩn phắt đầu dậy.
Điên thật! Không phải chỉ chuyện nhỏ này mà đuổi việc? Như thế thì oan uổng rồi. Cái công ty này một người chút xíu lơ là cũng đâu thiếu nợ được.
Nhi An thật có ngàn lời muốn nói nhưng do cấp bậc thân phận nên cứ phải gĩư im lặng.
- Lâm tổng, ngài không cần lo. Tôi nhất định sẽ nghiêm trị cô ta.
Trưởng phòng rối rít nói, ông không muốn cuối năm bị trừ lương vì việc này a.
- Không cần. Cô ta sẽ không ảnh hưởng gì đến bộ phận ông quản lý.
Nói rồi Lâm Phong nắm tay Nhi An dẫn đi, bỏ lại mọi người còn ngơ ngác chưa hiểu.
Trưởng phòng: may quá! Lương không bị ảnh hưởng.
Đáng nghi, vô cùng đáng nghi. Cô bây gìơ chỉ là một nhân viên quèn thôi, ăn mặc không hợp mốt, tóc tai không đặc biệt, à thì có nhuộm màu tím sẫm, nhưng đâu quan trọng. Năng lực làm việc cũng bình thường đâu nổi bật... vậy Lâm tổng này là muốn tìm kiểm tra năng lực nhân viên thật? Nhăn nhăn mày Nhi An hít sâu quay sang cười cầu hòa với Lâm Phong.
- Lâm tổng, việc chơi game trong gìơ làm là tôi sai. Tôi thực không cố ý, ngài không cần đích thân quản giáo tôi, tôi sẽ tự kiểm điểm a.
- Đã biết sai thì không cần nhiều lời.
Lâm Phong nhìn Nhi An nở nụ cười gian xảo khiến cô bất giác rùng mình.
- À Lâm tổng, tôi... tình nguyện bị trừ 20% lương coi như bị phạt a.
Đau quá! Ruột gan đau biết nhườn nào! 20% lương chứ đâu có ít?!
- Lương tất nhiên vẫn sẽ bị trừ nhưng bây gìơ thì phải lãnh hình phạt riêng.
Lâm Phong nhàn nhã nói. Hôm nay em nghĩ trốn được sao?
- Hả?!
Nhi An trợn mắt. Không phải chứ! Chỉ chơi có tý game thôi mà, đâu cần quá không khách khí như vậy? Chẳng phải người ta đã tự nhận phạt sao? Không cần ép đến cùng đi?
Thấy Nhi An kinh hoảng Lâm Phong cười càng sâu. Bảy năm lặng lẽ quan sát cô, lặng lẽ dần thích cô, anh chờ cơ hội gần gũi cô đã quá lâu.
Lâm Phong kéo tay Nhi An rời khỏi công ty, anh để cô ngồi vào chiếc đua của mình, bản thân anh tự thân lái xe đưa cô đi.
Không phải chứ? Mình còn chưa dám mơ tưởng được ngồi xe đắt tiền, còn là của hãng nổi tiếng. Thật không tin được. Hơn thế còn còn Lâm tổng đích thân cầm lái. Chuyện điên gì đây?
- Lâm tổng... chúng ta là đang đi đâu a?
- Cứ gọi anh là Phong.
- À... như thế có vẻ không thích hợp lắm.
- Cứ nghe lời anh. Nên nhớ em là đang bị phạt.
-...
Nhi An triệt để im lặng.
- Hôm nay em sẽ đi cùng anh đến dự một buổi tiệc.
Vừa lái xe Lâm Phong chậm rãi nói với cô.
- A? Làm sao? Không được. Tuyệt không được.
Nhi An phản đối, nhất quyết phản đối.
Làm sao a? Cô số hưởng vậy sao? Không thể nào. Lâm tổng này mắt bị gì a? Với khuôn mặt, điạ vị của hắn thì muốn tìm một cô gái xinh đẹp cùng đi dự tiệc đâu phải việc khó khăn. Tại sao nhất quyết phải là mình? Nhìn cô bây gìơ đẹp? Nực cười, đẹp chỗ nào chứ? Ngay cả cô còn không thấy a. Hay tên này muốn chơi trội? Đi với cô gái xấu đang là mốt sao?
Không cho NhI An từ chối Lâm Phong đưa cô đi chuẩn bị tất cả.
*
Dinh thự Tề gia.
- Hạo, hôm nay chủ tịch tập đoàn Bắc thị tổ chức tiệc, cháu hãy tham gia, đây là vé mời.
Cựu chủ tịch_ Tề Không, ông nội của Tề Hạo ngồi tựa lưng lên chiếc ghế da nhàn nhã nói với Tề Hạo. Khuôn mặt ông hiền từ, mái tóc đã ngã màu trắng, đôi mắt ông đen sâu, vẻ mặt ông bình thản nhưng từng cử chỉ lời nói đều chứng tỏ ông là người đã lăn lộn trong thương trường nhiều năm.
- Vâng.
Nghe lời ông Tề Hạo không nói gì chỉ đồng dạng vâng lời.
- Cháu hãy dẫn Jenny đi theo.
- Vâng.
Rời khỏi phòng Tề Hạo nhẹ khép cửa, anh mệt mỏi thở một hơi. Thân phận là người thừa kế của gia tộc này khiến anh vô cùng mệt mỏi, quá sức mệt mỏi.
Nhìn đứa cháu rời khỏi phòng, Tề Không nhẹ lắc đầu. Đứa cháu này của ông luôn là đứa trẻ dù có chuyện gì xảy ra nó cũng chỉ một mình chịu đựng, nhất quyết không cầu ai giúp đỡ. Việc mất tích của ba mẹ nó ông biết nó đau khổ thế nào, đã thế người bị tình nghi lại là ba của người con gái nó yêu. Là ông nó, sao ông không hiểu? Bảy năm rồi nó luôn lặng lẽ quan sát ngắm nhìn con bé từ xa, bản thân lại không có can đảm đối mặt. Dù muốn thế nào nó vẫn là người thừa kế tập đoàn này, lựa chọn người yêu vẫn là điều không thể.
Biệt thự Bắc gia.
Các quan khách tụ hợp trò chuyện dưới phòng tiệc, quan khách đều là các công tử tiểu thư gia thế hiển hách, các ông chủ tập đoàn tài phiệt to lớn. Cả căn phòng được trang trí vô cùng sang trọng hoa lệ, xunh quanh sanh là những chiếc đèn nhỏ chíu sáng lấp lánh, gĩư sảnh treo một chiếc đèn chùm pha lê rực rỡ tỏa sáng toàn sảng, hoa hồng đỏ thắm được trang trí khắp nơi. Khi Tề Hạo vào thì quan khách đã gần như đông đủ, anh không quan tâm lắm chỉ nhẹ cười đối chuyện với các vị khách khác. Hôm nay anh mặc bộ áo vet lẫn sơ mi đen, chiếc caravat bạc nổi bật thêm phần lạnh lùng sang trọng.
Các vị tiểu thư vừa nhìn thấy Tề Hạo liền vô cùng mừng rỡ nhưng khi nhìn thấy cô gái đi bên cạnh anh lại tức giận cùng ganh tị.
- Chủ tịch Tề, rất vui được gặp, tôi là xxx của công ty xxx.
- Chào chủ tịch, tôi là yyy của tập đoàn yyy.
- Chào ngài.
Tề cười gật đầu.
- Chào tiểu thư, tiểu thư thật xinh đẹp.
- Cám ơn, ngài đã quá khen rồi.
Jenny bên cạnh khoát tay Tề Hạo.
Jenny là cô gái ngoại quốc, cô là người Anh đại tiểu thư của tập đoàn MxM nổi tiếng thế giới. Jenny là một vị tiểu thư đúng chuẩn xinh đẹp cùng tài năng. Mái tóc cô vàng óng, đôi mắt xanh biển nổi bật trên nền da trắng, đôi môi đỏ mộng, cô mặc chiếc váy đỏ rực rỡ ôm sát người tôn lên dáng người chuẩn như người mẫu khiến bao người đàn ông phải thèm muốn. Từ lần đầu gặp Hạo tại Anh cô đã ngay lập tức bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của anh. Bây gìơ có cơ hội gần gũi anh cô nhất định sẽ không bỏ qua, cô sẽ khiến anh phải yêu cô say đắm.
Đang trò chuyện vui vẻ mọi người đột nhiên im lặng đồng loạt nhìn ra cửa, Tề Hạo nhẹ nhướn mi rồi cũng nhìn theo, bỗng chốc ạn nín thở, tim đập loạn.
Từ ngoài bước vào Lâm Phong nở nụ cười yêu nghiệt nhìn tất cả mọi người. Anh mặc bộ vet bạc nổi bật, áo sơ mi đen bên trong, caravat đỏ khiến anh thêm phần yêu mị. Điều khiến mọi người chú ý là cô gái đi bên cạnh anh. Nhi An hôm nay đặc biệt xinh đẹp. Cô mặc bộ váy đen ngắn trên đầu gối, vai để trần làm nổi bật lên làn da trắng mịn, chân váy xòe ra bao ngoài là một lớp vải voan đen, mái tóc tím ngắn ngang vai được uốn xoăn nhẹ phần đuôi, trên tóc cài thêm một chiếc kẹp hình hoa hồng màu vàng cạnh tai trái, chân mang giày cao gót đen cùng màu. Khuôn mặt cô để tự nhiên, cô không thích thoa cả lớp phấn dầy cợm lên mặt nên chỉ trang điểm nhẹ, bản thân thoải mái là tốt.
Haiz... hôm nay mình đúng là có số hưởng. Không những được mặc toàn hàng hiệu còn được tham gia buổi tiệc của mấy ông tai to mặt lớn. Đây có thể xem là vinh hạnh? Cũng may trước khi đến đây qua tên thối Lâm tổng này mà cũng biết sơ qua về buổi tiệc này, chẳng qua cũng chỉ là tiệc mừng thọ của chủ tịch Bắc thị. Cũng không có gì đặc biệt nhưng mình thật không muốn đến đây. Đơn giản bởi vì nếu Lâm thị được mời thì tất nhiên Tề thị cũng như vậy. Hai tập đoàn lớn tất nhiên không thể thiếu, nếu Lâm tổng đích thân đi thì bên Tề thị sẽ là...
Nhi An khẽ nghiêng đầu nhìn qua bên phải liền chạm ngay ánh nhìn của Tề Hạo. Mắt cô hơi tối lại, cô không nhìn nữa, choàng tay Lâm Phong đi thẳng.
Anh là đi cùng cô gái khác, là nhìn thấy cô đi cùng với người đàn ông khác vẫn không phản ứng gì. Ha, vậy có thể xem cô là đã bị bỏ rồi không?
- Phong, không ngờ lâu ngày gặp lại, cậu lại lại đến đây với một cô gái xinh đẹp thế này.
Hai người có thể là bạn của Lâm Phong đi đến bắt chuyện với anh. Anh cười không nói gì.
- Xin chào tiểu thư. Anh là giám đốc công ty X. Anh tên YYY.
- Chào em, anh là là ZZZ, chủ công ty JJJ.
Nhi An lịch sự nở nụ cười tỏa nắng vui vẻ chào hai vị trước mặt.
- Rất vui được gặp các anh, em tên Nhi An.
- Nhi An em thật rất xinh đấy.
Một vị thiếu gia cười khen ngợi Nhi An.
- Anh quá khen. Em không xinh như thế đâu.
- Ha ha, người đẹp khiêm tốn rồi.
- Này, có tớ ở đây mà hai cậu định gỉơ trò với cô ấy sao?
Lâm Phong nhăn mày nhìn hai người bạn. Anh là khó chịu a. Tại sao lúc nói chuyện với anh cô lại không vui vẻ như vậy?
- Sao? Tức giận? Hai người là người yêu của nhau sao?
- Cậu nghĩ sao?
Lâm Phong cười nữa miệng hỏi lại.
- Thật?
- Ha ha, các anh đừng tin. Anh ấy là sếp của em thôi.
Nhi An không muốn mọi người hiểu lầm quan hệ giữa cô và Lâm tổng nên nhanh chóng cười giải thích.
- Ha, ra vậy.
- Nếu anh có một cấp dưới xinh đẹp như em thì thật may mắn.
- Anh nói quá rồi.
Thấy cô cười nói vui vẻ với những người con trai khác, lòng Tề Hạo càng ngày càng khó chịu. Ngay cả có mặt anh ở đây cô cũng thật không quan tâm.
Nhàm chán cuộc trò chuyện tân bốc nịnh nọt nhau của giới thượng lưu Nhi An một mình đi ra ban công. Đúng là ngoài đây yên tĩnh hơn nhiều, không khí trong đó thật khiến cô như ngợp thở, quả nhiên cô không hợp với những buổi tiệc thế này.
- Đã lâu không gặp. Em vẫn khỏe chứ?
Từ sau vang lên giọng nói trầm ấm khiến tim cô thoáng rung lên, giọng nói cô vô cùng quen thuộc, giọng nói cô muốn nghe từ bảy năm qua. Từ từ xoay người lại đối diện với anh. Cô khẽ mím môi ngăn lại tất cả cảm xúc, cô mỉm cười nói.
- Chào anh. Đã bảy năm không gặp nhau rồi.
Tề Hạo im lặng, đôi mắt màu hộ phách như sáng rực trong màn đêm chăm chú nhìn cô. Giọng nói anh thầm muốn nghe trong bảy năm qua, bảy năm chỉ khẽ quan sát cô, không chạm vào cô khiến anh như sắp phát điên, nó như một hình phạt dày vò anh. Lặng đánh giá cô, cô hôm nay thật sự rất xinh đẹp, cứ như tinh linh của bóng đêm, không biết đã có bao nhiêu người đàn ông có mặt tại đây điêu đứng vì cô.
- Bảy năm qua, em sống tốt chứ?
- Vẫn tốt. Anh thì sao?
- Anh ổn.
Một người hỏi một người trả lời cứ thay phiên nhau thay đổi. Có lẽ đã đến lúc đối mặt.
- Cô gái đi cạnh anh thật sự rất xinh đẹp.
Khẽ đưa mắt nhìn Jenny Nhi An cười nói với anh. Tề Hạo không nói gì chỉ trầm mặc.
- ... em muốn hỏi anh một câu, được không?
Nhìn thẳng Tề Hạo, Nhi An nhàn nhạt nói.
-...
- Anh... còn yêu em không?
Câu nói khiến cả anh và cô run lên. Cô nhìn thẳng anh chờ câu trả lời. Tề Hạo nhìn cô, lòng anh đang tràn đầy mâu thuẫn. Nếu anh nói yêu cô thì... tương lai anh có thể mang lại hạnh phúc cho cô không? Vụ tai nạn của cha mẹ vẫn là con dao cứ đâm vào lòng anh. Còn cả tập đoàn, kỳ vọng của ông nội, anh phải làm sao? Còn nếu nói không yêu, đó là dối lòng, anh yêu, yêu chết cô, thế thì sao nói được? Nếu cô nghe anh nói không có đâu lòng chăng?
- ...Không.
Khẽ câu nói của anh lòng cô như chết đi, dường như có một cơn bão vừa đi qua cuốn đi hết tất cả. Nó bây gìơ chỉ là trống rỗng. Phải, có một cô gái xinh đẹp như vậy bên cạnh, sao anh còn có thể yêu cô đi.
- Còn em, em còn yêu anh?
Giọng Tề Hạo run run khi hỏi cô.
- Còn, vẫn rất yêu nhưng... có lẽ từ nay tình yêu này cũng nên chấm dứt rồi.
Cô nhìn anh mỉm cười, giọng nói như nghẹn lại. Dù đã phần nào biết trước nhưng sao tim đau cô vẫn đau như vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...